Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 97: Xương Sườn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97: Xương Sườn


Trần Trạch Dã đặt trán mình chạm vào trán cô, mũi chạm vào nhau, ánh mắt đen sâu lặng nhìn cô: “An An, ai anh cũng có thể lừa, nhưng không bao giờ lừa em.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chưa đến nửa phút sau, cô ấy tiếp tục spam:

Không khí lặng đi hai giây.

Anh ta còn nhắc Trần Trạch Dã mau chóng quay lại Mỹ để tái khám và điều trị, kéo dài không phải là cách tốt.

Nghe thấy tiếng cô khóc, tim Trần Trạch Dã mềm nhũn ra, cũng đau nhói đến không chịu nổi.

Kỳ An cố gắng hít sâu, không để nước mắt trào ra, giọng run run: “Anh nói dối.”

Thể lực tiêu hao quá độ khiến hàng mày ánh lên vẻ mệt mỏi, khóe môi khẽ trễ xuống, cả người toát ra sự lờ đờ uể oải.

Cô tra lại lịch sử trao đổi giữa hai người, bức thư đầu tiên bắt đầu từ ba năm trước.

“Chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi.”

Mật khẩu điện thoại và máy tính của Trần Trạch Dã đều là ngày sinh của Kỳ An, tất cả thông tin đều mở cho cô, nhưng cô luôn rất tin tưởng anh, chưa bao giờ kiểm tra.

Ánh hoàng hôn xuyên qua mây, bao phủ lấy hai thân ảnh kề sát, họ hôn nhau nơi độ cao hàng vạn mét giữa bầu trời, trong ánh chiều rực rỡ vô tận.

Trần Trạch Dã lau mái tóc còn ẩm ướt rồi quay lại phòng ngủ, khựng lại rõ ràng trong giây lát, sau đó nhanh chóng bước tới trước mặt cô.

Giang Trì Dật: […]

Kỳ An bị hôn đến mức đầu óc choáng váng, tựa như một chú cá nhỏ mắc cạn trên bãi cát, từng tấc xương cốt toàn thân đều mềm nhũn, đôi đồng tử ngập đầy hơi nước, ngón tay để lại những vết trăng lưỡi liềm trên mu bàn tay anh.

Gần đây, cô được Trần Trạch Dã cưng chiều đến mức sinh ra thói quen cáu gắt khi thức dậy. Nửa mơ nửa tỉnh đưa tay ôm cổ anh, má áp vào người anh cọ cọ, miệng lẩm bẩm chẳng rõ lời.

Anh đến ngõ Minh Xuân, số nhà 137 thì thấy cửa đóng im ỉm. Rồi đến cổng trường Nhất Trung, lầu học lớp 12 đèn sáng rực, nhưng không biết bóng dáng nào là Kỳ An.

Lòng bàn tay anh còn đọng hơi nước, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, sạch sẽ của cô lên, hơi cúi người, ngón tay lướt nhẹ qua mí mắt mỏng manh của cô, giọng nói đầy xót xa: “Sao lại khóc vậy, bảo bối?”

Kỳ An vòng tay qua cổ anh, hơi thở ngắt quãng. Khoảng cách giữa họ đã thân mật đến cực điểm, nhưng anh vẫn cảm thấy chưa đủ, như muốn cô nuốt chửng cả chính mình.

Cô lén dùng điện thoại chụp vài tấm, định đăng lên mạng xã hội. Nhưng sau khi gõ xong dòng chữ, cô lại bắt đầu do dự.

Trần Trạch Dã dọn dẹp xong nhà bếp, đẩy cửa phòng liền thấy cảnh này: cô gái nhỏ mặc đồ ngủ trắng, chất liệu mềm mại, sách vở dày cộp mở bày ra trước mặt, mí mắt trĩu nặng sắp khép, cằm thì cứ rơi dần xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô chợt nhận ra mình thật nhỏ nhen.

“Bây giờ anh đã ổn rồi.”

Ông ta từng đưa Trần Trạch Dã đến Lê Bắc để tránh phiền phức, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn, nổi giận, ông quyết định chuyển chỗ lần nữa.

Vừa bị thương, lại thêm thuốc mạnh, Trần Trạch Dã sốt cao mê man suốt ba ngày mới tỉnh. Không được về Lâm Châu, anh bị đưa thẳng đến một huyện nhỏ hẻo lánh tên Hưng Hoài.

