Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 46: Cô Dâu.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46: Cô Dâu.


Hai tay cô đan vào nhau đặt trước ngực, đối diện ngọn nến, âm thầm ước điều ước của tuổi mười bảy.

Ít ra, đêm giao thừa sẽ không bao giờ tịch mịch. Khi tiếng chuông 0 giờ vang lên, muôn nhà đèn sáng, tiếng cười chào đón năm mới tràn ngập khắp nơi, cô cũng có thể lặng lẽ gửi đến bản thân một lời chúc giữa biển người mênh mông.

“Hửm?”

Kỳ An ngẩng đầu nhìn bóng lưng người phía trước, ánh mắt lướt qua vai anh, cuối cùng dừng lại nơi hai bàn tay đang siết chặt lấy nhau.

Trần Trạch Dã bật cười, giọng anh kéo dài, mang theo vẻ trêu chọc: “Phải nói ra thì mới linh đấy.”

Nhưng Trần Trạch Dã lại nói: “Không giống nhau.”

Vận may không thể mãi duy trì — đúng lúc đó, thang máy ngừng hoạt động.

“Nếu anh không đối xử tốt với em, thì biết tốt với ai đây?”

Trần Trạch Dã không ép, chỉ nắm lấy đầu ngón tay cô: “Nếu không chịu nổi, phải nói với anh đấy.”

Trần Trạch Dã khẽ cúi mắt. Cô gái nhỏ khóc đến đáng thương, hốc mắt ướt nhòe, đuôi mắt còn vương chút ửng đỏ.

Cứ thế lặp đi lặp lại.

“Nhưng anh vẫn thấy chưa đủ.”

“Nói ra là không linh nữa.”

Hai người đành phải chuyển sang leo thang bộ.

Không muốn làm khó ba, cô đã rất hiểu chuyện mà nói rằng mình không thích tổ chức sinh nhật.

Tối nay cô bám anh hơn bình thường, như một con mèo nhỏ cuộn trong lòng anh, hai tay ôm lấy eo anh, tò mò không thôi: “Rốt cuộc là bất ngờ gì thế?”

Trần Trạch Dã cảm thấy cô như một con vật nhỏ không có cảm giác an toàn, anh đưa tay ôm chặt lấy cô, như muốn dùng cách này để gửi gắm tín hiệu — đừng sợ, anh ở đây rồi.

Ngón tay nhẹ nhàng lau đi dấu nước mắt trên mi cô, anh khẽ “ừ” một tiếng theo lời cô.

Kỳ An lắc đầu, rồi nở nụ cười: “Không sao mà.”

Trần Trạch Dã giúp cô vén mấy sợi tóc rối sang một bên, gọi cô bằng giọng điệu quen thuộc và thân thiết: “An An.”

Chương 46: Cô Dâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Em sẽ nhận được những bất ngờ và món quà đặc biệt nhất, sẽ cảm nhận được tất cả sự thiên vị và yêu thương mà anh dành cho em.

Kỳ An dùng tay nghịch nghịch vạt áo anh, giọng mũi nặng hơn: “Nhưng mà anh đối xử với em tốt quá.”

Trần Trạch Dã như nghĩ đến điều gì, môi cong lên, nụ cười mang chút cợt nhả: “Mơ đẹp nhỉ.”

Trung tâm thị trấn, tầng thượng của tòa nhà 21 tầng.

“Sinh nhật anh là khi nào?”

Tháng sáu. Khác hẳn với mùa đông băng giá khi cô sinh ra — đó là mùa hè rực rỡ và lãng mạn.

Kỳ An xấu hổ trừng mắt nhìn anh một cái.

Không phải để chào đón năm mới, mà là để chúc mừng sinh nhật mười bảy tuổi của cô.

Ngón tay hai người đan xen nhau, Kỳ An nghe thấy Trần Trạch Dã lên tiếng: “Hình như vẫn chưa đủ trọn vẹn.”

Cô chỉ thấy, chỉ nghĩ, chỉ cảm nhận được ba chữ: Trần Trạch Dã.

“Làm sao em biết không linh?”

Kỳ An chạy lên phía trước để có tầm nhìn rộng hơn, ngay phía bên trái, trên bầu trời đêm nở rộ một chùm pháo hoa lớn, như ngọn lửa xé tan màn đêm, rực rỡ chói mắt rồi rơi xuống nhân gian.

Kỳ An không thể dùng lời nào để diễn tả tâm trạng của mình lúc này — rung động xen lẫn chua xót khó kìm nén.

Bàn tay bị anh nắm lấy nóng, vành tai bị tóc dài che khuất cũng nóng, ngực càng nóng hơn nữa.

Hơi thở anh phả quanh, mang theo hương tuyết tùng lạnh lạnh, khiến người ta thấy an lòng.

Trần Trạch Dã rất kiên nhẫn chờ thêm một lúc, đợi đến khi ngọn nến gần tắt mới hỏi cô: “Ước xong rồi à?”

Về sau, những biến cố cứ thế nối tiếp xảy ra. Cô một mình va vấp lớn lên, đã quen với việc không được ai quan tâm, lại càng không dám mong cầu gì nhiều.

“Vả lại anh cũng chỉ chuẩn bị cho em một bất ngờ sinh nhật thôi.” Anh xoa xoa vùng gáy mềm mại của cô, “Chuyện nhỏ thôi mà.”

Giọng nói anh vang lên giữa tiếng pháo hoa ồn ã, bị gió cuốn thành từng đợt khàn khàn, như dòng điện nhỏ chạm vào tai cô: “An An.”

“Anh chuẩn bị chưa đủ tốt, khiến em không vui à?”

Trần Trạch Dã sải bước tiến đến, ôm lấy cô từ phía sau.

Trên đường đi, tim Kỳ An đập rất nhanh. Gió mùa đông ở Lê Bắc lạnh cắt da, như những lưỡi dao lướt qua mặt, nhưng cô lại cảm thấy cơ thể mình nóng ran từng tấc một.

Kỳ An gật đầu.

Mà giống một cô dâu.

“Là món quà chỉ thuộc về mình em.”

Kỳ An ngẩng đầu, ánh mắt long lanh, khóe mắt khóe môi cong cong: “Dù là gì em cũng sẽ thích.”

“An An giỏi quá.”

Kỳ An hít mũi một cái thật mạnh, trong đầu như có rạp chiếu phim chạy qua vô vàn hồi ức giữa hai người.

Cô nói: “Em ước mình có thể ở bên anh mãi mãi.”

Em sẽ không còn là đứa trẻ phải lén lút ghen tị với hạnh phúc của người khác nữa.

Trần Trạch Dã lại bật cười: “Sinh nhật của em, cũng sẽ luôn có anh.”

Chính sự dịu dàng và chu đáo của anh khiến cô càng không thể kiềm chế, đầu óc hỗn loạn, nhưng khuôn mặt lại theo bản năng áp sát vào ngực anh, vệt nước làm ướt vải áo: “Sao anh biết hôm nay là sinh nhật em?”

Hàng mi anh cụp xuống, giọng khẽ khàng như một lời xin lỗi: “Anh chưa chuẩn bị quà cho em.”

“Đừng hòng chạy.”

“Không cần!” Kỳ An thấy mình đâu đến mức ấy, cô vỗ ngực tự tin: “Em đi được.”

Kỳ An chớp mắt: “Không thể nói.”

Tựa như tất cả tủi thân bao năm qua, bỗng chốc đều được bù đắp trọn vẹn.

Trong chất giọng trầm thấp pha lẫn nụ cười, anh thân mật gọi tên cô: “An An.”

Tốt đến mức khiến cô luống cuống, giống như nghiện một thứ thuốc độc, càng ngày càng chìm đắm, cũng càng lúc càng tham lam.

Trên đó gió mạnh hơn, trời lạnh hơn, Trần Trạch Dã kéo áo cô lại, lo lắng hỏi: “Có lạnh không?”

Từng chi tiết nhỏ đều không dám bỏ sót, tất cả đều ghi tạc trong tim.

Anh nhìn đồng hồ rồi bất chợt chỉ về phía bên trái: “An An.”

Kể từ khi đến Lê Bắc, cô chưa từng nói với bất kỳ ai điều này.

Anh một tay ôm eo cô, tay còn lại đặt lên má cô, thành thật trả lời: “Ngày ba mươi tháng sáu.”

“Vâng.”

Bên ngoài, pháo hoa vẫn đang rực rỡ trên bầu trời.

Anh cười: “Xem ra An An đúng là ăn no thật rồi.”

“Anh sẽ giúp em thực hiện điều ước đó.”

“Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau.”

Khi đến tầng mười ba, Kỳ An thở gấp hơn. Trần Trạch Dã dừng lại để cô nghỉ ngơi.

Kỳ An lắc đầu: “Không lạnh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cánh tay ôm ngang hông cô dần siết chặt, khoảng cách giữa hai người rút ngắn đến mức không thể gần hơn, lồng ngực phập phồng dữ dội. Kỳ An như muốn tham lam cảm nhận từng chút nhiệt độ và nhịp tim từ anh.

Cô quay lại, đưa tay ôm lấy cổ anh: “Trần Trạch Dã.”

“Em vốn dĩ cũng chẳng có gì muốn nhận cả.”

“Đương nhiên rồi.” Anh nghiêng người, nhẹ chạm vào chóp mũi cô, “Em không nói thì anh làm sao giúp em thực hiện được?”

Trần Trạch Dã kéo cô ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ bên cạnh. Chiếc vương miện trên đầu cô hơi lệch, anh đưa tay chỉnh lại cho ngay ngắn.

Cho nên mọi chuyện liên quan đến cô, anh đều không thể quên.

“Chúc em sinh nhật mười bảy tuổi vui vẻ.”

Chỉ cần có anh ở đây.

Anh không nỡ.

Mái tóc mềm mại lướt qua cằm anh, khiến người khẽ rùng mình. Gân xanh nơi thái dương nổi lên, yết hầu khẽ chuyển động.

Kỳ An ngơ ngác, sững người: “Hả?”

Thấy cô đặt nĩa xuống, Trần Trạch Dã rút một tờ khăn giấy, lau vết kem ở khóe miệng cô: “Không ăn nữa à?”

“Sao lại ngốc thế này.” Anh như cười khẽ, nhưng giọng lại rất chân thành, “Em là bạn gái anh mà.”

Ánh mắt anh trầm hẳn, nơi lồng ngực như có cây kim đâm nhẹ, âm ỉ đau.

Trần Trạch Dã đứng phía sau cô, trong góc nhìn của anh, cô gái hơi ngửa đầu lên, đường cong từ cằm đến cổ tạo nên một đường nét xinh đẹp. Pháo hoa vàng óng phủ lên toàn thân cô một lớp ánh sáng mờ ảo, đến cả sợi tơ nhỏ cũng thấy rõ ràng.

Đôi mắt khẽ động, cảm xúc như dòng lũ vỡ đê trào dâng, Kỳ An không kìm nổi nữa, đưa tay ôm chầm lấy người trước mặt.

Cô gầy quá, cuộn tròn trong lòng anh nhỏ bé đến đáng lo, giống như một tờ giấy mỏng manh cô đơn — khiến người ta không nỡ nhàu nát, lại càng không dám viết lên.

Sao có thể để cô thấy thiếu sót, dù chỉ một chút?

Kỳ An rất nghiêm túc đáp lại: “Được.”

Kỳ An chủ động nghiêng người sát lại gần anh, tựa đầu lên vai anh. Hơi thở họ chạm vào nhau, quấn quýt. Đôi mắt màu hổ phách của cô trong vắt như thủy tinh, cô ngập ngừng rồi khẽ nói: “Chỉ cần anh ở bên em… là đủ rồi.”

Giọng nói anh chậm rãi, nhưng cực kỳ dễ khiến tim người ta loạn nhịp: “Em nghĩ sao lại không có?”

Kỳ An uống một ngụm sữa nhỏ: “Em no rồi.”

Sinh nhật mỗi năm chỉ một lần, sao anh nỡ để cô gái của mình thất vọng?

Anh vo khăn giấy, ném sang một bên, tay lại đặt lên bụng cô.

“Nhìn kìa.”

Hơi thở ngừng lại một giây, cô nhìn thấy manh mối trong biểu cảm của Trần Trạch Dã, chợt nhận ra — thì ra ban nãy anh đang trêu cô.

Kỳ An vốn rất tin tưởng anh, bắt đầu do dự: “Thật sao?”

Chân mày giãn ra, giọng nói cô gái ươn ướt, nhưng lại rất rõ ràng.

Giọng trầm khàn vang bên tai cô: “Từ nay về sau, mỗi sinh nhật…”

Anh cúi đầu, chạm trán cô, gần như không chút do dự đáp lại: “Anh nghe rồi.”

Mùi ẩm mốc xen lẫn hơi lạnh mùa đông, tiếng bước chân lộc cộc vang vọng. Họ cứ thế leo từng tầng, tóc bị gió thổi tung, gấu áo khẽ bay.

Vì thích, vì để tâm.

“Sao thế?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Trạch Dã nghiêng đầu lại gần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đầy 5cm, ngũ quan anh phóng đại rõ nét — đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, nơi đuôi mắt có nốt ruồi lệ rủ xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Trạch Dã bật cười nhẹ, lồng ngực khẽ rung: “Vậy là mãn nguyện rồi à.”

Không ai là không khao khát ánh sáng. Cũng chẳng ai thực sự cam lòng sống mãi trong bóng tối.

Trong cầu thang hẹp tối, đèn cảm ứng lúc sáng lúc tắt, bóng hai người — một cao một thấp — đổ dài trên bức tường trắng loang lổ. Gió lạnh tràn vào từ cửa sổ khép hờ, làm những chiếc lá khô dưới đất xoay vòng bay lên.

Kỳ An cố gắng chớp mắt, không muốn để nước mắt rơi làm hỏng bầu không khí, nhưng sống mũi lại cay cay, giọng nghèn nghẹn không che giấu được cảm xúc.

Điều đó còn quý hơn bất cứ món quà nào.

“Gì vậy?”

Không chỉ giống công chúa —

Ánh mắt anh nhìn cô lại càng thêm dịu dàng: “Bởi vì anh thích em mà.”

Ngọn nến từng chút từng chút cháy xuống, bàn tay Trần Trạch Dã lại một lần nữa đặt lên mắt cô.

Nhiệt độ trong phòng vốn đã không thấp, nay lại bộc lộ bao cảm xúc, trán cô rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Chưa tới nửa giây, “bùm” — một tiếng nổ vang lên.

“Thật mà, không cần đâu.”

Khi còn nửa tiếng nữa đến giao thừa, hai người cuối cùng cũng đẩy cánh cửa dẫn lên tầng thượng.

Thật ra cảnh tượng như thế này cô từng trải qua rất nhiều lần rồi, nhưng đúng khoảnh khắc ấy, cô lại có ảo giác như mình đang chạy trốn cùng người yêu.

Trong đêm giao thừa rực rỡ ánh đèn này, có một chùm pháo hoa vì cô mà nở rộ.

Thế nhưng, chính trong đêm đông này, trong căn phòng nhỏ mờ tối ấy, ánh nến rực rