Ngập Lụt - Thù Vãn
Thủ Vận
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 94: Cứu Rỗi
Kỳ An chớp mắt bối rối, giọng rất nhỏ: “Có đau không?”
Kỳ An gật đầu: “Ừm.”
“Em thật sự giận đấy.”
Tóc ướt dính lên da, cảm giác đó khiến người ta không dễ chịu, tiếng th* d*c nặng nề vang lên, tay Kỳ An vẫn quấn trên cổ anh. Rõ ràng không uống rượu, nhưng đầu óc lại choáng váng như say.
Ánh đèn trần ấm áp sáng rõ, ánh mắt Trần Trạch Dã hoàn toàn bị cô chiếm trọn, mái tóc dài mềm mại màu mực, làn da trắng nõn mịn màng, xương quai xanh tinh xảo, cánh tay mảnh khảnh buông thõng.
Yết hầu anh run lên dữ dội, cảm xúc trong hàng mi che khuất thật khó đoán, mũi cay xè chưa từng thấy, Trần Trạch Dã cúi xuống hôn lên môi cô, từng chút, từng chút như đang dỗ dành, giọng nghèn nghẹn, mơ hồ bật ra: “Ngốc quá.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Trạch Dã rất kiên nhẫn, cúi xuống hôn cô từng lần một, hôn vành tai cô, hôn cổ cô, rồi lại hôn đến xương quai xanh của cô.
Trần Trạch Dã cười lười biếng: “Đau gì mà đau.”
Trần Trạch Dã chống tay hai bên người cô, mái tóc đen ướt sũng, ánh mắt phủ một tầng sương mờ, cổ họng và gân xanh hiện rõ đầy sức sống đến c·h·ế·t người, nhiệt độ cơ thể anh như muốn hòa tan cô.
Tư thế lại một lần nữa bị đảo ngược, lưng cô lần nữa chìm xuống tấm ga giường. Trần Trạch Dã cúi người hôn lên hình xăm nơi eo cô, hơi thở ẩm ướt phả ra, nhẹ nhàng mà lan tỏa, răng môi ma sát rồi cắn nhẹ, khàn giọng hỏi cô: “Em có thích không?”
Trần Trạch Dã cúi người, đan chặt mười ngón tay với cô, không ngừng thì thầm bên tai dỗ dành, gọi cô là An An, gọi cô là bảo bối.
Lần này đầu óc Kỳ An hoạt động nhanh hiếm hoi, lập tức hiểu được ý anh, hai hàng lông mày chau lại, giọng mềm như bông mà chẳng hề có sức đe dọa: “Anh mà còn thế nữa ——”
Cô lại rúc vào lòng anh, nằm nghiêng, tóc dài rối tung che nửa gương mặt. Ánh mắt cô dừng lại trên hình xăm ở ngực anh.
Trần Trạch Dã giúp cô sấy khô tóc, rồi lấy áo T-shirt của mình mặc cho cô.
Thích cái gì cơ chứ?
Phòng tắm nhỏ hẹp, hơi nước bốc lên mịt mù, không khí xung quanh mờ ảo đến mức muốn nuốt chửng lý trí. Đầu lưỡi anh mang theo nhiệt độ như thép nung, nụ hôn nặng dần theo nhịp tim, sâu sắc hơn.
Làn da mang sắc trắng lạnh, cơ bắp rắn chắc rõ ràng, cơ bụng săn chắc mạnh mẽ, đường v-line kéo dài xuống dưới…
Anh làm sao có thể quên cô được chứ?
Kim phút trôi qua lặng lẽ trong thinh lặng, Kỳ An cảm thấy như mình đang trôi nổi trên mặt biển, thế giới đảo lộn, lúc chìm lúc nổi, bên tai là tiếng tim đập và tiếng thở nặng nề, chẳng thể phân biệt đâu là cô, đâu là anh, chỉ biết muốn gần anh hơn nữa.
Nụ cười trong mắt Trần Trạch Dã càng rõ, cố tình trêu cô: “Vậy sao lúc đó lại khóc dữ thế?”
Chương 94: Cứu Rỗi
“Chỉ có em mới là sự cứu rỗi của anh.”
Trần Trạch Dã chỉ biết bật cười bất lực, đưa tay xoa đầu cô, dịu giọng: “Không làm gì cả, ngoan, ngủ đi.”
Từng tấc đều đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Khung cảnh tưởng tượng hiện rõ trước mắt, nhưng hơi thở lại nghẹn lại ngay khoảnh khắc đó.
