Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 60: Ngày thứ sáu mươi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60: Ngày thứ sáu mươi


Thôi, đừng nói chuyện liên quan đến tình cảm nữa.

Lời còn chưa dứt, đã bị anh nắm lấy cổ tay, nhẹ nhàng kéo vào lòng.

Anh lại cười, không vội vàng lái xe mà lấy quả trứng từ tay cô, gõ nhẹ lên đầu cô — bụp một tiếng, vỏ trứng vỡ ra.

Viên Phong: “…”

Chúc Kim Hạ nhìn quả trứng rồi lại nhìn Thời Tự, trong đầu như có điều gì đó nảy mầm.

Bến xe không lớn, mang đậm phong cách của thế kỷ trước, ngay cả bức tường trong bến cũng được sơn màu trắng ở trên, xanh lá ở dưới. Có người ngả lưng trên ghế ngủ, có người đứng bên cạnh ăn mì tôm, có người đứng ở cửa kiểm vé mãi không vào, có người nói liến thoắng, vừa nắm tay nhau vừa nhìn nhau rơi lệ.

Cô lại vươn tay ra, do dự vỗ vỗ mu bàn tay anh đang đặt trên vô lăng.

“Hại tôi hôm qua còn nói ông trời có mắt.” Anh hơi khắt khe sửa lại lời đánh giá của mình lúc trước: “Chỉ có thể nói là có mở, nhưng không nhiều lắm, chỉ mở một khe hở tí ti mà thôi.”

“…?” Chúc Kim Hạ nghi ngờ nhưng vẫn đưa tay theo lời anh nói.

Chúc Kim Hạ cúi đầu nhìn bàn đồ ăn ngon lành này, cười cười nói: “Vẫn là đóng hộp đi, ngày mai hâm nóng trong lò vi sóng là được, tôi sẽ ăn hết.”

Cô đang nghĩ gì vậy?

Lời còn chưa dứt, cô liền khựng lại, lại nói: “Coca đi.”

Hành động ngốc nghếch này không giống anh chút nào, giống như chuyện mà Đốn Châu mới làm thì đúng hơn.

Viên Phong: “Khó nói lắm, khó nói lắm, cậu đến rồi sẽ biết.”

Chúc Kim Hạ không nhịn được cười ha hả, lại nhìn anh, mắng thì mắng vậy, nhưng trong mắt vẫn là nụ cười rạng rỡ.

Lực tay của anh giảm bớt, nhưng vẫn không buông tay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong tầm mắt đều là những thứ xa lạ, cô ngồi dậy nhìn xung quanh, rồi chợt nhớ ra, trận mưa to của hôm qua khiến bọn họ bị mắc kẹt, Thời Tự đổi hướng đi đến thị trấn Ngưu Gia, ở lại phòng khám của dì Phương qua đêm.

Bây giờ ánh sáng không thể làm phiền cô nữa, tất cả đều chiếu lên mặt anh.

“…?”

“Cũng không phải.”

“Không phải.”

Theo quy định, người đưa tiễn không được vào cửa kiểm vé, nhưng nơi nhỏ bé này không được quản lý nghiêm ngặt lắm, Thời Tự nói với nhân viên an ninh một tiếng, đối phương liền cho anh đi cùng vào trong, còn nói đùa rằng: “Đưa bạn gái đi à?”

Chiếc áo thun đen nhăn nhúm, đôi dép xỏ ngón rách nát, mới chỉ có một ngày không cạo mà trên cằm đã lộ ra một lớp râu lún phún màu xanh.

Một lúc sau lại nói tiếp, “Để đánh nhau!” Một lời bổ sung cố che đậy nhưng lại càng lộ rõ.

Chúc Kim Hạ hơi thất vọng, trả lời một chữ: [Ừ.]

“Ăn đi.”

“Thôi tha cho tôi đi, nếu mang cái này về nhà, chắc chắn sẽ bị Đậu Đậu phát hiện.”

Bên cạnh là một cô bé người Tây Tạng đang ngồi, trông khoảng mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt đỏ hồng do nắng cao nguyên. Cô bé cẩn thận đưa cho cô một tờ khăn giấy, thì thầm an ủi: “Chị ơi, đừng khóc nữa, chị khóc em cũng buồn theo.”

Nói lời chia tay đàng hoàng.

Anh không thay đổi chút nào, giống hệt như lúc mới gặp, vẫn là vị Hiệu trưởng luộm thuộm nghèo khó kia, nhưng trong mắt cô lại như thể có một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Hai người đều có sự ăn ý này, quả nhiên trên đường đi rất thoải mái, lại trở về trạng thái đấu võ mồm ăn miếng trả miếng như mọi khi.

Huyện đột nhiên gửi xuống một văn bản khẩn cấp yêu cầu mọi người thảo luận, Thời Tự cũng khẩn cấp triệu tập mọi người, máy tính đang mở WeChat, anh trực tiếp mở văn bản trong nhóm cho mọi người xem.

“Có núi có nước, có kền kền, còn có đàn bò đàn ngựa…”

Vì sự hiện diện của anh, không có lấy một chút ánh nắng nào lọt vào cửa sổ.

Chúc Kim Hạ: “… Bị điên à?”

Viên Phong nhanh chóng mở cốp xe: “Cậu tự để vào đi, tình hình khẩn cấp, mau lên xe!”

Khi tin nhắn mới đến, anh còn tưởng là thông báo trong nhóm, dù sao thì cuộc trò chuyện với Chúc Kim Hạ đã kết thúc, nhưng tin nhắn trong nhóm vẫn còn tiếp tục.

Mười phút sau, một chiếc xe màu đen lạ lẫm dừng lại trước mặt, Chúc Kim Hạ không kịp phản ứng.

