Ngập Lụt - Thù Vãn
Thủ Vận
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 61: Camera
Chỉ là, sắc mặt cô ta rõ ràng không được tự nhiên, ánh mắt trốn tránh, không có chút ánh sáng, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lão Từ cau mày, bàn tay nặng nề đập xuống bàn: “Khương Vận, em đang nói linh tinh gì đó!”
Kỳ An cứng người gật đầu. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên má cô: “Ngoan lắm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Vận bước theo sau, cô gái cột tóc đuôi ngựa gọn gàng, đồng phục mặc đúng quy tắc, trông chẳng khác gì một học sinh ngoan ngoãn.
“Rác rưởi mà ngay cả cấp ba Lâm Châu còn không thèm nhận, dựa vào đâu mà đến Nhất Trung chúng ta lên mặt vậy?”
Trước khi Kỳ An vào, anh cúi người ôm lấy cô một cái, khóe môi khẽ cong, dặn dò cô đừng sợ, bất kể chuyện gì xảy ra, bên ngoài luôn có anh gánh vác.
Khương Vận đột nhiên đưa tay về phía Kỳ An, nắm chặt cổ tay cô, lực tay siết mạnh, để lại vài vết hằn đỏ trên làn da trắng mịn: “Có một người mẹ như vậy, mày không thấy xấu hổ sao?”
“Tôi cũng đã hỏi cảnh sát rồi, vì chuyện xảy ra đã lâu, lại không gây thương tích nghiêm trọng, nên không thể lập án.”
Hình ảnh bắt đầu từ tiết Sinh cuối cùng buổi sáng. Tiếng chuông tan học vang lên phá tan bầu không khí ngột ngạt, học sinh mặc đồng phục lần lượt cất sách vở, từng nhóm ba bốn người rời khỏi lớp.
Trần Trạch Dã lập tức kéo cô vào lòng, cánh tay vòng qua cổ cô, lòng bàn tay che kín mắt cô.
“Khương Vận!”
Lão Từ thu lại vẻ hiền hòa thường ngày, vẻ mặt nghiêm túc: “Khương Vận.”
Nhưng vì sao… lại cứ đổ hết lên đầu Kỳ An?
Mà điều này lại không giống phong cách của Trần Trạch Dã chút nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“An An.”
Cô gần như chẳng ăn được gì, rõ ràng toàn là món cô thích, nhưng đôi đũa gần như không động đến.
Cách đó vài mét, trong lớp học – không khí tĩnh lặng đến mức rợn người.
Tính khí anh vốn không tốt, lạnh nhạt, luôn mang vẻ không thích giao du, với hầu hết mọi chuyện xung quanh đều mang thái độ thờ ơ, chẳng mấy để tâm.
Trần Trạch Dã nâng mặt cô lên kiểm tra, đúng là chưa khóc, chỉ là vành mắt hơi đỏ.
“Chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua.”
Cuộc gọi kết thúc tại đây. Trần Trạch Dã nhét điện thoại lại vào túi, những đốt ngón tay rõ nét rút ra một điếu thuốc từ hộp, ngậm vào miệng.
Giai đoạn cao trào của phần học đường sắp kết thúc rồi.
Video từ camera lớp học đã tái hiện lại toàn bộ sự việc.
Vòng tay ấm áp lại bao bọc lấy cô, Kỳ An như một con thú nhỏ thiếu cảm giác an toàn, vòng tay ôm eo anh, má dán chặt vào ngực anh.
Ngón tay dài nhẹ gõ lên mặt bàn, tiếng gõ có tiết tấu vang lên từng nhịp đều đặn trong không gian im ắng đến ngột ngạt, như lưỡi dao cùn cắt từng chút một – không gấp gáp, nhưng đủ khiến người khác nghẹt thở.
“Không ai thừa nhận?” Lưỡi anh chống lên má trong, nụ cười nhạt lạnh buốt: “Được thôi.”
Mặt sau những bức ảnh là chữ viết nguệch ngoạc bằng bút đỏ, những lời chửi bới như “đ*”, “hạ tiện”, xen lẫn vô số lời nguyền rủa độc ác.
