Ngập Lụt - Thù Vãn
Thủ Vận
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 48: Đường Chỉ Tay.
“Cũng đừng để người ta dụ dỗ nha.”
Trần Trạch Dã chau mày, cười bất lực: “Thật coi bạn trai là đồ ngốc à?”
“Đâu giống em.”
Bồ Hưng học ít, hiểu biết về mấy cuộc thi thế này cũng không nhiều: “Anh nghe nói nếu đạt giải, thi đại học còn được cộng điểm?”
“Lông mi rơi vào mắt thôi, cộm quá.”
Kỳ An nhấp một ngụm nước trái cây: “Ngày kia.”
Tin nhắn từ Trần Trạch Dã thì không ngừng tới, cứ nửa phút lại gửi một cái ảnh báo cáo tiến độ:
Cô siết tay anh chặt hơn, nghiêng người lại gần hơn nữa, ánh mắt từ cằm anh di chuyển lên sống mũi, cuối cùng dừng lại nơi đôi mắt: “Trần Trạch Dã.”
Kỳ An tưởng mình đã quen với kiểu đối xử ấy, nhưng không ngờ bản thân vẫn yếu đuối đến mức bật khóc.
Tà áo bị nhàu trong lúc ngủ, Kỳ An cúi xuống chỉnh lại. Đúng lúc đó xe xóc một cái, cô không đề phòng ngã ngửa ra sau.
Tư thế đó rõ ràng không thoải mái, Trần Trạch Dã nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống đùi mình, rồi tìm chăn đắp cẩn thận cho cô.
Trần Trạch Dã dang tay ôm chặt cô vào lòng, tay xoa xoa tóc cô: “Dù ấm ức gì đi nữa…”
Kỳ An đột nhiên nhớ lại hàng xóm từng nói – gần đây mẹ cô cặp kè một người có địa vị.
Anh luôn không chịu mặc áo dày vào mùa đông, chỉ khoác một chiếc áo gió mỏng manh, hoàn toàn không chống nổi cái lạnh khắc nghiệt miền Bắc.
“Có gì đâu mà mỏi.”
Anh nghĩ mãi cũng không tìm được từ ngữ nào thích hợp để diễn tả: “Chắc là… không nên sa ngã như vậy.”
Tiền Thư Vinh nghẹn lại, không phản bác được gì.
Giang Trì Dật cảm thấy người này vô phương cứu chữa, lắc đầu mắng một tiếng: “Đầu óc có bệnh.”
Bồ Hưng uống đến bảy tám lon, bắt đầu nói nhiều, chẳng còn giữ ý tứ gì nữa: “Thật ra, nhìn thấy anh Dã bây giờ như vậy, anh thấy mừng cho anh ấy lắm.”
Sau đó chẳng hiểu sao lại nói sang chủ đề thi đấu học sinh giỏi.
“Đúng là con từng nói con không thích Phụ Trung. Nhưng mẹ thật sự bảo con về Lê Bắc chỉ vì lý do đó à?”
Cô còn chưa định hình xong suy nghĩ thì ánh mắt mẹ cô cũng quét tới.
“Lúc chuyện căn nhà gặp rắc rối, mẹ lại đổ hết lên đầu con, không tin con lấy một lời. Nhưng mẹ có biết không, chỉ chút nữa thôi là con đã phải ngủ ngoài đường.”
Kỳ An dở khóc dở cười nhưng vẫn lịch sự cảm ơn.
Kỳ An lặng lẽ nghe hết những điều này, môi dưới bị cắn đến tái nhợt, ngón tay siết chặt vào lòng bàn tay. “Anh có biết vì sao anh ấy lại đến Lê Bắc không?”
“Vậy bây giờ…”
“Thì cũng để bạn trai ôm cái đã.”
“Thì là…”
Mặt Kỳ An đỏ ửng, kéo áo anh không ngừng, giọng lí nhí: “Anh nói bậy cái gì vậy…”
Giang Trì Dật: “…”
Lần này cô thật sự tức giận. Như con mèo xù lông, Kỳ An vung tay hất tay anh ra, đứng dậy chạy qua chỗ Gia Gia.
Bồ Hưng lập tức tránh ra xa, tự giác giữ khoảng cách với Kỳ An: “Chúc hai người thi đấu suôn sẻ nhé.”
“Im lặng chút đi.” Trần Trạch Dã khẽ che tai Kỳ An bằng lòng bàn tay, vẻ mặt tỏ rõ sự mất kiên nhẫn: “Đừng làm ồn đánh thức cô ấy.”