[Cậu có thể đến rửa bát.]

Trong khoang máy bay, điều hòa được bật khá mạnh khiến cơn buồn ngủ đến rất nhanh. Mới chưa đầy mười phút, Kỳ An đã mơ màng thiếp đi.

Anh thấy mình vô dụng chưa từng có.

Bàn tay anh đặt lên bụng dưới, nơi bằng phẳng bỗng nổi lên những gợn sóng. Anh khen cô giỏi, dỗ dành cô đừng kìm nén, dỗ cô cất tiếng gọi thành lời.

[Cảm ơn bạn học Trần đã tự tay nấu bữa tối, vất vả rồi nhé.]

Nhưng tay trượt nhầm lên touchpad, trước khi cô kịp phản ứng thì email đã mở ra.

Tim đập nhanh đến mức như mất kiểm soát, Trần Trạch Dã nghiêng người hôn xuống, là một nụ hôn dịu dàng, không chút xâm lược, chỉ có sự nồng nàn kéo dài, chan chứa tình yêu.

Anh vừa mong cô hiểu, vừa sợ cô hiểu mà chạy ra, nhìn thấy bộ dạng thảm hại này.

Không kịp chuẩn bị quà, anh chỉ nhớ vẻ mặt vui sướng khi cô nhìn pháo hoa năm ngoái.

Bốn, năm tên bảo vệ đè anh xuống. Lúc đó anh đã kiệt sức, không có sức phản kháng.

[Anh nhớ Trần Trạch Dã trước đây đến cái bếp gas còn không biết mở cơ mà, bao giờ học được nấu cơm vậy?]

Kỳ An chống khuỷu tay lên tay vịn, quay đầu nhìn Trần Trạch Dã bên cạnh. Hàng mi ánh lên tia sáng nhỏ, ánh mắt sáng rỡ, má lúm trên môi nhẹ nhàng: “A Trạch, nhìn kìa. Đẹp quá.”

Suốt năm tiếng đồng hồ trên tàu, anh bồn chồn, lo lắng.

Sau một hồi trêu đùa, Kỳ An cũng tỉnh táo hơn. Tầm tám giờ tối, Trần Trạch Dã họp online xong, vào phòng tắm tắm rửa, Kỳ An ôm máy tính của anh viết luận văn.

Tiếng khóc càng lúc càng rõ, sống mũi cay xè như bị rút hết không khí, Kỳ An ôm anh thật chặt, để anh cảm nhận được sự tồn tại chân thực của cô: “Anh bị em bám lấy rồi, cả đời này cũng đừng hòng trốn thoát.”

“Anh không đẩy em ra.” Anh lặp đi lặp lại như lời hứa: “Anh cũng không thể sống thiếu em.”

Là người con gái anh yêu đang ở bên kia đại dương, cách anh hàng vạn cây số.

[Đây là cách xưng hô kiểu mới của mấy cặp đôi à? Sao không gọi là vị hôn phu luôn đi!]

“Anh còn dám nói!” Kỳ An dụi mặt vào cổ anh, hừ nhẹ, “Còn không phải tại anh sao.”

Anh muốn bắn thêm một lần nữa vì cô. Muốn đánh cược cô hiểu ý anh. Muốn biết liệu cô có chạy đến.

Anh lại cúi xuống hôn cô, hôn môi, hôn cổ, trao hết tất cả tình yêu và khát vọng cho cô, giọng khàn khàn thì thầm bên tai: “Vì em chính là liều thuốc của anh.”

[? Khoan đã.]


Anh thì thầm bên tai cô biết bao câu anh yêu em.

Gậy bóng chày phang thẳng vào người, anh chỉ nghiến răng chịu đựng, máu tanh trào lên trong cổ họng.

Tiếng quần áo sột soạt khơi dậy phản ứng điều kiện có điều kiện, mắt cá chân lơ lửng run rẩy.

Dùng một chiếc xương sườn để đổi lấy pháo hoa cô thích.

Trần Thiệu Thương sai người đến — đám đó rất kém cỏi, căn bản không phải đối thủ của Trần Trạch Dã, nhưng ông đã quyết tâm đưa anh đi bằng mọi giá. Cuối cùng cho tiêm thuốc an thần liều cao.

Thần may mắn dường như đứng về phía anh. Anh trốn thoát thành công, mua vé tàu về Lê Bắc.

