Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 77: Kết Thúc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 77: Kết Thúc


Trong ngăn bàn còn lăn lóc mấy viên kẹo cứng vị đào trắng. Bởi Kỳ An thể trạng yếu, hay bệnh lại kén thuốc đắng, nên Trần Trạch Dã hay giấu kẹo khắp nơi, để dỗ cô ngoan ngoãn uống thuốc.

Chị và Bồ Hưng sẽ luôn là bạn của cô.

Ác ma sinh ra móng vuốt và dây leo, bám từ mắt cá chân leo dần lên, giam cầm cô hoàn toàn, không thể trốn thoát.

“Con nhớ anh ấy lắm.”

Không khí ngoài đường lẫn mùi cỏ cây nhè nhẹ, người người đã cởi áo phao, có người mặc sẵn áo phông.

Chương 77: Kết Thúc

Ba năm cuối cùng khép lại.

Cô không muốn gặp ai, kháng cự mọi thứ bên ngoài, chỉ muốn cuộn mình trong không gian khép kín trước mặt.

Tuần thứ ba Trần Trạch Dã mất tích, Kỳ An lâm bệnh nặng.

“Con thích anh ấy lắm.”

Chỉ là cô càng ngày càng ít nói, gương mặt cũng dần trở nên trống rỗng, giống như một cỗ máy không biết mệt mỏi, chôn vùi mình trong biển sách vô tận, dùng áp lực nặng nề đến mức nghẹt thở để gây mê thần kinh.

“Thật ra tụi con quen nhau lâu rồi, chỉ là vẫn chưa có dịp kể với ba.”

Chung Tư Kỳ không ít lần ngồi trước cửa sổ, nhìn ra cảnh sắc xám xịt bên ngoài mà lẩm bẩm: “Cái gì vậy chứ.”

Nước mắt không kiểm soát mà tuôn rơi, Kỳ An gục trước mộ, khóc nức nở như đứa trẻ về nhà mách tội sau khi chịu quá nhiều ấm ức.

Hầu hết thời gian cô rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, lơ lửng giữa mộng và thực, tuyệt vọng và đau đớn như một hố đen không đáy, nuốt chửng cô từng chút một.

Đó là lời hứa họ từng nói với nhau.

“Anh hỏi em sao lại không chăm sóc bản thân cho tốt.”

Vậy còn mùa xuân thì sao?

Chính giấc mơ ấy đã cứu lấy Kỳ An.

“Con phải làm sao đây, con đánh mất anh ấy rồi.”

Trần Trạch Dã chính là thuốc của cô.

Đó là lần đầu tiên cô nhận ra, thị trấn nhỏ bé này hóa ra còn hoang vu hơn mình tưởng. Từ Nam đến Bắc chưa đầy một tiếng đồng hồ.

Một ý nghĩ khó tin vụt qua tim, cô không kịp khoác áo, bỏ ngoài tai tất cả tiếng gọi đằng sau, chạy thật nhanh ra cổng trường.

Cược rằng Trần Trạch Dã sẽ không nuốt lời, cũng cược rằng anh sẽ không thất hẹn.

Ngày 7 tháng 6, kỳ thi đại học chính thức bắt đầu.

Tháng Sáu mùa hè, mọi người ngập tràn niềm vui tự do, ngay cả nỗi buồn chia ly cũng bị lãng quên.

“Ba ơi…”

“Tốt mà, chọn cái này đi.”

[A Trạch, sinh nhật mười chín tuổi vui vẻ.]

Một quả bom nổ tung giữa đám đông, tiếng la hét hỗn loạn nổi lên, cảnh tượng rối loạn vô cùng.

Lá bạch dương trước khu nhà như chỉ sau một đêm đã vàng úa, rơi lác đác phủ đầy mặt đất.

[A Trạch, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ.]

Quạt trong lớp ngừng quay, tiếng đọc bài vang vọng bên cạnh các đồ thị hàm số chưa giải được, góc bảng đen đếm ngược thời gian ngày một rút ngắn.

