Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 89: NT14: Lục Quỳ x Phùng Hách Thành (7)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 89: NT14: Lục Quỳ x Phùng Hách Thành (7)


Lục Quỳ nhẹ nhàng thở phào một hơi, câu “ngủ ngon” của Phong Hách Thành tối qua lại nhảy vào trong đầu cô.

Phong Hách Thành dường như cũng đang cố gắng tránh đi sự ngượng ngùng này, anh khẽ gật đầu: “Được.”

“Tôi……hồi nhỏ, đúng là có hơi mũm mĩm xíu.”

“Phùng Tử Ngôn.” Lục Quỳ lạnh lùng ngắt lời Phùng Tử Ngôn. Mỗi lời anh ta nói ra đều khiến Lục Quỳ cảm thấy ghê tởm vô cùng. Anh ta có tư cách gì mà nói với cô chữ “yêu”?

“Không……không có gì.”

Lục Quỳ chợt bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ mông lung, bắt gặp ánh mắt Phong Hách Thành đang dõi theo, một cảm giác chột dạ lạ thường dâng lên.

Chẳng thay đổi gì mấy…..Lục Quỳ thầm cắn môi, ý anh là cô vẫn còn tròn vo ư……

*

Phong Hách Thành ngẩng đầu, ánh mắt họ chạm nhau.

Anh ta nhìn Lục Quỳ, khiến cô có cảm giác như bị một thứ gì đó lạnh lẽo, trơn tuột bám víu, quấn chặt lấy mình. Không, đó không phải là ảo giác. Cô bất giác lùi lại một bước.

Giữa lúc bận rộn, Lục Quỳ cuối cùng cũng gác lại công việc, hẹn Chung Hiểu Hy một bữa tối.

Một câu hỏi không thể nào tệ hơn. Lục Quỳ thầm trách mình, cô nhắm mắt rồi lại nghĩ. Thôi kệ, ván đã đóng thuyền rồi. Khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt đen láy của cô đã ánh lên vẻ trấn tĩnh hơn nhiều: “Nếu anh không phiền, cứ ngủ ở đây đi. Nếu không… ba mẹ tôi chắc chắn sẽ nghi ngờ. Với lại….”

“Tôi không phải vì anh ta mà uống rượu, tôi chỉ là…”

Lục Quỳ: “…….” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mưa xuân giăng mắc, làm ướt đẫm lối đi ẩm ướt trong nghĩa trang. Nụ cười hiền hậu của ông nội như bất động trên bia đá xám bạc.

*

Chung Hiểu Hy: [Ừm, chắc chắn là không rồi.]

Hai người họ gần như chẳng có thời gian gặp mặt, những cuộc trò chuyện hằng ngày trên WeChat cũng chỉ vỏn vẹn vài câu đơn giản. Khoảng cách cứ thế khiến hai con người vốn dĩ chưa thân thiết càng trở nên khách sáo và xa lạ hơn.

Những chuyện cũ cô vẫn luôn canh cánh trong lòng dường như ngay khoảnh khắc này đã tìm thấy một lối thoát.

Lục Quỳ ngẩn người: “?”

Hầu như là một bản năng, Lục Quỳ liền khoác tay Phong Hách Thành, cảnh giác nhìn về phía Phùng Tử Ngôn.

Hành động và thần sắc của cô không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, khiến cái đầu vốn đã không mấy tỉnh táo của Phùng Tử Ngôn càng thêm hỗn loạn.

Phong Hách Thành khẽ ừ một tiếng: “Chẳng thay đổi gì mấy.”

Bà Lục nguýt cô một cái: “Phong Hách Thành đã dậy từ năm rưỡi sáng để cùng ba con đi tập thể d·ụ·c rồi đấy.”

Cả hai cùng lúc mở lời rồi lại đồng thời im bặt ngay khi nhìn sang đối phương.

“Anh dám…”

Phùng Tử Ngôn như bị đóng đinh tại chỗ, ngây người nhìn Lục Quỳ và Phong Hách Thành.

Chiếc ô khẽ nghiêng về phía Lục Quỳ. Giọng nói ấm áp, trầm tĩnh của Phong Hách Thành vang lên bên tai cô: “Tôi thực sự rất thích được ở bên ông, được cùng ông chơi cờ và trò chuyện. Lúc nào cũng học được điều gì đó, lĩnh hội được điều gì đó. Đó là vinh dự của tôi.”

“Được…”

“Đàn ông bận rộn toàn là lý do thôi.”

Phong Hách Thành xoa nhẹ cánh tay trái, khiêm tốn đáp: “Là ông cao tay hơn, con thật sự tâm phục khẩu phục.”

Chung Hiểu Hy: [Cậu vẫn chưa đi ngủ à?]

“Phong Hách Thành.” Lục Quỳ quay đầu nhìn người đàn ông trầm tĩnh bên cạnh: “Khoảng thời gian qua, cảm ơn anh rất nhiều.”

Chung Hiểu Hy: [Tiện thể cậu còn được kiểm tra xem trình độ của tổng giám đốc Phong thế nào nữa, hí hí hí.]

Ngày tháng cứ thế trôi đi như dòng nước chảy, cho đến giữa tháng Tư. Lục Quỳ vốn đã hẹn với Phong Hách Thành cuối tháng này sẽ đi chụp ảnh cưới, nhưng vì ông nội qua đời, hôn lễ bị hoãn lại do đó nên chuyện ảnh cưới dường như cũng trở nên xa vời hơn.

“Ừm.”