“Không ngủ nữa.”
“Sau này thì sao à?” Bồ Hưng cười khẽ: “Là học bá như em đến Lê Bắc, anh ấy mới bắt đầu có dáng vẻ giống một người bình thường.”
Kỳ An nhìn chằm chằm vào màn hình mấy giây, hít sâu một hơi rồi mới bắt máy.
“Ngủ một chút nhé?”
Loại trại huấn luyện này thực ra khá nhàm chán, toàn là những tiết học lý thuyết. Trần Trạch Dã vốn không hứng thú, xem sơ rồi tắt.
Anh ôm cô vào lòng, nhẹ vỗ lưng dỗ dành, rồi liếc về phía trước không vui: “Cái bằng lái của cậu là mua à?”
“Cảm ơn cô.”
Nhưng dần dần cô hiểu: Đá không thể sưởi ấm.
Rồi — “bụp” một tiếng, vòng mở nắp bị anh dứt khoát bẻ gãy.
“Ngoan ngoãn ngồi đây đợi anh.”
Trần Trạch Dã ra ngoài nghe điện thoại, Bồ Hưng nghiêng người hỏi Kỳ An: “Học bá, khi nào hai người xuất phát thế?”
Giang Trì Dật thắc mắc: “Tôi ghen cái gì cơ?”
Kỳ An phản bác: “Em có đâu.”
“Mấy năm qua ở Lê Bắc, anh sống có ổn không?”
Ngôi nhà họ thuê ở vùng ngoại ô cách Phụ Trung tương đối xa, đi lại khá phiền, cuối cùng họ quyết định ở ký túc xá do ban tổ chức sắp xếp.
Chương 48: Đường Chỉ Tay.
Dạo gần đây Gia Gia đang giận dỗi với cậu ta, chẳng buồn quan tâm, liếc sơ qua rồi hừ nhẹ: “Đường sinh mệnh quá ngắn.”
“Hình như hơi trắc trở đó.”
“Mẹ chẳng đã bảo con ở yên Lê Bắc rồi sao, rảnh rỗi thì đừng về!”
“Còn nhớ ba năm trước không? Lúc đó anh Dã mới đến Lê Bắc, trên người toàn là sát khí.”
Anh xoa đầu cô như xoa một đứa nhỏ: “Nếu buồn thì nhắn tin cho anh, không được đi lung tung.”
Tay bà khoác lấy một người đàn ông mặc vest, không nhìn rõ mặt nhưng khí chất cao quý, Tiền Thư Vinh dính sát lấy ông ta, gương mặt nở nụ cười nịnh nọt.
Trần Trạch Dã cụp mắt: “Hử?”
Bồ Hưng lắc lắc lon nước, lại uống một ngụm: “Sau này anh ấy đến quán net nhiều, bọn anh mới thân thêm chút, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy anh ấy khác bọn anh.”
Giọng cô rất bình tĩnh, nhưng hốc mắt lại cay xè: “Mẹ cắt hết chi phí sinh hoạt, con đành phải đi làm thêm.”
“Mẹ lấy tư cách gì để quản con nữa?”
Kỳ An chủ động nghiêng lại gần, đưa tay chạm lên trán anh — nhiệt độ hơi thấp.
Câu sau của Gia Gia bị nuốt ngược trở lại, cô cố nặn ra một nụ cười: “Không có gì không có gì, chị nhìn nhầm rồi.”
Kỳ An cố gượng: “Không…”
Trần Trạch Dã không nhịn được siết cô chặt hơn, tóc mái mềm mại của cô chạm vào cằm anh, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
Đến trung tâm thành phố Lâm Châu, Giang Trì Dật bận việc khác nên tạm tách nhóm. Trần Trạch Dã dẫn Kỳ An đi ăn trưa.
Ngón tay run rẩy, cô cúp máy trước khi bên kia kịp nổi cơn.
Ánh mắt anh lại quay trở về phía Kỳ An.
Hơi thở ngừng lại vài giây, Kỳ An chớp mắt, mãi mới nhận ra ý nghĩa những lời anh vừa nói.
“…”
Hai người chờ xếp hàng trước một quán Nhật, Trần Trạch Dã nhớ ra dưới tầng có tiệm trà đào trắng nổi tiếng, bèn định đi mua cho cô.
Còn nửa tiếng nữa đến nơi, Kỳ An lim dim tỉnh dậy.