Cô muốn ở lại đây chờ Trần Trạch Dã quay về.

Ngày 8 tháng 6, tiếp tục thi.

Ngày 30 tháng 6, Kỳ An không đến trường.

Năm đó đề Hóa đặc biệt khó, sau hai tiếng rưỡi, hành lang đầy tiếng thở dài.

Chưa bao giờ Kỳ An mất khống chế như vậy. Không nói một lời, cô túm lấy tóc đối phương, dùng lực mạnh đến đáng sợ, ấn đầu cô ta đập vào cạnh bệ đá cẩm thạch.

Nhưng nước mắt ngay lập tức rơi xuống. Mực bút bị nhòe nhoẹt, từng vệt nước loang ra như vết mực thấm lan.

Kỳ An điền vào dòng trống: Đại học Giang Bắc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sao lại đắng vậy chứ. Ngay cả viên kẹo cũng đắng là sao. Trần Trạch Dã, có phải anh cố tình không.

Cô lướt qua hàng trăm người, quay đầu nhìn lại hàng ngàn lần, nhưng vẫn không tìm được bóng hình quen thuộc ấy.

Kỳ An chọn duy nhất một nguyện vọng, nhấn nút gửi, sau đó cầm điện thoại nhắn tin cho liên lạc ghim đầu.

Ngón tay cô lướt qua tấm ảnh cũ bên bia mộ, nói lẩm bẩm với ba rất nhiều chuyện, từ áp lực học hành gần đây, đến những chuyện không vui ở trường.

Nét bút đen gọn gàng ngay ngắn, gió khẽ lùa tóc cô bay nhẹ.

Kỳ An nhìn chiếc bánh, ánh mắt khẽ run rẩy, lấy lý do cơ thể không khỏe mà không đụng đến, chỉ thắp nến, âm thầm cầu nguyện.

Chữ cuối còn chưa kịp bật ra, đã bị tiếng hét đau đớn cắt ngang.

Cô đối với phần lớn sự việc bên ngoài đều thờ ơ, không quan tâm cũng chẳng mảy may chú ý, có rất nhiều khoảnh khắc, Chung Tư Kỳ lờ mờ thấy trên người cô bóng dáng một người khác — là Trần Trạch Dã trước khi gặp Kỳ An.

Khương Vận vì cố ý gây thương tích đã bị cảnh sát tạm giam, trường học ra quyết định đuổi học. Lương Hoài Viễn vì lý do không rõ chuyển trường sang thành phố khác.

Ngày 7 tháng 5, cách kỳ thi đại học đúng 30 ngày.

Gia Gia sụp đổ, ôm lấy cô bật khóc: “An An, chị xin em, đừng như vậy nữa.”

“Em không nên tùy hứng đòi ăn bánh, không nên để anh ấy đi, là em đánh mất anh rồi!”

Họ gặp nhau vào mùa hè ngột ngạt, sánh bước trong mùa thu ướt át, và cuối cùng yêu nhau giữa mùa đông buốt giá.

Trần Trạch Dã căn bản chưa bao giờ được thả, tất cả chỉ là ảo tưởng.

Ngày 23 tháng Sáu, điểm thi đại học công bố.

5 giờ chiều, kết thúc môn Toán.

Bất chấp giáo viên ngăn cản, học sinh ùa ra bên cửa sổ, mở toang kính, gió lạnh tạt vào mặt, mọi ánh mắt đều chăm chú dõi theo pháo hoa rực sáng trên bầu trời.

Cô xé lớp giấy bóng, bỏ một viên vào miệng.

Bao đêm khuya gối đầu sao trời, chứng kiến bao lần gục ngã khóc cạn nước mắt, nhưng vẫn phải lau khô, ngẩng đầu đón bình minh bước tiếp.

[Dù thất hứa cũng không sao.]

3 giờ chiều, bắt đầu môn tiếng Anh.