Vết sẹo ở bụng dưới, ngay vị trí tương tự như cô. Còn hình xăm nằm ở ngay tim.
Anh không thể tưởng tượng nổi Kỳ An khi đó đã mang tâm trạng thế nào để bước vào tiệm xăm.
Cảm giác mất trọng lực tan biến, lưng cô rơi xuống lớp đệm mềm mại, mát lạnh và mịn màng, mái tóc dài rối tung trải trên gối, sắc hồng trên má vẫn chưa phai đi.
Không được nghĩ nữa.
Kỳ An quay mặt lại, nhìn anh vài giây. Đây không phải lần đầu họ nằm chung giường, nhưng luôn mang theo cảm giác khó nói thành lời.
Má hơi ửng đỏ, Kỳ An đưa tay muốn chạm vào đó, lại bị Trần Trạch Dã bắt lấy. Anh khẽ cười, hỏi cô: “Làm gì thế?”
Trên người Trần Trạch Dã, xuất hiện một vết sẹo và một hình xăm.
Đúng lúc đó, Trần Trạch Dã dừng lại, tựa trán lên trán cô, tóc ướt rũ xuống, ánh mắt thấm đẫm hơi nước như biển sâu không đáy.
“Nhìn anh đi.”
Vòi sen vẫn chưa tắt, dòng nước róc rách rơi xuống, như một trận mưa rào xối xả, nhưng chẳng thể dập tắt nỗi khô nóng trong lòng.
Tim anh như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, vò nát từng chút một, từng tấc da thịt đều đau đến không chịu nổi.
Chiếc áo mỏng màu trắng bị nước làm ướt, giống như tờ giấy không chút sức nặng, bị đẩy lên đẩy xuống rồi từ lúc nào đã bị kéo lệch sang một bên.
QiAn.
Từng tấc da thịt trên cơ thể dường như trở nên mềm nhũn, như thể đang ngâm mình trong nước ấm, hoàn toàn không còn chút sức lực nào, hơi thở nặng nề, thậm chí tiếng nức nở trong cổ họng cũng đứt quãng không liền mạch.
Cảm xúc đã tích tụ đến điểm cao trào, nhưng anh vẫn kìm nén, bởi vì vội vàng thì sẽ không có được trải nghiệm tốt đẹp, anh không nỡ cũng không đành lòng, chỉ dùng cách chậm rãi nhất để xâm chiếm mọi giác quan của cô.
Tên của cô.
Ánh nhìn sớm đã né tránh sang chỗ khác, nhưng cảm giác chân thực trong tay vẫn tồn tại, đầu óc tự động tưởng tượng ra khung cảnh.
“Nên có qua có lại lại một chút?”
Kỳ An ngẩng đầu, đôi mắt long lanh ánh nước, nghiêm túc gật đầu.
Chưa kịp trở lại giường, Kỳ An đã mơ màng ngủ thiếp đi. Trần Trạch Dã cẩn thận bế cô đặt lại lên giường, vòng một cánh tay cho cô gối đầu.
“Là anh không tốt.” Anh nuốt nước bọt thật khó khăn, sự kìm nén đến nghẹt thở: “Vài năm qua đã để An An chịu quá nhiều thiệt thòi.”
“Uống nhiều chút, bảo bối.”
Nhưng Trần Trạch Dã lại tự lẩm bẩm: “Hóa ra là trách anh mạnh quá à?”
Âm thanh phát ra khẽ khàng và dính chặt, xen lẫn chút giọng khóc nức nở, mi mắt nặng trĩu vì hơi nóng, Kỳ An không thể nói nổi nửa câu cho trọn, ga trải giường dưới lưng cũng đã nhàu nát đến không thể nhìn.
Trần Trạch Dã nhướn mày, hơi thở phả bên tai: “Tại anh cái gì?”
Những lời từng nói trước đó, trong hoàn cảnh này đều trở thành vô nghĩa. Anh trở nên vô cùng tham lam, không biết mệt, không biết đủ, giống như một con dã thú mất hết lý trí, không ngừng cảm nhận sự mềm mại và ngọt ngào trên người cô.
Trần Trạch Dã nắm tay cô kéo xuống, đặt vào vạt áo anh, động tác chậm rãi nhẹ nhàng.
Sau đó thật sự là không còn chút sức lực nào. Ý thức mơ hồ, chẳng phân biệt nổi đâu là thật đâu là mơ, chỉ loáng thoáng nhớ được bản thân được bế vào phòng tắm.
Anh bật đèn ngủ khác sáng lên, đứng dậy rót nước ấm cho cô, đưa tới bên miệng.
… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bên giường bật một ngọn đèn ngủ, ánh sáng càng thêm mờ ảo, không rõ là do hơi nước chưa được lau khô, hay vì không khí xung quanh đã trở nên ẩm ướt.
Không ngờ…
Kỳ An dường như hiểu được lời anh, lại cảm thấy mùi hương trên người anh khiến cô an tâm quá đỗi, như một chú mèo nhỏ chui vào lòng anh, má áp sát, hàng mi dài rủ xuống.
Thích…
Anh áp tay lên sau gáy cô, nhìn cô rồi bật cười khe khẽ: “Bảo bối.”
“Giúp anh một chút được không?”
…
Trần Trạch Dã ôm eo cô, nhìn theo ánh mắt ấy, giọng trầm thấp mở lời: “Muốn biết nó có nghĩa là gì à?”
Trần Trạch Dã bật cười nghẹn ngào, ánh mắt dịu lại, mang chút mệt mỏi, hỏi cô có khát không, có muốn uống nước không.
Kỳ An khẽ c*n m** d***, giằng co một lúc trong lòng, cuối cùng cũng như chấp nhận số phận mà mở mắt ra.
Cuối cùng Kỳ An cũng hiểu, vành tai càng đỏ hơn, mắt chớp liên tục, đầu ngón tay run rẩy rõ rệt.
Cơ thể Kỳ An quá mẫn cảm với những đụng chạm, vừa chạm vào đã theo bản năng muốn né tránh, còn lẩm bẩm trong mơ: “Không muốn…”
Trần Trạch Dã nâng mặt cô lên, hôn khẽ một cái, dịu dàng nhận lỗi: “Không chọc em nữa.”
Ánh mắt cô rơi xuống bờ vai anh, nơi chi chít dấu vết móng tay, trông đến giật mình —
Tối nay quả thật hơi quá sức.
Anh ôm cô chặt hơn, yết hầu khẽ chuyển động, lông mi rủ xuống chạm vào làn da cô, rồi khẽ nói: “Elpis là tên của nữ thần hy vọng.”
Cảm giác lơ lửng mang đến kíc.h thích quá mãnh liệt, Kỳ An cắn chặt môi, hơi thở nóng đến cực điểm, đôi chân và mắt cá chân khẽ run lên không rõ ràng.
Câu hỏi này mơ hồ đến nỗi cô không biết trả lời thế nào, nhưng cuối cùng vẫn bị anh dỗ ngọt mà lầm bầm một tiếng “thích.”
Ngón tay anh lướt nhẹ qua trán cô, chậm rãi vuốt gọn những lọn tóc rối, nhìn vào mắt cô và nhẹ giọng hỏi: “Em sợ không?”
Giấc ngủ của Kỳ An không sâu, hai tiếng sau đã tỉnh lại.
Tấm lưng mảnh mai căng cứng, cổ ngửa ra tạo thành đường cong mềm mại, cô giống như một tờ giấy trắng chưa từng được viết lên, chờ anh đặt bút vẽ nét đầu tiên.
Kỳ An đưa tay nắm lấy cổ tay anh, đôi mắt mở to hơn một chút, chớp chớp nói: “Không sợ.”
Ánh mắt sâu đen như vực thẳm khiến người ta đắm chìm.
“Chỉ là rất sợ anh sẽ quên em…”
“Hửm?”
Có qua có lại…
“Còn em thì sao?” Anh nhéo nhẹ má cô, ném lại câu hỏi: “Em thấy có khó chịu không?”
Điều hòa bật ở mức nhiệt cao, khoảnh khắc nước nóng dội xuống, cô như phản xạ né tránh, nhưng lại bị Trần Trạch Dã kéo trở về trong vòng tay, dịu dàng hôn lên tai cô như an ủi, thì thầm: “Không tắm sẽ rất khó chịu.”
Kỳ An khẽ ừ một tiếng, không còn sức để phản đối, giống như một con búp bê ngoan ngoãn để mặc anh sắp đặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giữa nhịp tim vang vọng như sấm, bên tai cô vang lên tiếng sột soạt, dường như là đang xé bao bì nhựa nào đó.
Ý thức của Kỳ An mơ hồ vì hơi nước, sương mù dày đặc trước mắt, cổ họng cũng khô khốc, giọng nói ngắt quãng: “Giúp… giúp cái gì?”
Một dòng chữ tiếng Anh hoa mỹ — Elpis & QiAn.
Bên dưới còn có thêm ký hiệu giống như nhịp tim dao động.