Gia Gia vỗ vỗ mặt Kỳ An: “Cực kỳ thuận lợi, kiểu có thể kết hôn với mối tình đầu luôn đó.”
Cô lễ tân nhìn Kỳ An rồi lại nhìn anh, cố nén cười: “Vâng.”
Kỳ An siết chặt lòng bàn tay, không hiểu sao mẹ cô luôn nói ra những lời kỳ lạ đến thế. “Mẹ.”
Tài xế tốt bụng chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao hơn một chút. Kính xe mờ hơi nước, tuyết bám dày, cảnh đêm bên ngoài trở nên mơ hồ.
Kỳ An gật đầu lia lịa: “Biết rồi mà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng Trần Trạch Dã vẫn chưa yên tâm, quay sang nhờ cô lễ tân: “Làm phiền cô để ý giúp bạn gái tôi một chút nhé, cô ấy ngồi bên tay phải, mặc áo khoác màu be.”
Anh tựa đầu nhắm mắt trên ghế, đường nét xương hàm kéo dài đến cổ tạo thành một đường cong sắc sảo, hàng mi dài đổ bóng dưới mắt, trông mệt mỏi và uể oải.
Dạo gần đây không hiểu sao Gia Gia lại mê xem tướng tay, vừa kéo Kỳ An lại vừa nằng nặc đòi xem cho cô một quẻ.
【Abyss: Chắc còn khoảng 5 phút.】
“Sắp rồi.” Anh nhéo má cô: “Muốn ngủ thêm không?”
Cô không ngờ… lại gặp Tiền Thư Vinh ở nơi này.
“Đừng để bị người xấu b·ắ·t· ·c·ó·c mất.”
Mấy trường cấp ba gần đó mới được nghỉ hôm nay, nhà hàng trong trung tâm thương mại đều đông nghịt.
Bồ Hưng ngồi cạnh chen vào: “Tới, xem tay anh luôn nào.”
Ánh sáng buổi sáng nhàn nhạt phác họa rõ ràng những sợi lông tơ trên mặt cô. Cô gái nhỏ ngủ rất ngoan, rất yên, Trần Trạch Dã cúi đầu nhìn rất lâu, tim cũng mềm ra theo.
Trần Trạch Dã ngồi ghế sau nắm tay Kỳ An, cô hôm qua thức muộn để thu dọn đồ, trông không được tỉnh táo lắm.
“Dạo đó thị trấn loạn lắm, mấy tên du côn thì nhiều khỏi nói, thấy anh ấy là người từ nơi khác đến liền kiếm chuyện. Nhưng chưa đến nửa năm, lũ đó đều bị anh ấy đánh cho phục luôn.”
Anh mang theo hơi lạnh và mùi tuyết, chân mày hơi chau lại, giọng cũng thấp hơn bình thường mấy phần: “Mày tới đây làm gì?”
Chưa đến nửa phút sau khi anh rời đi, cô lễ tân được nhờ vừa nãy cầm một món đồ chơi nhỏ tới tặng cô – nói là quà cho “trẻ em” ghé quán hôm nay.
“Ghen vì tôi có bạn gái.”
【Abyss: Bạn gái à, có nhớ anh không?】
“Hả?”
“Anh còn nhớ lần đầu tiên gặp anh ấy là lúc tình cờ thấy anh ấy đang đánh nhau, lúc đó thật sự làm anh sợ c·h·ế·t khiếp, bởi vì anh ấy đánh quá dữ, kiểu liều mạng ấy, máu me đầy cả mặt cả tay.”
Giọng cô khẽ khàng mang theo chút lo lắng: “Anh thấy không khỏe à?”
“Lại đây.”
“Mà từ khi con đến Lê Bắc, mẹ chưa từng hỏi con sống thế nào.”
Trong đầu Kỳ An vẫn văng vẳng lời Bồ Hưng nói. Chỉ là vài câu thôi, nhưng khiến lòng cô nặng trĩu.
“Con cũng… không muốn nghe lời mẹ nữa.”
Ngay lúc đó, Trần Trạch Dã đẩy cửa bước vào.
Người phụ nữ ấy mặc bộ váy ngắn hàng hiệu, tai đeo khuyên ngọc trai, tóc uốn dài tới eo. Bà ấy bảo dưỡng rất tốt, thời gian như chẳng để lại dấu vết – nhìn không giống phụ nữ đã ngoài bốn mươi chút nào.