Trần Trạch Dã ban đầu vốn định âm thầm giải quyết chuyện này, nhưng sợ mình vì quá xúc động mà gây ra ảnh hưởng xấu hơn cho Kỳ An, cuối cùng anh tìm đến Lão Từ để nhờ giúp đỡ.
“Muốn khóc thì cứ khóc, không cần kìm nén bản thân.”
Khương Vận chớp chớp mắt, khuôn mặt thanh tú đầy vẻ vô tội: “Thầy đang nói gì vậy ạ?”
Mỗi khung hình đều rõ nét, cho đến khi lớp học trở về trạng thái yên tĩnh như ban đầu.
Trần Trạch Dã mặc một chiếc hoodie đen, đứng lặng ở cuối lớp. Đuôi mắt dài hẹp hơi nheo lại, ánh mắt sắc lạnh lướt qua mọi góc trong phòng, trong đôi mắt đen là áp lực nặng nề pha lẫn sát khí.
“Cô dám động vào cô ấy lần nữa thử xem!”
“Chờ anh ở đây một lát, chuyện bên trong để anh giải quyết.”
Sắc mặt cô không tốt lắm. So với yếu đuối, có lẽ là bối rối và hoang mang nhiều hơn.
Trần Trạch Dã sợ cô như vậy sẽ không chịu nổi, bèn móc ra viên kẹo mà anh lúc nào cũng mang theo, bóc lớp giấy bọc trắng rồi dỗ dành cô ăn.
Chuyện đó đã khiến mẹ cô suy sụp nặng nề, đến mức mắc bệnh tâm thần. Khi bệnh phát tác thì không còn kiểm soát được bản thân, thậm chí còn đánh mắng cô.
Lão Từ bị gọi đi họp đột xuất. Khi ông quay lại, chỉ thấy Kỳ An đang đứng trước bàn làm việc, cúi đầu, nhìn chằm chằm vào chậu trầu bà nhỏ.
Trong ảnh, cô đang co ro ôm gối trong một góc, cằm bị ai đó bóp chặt nâng lên, son môi bị bôi loang lổ như trò đùa, từ khóe mắt kéo dài đến sau tai.
Hàng mi cụp xuống tạo thành lớp bóng mờ nhạt dưới mí mắt, giống như mây đen trong cơn giông tố mãi không tan đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bên ngoài là đủ loại con người: những ông lão gầy gò lưng còng, những người bán hàng rong gào to trong ngõ hẹp. Trăm cảnh đời, khổ đau chẳng bao giờ thiếu.
Tấm kính bên cạnh phản chiếu bóng hình anh: tóc mái rũ xuống che lấp lông mày, làn khói xám xanh tỏa ra theo đường xương hàm sắc nét. Chỉ trong vài ngày, anh đã gầy đi trông thấy. Ngũ quan càng trở nên góc cạnh, sắc sảo như lưỡi dao.
“Em đã làm gì chứ?”
“Em không cảm thấy mình sai. Loại người đó sao có thể bình yên vô sự mà ngồi trong lớp này chứ?”
Khương Vận giọng bắt đầu run rẩy, nước mắt lăn quanh vành mắt: “Em chính là không ưa nổi cô ta.”
Tác giả có lời muốn nói:
“Tại sao em lại làm như vậy?”
Trần Trạch Dã không nói suông, chưa đầy mười phút sau đã quay lại.
Cạch! — Cửa bị đá mạnh mở tung.
Trong văn phòng ở phía bên kia.
Ngón tay anh khẽ chạm vào khóe mắt cô: “Buồn à?”
Vừa bước vào lớp học, như có một thau nước lạnh dội từ đầu xuống, dòng máu đang chảy trong người đột ngột ngừng lại.