Chẳng ai hiểu rõ sự khó nói trong mối quan hệ của Lục Quỳ và Phong Hách Thành bằng Chung Hiểu Hy. Lục Quỳ cắn nhẹ môi, dè dặt hỏi Chung Hiểu Hy: [Cậu nói xem, lát nữa tớ phải làm gì đây?]

Rồi sao nữa? Họ sẽ tiếp tục trò chuyện ư? Liệu anh có đang bận công việc không? Như vậy có làm phiền anh không nhỉ?

Đêm nay, có lẽ sẽ là một đêm dài khó ngủ đây.

Thật ra Lục Quỳ nào có ngủ say đâu, cô chỉ đơn giản là muốn trốn trong chăn thôi. Giả vờ ngáp một cái, cô nói: “Mẹ ơi, ngày đầu năm mới thì đương nhiên phải ngủ nướng rồi. Con mà không làm vậy thì cả năm lại lao đao vất vả mất thôi.”

Có lẽ là do câu nói “Đây là chồng tôi” vừa rồi, hay vì cô không ngờ mình lại có thể biến vị Tổng giám đốc lừng lẫy như Phong Hách Thành thành công cụ đắc lực?

“Tôi……tôi…..”

Cô chợt nhận ra mình có vẻ hơi đắc ý quá rồi.

“Nhu…..” Dưới ánh nhìn lạnh lùng của Lục Quỳ, Phùng Tử Ngôn đành đổi cách xưng hô: “Lục Quỳ, chúng ta nói chuyện đi.”

“Lần trước em say rượu, có phải cũng vì người đàn ông này không?”

Sau Tết, sức khỏe ông nội Lục bỗng chuyển biến xấu và cuối cùng ông đã không thể nhìn thấy Lục Quỳ khoác lên mình chiếc váy cưới.

Anh nhẹ nhàng vuốt lưng cô. Phong Hách Thành không nói lời an ủi, chỉ để mặc cô cứ thế vùi vào lòng anh, khóc như một đứa trẻ không lo nghĩ gì.

Lục Quỳ hơi lúng túng, ánh mắt nhìn Phong Hách Thành lại càng thêm phần lảng tránh. May mà hơi nước làm mờ đi làn da, trên gương mặt trắng nõn đã ửng hồng như ráng chiều, che đi vẻ ngượng nghịu khó tả của cô lúc này.

Lục Quỳ nhìn về phía Phùng Tử Ngôn, khóe môi khẽ cong lên: “Anh Phùng, quên chưa giới thiệu với anh. Đây là chồng tôi.”

Lục Quỳ lí nhí cãi lại: “Thế sao ông không bảo, anh ấy hơn con cả mấy tuổi cơ mà.”

“…….”

“Được cái gì mà được!” Bà nội Lục ngắt lời ông nội, rồi lo lắng nhìn Phong Hách Thành: “Cánh tay con sao thế? Không thoải mái à?”

Chung Hiểu Hy: [Tớ nói này, cậu có Phong Hách Thành cực phẩm như vậy mà không chịu xơi, thì cậu định xơi ai nữa đây?]

“Không ngủ được à?”

Thế nhưng, tấm ảnh này rõ ràng cô đã cất kỹ trong ngăn kéo, sao giờ lại chễm chệ trên giá sách thế này?

Phong Hách Thành nhìn cô gái với đôi má bầu bĩnh, gần như là trùng khớp với cô bé mặt tròn trong ảnh. Chỉ là giờ đây cô đã cao ráo hơn, đường nét trên khuôn mặt cũng đã rõ ràng và tinh tế hơn nhiều.

“Nhu Nhu?” Bà nội Lục ngờ vực nhìn cô: “Sao mặt con đỏ bừng thế kia?”

“Em ổn chứ?” Phong Hách Thành nghiêng đầu, cẩn thận đánh giá cô gái bên cạnh mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Điều gì đến cuối cùng cũng đã đến.

Lục Quỳ đáp lại lời chúc của Chung Hiểu Hy ngay lập tức. Thế nhưng tiếng nước vẳng ra từ phòng tắm vẫn cứ vang vọng, chẳng cách nào làm ngơ được.

Thế nhưng… sao mà cô lại ngủ bên chỗ của Phong Hách Thành cơ chứ?

Phong Hách Thành nhìn tấm chăn trên người mình bị kéo đi từng chút một. Anh khẽ liếc mắt sang bên cạnh, chỉ thấy gáy tròn của cô gái.

“Nói chuyện đàng hoàng nào.”

“Phong….”

Một lúc sau, giọng Lục Quỳ nhẹ nhàng vang lên giữa đêm khuya: “Phong Hách Thành.”

Ngay trước cửa tòa nhà, một bóng người cao lớn ẩn mình trong bóng tối, đổ dài trên nền đất. Lục Quỳ ngước mắt nhìn lên, Phùng Tử Ngôn đứng đó, trán anh ta còn quấn băng gạc.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Lục Quỳ ở chung phòng với một người đàn ông xa lạ vào đêm khuya kể từ khi cô lớn lên. Mà người đàn ông này lại còn là người chồng trên danh nghĩa của cô nữa chứ.

Lục Quỳ không muốn phí một chữ nào với Phùng Tử Ngôn. Cô xách chiếc túi bên cạnh lên, vừa định đứng dậy thì Phùng Tử Ngôn đã chặn đường.

Môn cờ vây của ba Lục là do ông nội đích thân dạy từ thuở nhỏ. Ở cả cái nhà họ Lục chẳng còn ai là đối thủ của ông nữa. Vậy mà giờ đây, ông nội lại đánh giá Phong Hách Thành tốt như thế.