••••••••

Chúc Kim Hạ ngẩn người nhìn cảnh tượng này. Núi rừng cố gắng đuổi kịp bước chân của thành phố, còn thành phố lại ảo tưởng có thể quay trở lại tự nhiên.

Thủ phạm đắc ý ngồi bên cạnh, khoanh tay nói có phúc cùng hưởng, bộ dạng ngông cuồng hống hách khiến người ta nhớ đến lúc cô vừa mới đến đây, đứng trên thuyền ra lệnh cho anh nhảy xuống nước vớt vali.

Chúc Kim Hạ: “…”

“Không nói rõ được.” Viên Phong nhìn cô cười cười: “Cứ cảm thấy như thể thật thà hơn, bình dân hơn, cũng thoải mái hơn, không giống như trước kia.”

Chúc Kim Hạ ngậm ống hút hừ một tiếng: “Sao thế, mưa không rơi đến tận thế, anh còn muốn tôi uống đến tận thế à?”

Chương dài nhất từ trước đến nay, dài đến nỗi khiến tôi phải rơi lệ.

Viên Phong: “…”

Untitled

Thời Tự ngẩng đầu lên, nhìn toàn bộ giáo viên vừa nãy còn ngáp ngủ, chửi thầm Sở Giáo d·ụ·c có bệnh, nửa đêm nửa hôm còn hành hạ người khác, lúc này ai nấy đều mở mắt thao láo, nhìn anh chằm chằm.

Cô gọi điện thoại cho cậu ta: “Cậu chặn tôi à?”

Thời Tự hỏi ngược lại: “Ồ, vậy là chỉ có mình tôi mới được sao?”

Chúc Kim Hạ hỏi: “Cậu đổi xe à?”

“…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Viên Phong lại nhìn cô một lúc, gọi nhân viên phục vụ đến đóng hộp, cầm hộp đồ ăn lên xe, đưa Chúc Kim Hạ về khu nhà.

Phía sau anh, trên đỉnh núi cao vút, núi tuyết Gongga lại một lần nữa xuất hiện, bầu trời sau cơn mưa trong xanh, ánh nắng chiếu l*n đ*nh núi tuyết vô cùng rực rỡ.

Biểu tượng ở góc phải phía dưới nhấp nháy, Thời Tự không nghi ngờ mà mở ra, cửa sổ trò chuyện mới đột nhiên hiện lên.

“Dù cho học khác trường, mình cũng sẽ gọi điện cho cậu mỗi tuần.”

Thời Tự lịch sự cười cười. Anh không nói gì, Chúc Kim Hạ cũng im lặng.

“Trước kia thì sao?”

“Phong thủy trên núi quả nhiên bồi bổ cho con người, nhìn cậu kìa, đi một chuyến, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tròn trịa hơn không ít, cả người đều rạng rỡ hẳn lên.”

Bên ngoài cổng khu nhà một chiếc xe bán tải nhỏ đang đậu, màu xanh thẫm, bám đầy bụi bẩn, giống hệt chiếc xe của lão Lý.

Anh trải tờ giấy ăn lên lòng bàn tay cô, vô cùng kiên nhẫn, từ từ bóc vỏ trứng, để hết vỏ trứng vào tay cô.

“Vậy cậu uống gì?”

Chúc Kim Hạ cũng không trả giá, trả tiền xong, một chùm hoa quấn vào nút áo trên cổ, một chùm đưa cho Viên Phong.

Giống như giữa bọn họ, dù cho đã cùng nhau ngắm trăng gió, cùng nhau cười nói rơi lệ, cuối cùng mọi thứ cũng đều “vô đề”.

Trong xe im lặng một lúc.

Viên Phong nhớ đến lời chúc của cậu dành cho cô trước khi cô đi, cậu thật lòng cho rằng Chúc Kim Hạ “thuộc giống chim”, chỉ là trước kia đều bị nhốt trong lồng, khó khăn lắm mới bay ra ngoài, nên bay cao hơn, bay xa hơn.

Anh đứng dưới mái hiên, bất lực nhìn mặt trời đỏ rực trên bầu trời. Ông trời thay đổi sắc mặt nhanh quá, chẳng còn lấy một chút dấu vết của cơn mưa gió bão bùng, sấm chớp ầm ầm của ngày hôm qua.

Phần mềm mạng xã hội thật là nhạt nhẽo, nó cách ly biểu cảm, che giấu giọng điệu, chỉ còn lại những dòng chữ lạnh lùng.

Cho nên tất cả mọi chuyện của sáng nay đều là vì sắp phải chia tay. Năm ấy chín tuổi, mẹ anh đã dùng cách mà trong mắt anh là “long trọng” để bỏ rơi anh ở nơi này, mà giờ đây anh lại dùng cách tương tự để tiễn cô đi, là vì anh cũng cho rằng đây là lời chia tay mãi mãi sao?

Ba tháng qua, bọn họ nói chuyện về mọi thứ, chỉ riêng không nói đến chuyện tình cảm; không làm gì cả, nhưng lại như thể đã làm tất cả.

Ánh mắt Thời Tự rơi vào một lọn tóc lọt lưới trên đầu cô, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà giơ tay vuốt xuống cho cô.

Cô nhớ rõ rằng thời thơ ấu mình từng có rất nhiều người bạn thân thiết, trong mỗi khoảnh khắc chia tay, mọi người đều khóc lóc om sòm, không nỡ xa nhau.

Cuối cùng, bà ấy tự tay bóc vỏ trứng, đút cho anh ăn hết.

Thời Tự: “…”

Cô theo bản năng nói: “Trà bơ—”

Đợi đến khi anh đặt vali xuống tầng dưới của xe thì chỉ còn mười phút nữa là xe khởi hành.