Sắp không qua khỏi, anh nằm cuộn mình trên nền đất. Trong đầu chỉ có bóng dáng Kỳ An.

Lần đầu tiên sau nửa năm, anh cười.

Chương 97: Xương Sườn

Trước dư luận, chẳng ai quan tâm đến sự thật. Một khi đã bị dán nhãn phạm tội, thì khó mà gỡ bỏ. Khi tuyết lở, không có bông tuyết nào là vô tội.

Mái tóc dài như thác nước rối bời sau lưng, đôi mắt cô gái khẽ run lên, gò má ửng đỏ, xinh đẹp xen lẫn vài phần quyến rũ, ngón tay siết chặt lấy tấm ga trải giường dưới người.

Cô không muốn bất kỳ ai khác thấy dáng vẻ đời thường này của Trần Trạch Dã.

Trước khi mặt cô chạm bàn, Trần Trạch Dã đã nhanh tay đỡ lấy, lòng bàn tay nâng má cô lên.

Bên tai là tiếng thở đều đều của cô, làn hơi nóng ấm phủ lên cổ anh khiến h.am mu.ốn được hôn cô dâng lên dữ dội.

Trò hề năm xưa như hiệu ứng cánh bướm, tất cả đều khởi nguồn từ cô.

Lần trốn đó phải trả giá bằng một chiếc xương sườn gãy.

Trần Trạch Dã “ừ” một tiếng, yết hầu chuyển động mạnh. D.ục v.ọng như con thú bị xổng chuồng, bàn tay lớn đặt lên gáy cô, hơi dùng sức kéo người vào lòng, rồi chẳng nói lời nào mà cúi đầu hôn lên môi cô.

Ngày 31/12, là ngày cuối cùng của năm. Cũng là sinh nhật mười tám tuổi của Kỳ An.

Đáng.

Rối loạn lưỡng cực rất đau đớn, khi hưng cảm thì hưng phấn, hoạt bát quá mức, vui vẻ không cạn; lúc trầm cảm thì suy sụp, tích cực biến mất, không còn hứng thú với bất cứ điều gì.

Vết nước mắt trên mặt cô từng chút một được hôn khô, nhưng tim vẫn đau đến không thở nổi, cảm giác tội lỗi dâng lên, Kỳ An cúi đầu, cắn môi, lặp lại trong nghẹn ngào: “Là lỗi của em cả.”

[Hiếm thấy ghê.]

Yêu cầu anh sớm trở lại điều trị.

Bàn tay cô siết thành nắm đấm, đập nhẹ vào người anh, yếu ớt đến mức có thể xem như không có, ấm ức đến nghẹn ngào nói: “Ngốc thật đấy.”

Anh nghĩ: Cô chắc đã thấy pháo hoa rồi. Chắc sẽ cười, mà cô cười thì đẹp lắm.

Gần hai tiếng bay, Trần Trạch Dã hầu như không nhúc nhích, ánh mắt luôn dừng trên người cô, đầy ắp tình ý, thẳng thắn nồng nàn không chút che giấu.

“Đừng hòng đẩy em ra.”

Không hối hận.

Trần Trạch Dã ngắt lời dòng suy nghĩ của cô: “Bảo bối, tất cả chuyện này không liên quan gì đến em cả.”

Giọng khàn đặc vì khóc, cô gọi tên anh: “A Trạch…”

Anh là Trần Trạch Dã tuyệt vời nhất trên thế gian này mà.

Kèm theo một icon quái vật nhỏ giơ tay tạo hình trái tim.

Anh phát hiện một chỗ tường sụp rất kín đáo là điểm mù của camera, sau một tháng quan sát, anh quyết định đào thoát từ đó.

“Anh không lừa em.”

Mi mắt khẽ rũ, nhắm chặt, gân xanh nơi thái dương nổi lên, cảm xúc anh như sóng cuộn, dữ dội mà cũng kìm nén cực độ, từng nhịp thở đều nặng nề, nặng nề.

[Tớ còn đang vật lộn tranh cơm với đàn em ở căn tin đây, món cá chua cay tớ thích lại hết rồi, đau lòng.]

Khi kể lại những điều này, giọng anh rất bình thản, bình thản đến mức như đang nói về ai khác, không phải chính mình.