“Anh Phùng.” Phong Hách Thành ngắt lời Phùng Tử Ngôn, không cho anh ta dùng cái tên quá đỗi thân mật đó. Giọng anh vẫn trầm ổn, nhưng đã mang theo chút lạnh lẽo.

Chỉ một câu nói ấy, niềm vui sướng đang dâng trào trong mắt Phùng Tử Ngôn bị dập tắt hoàn toàn: “Em… biết rồi à?”

Lục Quỳ: “……”

Lục Quỳ lắc đầu.

Đều rất dễ thương.

Lục Quỳ nghiêng mặt, trong tầm nhìn hơi nhòe đi. Đôi môi mỏng và mềm mại của Phong Hách Thành giờ đây đã ở ngay trước mắt cô từ khi nào.

Chỉ là….

Ý nghĩ đó vụt qua trong tích tắc, khiến toàn thân anh chợt lạnh buốt.

Cô như trút được một gánh nặng, bao nhiêu sự khó chịu mỗi khi nhớ lại chuyện cũ cũng theo đó mà tan biến.

“Đúng là em rồi.” Phùng Tử Ngôn không giấu nổi sự bất ngờ trong mắt, bước nhanh tới: “Nhu……”

Xuyên qua màn hình, Lục Quỳ dường như còn cảm nhận được cái sự tò mò, hóng hớt của Chung Hiểu Hy.

Lục Quỳ mỉm cười, thật ra cô không hề tức giận.

Lục Quỳ: “……”

Lục Quỳ bất giác thấy cổ họng mình khô rang.

*

Dù sao thì chẳng có cặp vợ chồng nào lại dùng giọng điệu này để nói về người yêu cũ cả.

Lục Quỳ rũ mắt, ánh nhìn có chút mơ hồ.

Lục Quỳ: “……”

Phong Hách Thành hơi ngừng lại, khẽ ho một tiếng: “Dạ không có gì ạ, chắc là do lúc ngủ vô tình đè lên thôi.”

Ông nội Lục khi xưa cũng muốn vun đắp cho cô cháu gái này lắm, bảo rằng đánh cờ giúp tu tâm dưỡng tính, đầu óc thêm nhanh nhạy. Nhưng Lục Quỳ sinh ra đã chẳng có cái duyên với môn này, ván nào ván nấy đều nát bét, riết rồi ông cũng đành bỏ cuộc.

“Vừa nãy… cảm ơn anh.”

“……”

“Chúc mừng năm mới.”

“Vợ tôi có vẻ không muốn gặp anh, làm ơn sau này đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Biết ông cụ thích chơi cờ, Phong Hách Thành đã thường xuyên đến nhà họ Lục bầu bạn với ông. Một già một trẻ thường xuyên đánh cờ, đôi lúc lại pha trà và trò chuyện. Ông nội Lục còn tỉ mỉ lấy ra những cuốn album ảnh thời trẻ đi lính của mình, kể cho Phong Hách Thành nghe những câu chuyện về tuổi trẻ của mình một cách say sưa.

Thế nhưng Lục Quỳ biết, Phong Hách Thành thực sự rất bận rộn.

“Xin lỗi, tôi không nghĩ mình có gì để nói với anh.”

Trong lúc Chung Hiểu Hy vào nhà vệ sinh, Lục Quỳ mở điện thoại ra. Tin nhắn trò chuyện giữa cô và Phong Hách Thành vẫn dừng lại ở tối qua, khi anh nhắn chúc cô ngủ ngon.

“Ngủ đi.”

Lục Quỳ quỳ gối bên giường bệnh của ông, khóc nức nở. Phong Hách Thành đỡ cô dậy, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Lục Quỳ cứ thế dụi đầu vào bộ vest cao cấp đắt đỏ, nước mắt và nước mũi lem luốc.

Chung Hiểu Hy: [Ảnh là chồng cậu đó nha! Ngủ chung một chút thì có làm sao đâu, chuyện thường ngày ở huyện mà lại.]

Lon nhôm phủ một lớp sương mỏng, Phong Hách Thành dùng ngón tay thon dài móc vào vòng khui, nhẹ nhàng kéo một cái, lớp bọt bia mỏng tràn ra. Anh cúi đầu, nhấp một ngụm.

Gần như ngay lập tức, ánh mắt Lục Quỳ trở nên lạnh lẽo. Những vấn đề hỗn loạn vừa nảy ra trong đầu đều tan biến hết, cô tắt điện thoại, điềm tĩnh thu lại ánh nhìn.

Cô cũng nhìn ra được, ông nội thật lòng rất yêu quý Phong Hách Thành. Ông hoàn toàn yên tâm khi giao cô cho anh.

*

Lục Quỳ: “…….”

Nhưng ông ra đi trong sự thanh thản, giữa vòng vây của con cháu và đặc biệt là cô cháu gái mà ông yêu quý nhất.

“Kể cả việc anh cố tình tìm mấy tên côn đồ chặn đường tôi, cũng là có nỗi khổ tâm riêng sao?”

Lục Quỳ chạm nhẹ vào màn hình, tin nhắn từ Chung Hiểu Hy hiện ra ngay lập tức.

Thế nhưng lúc này đây, nhìn người đàn ông u ám đột nhiên xuất hiện trước cửa căn hộ, Phong Hách Thành chỉ cảm thấy sợ hãi tột cùng. Nếu anh đến muộn một khắc, nếu vệ sĩ không thể bảo vệ cô chu toàn…

Nghe tiếng động, Phong Hách Thành quay đầu lại. Lục Quỳ nhìn qua vai anh, và cô nhìn thấy một tấm ảnh được đặt trên giá sách. Kia là tấm ảnh chụp cô lúc bảy, tám tuổi.

Phong Hách Thành vẫn im lặng. Vị đắng chát của bia dường như bị vị giác phóng đại. Anh không biết là mình đàn thấy hối hận vì đã mở lon bia này, hay vì đã hỏi câu hỏi kia nữa.

Câu chuyện của cô đứt đoạn mà cũng khá tệ hại. Mãi cho đến khi hồi ức về chuyện cũ kết thúc, Lục Quỳ vẫn còn chút ngẩn ngơ. Tại sao cô lại kể những chuyện này cho Phong Hách Thành nghe chứ?

Trong bữa ăn, Chung Hiểu Hy hỏi thăm tình hình gần đây của Lục Quỳ và Phong Hách Thành. Nghe Lục Quỳ nói rằng họ đã hơn một tháng không gặp mặt, Chung Hiểu Hy gần như không thể tin nổi.

“…….” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cổ tay cô đột ngột bị nắm lấy. Cả người của Lục Quỳ bị Phong Hách Thành kéo hẳn ra phía sau. Dáng người đàn ông cao lớn, bờ vai rộng vững chãi mang lại cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối.

Lục Quỳ: “……”

Ôm lấy bộ quần áo thay ra bên cạnh, Lục Quỳ vội vàng chạy ào vào phòng tắm. Nhìn bóng lưng vội vã của cô, Phong Hách Thành khẽ nhíu mày, ánh mắt anh lại rơi vào chiếc giường lớn chễm chệ giữa phòng.

Lục Quỳ gật đầu: “Tôi không sao.”

Lục Quỳ: “……”

“……”

“Không sao đâu ạ. Ông nội thích là được, con với ông lại thêm ván nữa.”

Hai tiếng trầm ấm ấy lại phát ra ngay vào đúng khoảnh khắc cô lúng túng và bối rối nhất. Đây chẳng khác nào như một nút tạm dừng, ngăn cô khỏi việc phải gượng gạo giải thích, hay cảm thấy thêm khó xử.

“Chậc, tại tôi ngứa nghề quá mà.”

Lục Quỳ vẫn không thể hiểu nỗi.

Anh chợt nhớ lại lần trước cô bị một người đàn ông lạ mặt bắt chuyện ngay trước cửa quán rượu, Phong Hách Thành hầu như không nghĩ ngợi gì mà lập tức gác lại công việc, yêu cầu vệ sĩ gửi định vị.

Lục Quỳ tò mò bước tới, nhìn chăm chú vào bàn cờ đầy những quân đen trắng.

Chưa đợi Lục Quỳ kịp trả lời, tin nhắn của Chung Hiểu Hy lại nhảy vào: [Làm thế nào á hả? Đương nhiên là… cứ làm tới thôi chứ sao nữa má!]

“À? Con… con đói bụng quá, con đi tìm gì đó ăn đây.” Nói rồi, Lục Quỳ kéo lê đôi dép bông kêu lẹt quẹt đi về phía nhà bếp.

Chỉ là lòng vẫn còn chút ngổn ngang.

Lục Quỳ hơi sững sờ một thoáng. Bàn tay cô bị anh nắm chặt, lực của Phong Hách Thành có hơi mạnh.

Trong nhận thức của Lục Quỳ, Phong Hách Thành vốn không phải người thích đùa. Thế nhưng ngay lúc này, cô lại rõ ràng thấy ánh cười lấp lánh trong đôi mắt sâu thẳm của anh.

Lục Quỳ: “Dạ không có gì ạ.”

Chung Hiểu Hy liếc cô: “Ba mẹ cậu cũng như thế à?”

Cô vốn có khuôn mặt tròn. Từ nhỏ đã trông có vẻ tròn trịa hơn những cô bé khác, giờ thì có cả ảnh làm bằng chứng, sao mà chối cãi được đây?

Ngày tang lễ ông nội Lục, cả bầu trời của thành phố Thượng Hải đổ một cơn mưa nhỏ.

“Nhu Nhu, em…”

Trong ảnh, Lục Quỳ bé nhỏ mặc chiếc váy công chúa xanh cỏ non, khuôn mặt trang điểm cầu kỳ như diễn kịch, đang đứng trên bục nhận giải, phía trước là tấm bằng khen ghi rõ: “Giải Vàng Hạng mục Múa, Liên hoan Nghệ thuật Thiếu nhi thành phố Thượng Hải.”

Ánh đèn trắng ngà từ trần nhà hắt xuống bóng dáng cao lớn của người đàn ông. Một vệt tối lướt qua đáy mắt Lục Quỳ, Phong Hách Thành bước đến bên giường rồi lại ngước mắt nhìn cô: “Tối nay, ngủ thế nào đây?”

Cô không muốn Phong Hách Thành nghĩ rằng cô vẫn còn vương vấn tình cũ với Phùng Tử Ngôn.

May sao, Phong Hách Thành hiểu ý cô khẽ đáp: “Được.”

Lục Quỳ ngồi xuống chỗ trống bên cạnh anh, cũng tự mở cho mình một lon. Chất lỏng đắng chát tràn ngập khoang miệng, cảm giác mát lạnh lướt qua cổ họng trong khoảnh khắc, một sự sảng khoái lan tỏa khắp cơ thể.