Đầu tháng Năm, Giang Trì Dật tìm đến Kỳ An, hỏi cô có còn muốn chuyển trường đến Ly Xuyên không, anh có thể giúp làm nốt thủ tục còn lại.

Trong khung cảnh mất đi anh, anh lại hiện diện khắp từng con phố, từng bước từng bước, từng bước từng nhớ, lan ra dưới chân…

Đôi mắt màu hổ phách đẫm lệ, nước mắt trượt khỏi mi rơi xuống, Kỳ An ôm chăn ngồi trên giường, giọng nghẹn ngào đầy mũi: “Gia Gia, em mơ thấy anh ấy.”

Cô không phải chẳng còn ai cả,

Năm ấy Lê Bắc đã ban hành lệnh cấm pháo hoa, sự xuất hiện của chúng như phá vỡ sự tẻ nhạt ngột ngạt của mùa ôn thi,

[Em yêu anh.]

Từng mảnh vụn ký ức về Trần Trạch Dã cứ liên tục lóe lên trong đầu như đèn kéo quân.

Cũng trong đêm đó, vừa vào tiết hai của buổi tự học chưa được mười phút, Kỳ An đang vật lộn với các đạo hàm phức tạp, thì “bùm” một tiếng vang lên —— Có người đốt pháo hoa trước cổng trường.

Cô nhớ lại hôm đó ở công viên trò chơi Lâm Châu.

nghĩ về một câu hỏi từ rất lâu trước kia.

Kỳ An lấy xấp sách trong tay ném thẳng vào mặt cô gái kia.

Người từng chấn động cả trường Nhất Trung, chỉ như vậy mà biến mất không dấu vết.

Cảm giác nhẹ nhõm trong tưởng tượng không đến, trái lại cô chẳng còn hứng thú với bất kỳ điều gì.

“Thật ra hai căn nhà đó đều là của Trần Trạch Dã.”

Hàng hóa xếp ngăn nắp đầy kệ, muôn hình vạn trạng.

Truyền thông địa phương thi nhau đưa tin, nhiều đại học danh tiếng gửi lời mời nhập học.

Tối đó trong phòng karaoke, không biết ai chọn bài “Từng Bước” của Mayday:

Ngôn ngữ rối loạn, cảm xúc quá khích, Kỳ An siết chặt tay đấm loạn vào người mình: “Đều tại em, đều tại em!”

Chung Tư Kỳ lén mua một chiếc bánh nhỏ, đưa tới trước mặt Kỳ An, mỉm cười: “Chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi, An An.”

Là bóng ai đánh rơi?

Những lời đồn độc hại mọc lên như nấm.

Ánh nắng rọi qua kẽ lá lấp lánh trên khuôn mặt cô, những mảng sáng lung linh nhảy múa. Cô ngẩng đầu nhìn lên trời,

Vở kịch kéo dài quá lâu cuối cùng cũng hạ màn, trải qua cả một mùa đông giông tuyết, nhưng cái giá phải trả ở tuổi mười bảy là quá đỗi đau lòng.

Cô hoàn toàn không biết Trần Trạch Dã đã âm thầm vì cô làm nhiều đến thế nào.

Tuyến lệ như không còn khống chế nổi, ngày đêm cô chỉ biết khóc, tóc rụng thành từng nắm, tinh thần tụt dốc dẫn đến trào ngược dạ dày, nôn đến trời đất quay cuồng, ngã vật trước bồn cầu.

Cô ôm chồng đề từ văn phòng bước ra, đi vào nhà vệ sinh rửa tay, dòng nước lạnh chảy xối xả, rửa đi mệt mỏi và bức bối, nhưng không thể rửa sạch những lời thì thầm đằng sau lưng.

Nữ phát thanh viên nói: Đợt rét cuối cùng trong năm đã chấm dứt, thị trấn Lê Bắc chính thức bước vào cuối xuân.