Cô vẫn còn tìm thấy một bản báo cáo khám bệnh khác trong máy tính của Trần Trạch Dã, gần giống với bản mà Giang Trì Dật đã gửi, nhưng thời gian lại sớm hơn, tình trạng bệnh cũng nghiêm trọng hơn nhiều.

Bị giam suốt nửa năm, tháng 12, Trần Thiệu Thương đưa anh đến một trường quản lý quân sự nghiêm ngặt. Gọi là trường, nhưng chẳng khác gì nhà giam.

Từng chữ mang đầy bất an và sợ hãi.

“Đừng sợ, bảo bối.”

Làm sao cô có thể chê anh được.

Màn hình máy tính vẫn sáng, ánh mắt anh lướt qua giao diện quen thuộc đó, email kia như một lưỡi dao, đâm thẳng vào đáy mắt.

Cha anh ghét anh nổi loạn, ghét cái ngạo nghễ giống người mẹ đã mất.

Từng điểm từng điểm, lấm tấm như tuyết rơi trên cánh hoa anh đào.

Trần Thiệu Thương ném gậy đi, nửa ngồi xuống, nhìn anh như kẻ tử tội. Hỏi anh có hối hận không.


Bác sĩ tâm lý trong email đã viết rất rõ ràng.

“Bác sĩ từng nói, bệnh của anh là do gia đình gốc rễ gây nên.”

Lúc ấy anh chỉ mặc áo khoác mỏng, gầy đi nhiều, da trắng bệch, đầu ngón tay run rẩy vì lạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nước mắt ấm nóng lăn dài theo gò má, nhưng câu nói cuối cùng, không kịp nói ra nữa.

Anh bị nhốt trong phòng kín, không cửa sổ, không ánh nắng, không phân biệt được ngày đêm, không gian nhỏ hẹp, chỉ có một chiếc giường ván cũ, góc phòng gắn đầy camera theo dõi.

Độ ẩm và mùi mốc như quái vật ăn thịt, dần dần nuốt chửng sự sống của anh.

“Không phải.”

“An An, anh—”

“Em có chê anh không…”

Anh ngẩng đầu lên, máu khô nơi khóe môi, dưới hàng mi đen dày là đôi mắt bệnh tật.

Cô muốn giấu anh cho riêng mình.

Mùa đông ở Hưng Hoài lạnh thấu xương, nhiệt độ xuống đến -20°C, tuyết rơi không ngừng. Cái lạnh hiện rõ khắp nơi: sương trắng lởn vởn trong không khí, hoa băng bám trên kính cửa sổ như thể thế giới bị đóng băng.

Anh bế cô ngồi lên đùi mình, ngón tay vuốt nhẹ má cô, cảm thấy chưa đủ, lại cúi xuống hôn lên đó rất lâu.

[Cậu gọi anh ấy là gì cơ? Bạn học Trần?] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tường cao vây kín, bên ngoài quấn đầy dây thép gai, học sinh ở đó đều là trẻ có vấn đề: Yêu sớm, bỏ học, đánh nhau, nổi loạn… Ngoài mặt thì quảng cáo tốt đẹp, nhưng bên trong toàn là bạo lực và ngược đãi.

Vốn dĩ Trần Trạch Dã định tranh thủ hoàn thành nốt báo cáo dự án, nhưng thấy cô ngủ rồi thì dứt khoát gập laptop lại, nhường một bên tay ôm lấy cô từ phía sau, còn vai thì để cô dựa làm gối.

Trần Trạch Dã luôn kiên nhẫn với cô, mặc kệ cô quậy, dịu dàng hôn lên tai dỗ dành, còn xin tiếp viên một ly nước ấm, cẩn thận đưa đến miệng cô.

Pháo sáng bắn lên trời, ánh sao nở tung rồi rơi xuống.

Khi Kỳ An tỉnh lại thì còn khoảng hai mươi phút nữa máy bay mới hạ cánh. Gò má cô bị hơi ấm hong đỏ, tóc tai rối bù vì ngủ.

Môi chạm môi, hơi thở quấn lấy nhau, nóng ấm và rung động lan ra theo nhịp tim.

Câu hỏi đó như rất khó để trả lời. Anh khựng lại một lúc, ngón tay ngừng lại, yết hầu khẽ động: “…Có trở lại.”

[Anh qua ăn ké được không?]

Yết hầu anh chuyển động khó khăn, cánh tay siết lấy bả vai cô, giọng nói như hòa cùng cát sạn: “An An.”