Lục Quỳ lại uống một ngụm bia lớn. Rượu vào thì lời ra, quả nhiên không sai. Đối diện với Phong Hách Thành, cô luôn có chút chột dạ. Do đó cồn chính là thứ có thể xoa dịu tối đa cảm giác bối rối, hoang mang này.

Đúng lúc đó, bà nội Lục mang thuốc tới, có chút giận dỗi lườm ông nội: “Ván này là ván thứ ba rồi đấy! Ông đó, ít nhiều cũng phải để thằng bé nghỉ ngơi một chút chứ.”

“Phải, mà cũng không phải.”

Mặc dù vệ sĩ đã báo lại rằng phu nhân không say, đã đưa cô Chung về nhà trước và đang trên đường về căn hộ.

Khi Lục Quỳ về đến căn hộ thì cũng đã gần mười hai giờ đêm. Cái lạnh ẩm ướt đặc trưng của đêm xuân Hải Thị cứ bám dính lấy da thịt, thấm vào tận xương.

Mối tình chân thành nhất thời niên thiếu của cô. Ấy vậy mà giờ nhìn lại, từ đầu đến cuối đều thật hoang đường.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, lúc Lục Quỳ sửa soạn xong xuôi rồi xuống nhà, Phong Hách Thành đã ngồi đánh cờ với ông nội cô rồi. Ông nội trông tinh thần phấn chấn lắm, cứ liên tục gật gù nhìn bàn cờ: “Hay lắm, chơi giỏi hơn cả ba con nhiều!”

Chung Hiểu Hy: [Phong Hách Thành chắc không đến nỗi vẫn còn zin đâu nhỉ?]

Ông nội dặn dò: “Bé Nhu Nhu của ông đã tìm được một bến đỗ tốt rồi, ông… đi cũng mãn nguyện rồi.”

“Đương nhiên rồi, anh không biết đâu, cái tên khốn kiếp đó và hoa khôi khoa Quản lý ngày xưa đã…” Lời nói đến bên môi, Lục Quỳ lại nuốt ngược vào trong.

“Bọn tớ thế này…..có lạ lắm không?”

Một khoảng lặng ngắn ngủi.

Bữa rượu tối nay thật sự chẳng mấy vui vẻ. Nửa đầu buổi, Chung Hiểu Hy cứ mải mắng chửi Phùng Tử Ngôn, còn nửa sau… Lục Quỳ lại nghĩ đến Phong Hách Thành.

Giọng nói trầm thấp của Phong Hách Thành vang lên bên cạnh, Lục Quỳ không biết trả lời thế nào. Cơ thể cô mệt mỏi rã rời nhưng tinh thần lại căng như dây đàn, suy nghĩ cứ như bị nướng trên lửa vậy.

Chung Hiểu Hy: [Làm gì là làm gì?]

Vạt áo choàng giao nhau khẽ hé mở, để lộ lồng ngực anh còn đọng chút hơi nước mỏng manh. Sắc nước nhẹ nhàng đọng trên làn da trắng muốt, một vẻ gợi cảm khó tả. Từng đường nét đó như hút lấy mọi ánh nhìn, thôi thúc người ta muốn dò xét sâu hơn.

Phùng Tử Ngôn ôm trán bị đánh trúng, ánh mắt nhìn Lục Quỳ đầy vẻ xấu hổ.

Lục Quỳ khẽ an tâm, rồi tiếp tục: “Hồi đó có rất nhiều cô gái thích anh ấy, tôi… có một lần tôi gặp một nhóm côn đồ bên ngoài trường. Anh ấy đã kịp thời xuất hiện giúp tôi. Sau đó…..bọn tôi cứ thế mà ở bên nhau.”

Bên cạnh, Phong Hách Thành cụp mắt, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

Phong Hách Thành nhận thấy sự khác lạ nơi Lục Quỳ. Anh cất tiếng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Vậy ra…” Thần sắc Phùng Tử Ngôn chợt lạnh hẳn.

Khi nhận được điện thoại của vệ sĩ, Phong Hách Thành vẫn đang xử lý công việc. Lương Hồng nói Lục Quỳ lại đến quán bar, đi cùng Chung Hiểu Hy và cả hai đã gọi khá nhiều rượu.

Lục Quỳ không ngờ anh ta lại tìm được đến tận căn hộ của cô, nhưng rồi thì sao chứ? Cô cụp mắt xuống, chẳng buồn bắt chuyện, cứ thế bước thẳng vào bên trong.

Lúc đó, cô đã ngủ thiếp đi rồi.

Lục Quỳ ngủ một giấc đến tận khi trời tờ mờ sáng, cô bị tiếng pháo ngoài sân đánh thức. Bên cạnh cô giờ đây đã chẳng còn ai, cô cũng thôi không phải lo lắng về sự ngượng ngùng khi tỉnh dậy nữa.

Vô vàn câu hỏi thi nhau ùa ra, khiến Lục Quỳ hơi đau đầu.

[Vẫn chưa.]

Lục Quỳ đứng bên cạnh im phăng phắc: “……”

Là do Phong Hách Thành dậy rồi, cô vô thức lăn qua sao? Hay là… Lục Quỳ không dám nghĩ tiếp, chiếc giường này vốn dĩ cô quen ngủ một mình rồi, thậm chí cô còn lờ mờ cảm thấy khả năng thứ hai còn cao hơn nhiều.

Lục Quỳ ấp úng: “Tôi…”

Cô cố gắng biện hộ cho bản thân mình lúc tám tuổi, nhưng rồi nhận ra mọi nỗ lực đều vô ích.