“Đưa tay ra.” Thời Tự rút một tờ giấy ăn ra.

Quán mì ở ngay đầu thị trấn, ra khỏi cửa không xa chính là bãi đất trống để xe. Cô đi rất chậm, anh cũng cố ý đi chậm lại. Dù cho chiếc vali trong tay thật sự rất nặng, nhưng trong lòng vẫn có ý nghĩ tốt nhất là có thể đi mãi mãi, không bao giờ đến nơi.

Cô nằm nghiêng, quay mặt về phía anh.

Viên Phong nói đóng hộp làm gì, hai đứa đều không phải là người biết nấu ăn, thôi đi, mang về nhà cũng chỉ để trong tủ lạnh rồi hỏng thôi.

Thời Tự khựng lại: “Một lời đã định?”

Chúc Kim Hạ nghĩ một lúc, gật đầu nói cô muốn một hộp sữa tươi. Nhân lúc anh đi mua đồ, cô liền chuyển hết thịt bò và lòng bò trong bát mình sang bát anh.

“Đang mắng chửi.”

Chúc Kim Hạ nhíu mày: “Sao thế, trước kia cô ấy không phải đã tốt hơn rồi sao, sao lại bắt đầu nghi ngờ tôi nữa rồi?”

Giống như trái cây chưa chín đã bị ép ra nước, trong lòng cô tràn đầy cảm giác chua xót.

Anh không hỏi cô đã ước gì, nhưng ước nguyện của cô đã thành hiện thực—

Trước khi đến ga, Chúc Kim Hạ nhận được tin nhắn của cậu: [Vào ga rồi à?]

(*)Mì gia đình: một món mì có nhiều topping khác nhau, thường được ăn trong các dịp lễ Tết hoặc khi gia đình sum họp.

Nửa đêm đi tắm suối nước nóng bị bỏ hoang, anh đứng gác cho cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người trong phòng ngủ vẫn còn đang ngủ, tiếng thở đều đều văng vẳng qua lớp rèm vải, Thời Tự lắng nghe một lúc bên ngoài tấm rèm, rồi lặng lẽ bước ra khỏi sân.

Cô khó hiểu nhìn anh đứng bên ngoài như một bóng ma, theo ánh sáng di chuyển, thỉnh thoảng lại xê dịch một chút…

Thời Tự trả lời rất nhanh: [Bây giờ mới đến à?]

Cô tự nhủ, phải cười, Chúc Kim Hạ, lúc chia tay không nên khóc lóc sướt mướt.

Thời Tự không cười.

Chúc Kim Hạ đứng dậy xuống giường, chân trần đi đến bên cửa sổ, “xoạt” một tiếng kéo rèm cửa, đẩy cửa sổ thủy tinh ra.

Anh nói đúng, cuộc đời chính là sự chia tay cứ lần lượt diễn ra, hết người này lại đến người khác.

Hai người gọi một bàn đồ ăn, còn thừa lại hơn nửa. Lúc chuẩn bị rời đi, Chúc Kim Hạ gọi nhân viên phục vụ đến đóng hộp.

Vô đề.

Trong khoảnh khắc anh rời khỏi tầm mắt, Chúc Kim Hạ cúi đầu che mặt, lòng bàn tay hòa thành một hồ nước ấm áp.

Thời Tự: “Được thôi, muốn đâm dao vào chỗ nào thì em cứ đâm. Có phải em cảm thấy mình sắp bay cao bay xa rồi, tôi lực bất tòng tâm không làm gì được em nữa phải không?”

Phải nói lời chia tay.

Chúc Kim Hạ hậu tri hậu giác: … Coi tôi là thùng rác à?

Viên Phong ấp úng, chỉ nói gặp mặt rồi nói chuyện sau, rồi báo vị trí của mình.

Gió chiều nhẹ nhàng thổi qua, mùi hương hoa ngâu lặng lẽ lan tỏa.

“Cậu là người từng trải, hay là cậu cho tôi vài lời khuyên về tình cảm đi?”

Giống như núi rừng rộng lớn, giống như cây thông trên vách núi, trong lành, khô ráo, mang theo một chút mùi bạc hà.

Nhưng nước mắt lại có ý thức riêng của nó, không chịu nghe cô sai bảo.

Nhưng mà, quả thật cũng nên nói với anh một tiếng.

Chúc Kim Hạ: [Không, đến lâu rồi. Bạn đến đón, ăn cơm xong mới về đến nhà.]

Bọn họ chia tay ở bến xe huyện thành.

Ánh mắt lại một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô thề son sắt đảm bảo: “Thật đấy, anh tin tôi đi.”

Cô nhận lấy tờ giấy, thấp giọng nói lời cảm ơn rồi lau những giọt nước mắt không ngừng tuôn rời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thời Tự cứng đờ người, quay đầu lại: “Tỉnh rồi à?”

“Vậy sao chị lại khóc buồn như vậy?”

Phía sau truyền đến lời nhắc nhở lần thứ hai của tài xế: “Lên xe đi, mau lên xe đi, sắp khởi hành rồi!”

“Chờ tôi ở đây.”

Gặp đèn xanh, xe dừng lại một lúc, có một bà cụ cầm giỏ tre bán hoa ngâu bên đường, giơ một chùm hoa hỏi cô có muốn mua không.

[Xa lạ quá nhé Hiệu trưởng Thời, người ta vừa mới đi chưa đến 24 tiếng mà anh đã bắt đầu chơi trò người lạ thân quen với tôi rồi sao?]

Lúc rời khỏi thị trấn Ngưu Gia, Thời Tự dẫn cô đến quán mì ở đầu thị trấn ăn sáng, có lẽ anh có tâm lý ám ảnh với mì gia đình nên lại làm cho cô một bát mì bò full topping, bát của anh thì vẫn bình thường như cũ.