Cha anh — Trần Thiệu Thương cũng bị kéo vào cơn sóng dữ. Thương trường vốn dĩ đầy rẫy âm mưu, danh tiếng vun đắp bấy lâu bị nghi ngờ, một thương vụ quan trọng cũng theo đó mà đổ vỡ.

Đầu bút đen vẽ loằng ngoằng trên giấy, tóc dài xõa xuống che hai má.

Trần Trạch Dã trả lời không mấy thân thiện:

Ngày mưa ẩm ướt, nước mưa trút xối xả, cô nhón chân che ô cho anh, dùng tình yêu và hơi ấm để xua đi bóng tối, khiến anh nhìn thấy hy vọng có ánh sáng.

Trần Trạch Dã im lặng rất lâu, nhìn vào đôi mắt cô còn ướt, như thể đã hiểu không thể trốn tránh nữa, vẫn hỏi lại để chắc chắn: “Em thực sự muốn nghe sao?”

“Vậy bạn gái tha cho anh một lần được không?” Trần Trạch Dã cười khẽ, ngực khẽ rung, “Sợ c·h·ế·t đi được.”

Trần Trạch Dã rất hiếm khi để lộ vẻ hoảng loạn, nhưng lúc này lại dâng lên đến đỉnh điểm. Ngôn ngữ và hành vi đều rối loạn.

Họ lại lướt qua nhau.

“Anh quên em đã từng nói gì à?”

“Đúng vậy!” Kỳ An nhíu mũi, cố làm ra vẻ hung dữ, “Sau này anh đừng hòng bắt nạt em nữa, em sẽ phản công đó!”

Trong lúc sắp mất ý thức, anh nhìn về phía Lê Bắc, dốc hết sức tàn, nhẹ giọng nói: “Bảo bối…”

Nước mắt Kỳ An rơi càng lúc càng nhiều, như những hạt châu đứt chỉ, nóng hổi rơi xuống, lẩn vào cổ áo anh.

Mi mắt nặng trĩu khẽ mở ra, Kỳ An quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Hoàng hôn đang buông, sắc trời tối dần. Máy bay bay xuyên qua tầng mây, ráng chiều tím đỏ rực rỡ như lửa, ánh vàng rực rỡ rải khắp, vạn vật dường như được phủ một lớp ánh sáng lấp lánh.

Tối hôm ấy, Kỳ An rất ngoan, cũng rất phối hợp. Bộ ga mới thay là màu xanh rêu, làn da trắng mịn như men sứ của cô nằm trên đó, càng nổi bật vẻ mờ ảo như tuyết phủ.

Nhưng động tác bên dưới lại mạnh mẽ, không ngừng công kích, đòi hỏi, phá vỡ mọi phòng tuyến. Ngón tay vén tóc dài xoăn nhẹ của cô, hôn xuống dưới, rồi nắm lấy cổ tay cô, đan chặt mười ngón tay.

Đổi hết tiền lẻ thành bật lửa và pháo hoa, anh quay lại cổng trường đốt pháo.

“Từ lúc anh về nước, những cảm xúc tiêu cực kia rất ít xuất hiện, tình trạng mất ngủ cũng cải thiện dần, mỗi ngày anh đều vui vẻ, hạnh phúc, không còn giống như trước đây, cảm thấy mọi thứ đều xám xịt.”

Người bình luận đầu tiên là Văn Xu, giọng điệu có phần ganh tỵ:

Ngay giây sau khi bị bắt lại, Kỳ An chạy tới…

“Thật ra cũng chẳng có gì không thể nói cả.” Anh cười tự giễu: “Chỉ sợ em sẽ khóc thôi.”

Ánh mắt không đề phòng rơi xuống màn hình. Sau khi đọc rõ nội dung, sống lưng cô cứng lại, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Cuối cùng, anh lại bị nhốt trong căn phòng tối đen.

Ánh sáng duy nhất cũng biến mất.

“Sau đó anh sang nước ngoài, môi Tr**ng X* lạ, ngôn ngữ không thông, mọi thứ quanh anh đều khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu, cảm xúc ngày càng bất ổn, không thể kiểm soát nổi. Đi khám bác sĩ mới biết thì ra anh mắc bệnh.”

Nghĩ cô sẽ ở đâu tối nay, nghĩ gặp rồi phải nói gì, nghĩ nếu cô giận thì phải làm sao.