Nửa năm sau, thành tích Kỳ An duy trì rất ổn định, luôn giữ hạng Nhất khối, quanh ngưỡng 700 điểm.

Thời tiết dần nóng lên, ánh mặt trời như thiêu đốt mặt sân cao su, gió lướt qua rừng bạch dương làm cả một màu xanh rì rào gợn sóng, ngoài cửa sổ ve kêu không ngớt.

“Cái đó…”

“Anh rốt cuộc đang ở đâu…”

“Haizz, lời nói thì nghe cho vui thôi, thật sự tin à? Nhà cậu ta thế lực lớn vậy, chắc dùng mánh gì lấp l**m rồi.”

Nhưng thật ra, cô sớm nên đoán ra rồi.

Cô không thể rời đi.

Nỗi đau luôn có độ trễ.

Quãng thời gian đó, sức khỏe Kỳ An xuống dốc nghiêm trọng.

“Xin em mau khỏe lại đi, đừng hành hạ bản thân nữa, chị đau lòng lắm…”

Cô cuộn mình ở nhà, dùng rượu để tê liệt bản thân, muốn quên đi tất cả những buồn khổ, nhưng giữa cơn mơ mơ màng màng, cô vẫn gửi tin nhắn cho liên lạc ghim đầu trong danh bạ:

Tuần đầu tiên sau khi Trần Trạch Dã mất tích, Kỳ An lục lọi khắp từng ngóc ngách của Lê Bắc.

“Nhưng em tìm không thấy anh ấy, Gia Gia, em tìm mãi vẫn không thấy Trần Trạch Dã…”

Những ngày sau thi như một nhà tù được tháo khóa, có người vội vã bước vào thế giới người lớn: nhuộm tóc, làm móng, uốn mi… có người kéo vali quyết chí đi du lịch, có người gào lên sẽ ngủ ba ngày ba đêm bù lại giấc ngủ đã mất.

Giáo vụ đến can ngăn, Lão Từ cũng nhanh chóng đưa cô về phòng giáo viên.

Cuối cùng, cô tìm thấy những đoạn ghi âm Trần Trạch Dã từng gửi trong điện thoại.

Gia Gia cố ép cô ăn uống, đưa cô ra ngoài phơi nắng, nhưng Kỳ An nhất quyết không chịu.

Tiếng chuông vang lên.

“Chẳng có chút không khí mùa đông nào cả.”

Hai hôm sau, do Lý Trí Thần đứng ra, lớp 11/2 tổ chức tiệc chia tay.

Chiếc radio cũ trước cửa tiệm tạp hóa đang phát dự báo thời tiết, âm thanh nhiễu điện chập chờn vang bên tai.

Ánh sáng lọt qua kẽ lá chiếu lên góc bàn, chuông hết tiết vang lên vài lần, cửa văn phòng mở ra khép lại, ánh nhìn tò mò lặng lẽ rơi lên người cô.

Nhưng cánh cửa đen kia chưa từng một lần mở ra.

Huống chi cô nào từng được ai ưu ái gì.

Đó là lần cô gần với cái c·h·ế·t nhất.

“Không nhớ thì lần sau gặp, tôi đánh lần nữa.”

“Chị và Trần Trạch Dã quen nhau qua Giang Trì Dật, cậu ấy nói tụi mình đều là con gái, nói chuyện dễ hơn, em sẽ không nghi ngờ hay cảnh giác quá nhiều.”

Hôm sau, Kỳ An trở lại trường.

“Nếu Trần Trạch Dã còn ở đây, nó có muốn nhìn thấy em như bây giờ không?”

Ngày 30 tháng Sáu, hai giờ cuối cùng trước khi hệ thống đăng ký nguyện vọng đóng.

Những cửa tiệm bỏ hoang phủ đầy bụi bặm, bảng quảng cáo bạc màu rách nát, tường đá xám xịt đổ nát vỡ vụn, từng viên gạch đều đang cất lời kể về sự mục ruỗng và suy tàn.