Một lúc lâu sau, Phong Hách Thành đưa tay, nhẹ nhàng xoa đầu Lục Quỳ: “Ông sẽ không vui nếu thấy em buồn như vậy mãi đâu.”

Một thiếu niên tưởng chừng đơn thuần, lại dàn dựng một màn anh hùng cứu mỹ nhân. Nhờ đó mà thành công chinh phục được hoa khôi khoa Mỹ thuật mà ai nấy đều thèm muốn.

“Cảm ơn tôi chuyện gì?”

Bà nội Lục lắc đầu: “Cái con bé này…..”

Lục Quỳ bị nụ cười ấy làm cho choáng váng. Cảm giác ngượng ngùng dâng trào, gần như át đi nhịp tim đang đập rộn ràng của cô.

“Thưa anh, tôi và anh có quen nhau sao?”

Phong Hách Thành không nói lời nào, chỉ riêng ánh mắt anh ép xuống cũng đủ khiến Phùng Tử Ngôn bất giác lùi lại. Đó là cái nhìn chỉ những người ở vị trí cao lâu năm mới có, thâm trầm mà không cần nổi giận, khiến người khác bản năng muốn phục tùng.

Lục Quỳ đành phải ngẩng đầu lên, cố gắng kìm nén mọi cảm xúc để bản thân trông thật bình tĩnh.

Phong Hách Thành cũng lên tiếng: “Tôi…”

“……”

“Con đang lẩm bẩm gì vậy?” Ông nội hỏi.

Lục Quỳ nuốt khan, mặc cho Phong Hách Thành nắm tay mình. Thậm chí, cô còn thử nắm ngược lại tay anh nữa kìa.

Nhân viên nhà hàng kịp thời ngăn lại Chung Hiểu Hy đang giận dữ không kìm được. Chung Hiểu Hy vẫn còn ấm ức, lồng ngực phập phồng, vẫn chỉ thẳng mũi Phùng Tử Ngôn lớn tiếng nói: “Anh còn dám đến quấy rầy bé Quỳ nhà tôi nữa, chỉ cần tôi gặp anh một lần là sẽ tẩn anh cho ra bã một lần!”

“Vui đến vậy sao?” Phong Hách Thành bắt được ý cười thoáng qua trong mắt Lục Quỳ, trêu chọc hỏi.

“Anh ấy là đàn anh thời đại học của em, cũng là người đầu tiên tôi yêu.”

Ông nội Lục phẩy tay: “Trò hơn thầy, đó là điều đáng mừng chứ.”

Đúng là sắc d·ụ·c làm mờ lý trí…. Những lời răn dạy của người đi trước quả là không hề sai.

Giờ đây, thấy Phong Hách Thành đối địch trên bàn cờ, dường như ông lại nhen nhóm niềm tin vào tài nghệ của lớp trẻ. Thoáng thấy Lục Quỳ đứng bên cạnh, ông liền không khỏi cằn nhằn: “Con đó, chẳng có được tâm tính vững vàng như Hách Thành chút nào.”

“Vâng.” Lục Quỳ khẽ gật đầu.

“Đi thôi, đi uống một ly với tớ.”

Thấy cô mãi không nói gì, Phong Hách Thành đưa tay nới lỏng cà vạt, rồi hỏi tiếp: “Có bia không?”

Chương 89: NT14: Lục Quỳ x Phùng Hách Thành (7)

“Đồ khốn! Đồ tồi!! Đồ c·h·ó!!!”

“Lục Quỳ!”

Đây là một trong số ít những vết đen trong cuộc đời Lục Quỳ. Khi những đứa trẻ khác bảy, tám tuổi đã lớn phổng phao thành những nàng công chúa ai cũng yêu mến, thì cô bé Lục Quỳ của những năm tháng ấy vẫn còn đôi má bánh bao phúng phính ……

“Lục Quỳ, em không chịu tin lời anh, lại dễ dàng tin vào lời nói phiến diện của người khác sao? Anh thừa nhận lúc trước vì muốn theo đuổi em mà đã dùng một vài thủ đoạn không mấy quang minh, nhưng anh thật lòng yêu em. Anh…”

“Cậu không phải về studio à?”

Vậy thì, có phải sáng nay cô cũng nên nhắn lại cho anh một tin “Chào buổi sáng” không?

“Bé Quỳ à, hai người các cậu là vợ chồng mà?”

Quán ăn cách studio của Lục Quỳ không xa, là một nhà hàng gia đình đã được ông chủ duy trì nhiều năm.

Phong Hách Thành im lặng đánh cờ bên cạnh: “……”

“Mùng một Tết mà còn ngủ nướng à. Con nhìn xem mấy giờ rồi kia, ngay cả c·h·ó trong nhà cũng đã dậy cả rồi đấy!”

Phong Hách Thành quay đầu nhìn cô, ánh mắt kiên định, dường như nhất quyết muốn nhận được câu trả lời từ cô. Lục Quỳ không phủ nhận, hàng mi dài khẽ cụp xuống.

Lục Quỳ cụp mắt xuống, không hiểu sao cô lại thấy hơi muốn cười. Phong Hách Thành khi nghiêm túc cảnh cáo người khác như vậy, ừm… đáng yêu thật đó.

Sự bàng hoàng của cô bị cắt ngang, như được tiêm một liều thuốc trợ tim.

Bên trong căn hộ của Lục Quỳ.

Chung Hiểu Hy vừa đi nghỉ mát ở Châu Âu về, mang theo một món quà nhỏ cho Lục Quỳ: “Này, búp bê cậu thích nhất đó, phiên bản giới hạn hợp tác đấy nhé!”