“Cho dù cô không ra tay với cô ấy, chỉ riêng mấy câu vừa rồi ——”
Anh nhẹ nhàng dắt cô rời khỏi lớp học, người hơi cúi thấp, giọng nói dịu dàng vang bên tai cô như suối chảy róc rách:
Cốc, cốc – hai tiếng gõ cửa vang lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhiệt độ trong phòng như rơi xuống âm độ. Ngòi bút ngừng viết, hơi thở nghẹn lại, không ai dám đối diện ánh mắt đó của anh.
Tất cả mọi người đều đã đánh giá thấp tình cảm mà Trần Trạch Dã dành cho Kỳ An.
“Thầy gọi em có chuyện gì sao?”
Giọng anh lạnh lùng như băng: “Tôi không có thói quen đánh con gái, nhưng cô nên biết, tôi cũng không phải là người tử tế.”
Khương Vận nhìn quanh khắp lớp một lượt, xác nhận không có ai, sau đó nhanh chóng bước đến bàn Kỳ An, quẳng hết sách vở của cô xuống đất.
Ngay cả Lão Từ cũng không ngờ lại là cô ta làm chuyện này.
“Các em bây giờ đã là học sinh cấp ba, chỉ còn một năm nữa là thi đại học.” Lão Từ mở video giám sát, đặt trước mặt cô, “Trường Nhất Trung không phải là nơi để em muốn làm gì thì làm, các quy định đều là vô nghĩa với em sao?”
Không quan trọng. Không để tâm. Vậy thì không cần phí sức.
“Phá hoại gia đình người khác không đáng xấu hổ à? Tại sao mày còn có thể thản nhiên đứng ở đây? Quần áo, thức ăn, chỗ ở của mày chẳng phải đều là từ sự hèn hạ của mẹ mày mà có sao?”
Đường viền môi siết chặt, ánh mắt anh từ trên cao bao trùm lấy tất cả, khuôn mặt u ám lạnh lùng, môi mỏng khẽ động, nhả ra từng từ: “Ai làm?”
Lão Từ quát lớn: “Đây là văn phòng! Em đang làm cái gì vậy!”
“Tôi có thể bất chấp mọi thứ.”
Trước khi dẫn Kỳ An rời khỏi đó, anh liếc Khương Vận một cái đầy khinh bỉ, đáy mắt nhuộm một tầng tàn nhẫn, nghiến răng, từng chữ vang lạnh như dao: “Cô có tin không…”
Bài đăng đó nhanh chóng trở thành chủ đề sôi nổi nhất trên diễn đàn trường. Khu vực bình luận liên tục có thảo luận mới nhảy ra từng giây, không ngừng nghỉ.
Sắc mặt của Trần Trạch Dã càng lúc càng tệ.
Chương 61: Camera
Đầu ngón tay của Kỳ An khựng lại, đốt ngón tay siết chặt đến trắng bệch. Cô cứng người nắm chặt lấy vạt áo, hốc mắt cay xè như bị thiêu đốt.
“Sự việc diễn ra đúng như cậu đã biết, mấy cô gái kia gia cảnh đều không đơn giản. Trường cấp ba trực thuộc đó vốn rất quan liêu, giai cấp rõ rệt, với mấy chuyện như vậy thì luôn nhắm một mắt, mở một mắt. Chỉ cần không gây rối quá mức, họ sẽ không nhúng tay vào.”
Kỳ An không đáp, môi mím chặt. Thật ra cô cũng không rõ mình đang nghĩ gì. Gần đây đầu óc cô như rỉ sét, hầu hết thời gian đều là trống rỗng.
“Thả ra!”
Cằm anh siết lại, gân xanh nổi lên ở thái dương, anh bước vào với gương mặt u ám, ánh mắt hung hãn.
Tất cả những lời Khương Vận vừa nói, Trần Trạch Dã đều nghe thấy từ ngoài cửa. Trong lòng anh trào dâng nỗi hối hận mãnh liệt.
Giọng trầm khàn truyền đến từ đầu dây bên kia, anh ta nói kết quả điều tra lần này không mấy khả quan.
Cửa sổ đóng kín, tường trắng lạnh lẽo như bức tường nhà giam, không khí và mọi âm thanh đều bị ngăn cách bên ngoài, giống như một chiếc lồng bị giam trong lòng đại dương sâu thẳm.