“Không thể nào, cậu ấy được thả rồi mà?”

—— Họ chia ly vào mùa xuân ấm áp.

Cô còn nói rằng mình đã gặp được một người rất tốt.

Hai phút sau ——

Cúp máy xong, nước mắt Kỳ An lại vỡ òa lần nữa.

Cô nhốt mình trong phòng, ngủ mê mệt suốt ngày đêm.

Khung chat ghim toàn tin nhắn từ một phía, nhưng chẳng còn lời hồi âm nào.

Ngày 4 tháng 6, ngày cuối cùng ở trường.

Một lần cũng không có.

Kỳ An hiếm khi dừng bút, đến khi pháo hoa thứ ba bắn lên trời, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

Gia Gia rất tin tưởng vào thành tích của Kỳ An, cầm ly cụng một cái thật vang, hỏi cô định chọn ngành gì.

Tình trạng mất ngủ của Kỳ An càng tệ, cô thử rất nhiều cách, kể cả tăng liều thuốc ngủ, nhưng gần như vô ích.

Thế nhưng Trần Trạch Dã như bốc hơi khỏi nhân gian.

“Trần Trạch Dã vô tội. Từ đầu đến cuối, người sai chưa từng là anh ấy.”

Cô nằm lì trên giường suốt năm ngày, không ăn không uống,

Lúc Gia Gia phá cửa xông vào, cô gái co ro trên giường gầy gò đến mức đáng sợ. Môi khô nứt, ánh mắt trống rỗng, đôi mắt đỏ ngầu toàn tia máu.

Cô muốn biến thành một hòn đảo cô độc, chờ đợi một cơn sóng thần âm thầm nhấn chìm.

Ngón tay bấu chặt khung cửa, đầu ngón tay trắng bệch, tóc rối bù rối xù, cô lắc đầu như điên dại.

Hôm đó về đến nhà, Kỳ An gọi cho Sầm Gia một cuộc điện thoại.

Giữa bầu trời và anh chỉ còn lại cơn mưa ký ức, nếu quen nhau lại không thể yêu nhau, chi bằng lướt qua như người xa lạ.

Ước nguyện của cô vẫn như trước —— Cầu mong A Trạch cả đời bình an.

“Cao lắm, đẹp trai, dưới đuôi mắt có một nốt ruồi lệ rất đẹp.”

Rồi nổ tung, mang theo vết đau như rút gân róc thịt.

Cô lại đi đến ngôi nhà ở vùng ngoại ô, đến khu vui chơi ở trung tâm thành phố, đến mọi nơi từng lưu lại dấu chân của họ.

Sau giờ thể d·ụ·c, Kỳ An ra tiệm tạp hóa nhỏ gần đó mua nước.

Mâu thuẫn tan biến tự nhiên, mọi người rút điện thoại ra chụp ảnh liên tục, dùng ống kính giữ lại khí thế tuổi mười tám.

Do dự hồi lâu, cô vẫn quyết định nói thật: “An An.”

Ban giám hiệu tổ chức vài buổi hội nghị động viên, yêu cầu mỗi học sinh viết tên ngôi trường đại học mơ ước.

“Anh ấy cũng là người Lâm Châu, giống con, chuyển lên Lê Bắc học.”

Nhịp học tăng vọt, toàn bộ hoạt động giải trí bị cắt bỏ, cuộc sống trở nên đen trắng đơn điệu, trước mắt chỉ còn những đề thi làm mãi không hết và các bài kiểm tra không ngừng.

Tháng Chín năm đó, Kỳ An lên lớp Mười Hai.

[Hẹn gặp nhau ở Giang Đại.]

Chỉ riêng cô, mượn ánh đèn mờ nhòe phía trên đầu, âm thầm khóc một trận.

Tuần thứ hai sau khi Trần Trạch Dã mất tích, Kỳ An mua vé tàu đến Lâm Châu.