Viên Phong nghiêng đầu nhìn cô bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ đến lớn, đột nhiên nói: “Chúc Kim Hạ, tôi phát hiện cậu vào núi một chuyến, hình như cả người đều thay đổi.”

Lúc đó anh cạn lời vô cùng, mà giờ đây lại có chút hoài niệm. Hộp bí mật mà số phận ban tặng luôn khiến người ta bất ngờ.

“Mua một chút đồ ăn vặt và nước uống, trên đường đi thời gian dài, đói thì ăn tạm.”

Bị kẻ say rượu đuổi theo, anh lại như đại ca giang hồ, đứng ra bảo vệ cô, giúp cô xả giận.

“Một đường bình an, Chúc Kim Hạ.”

Chúc Kim Hạ ngẩng đầu lên, nhìn huyện thành dần dần biến mất ngoài cửa sổ, thay vào đó là những ngọn núi xanh bất tận và dòng sông cuồn cuộn.

Sau khi thành công nhìn thấy cô cứng họng, anh không nói gì thêm, chỉ nhìn thấy trong tay Chúc Kim Hạ vẫn còn cầm quả trứng luộc chưa ăn hết lúc sáng. Có lẽ là bị lây nhiễm tính keo kiệt của anh, cô cũng trở nên biết tiết kiệm lương thực hơn hẳn, ăn không hết còn học được cách tự động gói mang về.

“Vẫn nên nói thật đi thì hơn, thành thật một chút, dù cho cô ấy có tức giận cũng chỉ là cơn giận nhất thời, nhưng nếu nói dối mà bị phát hiện thì lòng tin sẽ sụp đổ đấy.”

Mong cho dù ở bất cứ đâu, vào bất cứ lúc nào, cũng đều có dũng khí để tranh lấy tự do.

Ánh mắt chuyển động, Chúc Kim Hạ rất nhanh phản ứng lại, anh đang che nắng giúp cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vậy cậu nói xem, trên núi có gì?”

Thời Tự: [Ừ, bình an đến nơi là tốt rồi.]

“Một chút.” Cô nghe thấy Thời Tự thấp giọng cười: “Chỉ ôm một chút thôi.”

Chúc Kim Hạ mở WeChat ra, gửi một tin nhắn [Vừa mới vào ga, xe chưa dừng lại], rất nhanh liền nhận được dấu chấm than màu đỏ.

“Người kia là ai vậy ạ? Bạn trai của chị sao?” Cô bé hỏi.

Chúc Kim Hạ nuốt quả trứng xuống một cách khó khăn, gượng cười một cái.

“…”

Thời Tự nhắm mắt lại, như thể muốn ghi nhớ mùi hương này một cách cẩn thận nhất, cuối cùng dưới tiếng còi thúc giục của tài xế, anh buông tay ra, lui về phía sau một bước.

“Tôi nói thật đấy.”

Vẫn là giọng nói bình tĩnh như mọi khi, nhưng cô lại nghe ra sự kìm nén của anh trong đó.

Sau đó cô kéo vali tiếp tục đi về nhà, về đến nhà, thay ga giường và vỏ chăn sạch sẽ, lại tắm rửa, đến lúc lau tóc rồi vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái.

“Thời Tự?”

Cô đến một chuyến, hình như anh luôn phải tiêu tiền, nghĩ vậy, đi sớm một chút hình như cũng là chuyện tốt, tránh thêm gánh nặng cho cuộc sống vốn đã không dư dả của anh.

Trong bữa ăn, Viên Phong hỏi cô cuối cùng cũng kết thúc “kế hoạch biến hình” rồi, có muốn uống rượu không, Chúc Kim Hạ từ chối.

… Không phải anh.

Người đàn ông trung niên mở cửa xe, ngồi bên trong chờ khách, trên xe chất đầy táo, trên tấm bảng đen nhỏ bên cạnh viết: Táo Phú Sĩ chính gốc, 10 tệ ba cân.

“Tôi cầm nhiều đồ lắm, không có thời gian để đi loanh quanh với cậu đâu, có thời gian rảnh rỗi này tôi thà bắt xe về nhà cho rồi.”

Chúc Kim Hạ gần như muốn cười, nhìn thấy một chiếc xe bán tải giống giống, liền tưởng là anh.

Tối hôm đó uống rượu ở quán bar, Thời Tự từng kể cho cô nghe hai câu chuyện, một trong số đó là về việc mẹ anh đã bỏ rơi anh một mình trong núi rừng.

Không phải anh đang nói chuyện “đánh nhau” sao?

Thời Tự đứng ở cửa, một lúc lâu sau mới bước vào, nhếch mép, anh cắm ống hút vào hộp sữa rồi đưa cho cô, nhìn cô uống ừng ực lại nói: “Kiếp trước c·h·ế·t đói à? Uống chậm thôi.”

Giờ đây xem ra—

Chúc Kim Hạ không thể nào cãi lại Thời Tự, vé xe là anh mua.

“Hiệu trưởng, có chỉ thị mới sao?” Một giáo viên dưới bục nhắc nhở.

Chúc Kim Hạ mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy bóng người ngoài cửa sổ thì giật nảy mình.

“…” Chúc Kim Hạ bực bội nói: “Cảm ơn cậu nhé.”

Tuyến đường quen thuộc, đèn đường sáng rực, thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn, cuộc sống ban đêm mới vừa bắt đầu.

Cô lấy lại tinh thần, vội lau nước mắt rồi gắng gượng nặn ra một nụ cười xấu xí, vươn tay ra về phía Thời Tự.