Trong vòng tay quen thuộc an toàn, Kỳ An ngủ rất say, như một chú mèo nhỏ tự động cọ vào lòng anh. Hai má mềm mềm bị ép lại thành một khối, trông đáng yêu đến không chịu nổi.

Nhưng họ vẫn chia xa.

Chiếc máy bay rời khỏi Kinh Nam lúc bốn giờ chiều. Tối hôm trước, Kỳ An bị Trần Trạch Dã giày vò đến tận nửa đêm, mãi đến rạng sáng mới được anh bế vào phòng tắm tắm rửa. Nhưng đến đó rồi lại chẳng ngoan ngoãn gì, tiếp tục quậy phá, thành ra hầu như chẳng ngủ được mấy.

Nỗi đau ấy xuất phát từ trái tim, lan khắp toàn thân, từng dây thần kinh như bị l*t tr*n và nghiền nát, còn đau hơn bất cứ cơn đau thể xác nào.

Trần Trạch Dã dứt khoát bế cô lên, đặt vào lòng, cánh tay vòng qua cổ cô, ngón tay như đang trêu mèo mà chạm vào cằm cô, thì thầm bên tai: “Sao mà cứ buồn ngủ thế hả, bé con?”

Kỳ An nhìn dòng chữ vị hôn phu, mặt lập tức đỏ bừng. Ba chữ đó đặc biệt khiến cô xấu hổ đến không chịu nổi.

Nhưng điều đau đớn nhất không chỉ là bệnh.

Kỳ An ngủ rất nông, gần như lập tức tỉnh lại, đưa tay dụi dụi mắt, bĩu môi lầm bầm: “Buồn ngủ quá…”

Khoảng thời gian tồi tệ nhất ấy, là Kỳ An đã kéo anh ra ngoài.

Anh như một đứa trẻ làm sai điều gì đó bị bắt gặp, luống cuống gập máy tính lại đặt sang bên, rồi ôm chầm lấy Kỳ An vào lòng, cằm vùi sâu vào hõm cổ cô, siết chặt, vai và cánh tay đều đang run lên nhè nhẹ.

Lần này, anh thắng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quần áo vương vãi nơi góc giường, rèm cửa đóng kín, chỉ có đèn ngủ phát ra ánh sáng lờ mờ. Không khí tràn ngập mùi sữa tắm hương cam thanh mát nhưng lại quyện với hơi thở của ướt át và nóng bỏng không thể đếm xuể.

Kỳ An đã kiệt sức vì cảm xúc bị tiêu hao quá mức, nhưng lại không buồn ngủ, cô cuộn mình trong vòng tay anh, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên hình xăm nơi ngực anh.

Nhưng anh không ngờ rằng: Trần Thiệu Thương vẫn phái người theo dõi anh.

Suốt đêm đến gần sáng, Trần Trạch Dã giúp cô tắm rửa, lau khô từng vết nước trên người, cuối cùng bế cô về lại giường ngủ.

Một cú đá nữa khiến anh quỳ rạp.

Vạn vật hồi sinh, cây khô đâm chồi.

“Sau đó thì sao?” Kỳ An chớp mắt đẫm nước: “Anh có trở lại Lê Bắc không?”

Hai cảm xúc cực đoan cùng sống trong một thân thể, như hai con ác quỷ tàn bạo, vừa tranh đấu vừa xé nát, dường như muốn xé anh ra làm hai nửa.

Kỳ An ngẩng mặt nhìn anh: “Những năm xa nhau đó anh đã sống thế nào?”

Giang Trì Dật cũng nhảy vào góp vui:

Cũng chính là năm thứ hai sau khi họ chia tay.

Năm đó, Lục Duệ Thành c·h·ế·t vì tai nạn, Trần Trạch Dã bị vu oan, vướng vào vòng lao lý. Dù sau đó tòa xử trắng án, trả lại sự trong sạch, nhưng vẫn bị người ta cố tình thổi phồng bịa đặt.

Kỳ An nhìn chằm chằm những dòng chữ nhỏ đó gần mười phút, mồ hôi lạnh chảy ra làm tóc dính bết vào da.

Tối 7 giờ, tàu đến Lê Bắc. Mọi thứ vẫn như cũ: nhà cũ, tường cũ, đèn lồng đỏ treo hai bên đường.