Trường tổ chức lễ chia tay cho học sinh lớp 12, thả bóng bay tượng trưng cho tự do và nhiệt huyết, mọi người ký tên gửi lời chúc lên tấm băng rôn lớn.

Tóc đuôi ngựa buộc thấp hơi lỏng, cổ áo đồng phục lộ ra làn da trắng muốt, ánh sáng chiếu xuống phác họa thân ảnh cô gái mơ hồ mờ ảo.

Hôm giỗ Kỳ Tuấn Lương, Kỳ An xin nghỉ về Lâm Châu.

Mấy ngày sau đến kỳ thi tháng, do bỏ lỡ quá nhiều bài vở, thành tích của Kỳ An tụt dốc trầm trọng, xếp hạng 50 toàn khối.

Kỳ An khẽ v**t v* chiếc nhẫn bạc ở gốc ngón áp út, cái lạnh truyền lên đầu ngón tay, cô lắc đầu: “Thôi vậy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Anh ấy rõ ràng nói sẽ về ngay mà, rõ ràng là anh ấy bảo em ở nhà chờ anh ấy”

Chỉ có một quả bóng bay hình gấu nhỏ lửng lơ trong gió.

Hai má hóp sâu như một mẫu vật bướm ép trong trang sách, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ tan.

Chỉ mất nửa tháng, Kỳ An đã hoàn thành phần bài vở bị bỏ lỡ. Trong kỳ thi liên trường tháng Sáu, cô quay lại vị trí hạng nhất toàn khối.

Cảnh phố tiêu điều, đèn đường leo lét, Kỳ An mặc áo khoác mỏng, tóc dài bị gió thổi rối tung ra sau lưng.

Lúc chuyển đến sống ở ngõ Minh Xuân, cô từng ngây thơ nghĩ rằng đó là vận may, là ông trời thương tình không nỡ để cô quá khổ nên mới ban cho chút ân huệ.

Kỳ An với 713 điểm, trở thành thủ khoa toàn tỉnh, phá vỡ kỷ lục Lê Bắc suốt mấy chục năm.

“Tuổi mới phải thật vui vẻ, chúng ta cùng thi đỗ đại học nhé!”

Kỳ An khựng bước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bộ mày có bệnh hả?” Giấy rạch qua mặt như dao lam, đau rát làm thần kinh tê dại, cô gái ôm má chửi ầm lên: “Điên gì vậy trời!”

cả lớp tức khắc náo động.

Như muốn khắc sâu khoảnh khắc này vào não đối phương, Kỳ An gằn từng chữ bên tai: “Tôi nhắc lại lần nữa.”

Mưa thu lặp đi lặp lại vài đợt, chút hơi nóng cuối cùng còn sót lại trong không khí cũng bị cuốn trôi.

Cuối tháng Tư, Kỳ An đột nhiên bảo Gia Gia: Cô muốn ra ngoài đi dạo một chút.

Kỳ An nộp đơn xin đổi chỗ, ôm cặp sách chuyển đến ghế của Trần Trạch Dã.

8 giờ rưỡi sáng, học sinh lần lượt bước vào phòng, đề tổ hợp tự nhiên được phát.

Kỳ An thuộc nhóm sau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tất cả ghép lại thành một file dài 5 phút, chính đoạn ghi âm đó đã giúp cô vượt qua những đêm đau đớn ấy.

Thật sự rất giống.

Gió lạnh thổi tê người khiến vai cô căng cứng, nửa cằm rụt vào cổ áo, đầu mũi lộ ra đỏ ửng như sắp nứt ra.

Mùa đông năm đó ở Lê Bắc thật kỳ lạ. Nhiệt độ thấp kỷ lục, nhưng lại hầu như không có tuyết.

Ngòi bút đen lướt qua mặt giấy, nhưng bản nháp lại chỉ kín đặc tên Trần Trạch Dã.

Sống – c·h·ế·t chia ly là nỗi đau tột cùng của nhân thế.