Chúc Kim Hạ uống vài ngụm hết hộp sữa, lúc đi ra ngoài liền ném lại một câu: “Tôi chờ anh đến Miên Thủy tìm tôi…”

Xe khách rất nhanh liền rời khỏi bến, khuôn mặt Thời Tự biến mất từ cửa sổ bên cạnh, rất nhanh, Chúc Kim Hạ chỉ có thể quay đầu lại mới nhìn thấy anh. Bóng dáng kia càng lúc càng nhỏ, một lúc sau liền biến mất cùng với bến xe.

Dòng chảy của thời gian đã cuốn trôi quá nhiều người, cô không mong muốn Thời Tự cũng là một trong số đó.

“… Mắng ai?”

Miệng thì nói còn có thể gặp lại, nhưng cuộc sống không giao thoa thì lấy gì để gặp lại đây?

Cô nói cười một cái đi, Thời Tự, Tứ Lang Ung Kim nói đúng, trông anh dữ dằn quá, lúc không cười thật sự rất đáng sợ.

Mặt trời nghỉ ngơi một ngày lại bắt đầu tung hoành, chiếu qua khe hở của rèm cửa vào trong phòng, ngông cuồng leo lên mặt cô.

Tiếc thay non cao sông dài, rốt cuộc cũng có ngày phải quay về.

“… Bản chất của việc yêu nhau, nên là cùng nhau chống đỡ cuộc sống của đối phương, trở thành sức mạnh cho nhau, là trong những khoảnh khắc khó khăn chỉ cần nghĩ đến đối phương, liền có thể có thêm dũng khí để tiếp tục tiến về phía trước.” Cô thấp giọng nhắc lại, đột nhiên cười, lại nhìn Viên Phong: “Lời nói dối không thể không thể nâng đỡ được đối phương đâu, lời khuyên của tôi là, nói thật đi, bạn tôi ơi.”

“Biết rồi mà.” Cô trợn trắng mắt: “Không cẩn thận để anh chiếm tiên cơ một lần, làm sao lại có thể để người khác chiếm tiên cơ lần hai được?”

“Khuyên gì? Những vấn đề liên quan đến tình cảm tôi đều khuyên chia tay.” Chúc Kim Hạ mặt đầy vẻ lạnh lùng, nói: “Chuyện có thể giải quyết bằng cách chia tay thì còn cãi nhau làm gì, làm ùm lên làm gì. Yêu nhau lắm sao? Yêu nhau lắm tại sao lại cãi nhau?”

Bộ dạng thành kính giống như đang hứa hẹn.

“Trước kia luôn giữ kẽ, luôn giả vờ, bây giờ thì hỉ nộ ái ố đều thể hiện trên mặt rồi.”

Ai có thể nói đó không phải là tình yêu?

Nhưng Viên Phong vẫn không nhịn được mà nói với cô: “Chúc Kim Hạ, tôi phát hiện bây giờ tâm trạng của cậu có vấn đề rồi đấy, yêu nhau thắm thiết thì làm sao có thể ‘lỡ miệng’ nói chia tay được? Vậy những khoảnh khắc tốt đẹp của quá khứ coi như thế nào đây?”

Cô cúi đầu nhìn một lúc, gửi tin nhắn cho anh: [Tôiđến nơi rồi.]

Chúc Kim Hạ muốn mắng người, nhưng nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, cô lại cười thành tiếng.

Nhịp tim lại trở lại bình thường, Chúc Kim Hạ buông vali xuống, chậm rãi lấy điện thoại ra khỏi túi, mở WeChat, tìm kiếm ảnh đại diện quen thuộc kia.

Một cái ôm chặt chẽ chặn lời cô nói lại phía sau.

“…” Chúc Kim Hạ: “Có ai đón người như cậu không? Còn muốn tôi tự tìm cậu nữa chứ?”

… Mưa đã tạnh.

Ảnh đại diện của anh không bao giờ thay đổi, là một bức tranh stick figure cực kỳ đơn giản, trên nền trắng muốt có vài nét xanh lam vẽ nên hình ảnh núi rừng.

Chúc Kim Hạ bất ngờ bị gõ, liền che trán lại.

“Làm sao vậy được, đây là xe của cậu tôi.”

[Anh có biết cái gì gọi là bạc tình không?]

Chúc Kim Hạ quay người lại nhìn Thời Tự, anh cũng lặng lẽ nhìn cô.

Cũng vì điều này, sự liên lạc giữa Chúc Kim Hạ và Viên Phong một thời gian trở nên thưa thớt, cho đến sau này khi cả hai đều vào Đại học Miên Thủy, vì công việc mà thường xuyên gặp mặt, mối quan hệ mới trở lại bình thường.

… Anh đang làm gì vậy?

Người trong xe hạ cửa kính xuống, đội mũ lưỡi trai và khẩu trang, trên khuôn mặt to bự còn đeo thêm kính râm, trông giống hệt kẻ trộm vừa mới cướp ngân hàng xong thì vội đi tẩu tán. Kẻ khả nghi đó liên tục vẫy tay với cô: “Mau lên xe, nhanh lên nhanh lên!”

Anh đặt cằm l*n đ*nh đầu cô, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

“Tôi không phải là bà ấy, tôi sẽ không biến mất.” Chúc Kim Hạ nói: “Từ Miên Thủy đến xã Nghi Ba cũng chỉ mất một ngày một đêm đi xe, tôi có thể quay trở lại bất cứ lúc nào.”

Lúc nói ra lời ấy, bọn họ đều tin là thật. Nhưng theo sự xuất hiện của môi trường mới, bạn bè mới, cuối cùng những cuộc điện thoại mỗi tuần cũng dần dần biến mất. Không ai sẽ mãi mãi là bạn tốt nhất của ai, nhưng trên ngai vàng của danh từ “bạn tốt nhất” sẽ luôn có người ngồi, sẵn sàng thay thế cho một người nào đó.