“Thế thì —”
Giọng Trần Trạch Dã kéo cô ra khỏi mớ suy nghĩ rối loạn, anh lau vệt nước dưới mắt cô, dịu dàng dỗ dành: “Bé cưng.”
Trước khi anh nói điều gì quá đà hơn nữa, Kỳ An đã vội lấy tay bịt miệng anh lại.
Đêm đông lạnh giá, mặt trăng ẩn mình sau tầng mây, bên ngoài là một màu trắng xóa, gió thổi rít từng hồi, lạnh lẽo bao trùm.
Kỳ An cắn môi lắc đầu, vành mắt cũng đỏ hoe, giọng mũi lộ rõ: “Không có thiệt thòi gì hết.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đầu óc cô như bị ấn nút xóa trắng, Kỳ An không dám nhìn cũng không dám nghĩ, nhưng giây tiếp theo, eo cô đã bị ai đó vòng tay nâng lên.
Trần Trạch Dã cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô: “Em là hy vọng của anh.”
Đều là do cô gây ra.
Ánh mắt anh vì vậy càng thêm sâu thẳm, sâu không đáy. Bàn tay đang ôm eo cô siết lại, Trần Trạch Dã nở nụ cười lười biếng: “Giỏi vậy cơ à.”
“Nếu không thích thì có thể nói với anh.”
Mặt Kỳ An càng đỏ, vô thức nuốt nước bọt, khẽ lắc đầu: “Cũng… cũng được.”
Trời còn chưa sáng hẳn, trong phòng chỉ có một chiếc đèn ngủ mờ. Trần Trạch Dã cảm nhận được động tĩnh trong vòng tay, liền ghé môi hôn nhẹ lên cằm cô.
“Đã hứa là không bắt nạt em rồi.”
Đầu ngón tay Trần Trạch Dã nhẹ nhàng chạm lên hình xăm kia, khẽ cọ xát, vẫn mơ hồ cảm nhận được vết sẹo ẩn bên dưới.
Trong lòng có thứ gì đó đang gào thét, khát khao mãnh liệt, cô đáp lại vụng về và non nớt, nhưng dâng hiến tất cả tình cảm, không ngần ngại, không che giấu, chân thành và quang minh chính đại.
Ngoan đến mức khiến người ta không nhịn được muốn hôn thêm một lần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thời gian như bị kéo dài vô tận, không cảm nhận được gì khác, Kỳ An chỉ biết rằng mình đang được ôm lấy, được hôn lấy, xung quanh là mùi hương quen thuộc khiến người ta an tâm.
Lúc cảm xúc lên đến cực hạn, cô không biết trút vào đâu, chỉ biết siết chặt lấy lưng anh.
Kỳ An vẫn chưa hiểu, đầu óc như bị gỉ sét.
Eo bị lòng bàn tay nóng rực của anh ép lại, ngón tay cái dần dần trượt lên, v**t v* sống lưng, mang đến cơn tê dại như điện giật, khiến cô gần như không thể chịu nổi.
Sau khi nghe hết những lời của Kỳ An, mắt Trần Trạch Dã đỏ ngầu, ánh ẩm ướt dâng lên không thể giấu nổi.
Nhưng bên trong lại bốc lên hơi nóng, nước và hơi thở quấn lấy nhau, mồ hôi hòa cùng nước mắt.
Lại càng không tưởng tượng được, cô đã chịu đựng nỗi đau thấu xương ấy ra sao.
Nỗi đau lòng gần như tràn khỏi lồng ngực, anh cúi mắt, khẽ hỏi: “Có đau lắm không?”
Vừa dứt lời, Trần Trạch Dã đã vươn tay ôm eo cô, thu khoảng cách lại, ôm cô vào lòng, cúi đầu nghiêng sang hôn xuống.
Ngón tay Trần Trạch Dã quấn lấy một lọn tóc dài của cô, giọng anh mang theo vẻ xấu xa cố nín cười: “Dù gì nãy giờ cũng mất nước quá nhiều rồi.”
Kỳ An không muốn trả lời, lặng lẽ dời mắt đi.
Có phải… mạnh tay quá rồi không?
Thành phố đã chìm sâu vào giấc ngủ, tiếng còi xe ồn ào dần xa, chóp mũi và mí mắt Kỳ An đỏ bừng, vết hằn trên vai lộn xộn chẳng ra hàng lối, vậy mà vẫn bị anh giữ chặt eo, dỗ dành cô đừng nhúc nhích.
Hơi thở nóng rực phả lên mặt khiến người ngứa ngáy, Trần Trạch Dã nghịch ngợm véo nhẹ n** m*m m**, giọng trầm xuống:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.