Với tư cách là niềm hy vọng lớn nhất toàn trường, trước khi vào phòng thi, thầy giám thị vỗ vai Kỳ An, bảo cô cứ thả lỏng tâm trạng, phát huy bình thường là được.

Lớp Mười Hai là những kỳ thi nối tiếp không ngừng, ngày đêm xen kẽ, kim đồng hồ trên tường quay không ngừng nghỉ.

“Ê, mấy bà nghĩ Trần Trạch Dã biến mất là vì vụ án mạng kia hả?”

Kỳ An còn biết từ Lão Từ rằng, học bạ của Trần Trạch Dã đã bị âm thầm chuyển đi từ một tháng trước.

Dãy cuối tổ bốn lớp 11/2 trống một chỗ, mặt bàn màu cam phủ đầy bụi, đề thi và bài tập chất thành núi.

giống như một vỏ xác không còn linh hồn.

Từng chùm pháo nở rộ trong đêm, như đóa phù dung chớp nở chớp tàn, cứ lặp đi lặp lại, chớp sáng rồi vụt tắt.

Nhưng ngoài đó chỉ trống trơn một mảnh, đèn neon loang loáng phủ tuyết mỏng, không thấy bóng dáng ai.

Cô ngồi chờ trước căn nhà cũ của nhà họ Trần suốt một ngày một đêm. Cành khô xoắn xuýt trước sân, ánh đèn mờ mịt trong khung cửa kính cứ chập chờn sáng tối.

Đó là lần đầu tiên Kỳ An ra tay đánh nhau.

“Hồi đó cậu ấy biết em không có chỗ ở, muốn cho em mượn nhà, nhưng sợ đột ngột quá sẽ dọa em, nên mới nhờ chị giúp.”

Mùa xuân rốt cuộc cũng đã đến.

Cô thấy thế giới của mình đang từng chút một mục rữa.

“Bà nói vậy cũng hợp lý đó, dù sao ổng cũng hay đánh nhau, lỡ tay g·i·ế·t người cũng không lạ —”

Kỳ An gặm đầu đũa, trả lời rất dứt khoát: “Luật.”

Kỳ An rúc vào góc tường, quầng thâm gần như rớt xuống tận cằm, cánh tay gầy như que tre vòng lấy đầu gối, ôm chặt chiếc áo của Trần Trạch Dã còn để lại.

Là ai đã lạc mất ai?

“Em mơ thấy anh ấy rồi…”

Kỳ An nâng ly, ngửa đầu cạn sạch, mi mắt lấm tấm nước.

Sầm Gia nghe xong thì ậm ừ chần chừ, giọng lưỡng lự như đang khó xử tìm từ.

Nước mắt cô tuôn ào ạt, vừa khóc vừa nức nở: “Em tưởng mọi chuyện đã kết thúc rồi. Sao lại thành ra như thế này.”

Bồ Hưng và Gia Gia mở tiệc ăn mừng cho cô ở quán lẩu quen thuộc.

Cô muốn cược một lần.

Nhưng mùa xuân của cô đã kết thúc mãi mãi rồi.

Cô nhớ anh nhiều lắm.

Có vô số khoảnh khắc, cô thật sự thấy mình không thể sống nổi nữa.

Kỳ An ký thay Trần Trạch Dã một dòng.

“Tuy nhìn thì lạnh lùng khó gần, nhưng lại cực kỳ dịu dàng và kiên nhẫn với con.”

Từ mất ngủ kéo theo đau đầu, tim thắt, chán ăn, mệt mỏi…

Kỳ An kiễng chân, đầu ngón tay trắng muốt vượt qua sữa đào trắng, cô chọn một chai trà ô long và một túi kẹo cola.

Có người nhận ra thân phận của cô, cười nhạt đầy ẩn ý: “Ơ kìa, không phải là bạn gái cũ của Trần Trạch Dã sao?”

“Đại học Giang Bắc thế nào?”

Từ đầu đến cuối, cô chỉ có tình yêu của Trần Trạch Dã.