“Mắng ông trời.” Thời Tự thản nhiên nói: “Đã bảo ông ấy mưa đến tận thế rồi, kết quả mới có một đêm đã tạnh.”

Hơi nghẹn ngào, nhưng vẫn cố gắng cười nói lời cảm ơn, cô nói cảm ơn anh, Thời Tự, cảm ơn anh trong suốt thời gian qua—

Trước khi kịp phản ứng, anh đã tiến lên vài bước, đứng ngoài cửa sổ dùng cơ thể che đi khe hở kia.

Chúc Kim Hạ bắt đầu ngủ không yên, lông mày dần dần nhíu lại.

Bên kia dừng lại một lúc, mới hiển thị đang nhập.

“Cậu đi ra từ cửa phía Tây, sẽ nhìn thấy cửa hàng 7-Eleven đối diện, quay mặt về phía nó rồi rẽ trái, đi khoảng hai trăm mét có một con hẻm nhỏ, đi thẳng vào trong hẻm, đến cuối hẻm rẽ phải, tôi đang chờ cậu ở một quán cà phê tên là Vô Danh.”


Chúc Kim Hạ không động đậy nữa.

.

Bác gác ở cửa coi như bọn họ ngầm đồng ý, lại khen một tiếng: “Trai tài gái sắc, thật là xứng đôi!”

Đợi đến khi Chúc Kim Hạ lên xe, mông còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, thằng bạn cô đã nhấn ga rồi lao vút đi.

Chúc Kim Hạ nghịch chùm hoa ngâu, đột nhiên nhớ đến lời ai đó từng nói.

Chúc Kim Hạ nhướn mày: “Cậu thật sự không định nói cho cô ấy biết cậu đến đón tôi à?”

Người đến đón cô ở ga Miên Thủy là Viên Phong.

Anh tùy tiện chế nhạo bản thân trong lòng, lại thuận tiện chế nhạo cả thằng em trai, nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, cơ thể lại thành thật che ở trước cửa sổ. Theo mặt trời dần dần lên cao, ánh sáng di chuyển, thỉnh thoảng anh còn quay đầu lại nhìn một cái, điều chỉnh vị trí, cố gắng che ánh sáng một cách kín mít nhất có thể.

Nó khiến giọng điệu của Thời Tự trở nên xa cách, trang trọng đến mức gần như lạnh lùng.

Cơn giận chưa kịp bùng phát, anh đã nhanh chóng bóc ra một quả trứng tròn trĩnh, cuối cùng thu dọn cả giấy lẫn vỏ trứng, lấy quả trứng để đổi lấy vỏ.

Anh nói năm anh chín tuổi, trước khi người phụ nữ kia rời đi, lần cuối cùng đưa anh đi học, mặc quần áo mới cho anh, ăn sáng ở quán mì đầu thị trấn, còn dịu dàng hỏi anh có uống sữa không, có ăn trứng không.

Chúc Kim Hạ bực bội nói.

Dù cho hai người họ trong sáng đến mức gần như không có giới tính trước mặt đối phương, nhưng Đậu Đậu vẫn không vui khi Viên Phong qua lại với cô.

“Này này, sao lại nói như vậy chứ!” Viên Phong bực bội: “Hai đứa mình phải đồng lòng chống giặc ngoài chứ, sao cậu lại nổ s·ú·n·g vào tôi thế?”

Cũng tốt, chuyện của ngày hôm qua hãy để lại cho ngày hôm qua, sau khi buồn bã xong, bọn họ vẫn phải lên đường, sao không vui vẻ một chút?

Thời Tự nhìn bóng lưng cô, khóe miệng nhếch lên nụ cười, nhấc những túi đồ lớn nhỏ lên rồi bước chân nhẹ nhàng đuổi theo.

Ngày sau còn gặp lại?

“Chúng ta sẽ làm bạn tốt cả đời.”

Ngồi lên xe bán tải, Thời Tự đưa túi đồ trong tay cho cô.


Mùi vị trên người gã đàn ông này không được thơm tho cho lắm, dù sao cũng vừa dầm mưa, lại không có chỗ để tắm rửa thay quần áo, nhưng cô vẫn ngửi thấy mùi hương quen thuộc.

“Đúng vậy, anh làm gì được tôi đây?” Cô liếc nhìn anh một cái.

Vừa nói vừa nhìn trái nhìn phải.

Chúc Kim Hạ khựng lại, mở túi ra, ngoài những món ăn vặt quen thuộc còn có thêm hai bình oxy.

“Anh đứng ngoài kia làm gì vậy?”

… Anh đứng bên ngoài bao lâu rồi?

Chưa kịp đóng lại, tin nhắn thứ hai lại hiện lên.

“Vậy là… anh trai của chị?”

“Sống yên ổn không tốt sao?” Viên Phong than thở.

Chúc Kim Hạ cúi đầu, có dòng chất lỏng ấm nóng rơi xuống mặt đất.

Chúc Kim Hạ chợt động lòng, lời phản bác đã đến bên miệng, nhưng lại trở thành: “Được, vậy thì một lời đã định.”

Để cải thiện chế độ ăn uống cho người phụ nữ đắc đạo vừa trở về từ núi rừng, Viên Phong đã đặt trước một quán ăn gia đình, chiếc xe rẽ trái rẽ phải, đi vào một con đường nhỏ bí ẩn. Cây tre xanh ở cửa nhẹ nhàng đu đưa trong gió, bước vào khu vườn, những chiếc đèn lồng tre thắp sáng cây cầu nhỏ và dòng suối.