Tim như bị nhét một cục bông ướt, nặng nề và khó chịu, rõ ràng đã sớm biết chuyện này, vậy mà các đầu ngón tay vẫn run lên không kiểm soát được, đến cả thao tác đơn giản nhất như thoát khỏi màn hình cũng khó mà làm nổi.

Lãng mạn, rực rỡ như một thế giới cổ tích lý tưởng.

“Nhưng mà—” Trần Trạch Dã vuốt tóc cô, viền mắt đỏ như ngấm máu, không rõ là nói với mình hay với cô: “Đừng sợ.”

Anh hút thuốc, nghiện rượu, đánh nhau, sa đọa trong những thói quen xấu ấy, lấy sự tiêu cực để làm tê liệt thần kinh mình.

Đèn phòng tắm bật sáng, ánh vàng ấm áp, hơi nước bốc lên như chất xúc tác tràn vào huyết quản. Trần Trạch Dã ôm cô bằng một tay, rồi tháo cái còn lại…

Tình yêu như thủy triều, cuộn trào nhấn chìm.

Về đến nhà thì trời ở Giang Bắc đã tối hẳn, Kỳ An kêu đói, Trần Trạch Dã không yên tâm gọi đồ ăn ngoài vì sợ không sạch, dinh dưỡng không đủ. Anh thậm chí chưa kịp thay quần áo đã chui vào bếp nấu cơm cho cô.

Cuối cùng, cô chỉ chụp đĩa cơm tối, gõ dòng chú thích:

Điện thoại bị đập nát, mọi liên lạc với thế giới bên ngoài bị cắt đứt, tài sản Thẩm Sơ Nghi để lại cũng bị tịch thu.

Nhưng Kỳ An thì nước mắt rơi không ngừng, làm sao lau cũng lau không hết.

“Chỉ tiếc là ——”

Họ cứ ôm nhau như thế rất lâu.

Kỳ An chạy ra thật.

Trần Trạch Dã thấy cô khóc thì đau lòng khôn xiết, anh xoa mắt cô, cúi đầu dỗ dành: “Đừng khóc mà, bảo bối.”


Cô mặc một chiếc áo len cổ rộng chất vải mềm mại, lộ ra đoạn cổ mảnh mai, mơ hồ còn thấy vài dấu vết đỏ hồng bên dưới.

“Nếu không có em, có phải anh đã không bị bệnh rồi không…”

Mở bài được chọn theo hướng mới mẻ, nhưng cô không thật sự trơn tru về ý tưởng. Viết rồi lại xóa, sửa tới sửa lui. Cuối cùng cũng nghĩ ra chút nội dung, đang định chuyển tab để tra tài liệu thì góc dưới bên phải đột nhiên bật lên một email mới.

Bữa tối ăn rất chậm rãi. Ban đầu Kỳ An định tranh thủ ôn tập kiến thức bị lỡ gần đây, nhưng chưa được nửa tiếng đã bắt đầu buồn ngủ, lại dính người, muốn rúc vào anh.

Kỳ An ôm gối ôm ngồi co trong sofa, nhìn bóng lưng anh mà mỉm cười.

“Dữ quá nha.” Trần Trạch Dã nghiêng đầu hôn lên má cô, giọng kéo dài lười biếng, “Biết cắn người rồi cơ đấy.”

Đèn bếp không sáng lắm, ánh sáng vàng ấm áp mờ mờ khiến đường nét thân hình anh trở nên dịu dàng. Anh đang cúi đầu rửa rau, tóc mái hơi dài rủ xuống che khuất một phần chân mày.

Bàn tay Trần Trạch Dã áp lên lưng cô, ấm áp: “Anh đây.”

Người gửi là Peter, hỏi Trần Trạch Dã dạo này có uống thuốc đúng giờ không, tình trạng mất ngủ và dao động cảm xúc có nghiêm trọng hơn không.

Cha tàn nhẫn, mẹ mất sớm và có mối liên hệ khó gỡ với ông ta, sa ngã và suy sụp đã bám rễ vào máu thịt anh từ năm 11 tuổi, như một đôi bàn tay vô hình, cố gắng hủy diệt, moi móc, đẩy anh vào hố sâu tuyệt vọng.

Tứ chi và thắt lưng vẫn còn đau, cô càng nghĩ càng giận, cúi đầu cắn nhẹ vào cổ anh một cái. Lực không mạnh, mềm mềm như mèo gặm, để lại một vòng răng mờ nhạt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97: Xương Sườn