Có vài người còn len lén lấy điện thoại chụp lại.

Cô nhớ Trần Trạch Dã từng nói, căn nhà này là anh thuê, tuy bây giờ anh không còn ở Lê Bắc nữa, nhưng nơi này lưu giữ quá nhiều kỷ niệm thuộc về họ.

Hơi nước trắng đục bốc lên từ ly giữ nhiệt, lấp mờ ánh mắt,

Cô thử dùng rượu để ru mình ngủ, nhưng tỉnh dậy lại càng tệ hơn.

Hung thủ thực sự sát hại Lục Duệ Thành đã bị bắt và giam giữ.

“Em chẳng còn ai cả, sao đến cả anh cũng biến mất luôn rồi…”

Nhiều lúc Kỳ An thậm chí nghi ngờ, liệu đêm hôm đó họ ôm nhau, có khi chỉ là một giấc mộng của cô.

“Các người nhớ kỹ cho tôi.”

Thời gian với cô đã mất hết khái niệm. Cô không cảm thấy mình còn sống, ý thức mơ hồ, không phân biệt nổi ngày hay đêm.

Vị trí của Kỳ An gần cửa sổ, viết xong dòng cuối cùng của bài luận, ánh sáng xiên xiên rọi lên tờ giấy trắng.

Ánh nắng buổi trưa xiên qua cửa kính chiếu vào phòng, bụi nhỏ vàng óng bay lượn trong hiệu ứng Tyndall, hàng bạch dương trước lầu bắt đầu xanh mướt mầm lá non.

Nó không bùng nổ ngay khi mất đi, mà thường vào một khoảnh khắc bất chợt sau này, khi nhìn thấy một cảnh vật quen thuộc, ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, từng ký ức xưa cũ như một cuộn phim tua lại trong đầu.

Kỳ An muốn giữ lại giúp anh.

9 giờ sáng, môn Ngữ Văn bắt đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

[Em chỉ cho anh cơ hội lần này thôi, không được thất hứa nữa.]

“Sao thế? Bạn trai g·i·ế·t người thì tụi này không được nói hả?”

Dù sao cũng không thể thiếu thủ tục, chiều hôm đó, Kỳ An bị giữ lại viết bản kiểm điểm.

Từ cái lý do khiên cưỡng, vụng về của Sầm Gia, cô lẽ ra đã phải nhận ra điểm bất thường.

Cô cuộn người lại, nước mắt giàn giụa, cắn chặt môi dưới, thân thể run rẩy không ngừng: “Trần Trạch Dã…”

Cô vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, gột rửa hết những ngày đen tối chất chồng, thay bộ váy dài sạch sẽ, cùng Gia Gia bước ra khỏi nhà.

[Sắp sang tháng Bảy rồi.]

“Nhưng giờ con không tìm thấy anh nữa rồi.”

Sau bao ngày dồn nén, cuối cùng cô vỡ òa cảm xúc đầu tiên.

Đêm giao thừa, học sinh lớp Mười Hai không được nghỉ, vẫn phải học tự học buổi tối.

Lão Từ vỗ vai cô, lời nói nặng tình: “Em hãy nghĩ kỹ đi.”

Lão Từ từ lâu đã hiểu chuyện của hai người, cũng có thể cảm thông cho tâm trạng lúc này của cô, nên không nỡ trách mắng nhiều, chỉ khuyên nhủ cô phải tiếp tục sống, không thể cứ buông xuôi như thế.

Tin anh rời đi nhanh chóng lan rộng, trở thành đề tài bàn tán nhốn nháo mỗi khi rảnh rỗi.

—— Kết thúc phần Trung học ——

Gia Gia hiểu tất cả, nhưng không biết phải an ủi thế nào. Chỉ có thể ôm chặt lấy cô, tay vuốt tóc cô, ghé sát tai thì thầm lặp đi lặp lại rằng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 77: Kết Thúc