“Xe của cậu đâu?” Chúc Kim Hạ hỏi dồn dập: “Sao lại chặn tôi? Còn cái phong cách quái thai này của cậu nữa, vừa mới cướp nhà băng về đó hả?”

Ở bên kia, Thời Tự đang ở trong lớp học, máy tính đang mở WeChat, lại kết nối với màn hình lớn PPT, bên dưới toàn bộ giáo viên của trung tâm giáo d·ụ·c đang ngồi.

Thời Tự biết, với cường độ tia cực tím trên núi này, cô sẽ rất nhanh bị nóng tỉnh dậy, nhưng rèm cửa ở bên trong phòng, với anh mà nói đã là nằm ngoài tầm với.

Mùi hương của cây cối xanh tươi, của rừng nhiệt đới ẩm ướt, anh còn nhớ tên của chai nước hoa kia,

Cô lấy vali ra khỏi xe, vác những túi đồ lớn nhỏ lên lưng, quay đầu lại cảm ơn Viên Phong, nhìn chiếc xe đen lao vút đi mới quay người lại, chưa đi được hai bước, đột nhiên dừng lại.

Cô nghĩ, tin vào lời nói ngây ngô của trẻ con một lần nữa cũng không sao chứ, chuyện của tương lai ai biết được, nhưng lúc này cô khát khao quay trở lại nơi này, khát khao đây không phải cuộc chia tay vĩnh viễn với anh.

Anh cau mày ngồi dậy, vận động cái lưng cứng đờ.

Xe khách từ huyện thành về Miên Thủy mỗi ngày chỉ có một chuyến, nếu bỏ lỡ thì phải đợi đến ngày hôm sau.

Còn hỏi cô có uống sữa không, anh đi sang siêu thị bên cạnh mua.

Viên Phong nhìn cô, không nói gì.

Chúc Kim Hạ cười ha hả, lại quay đầu, đã đến nhà rồi.

Lần đầu gặp nhau trên sông, bọn họ cãi nhau tay đôi.

Chúc Kim Hạ cười lạnh: “Coi như muối bỏ biển đi.”

Nhưng Chúc Kim Hạ làm người hời hợt, lại thích lấy lòng người khác, tuyệt đối sẽ không bất lịch sự với ai, cho nên bề ngoài vẫn là bằng mặt nhưng không bằng lòng.

Dù vậy vẫn không tránh khỏi việc Đậu Đậu không thích cô.

Nghĩ đến điều kiện trên núi, Chúc Kim Hạ chậm rãi nói: “Vậy hay là tôi giúp cậu đăng ký, cậu cũng đi dạy tình nguyện một chuyến?”

Nghĩ một lúc, cô lại một lần nữa “trêu chọc” ngọn núi kia.

Tin nhắn tiếp theo: [Nghỉ ngơi sớm đi, khoảng thời gian này vất vả cho em rồi.]

Gió thổi qua tán lá, thỉnh thoảng vang lên tiếng chim hót.

“Anh làm gì vậy!”

Trên lưng có thêm một bàn tay, anh ôm chặt cô, như thể muốn khảm cô vào cơ thể, dùng sức quá mức, Chúc Kim Hạ có cảm giác như thể sắp nghẹt thở đến nơi. Cô hơi giãy giụa một chút, liền nghe thấy giọng nói của anh trên đỉnh đầu: “Đừng động.”

Lần đầu tiên lên lớp, anh trốn ngoài cửa lớp lén lút nghe cô giảng bài.

Xin lỗi đã làm phiền, là cậu ta nước vào não, hỏi ai không hỏi, lại đi hỏi ý kiến tình cảm của một người đang ly hôn.

Đi thị trấn Ngưu Gia tắm bồn gỗ, anh giống như thần giữ cửa, đứng canh bên ngoài.

Có lẽ cũng bị Đậu Đậu hành hạ khá nhiều, Viên Phong thở dài, nói cô ấy đã ba ngày không nhìn mặt cậu ta rồi.

“…”

Đậu Đậu là bạn gái của Viên Phong, cũng là bạn học cấp ba của cậu và Chúc Kim Hạ, lúc còn đi học đã là một cô gái “cá tính”, xỏ khuyên tai, nhuộm tóc vàng, cô ta và Chúc Kim Hạ — một người học giỏi một người học dốt, đương nhiên không thể nào ưa nhau cho được.

Chúc Kim Hạ hỏi: “Thay đổi ở chỗ nào?”

Cô nghĩ cô thật sự không nên buồn.

Quả trứng trong miệng đột nhiên trở nên khó nuốt, khô khốc như cát, Chúc Kim Hạ ngẩng đầu nhìn Thời Tự. Từ ánh mắt trầm lặng của anh, cô nhìn ra được anh cũng giống như cô, vẫn đang chìm trong vũng bùn của thời gian.

Tài xế hét lớn: “Lên xe hết đi, lên xe hết đi, chuẩn bị kiểm vé rồi!”

Ngay sau đó liền nhìn thấy đôi chân không đi dép của cô đang giẫm trên nền nhà, anh nhíu mày: “Dưới đất lạnh, đi giày vào đi.”

Trái tim Chúc Kim Hạ đập thình thịch, theo bản năng nhìn về phía ghế lái.

Cô nhanh chóng đứng dậy, cố gắng bắt lấy khuôn mặt sắp biến mất, nhưng cuối cùng vẫn là công dã tràng.

Chương 60: Ngày thứ sáu mươi

Thời Tự cảm nhận cái nóng bỏng rát, lại thầm mắng một câu, anh đang làm gì vậy, đứng gác sao? Làm Hiệu trưởng chưa đủ nên giờ chuyển nghề làm bảo vệ, hay là giả vờ làm ô che nắng?

“Cậu mãi mãi là bạn tốt nhất của mình.”