Kỳ An rõ ràng sững người, cô không hiểu mấy thứ này, cũng không tin lắm, nhưng vừa nghe đến hai chữ “trắc trở”, cô vẫn theo bản năng hỏi lại: “Trắc trở sao cơ?”
Khóe môi bị anh ma sát đến đỏ lên, cảm giác tê rần theo xương sống dần lan rộng.
Kỳ An thấy rõ ràng chị ấy đang đùa mình, thế mà nãy còn hơi tin nữa chứ.
Lúc nói ra câu ấy, tim Kỳ An đập rộn ràng, hàng mi cũng run lên, nhưng cô vẫn cười tươi, khóe môi lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xinh.
Được anh đỡ ngồi dậy, lúc này Kỳ An mới nhận ra nãy giờ mình ngủ trên đùi anh.
“Chỉ là đột nhiên em nghĩ…” Kỳ An kéo áo anh: “Một mình anh ở Lê Bắc, chắc cũng không vui vẻ gì cho cam.”
“Chắc c·h·ế·t sớm đấy.”
Lão Từ đã gửi trước lịch trình trại đông cho họ. Trần Trạch Dã rút điện thoại ra xem một lượt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỳ An lắc đầu nói không buồn ngủ, nhưng chẳng bao lâu sau đã gật gù, đầu lắc lư tựa vào vai anh.
“Sau này mình cùng nhau cố gắng đi về phía trước.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gia Gia thò đầu lại gần hơn, giọng có phần khó xử: “An An…”
Kỳ An thực sự xấu hổ, vừa đẩy anh vừa giục: “Rồi rồi ngồi rồi, anh mau đi đi!”
Lời còn chưa dứt, một ánh nhìn lạnh như băng từ đối diện bỗng bắn tới.
“Thậm chí tụi anh cũng chẳng biết anh ấy đến từ đâu.”
Chờ thích nghi một chút, cô chủ động nắm lấy tay anh, giọng ngái ngủ mềm như kẹo bông vừa tan chảy: “Mình sắp đến rồi hả?”
Tay cô bị anh nắm rất chặt, lòng bàn tay nóng hừng hực. Kỳ An nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
“Anh chỉ đi có một lát thôi.”
Ngày xuất phát rơi vào thứ Tư. Buổi sáng sớm, Giang Trì Dật từ Lâm Châu lái xe đến đón họ.
“Gia Gia chị nói linh tinh gì thế…”
Ngón tay ấm áp chạm lên, Trần Trạch Dã cúi người lau sạch nước mắt cho cô, giọng không trách mà chỉ xót xa: “Sao lại khóc nữa rồi?”
Trần Trạch Dã lười liếc mắt: “Đừng ghen.”
Kỳ An cảm thấy người này yêu đương xong cũng hơi ngốc nghếch. Khóe môi cong lên, cô gõ một chữ “nhớ” gửi lại.
“Thật ra người theo đuổi anh Dã vẫn luôn không ít, nhưng anh ấy chưa bao giờ lằng nhằng với ai cả.” Bồ Hưng nói tiếp: “Em là người duy nhất khiến anh ấy quan tâm đến vậy.”
Có vẻ là thật.
“Đường tình cảm của em——”
Không ngờ điện thoại đổ chuông – là Tiền Thư Vinh gọi.
“An An?”
“Mẹ mặc kệ con muốn gì, sau này không được về nữa.”
Kỳ An ngoan ngoãn duỗi tay ra.
Trong khoảnh khắc đối diện, bà hơi sững lại, nhưng nhanh chóng giả vờ như không thấy, tiếp tục bám lấy người đàn ông kia, tiếng giày cao gót gõ lạch cạch dần xa, bóng dáng hai người cũng khuất hẳn.
Ngón tay Gia Gia lướt nhẹ trong lòng bàn tay cô, ngứa đến mức khiến người ta muốn rụt lại. Cô nhìn chằm chằm nghiên cứu rất lâu, đột nhiên nhíu mày.
“Anh thấy không ổn, định đến hỏi có cần đi viện không, ai ngờ anh ấy mặt lạnh như băng, chẳng thèm liếc lấy một cái, quay đầu bỏ đi luôn.”
Kỳ An gật đầu.
Kỳ An nghẹt mũi: “Không có…”
“Không có.” Trần Trạch Dã mở mắt, ngón tay cọ nhẹ lên mu bàn tay cô, ánh mắt dịu lại mấy phần: “Tối nay em ăn no chưa?”
“Không trắc trở tẹo nào.”