Trần Trạch Dã kéo Kỳ An về phía sau mình che chở, trong mắt ánh lên tia độc địa, ánh đèn lạnh chiếu lên gương mặt anh khiến vẻ ngang ngược, khó thuần càng thêm rõ rệt.
Để tránh ánh mắt không cần thiết, họ đi lên bằng cầu thang phía đông – con đường gần nhất. Hành lang yên tĩnh, thi thoảng có vài sinh viên đi ngang cũng sẽ vì sự hiện diện của Trần Trạch Dã mà cố gắng kiềm chế sự tò mò.
Buổi trưa sau khi ăn xong, Trần Trạch Dã dắt Kỳ An quay về.
Trong ánh mắt vốn dĩ bình tĩnh của cô ta hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, như một con sói ẩn mình trong bóng tối, cuối cùng xé toạc lớp ngụy trang, để lộ bản chất khác hoàn toàn: “Thầy.”
Trần Trạch Dã suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, tựa người vào cửa văn phòng chờ.
Cánh cửa nặng nề đóng sầm lại, cắt đứt mọi ồn ào và sức sống bên ngoài. Cô ta bước tới như không có chuyện gì xảy ra: “Thầy ạ.”
“An An ngoan.” Ngón tay thô ráp của anh lướt nhẹ nơi khóe môi cô, “Là vị đào trắng em thích nhất.”
Trần Trạch Dã còn để lại cho cô một chiếc áo khoác. Hương bạc hà lạnh mát quen thuộc bao quanh lấy cô, khiến nỗi bất an dịu đi ít nhiều, hàng mi cũng không còn run rẩy dữ dội nữa.
“Tôi có cách khiến cô sống không bằng c·h·ế·t.”
Nhưng sự phản ứng lần này của anh, cũng không thể khiến những lời đồn thổi khó nghe tan biến. Mọi chuyện càng lúc càng căng thẳng, giống như trận bão tuyết ngoài cửa sổ – không có dấu hiệu dừng lại.
Anh cúi đầu nắm lấy tay cô, từng ngón đan vào nhau như dỗ dành một đứa trẻ nhỏ, từng câu nói kiên nhẫn và nhẹ nhàng: “Đừng suy nghĩ lung tung, cũng đừng âm thầm chịu đựng.”
Ống tay áo bị giật kéo ngược lên một nửa, để lộ hình xăm anh túc uốn quanh đường gân tay nổi bật. Anh gần như dùng hết sức ném Khương Vận sang một bên.
Kỳ An ngậm viên kẹo trong miệng, vị ngọt lan ra khiến dopamine tiết ra nhiều hơn, những u uất trong lòng cũng vơi đi ít nhiều. Khóe miệng cô khẽ cong lên.
Hai phút sau, góc lớp xuất hiện một dáng người mảnh khảnh.
Bao năm nay, Khương Vận vừa đi học vừa chăm sóc mẹ, đã sớm kiệt sức. Gần đây lại nghe nói cha mình cùng người đàn bà kia đã chuyển đến một thành phố mới, sống hạnh phúc như một gia đình ba người trọn vẹn.
Bóng dáng cao gầy ấy rời khỏi tầm mắt trong giây lát, Chung Tư Kỳ đến thay thế anh, ở lại bên cạnh cô.
Lẽ ra anh nên ở bên Kỳ An suốt từ đầu đến cuối.
Ngay cả lần trước khi anh bị cuốn vào cơn bão dư luận, bao nhiêu lời khó nghe, những suy đoán ác ý như lưỡi dao sắc lạnh đâm tới, nhưng từ đầu đến cuối anh không hề đưa ra bất kỳ phản hồi công khai nào.
“A Dã.” Giang Trì Dật thở dài bất đắc dĩ, bình tĩnh khuyên nhủ: “Tôi hiểu cậu đang nghĩ gì, nhưng nếu dùng bạo lực để đối đầu với bạo lực…”
“Nếu thấy buồn thì cứ khóc ra.” Trần Trạch Dã xoa nhẹ sau gáy cô để an ủi, “An An, ở bên anh, em mãi mãi có quyền làm một đứa trẻ.”