Trời sáng rõ, Thời Tự tỉnh dậy trên chiếc ghế dài, theo bản năng quay đầu nhìn trời.

“Đừng có nhắc nữa mà bà cô ơi.” Viên Phong cởi kính râm và cởi mũ, cuối cùng cởi khẩu trang ra, bực bội nói: “Đậu Đậu cãi nhau với tôi, không cho tôi đến đón cậu. Không những lấy điện thoại của tôi xóa WeChat, QQ của cậu mà còn gọi mấy cô bạn thân của em ấy đến ga Miên Thủy phục kích, nói là nếu bắt được thì sẽ không tha cho tôi, đến cả xe của mình tôi cũng không dám lái, sợ bọn họ nhận ra đây nè!”

Thời Tự cười nhẹ một tiếng: “Chúc Kim Hạ, em quay về Miên Thủy chứ không phải đi lên mặt trăng, chỉ cần đến ngày nghỉ cuối tuần, nghỉ đông, nghỉ hè, tôi ngồi xe là có thể đến cửa nhà em để ‘đánh nhau’ với em. Cho nên cho em một lời khuyên nhé, nhớ để đường lui cho người khác, đặng ngày sau còn gặp lại.”

Viên Phong bày ra vẻ mặt chán nản: “Em ấy nói cậu sắp ly hôn rồi, lại có cơ hội rồi…”

Ánh sáng chói lóa khiến mắt người ta đau nhức, trước mắt như có một cuốn phim tua nhanh, lướt qua từng cảnh tượng một.

Nghĩ vậy, Thời Tự quay đầu nhìn cửa sổ nhỏ của phòng ngủ, rèm cửa không được kéo kín, lờ mờ nhìn thấy tấm chăn trên giường phồng lên như một ngọn núi nhỏ, người bên trong cuộn tròn lại, tư thế ngủ giống như một đứa trẻ, không có chút cảm giác an toàn nào.

Nhưng lý trí cho biết, mưa cũng không thể nào thật sự rơi đến tận thế, ăn trộm được một ngày đã là niềm vui bất ngờ.

Sinh nhật hai mươi chín tuổi, anh vất vả cả ngày, cố công làm mì trường thọ cho cô, cắm nến sinh nhật lên chiếc bánh kem nhỏ rẻ tiền, muốn cô ước điều gì đi.

Sau khi vào bến, Thời Tự một tay cầm ba lô của cô, một tay cầm túi đồ của siêu thị, lên xe tìm một chỗ ngồi phía trước, đặt đồ đạc lên rồi mới quay người xuống xe.

Lý do không thích rất đơn giản, Chúc Kim Hạ và Viên Phong là bạn thanh mai trúc mã, nghe nói lúc còn bé còn từng tắm chung, cởi truồng ngủ chung cũng có.

Chúc Kim Hạ giả vờ không biết, quay người đi dép lê rồi lại đến bên giường, thuận tay vò mái tóc rối bù, cố gắng khiến nó trông không giống tổ chim như lúc mới thức dậy nữa.

Cô ra hiệu cho Viên Phong chú ý đến cảnh một tay cô cầm vali, một tay cô cầm túi xách: “Cậu không giúp tôi để đồ vào sao?”

Chúc Kim Hạ ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng chỉ mới vài tháng không về, nhưng cô lại đột nhiên cảm thấy xa lạ.

Lúc đầu, Chúc Kim Hạ cứ thỉnh thoảng lại phát hiện mình bị Viên Phong (bạn gái của cậu ta) chặn, mãi đến khi cô ở bên Vệ Thành, Đậu Đậu mới chuyển sự chú ý sang những cô gái khác xung quanh Viên Phong.

Người ở thời đại nào vậy, sao lại đột nhiên gửi tin nhắn thế này?

“Tôi bị mù à?” Cô mỉa mai Viên Phong: “Nếu thật sự khát khao như vậy thì tại sao lại bỏ qua một vị Hiệu trưởng tốt đến thế mà thành đôi mèo mả gà đồng với cậu?”

Nhưng hôm nay sau khi ước nguyện thành hiện thực rồi, cô lại nghĩ, nếu biết trước thần tiên trên núi linh nghiệm như vậy, thì cô đã ước những điều khác.

Đợi đến khi Thời Tự quay trở lại thì thấy thịt trong bát mình đã chất đống như núi.

Trên sông Kim Sa, chú Vạn lại một lần nữa bấm còi, chiếc phà cũ nát xé toạc mặt sông lấp lánh, dịu dàng đưa thời gian trở về điểm xuất phát.

Lời tác giả:

“Thôi đi, đơn vị mình còn thiếu trâu ngựa nữa à?” Viên Phong nghe xong liền không có hứng thú: “Tôi là trâu ngựa, cậu cũng là trâu ngựa. Ngày nào đi làm cũng toàn là trâu ngựa, cần gì phải lên núi để xem?”

“Lúc vượt qua đèo núi sẽ có tầng thiếu oxy, nếu bị say độ cao thì hít vài hơi.” Anh hình như nhớ ra điều gì, chậm rãi nói: “Đừng có về đến Miên Thủy, xuống xe thì việc đầu tiên em làm là quỳ lạy người qua đường.”

… ?

Chúc Kim Hạ nghiêng đầu nhìn anh bạn thanh mai trúc mã, từng là một chàng trai khá là đẹp trai, giờ đây gần ba mươi tuổi, mặt mũi bắt đầu phát tướng rồi, béo lên, thêm vào đó là thỉnh thoảng lại phát điên. Đậu Đậu đang lo lắng điều gì vậy?

Khóe môi anh mang theo nụ cười, nhìn sâu vào mắt cô.

“Cho tôi hai chùm với.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60: Ngày thứ sáu mươi