Mắt nhức buốt, hô hấp ngày càng nặng nề, giọng cô thấp hẳn đi: “Ba và em trai đều không còn, mẹ cũng đã có cuộc sống mới rồi.”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng gắt gỏng quen thuộc: “Kỳ An, con về Lâm Châu làm gì?”
Trần Trạch Dã khựng lại một chút, có vẻ không ngờ cô sẽ hỏi vậy, rồi như hiểu ra điều gì.
“Không biết.” Bồ Hưng lắc đầu: “Anh ấy chưa bao giờ nhắc đến chuyện trong nhà.”
Giang Trì Dật: “…”
Tim Kỳ An cũng theo đó siết lại một cái: “Sao thế?”
May mà Trần Trạch Dã nhanh tay kéo tay cô lại, nếu không chắc đầu sẽ đập vào cửa kính mất.
“Đưa tay phải cho chị.”
Giọng nói quen thuộc vang lên trên đầu. Kỳ An vội lau nước mắt, nhưng cằm bất ngờ bị nâng lên, đôi mắt đỏ hoe phản bội cô.
Nắng trưa có phần chói chang, cô nhíu mày chưa quen, Trần Trạch Dã lập tức đưa tay che ánh sáng cho cô.
Cô cúi đầu nhìn viên gạch đá dưới chân, nước mắt rơi lộp độp. Hồi nhỏ cô từng nghĩ chỉ cần mình ngoan thì sẽ được yêu thương.
Sau bữa ăn, Gia Gia và Bồ Hưng đòi đi hát karaoke. Trần Trạch Dã không để Kỳ An đi cùng đám bạn nữa.
Gia Gia ngẩng đầu, thấy Trần Trạch Dã đang nhìn chằm chằm mình, đuôi mắt sắc dài cụp xuống, khóe môi mím thành một đường thẳng, sắc mặt tối sầm đến mức đáng sợ, tay đang cầm một lon bia chưa khui.
Cô tựa đầu lên ngực anh, lắng nghe tiếng tim anh đập rõ ràng. Im lặng hồi lâu, cô ngẩng lên, đôi mắt long lanh: “Nhưng mà, những chuyện đó giờ không còn quan trọng nữa.”
“Bồ Hưng nói gì với em rồi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không, không gì cả.”
Đường phố mùa đông kẹt xe nghiêm trọng, Giang Trì Dật liếc qua gương chiếu hậu thấy cảnh đó, không nhịn được trêu: “Cậu cũng quá rồi đấy.”
Anh cong môi, khẽ cọ mũi lên chóp mũi cô: “Em mới là người không biết chăm sóc bản thân.”
“Có sợ không?”
Thật lâu sau, anh nuốt khan, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô — nhẹ nhàng như dấu niêm phong. Giọng nói khàn khàn bật ra một chữ: “Ừ.”
Mấy lọn tóc lòa xòa được anh vén gọn ra sau tai, còn cúi đầu chạm nhẹ lên má cô.
Bồ Hưng: “…”
Từ sau khi chuyển đến Lê Bắc, hai mẹ con chưa gặp lại, vài lần gọi điện cũng chỉ là cãi vã.
Bên ngoài trời lạnh đến mức đáng sợ, từng sợi tuyết lại bắt đầu rơi lất phất. Sợ Kỳ An bị cảm vì đi lại, anh vẫy một chiếc taxi ven đường.
Nhưng tâm trạng vui vẻ bị phá tan ngay giây sau.
“Bạn nhỏ Kỳ An.” Anh ấn cô ngồi xuống ghế: “Xin mời ngồi yên tại chỗ.”
“Thật không đấy?”
“Sao lái dở vậy?”
“Đừng suy nghĩ lung tung.” Trần Trạch Dã vòng tay qua vai cô, siết cô vào lòng thật chặt: “Anh vẫn luôn sống rất tốt.”
“Từ nhỏ đến lớn, mẹ chưa từng coi con là con gái, thậm chí còn quan tâm mèo hoang bên đường hơn con.”
Lần đầu tiên anh cảm thấy cảm xúc của bản thân lại khó kiểm soát đến vậy, cổ họng nghẹn ứ, nửa chữ cũng chẳng nói được.
“Không có gì.”
“Bởi vì bây giờ anh có em bên cạnh rồi mà.”
Tưởng chừng câu chuyện dừng lại ở đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nghỉ đông không lo học hành, chạy đến đây làm gì? Không phải con từng nói ghét Lâm Châu, ghét Phụ Trung sao?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.