“Lục Quỳ, anh ta là ai?”

Lục Quỳ hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng: “Vậy… anh đi tắm trước đi.”

Lục Quỳ không có lòng dạ nào mà nghe những lời xã giao giữa hai người. Ánh mắt cô cứ dõi theo cánh tay trái của Phong Hách Thành. Chơi cờ thôi mà, cánh tay sao lại mỏi được nhỉ, hay là…..

“Anh ấy bận lắm.”

Chẳng hiểu sao, khóe môi anh bất giác nhếch lên một nụ cười.

“Nhu Nhu?”

Phong Hách Thành rũ mắt xuống, trong đáy mắt anh khẽ lướt qua một tia cười dịu dàng.

“Anh… anh muốn ngủ thế nào?”

Lục Quỳ nhìn người đàn ông bên cạnh, Phong Hách Thành cũng khẽ cúi mắt xuống.

Thời tiết ở thành phố Thượng Hải dần ấm lên, cũng là lúc Lục Quỳ và Phong Hách Thành bắt đầu những ngày làm việc bận rộn.

Lục Quỳ im lặng.

Phong Hách Thành đáp lại cô: “Chúc mừng năm mới.”

Ván cờ kết thúc, ông nội Lục thắng sít sao ba quân.

Mãi đến tận mười giờ sáng, Lục Quỳ mới bị mẹ Lục lôi ra khỏi chăn.

Lục Quỳ khựng lại một chút: “Tớ cũng bận mà.”

Tiếng sột soạt nhẹ nhàng vang lên, ánh đèn trắng nhợt tắt lịm, không gian chìm vào màn đêm tĩnh mịch. Lục Quỳ cứng đờ nằm trên giường. May mắn là chiếc giường cũng đủ rộng, tránh được những tiếp xúc cơ thể không cần thiết giữa họ. Sau một đêm cứng nhắc trên ghế, cảm giác đau mỏi ở eo và lưng không những không thuyên giảm mà còn rõ rệt hơn vì cơ thể cô quá căng thẳng.

“Hiểu Hy nói đúng, anh đúng là một tên khốn nạn từ đầu đến chân.”

Phùng Tử Ngôn tiến sát hơn.

Có vài lần Phong Hách Thành rủ đi ăn, nhưng cô đã từ chối vì phải chạy tiến độ công việc. Giờ nghĩ lại, có khi nào cô đã hơi quá đáng không nhỉ?

Chung Hiểu Hy: [Chắc chắn là cậu đang ở bên Phong Hách Thành rồi đúng không?]

*

Với lại, cô cũng chưa từng thỏa thuận với Phong Hách Thành rằng sẽ không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Nhưng những lời này, cô biết phải nói ra sao đây?

Chung Hiểu Hy: [Bé Quỳ ơi, năm mới vui vẻ nha!]

Lục Quỳ hơi dừng lại. Cô nói như vậy, Phong Hách Thành chắc sẽ không để bụng chứ.

Lục Quỳ nghĩ….đáng lý cô nên ra ngoài đốt pháo hoa. Tốt nhất là đốt suốt cả đêm luôn cũng được.

Phùng Tử Ngôn từ sự sợ hãi ban đầu dần trấn tĩnh lại. Anh ta đã không còn là gã trai trẻ chẳng có gì trong tay ngày trước nữa rồi. Giờ đây anh ta đã có cho mình một hồ sơ lý lịch sáng chói. Là một Giám đốc Marketing khu vực Châu Á – Thái Bình Dương của một tập đoàn nằm trong top 500 thế giới, anh ta có đủ năng lực và vốn liếng để…..

“À?” Lục Quỳ gật đầu: “Có, để tôi đi lấy.”

Chung Hiểu Hy vẫn chưa hết giận, quay sang nhìn Lục Quỳ: “Bé Quỳ Bảo, anh ta không bắt nạt cậu chứ?”

“Lục Quỳ, em tin anh đi. Lúc đó anh thật sự có nỗi khổ tâm riêng, anh…”

Anh không hề nói “đừng khách sáo” mà đã tối đa hóa việc giảm bớt gánh nặng tâm lý cho cô.

Cô quay đi, nuốt khan. Ấy vậy mà trong tâm trí lại văng vẳng câu nói cuối cùng của Chung Hiểu Hy.

[Phong Hách Thành, chắc không đến nỗi vẫn còn zin đâu nhỉ…]

Chung Hiểu Hy: [À mà, tớ nghe nói. Nghe nói thôi nha, đàn ông qua tuổi ba mươi là bắt đầu xuống dốc rồi đó nha.]

Cuối cùng, anh ta chẳng nói gì, quay người rời đi giữa tiếng mắng chửi của Chung Hiểu Hy.

Lục Quỳ tắm rất lâu, chần chừ mãi không ra. Khi cô sấy khô tóc và bước khỏi phòng tắm, Phong Hách Thành đang đứng trước giá sách cao tận trần, có vẻ như đang xem một cuốn sách nào đó.

Nhưng vế sau dường như có chút mập mờ, Phong Hách Thành lại không thích thể hiện những cảm xúc quá mức tinh tế.

“Nhưng anh chắc chắn không đoán được đâu. Cái đám người đe dọa tôi chính là do Phùng Tử Ngôn tìm đến. Tôi cũng… rất lâu sau này mới biết được.” Lục Quỳ cúi đầu, khẽ cười tự giễu.

Từng lời cô thốt ra đều lạnh lẽo và cứng rắn, rơi vào tai Phùng Tử Ngôn như đặt dấu chấm hết cho mọi khả năng hàn gắn giữa hai người.

“Anh Phùng, tôi nghĩ lúc nãy tôi đã nói rất rõ rồi. Giữa chúng ta chẳng có gì để nói nữa cả, mong anh hãy tự trọng.” Lục Quỳ muốn rút tay về, nhưng Phùng Tử Ngôn lại siết chặt hơn.

Lục Quỳ gần như không cần nghĩ cũng biết đây là tác phẩm của bà nội. Vì bà đã có tuổi, càng ngày càng thích hồi tưởng chuyện xưa, cứ hay lục lọi đồ đạc hồi nhỏ của cô.

Lục Quỳ: “……”

Cảm ơn anh đã tình nguyện làm công cụ cho cô. Nhưng những lời như vậy, Lục Quỳ sẽ không bao giờ thốt ra mà không suy nghĩ.

Phong Hách Thành đang ngồi trên ghế sofa. Lục Quỳ mang đến cho anh một ly nước ấm, nụ cười trên môi có chút gượng gạo.

Giọng nam quen thuộc vang lên phía sau. Lục Quỳ quay đầu lại, dưới ánh đèn mờ ảo, không ngờ lại là Phùng Tử Ngôn, người đã mấy năm không gặp.

Khổ nỗi, hai chữ “đi ngủ” lúc này lại khiến Lục Quỳ giật mình.

“Phùng Tử Ngôn, đồ khốn nạn. Anh lại còn dám xuất hiện trước mặt bé Quỳ nhà tôi à!” Giọng Chung Hiểu Hy giận dữ đột nhiên vang lên, ngay sau đó là tiếng túi xách đập xuống.

Bia lon mà Lục Quỳ vừa mới xách về từ siêu thị cuối tuần trước, thỉnh thoảng cô vẫn thích uống một lon khi xem phim.

Lục Quỳ là người cuối cùng rời khỏi nghĩa trang. Phong Hách Thành vẫn luôn kề bên cô, tay cầm một chiếc ô đen lớn.

Trong lúc Phong Hách Thành vào tắm, Lục Quỳ ngồi trên sofa. Cô cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng căng thẳng của mình. Điện thoại rung liên hồi, toàn là tin nhắn chúc Tết.

Lục Quỳ: “……”

Cánh cửa phòng tắm bật mở, Lục Quỳ vội tắt điện thoại rồi khẽ ngước mắt lên. Hơi nước mờ ảo tràn ra, Phong Hách Thành trong chiếc áo choàng tắm màu than bước đến, tay cầm chiếc khăn trắng đang lau đi những giọt nước còn vương trên mái tóc.

Lục Quỳ nương theo mép chăn, lại kéo cao thêm chút nữa, cố gắng che đi khuôn mặt đang nóng bừng. Cô khẽ khàng “ừm” một tiếng, xem như hồi đáp Phong Hách Thành rồi mới thật nhẹ, thật chậm xoay mình.

Có lẽ, chỉ khi anh thực sự ngủ say thì cô mới có thể an tâm được.

Thế nhưng Phùng Tử Ngôn chợt nắm lấy tay cô, kéo lại. “Chúng ta nói chuyện đi, giữa chúng ta vốn dĩ…”

Anh cúi người, vén góc chăn lên rồi lại ngước mắt nhìn cô, giọng pha chút trêu chọc: “Vậy em cũng đừng bày ra cái vẻ như chuẩn bị đi đánh trận thế chứ.”

Chưa kịp dứt lời cảnh cáo, ánh đèn pha chói mắt từ xa chợt lóe lên liên hồi. “Rầm!” Một tiếng, cửa xe đóng sầm lại. Trong tầm mắt hơi ngẩn ngơ của Lục Quỳ, Phong Hách Thành sải bước nhanh về phía cô.

“Em yên tâm. Khi chưa có sự đồng ý của em, tôi sẽ không làm bất cứ điều gì vượt quá giới hạn đâu.”

Studio LULU vừa ra mắt bộ sưu tập quần áo búp bê phiên bản giới hạn mùa hè này. Chỉ sau có 20 phút mở bán đã cháy hàng ngay lập tức. Với vai trò thiết kế chính, Lục Quỳ gần như bận tối mắt tối mũi. Phong Hách Thành thì hầu như 20 ngày mỗi tháng đều không có ở Thượng Hải, vừa trở về từ Châu Âu chưa được hai hôm đã lại sang Canada đàm phán dự án mới.

“Ông biết, con nhường ông mà.” Ông nội cười tủm tỉm nói.

Cứ hễ rảnh rỗi thì Lục Quỳ tuyệt đối sẽ không chủ động liên lạc với Phong Hách Thành. Ngược lại, Phong Hách Thành hầu như ngày nào cũng nhắn tin chúc cô ngủ ngon. Nếu có chênh lệch múi giờ hay bận công việc, anh cũng sẽ nhắn báo trước cho cô một tiếng.

Cô vỗ vỗ lưng Chung Hiểu Hy: “Thôi được rồi, đừng giận nữa, mình đi xả stress cùng cậu nhé?”

“Cái tên khốn nạn này vậy mà còn dám xuất hiện trước mặt cậu, tức c·h·ế·t mình rồi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lục Quỳ cong mắt cười, cô nhớ hồi trước mình từng ấn thích mẫu búp bê hợp tác này của Á Man.

Khóe môi anh thoáng cong rồi mí mắt cũng từ từ khép lại.

Thật là một cuộc đối thoại gượng gạo.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 89: NT14: Lục Quỳ x Phùng Hách Thành (7)