Tại sao?
“Cậu hiểu rõ mà.” Trần Trạch Dã bỗng cắt lời, giọng trầm thấp: “Vì cô ấy.”
Những đoạn video và ảnh kia, Lão Từ đều đã xem qua. Khi Kỳ An chuyển đến, ông chỉ biết cô sống một mình, không ngờ trước kia cô từng phải trải qua những điều như vậy.
Toàn bộ sách vở, bút vở của cô đều bị vứt hết xuống đất. Trên bàn học là một đống ảnh hỗn độn, đều là những bức ảnh ác mộng từng bị xóa trước đây.
Đã rất lâu rồi anh không để lộ sát khí rõ ràng như vậy.
Bịch! — một tiếng nặng nề vang lên, phần lưng Khương Vận đập mạnh vào góc bàn lạnh cứng, cơn đau bất ngờ khiến cô ta hít sâu một ngụm khí lạnh.
Tiết tiếng Anh đầu giờ chiều đã bắt đầu, không thể làm loạn lên gây xáo trộn. Thế nên họ nhẫn nhịn thêm hai mươi phút, rồi lần lượt gọi vài người vào văn phòng.
“Anh sẽ quay lại nhanh thôi.”
Lẽ ra… anh không nên nghe lời Lão Từ.
Lão Từ không để Trần Trạch Dã trực tiếp can thiệp. Ông nói dù sao đây cũng là chuyện riêng của Kỳ An, còn phải cân nhắc đến cảm xúc của Khương Vận. Nếu để anh có mặt trong phòng, e rằng việc xử lý sẽ càng rắc rối hơn.
“Có anh ở đây, em không cần phải mạnh mẽ.”
“Khương Vận.”
Mắt cô đỏ lên: “Loại người như mày… đều nên xuống địa ngục!”
“Nghe rõ chưa?”
Trầm mặc rất lâu, Trần Trạch Dã nuốt nước bọt, giọng khàn khàn: “Vậy… thật sự không còn cách nào khác sao?”
Chiếc bật lửa kim loại bật lên “tách” một tiếng, ánh lửa đỏ rực lóe lên, đối lập rõ rệt với làn da trắng bệch như sương tuyết của anh. Cổ anh cúi xuống một đường cong đẹp, bật lửa châm thuốc.
Hình ảnh đen trắng phát lại liên tục, sắc mặt Khương Vận trắng bệch thấy rõ, răng cắn chặt môi đến phát run.
Tàn thuốc rơi xuống thiêu rát da tay, anh cau mày dụi thuốc dập tắt.
Từ lâu cô đã căm hận tất cả những người thứ ba, thù hận đó ăn sâu vào tận xương tủy, thậm chí lan sang cả con cái của họ.
“Là em thì sao nào.”
“Ai làm thì đứng ra ngay đi.” Giọng anh đều đều nhưng đầy uy h**p, “Chuyện này chỉ cần xin lỗi là xong, nếu để căng thẳng thì chẳng ai được lợi gì cả.”
Sự tức giận của cô ta không phải không có lý do. Từ nhỏ cô sống trong gia đình đơn thân. Năm ba tuổi, cha cô ngoại tình, kiên quyết ly hôn chỉ để sống với người phụ nữ kia.
Người ra tay tên là Khương Vận, bình thường rất ít nói trong lớp, ấn tượng sâu sắc nhất mọi người dành cho cô ấy chỉ là một người yên tĩnh và ngoan ngoãn.
Chỉ duy nhất chuyện liên quan đến Kỳ An, anh mới thực sự để tâm. Không chịu được khi thấy cô nhíu mày, càng không chịu được khi thấy cô đau lòng. Anh không muốn cô chịu dù chỉ là một chút uất ức.
Đúng lúc đó, điện thoại của Giang Trì Dật gọi tới. Trần Trạch Dã bước sang phía cầu thang bên cạnh, trượt ngón tay nghe máy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.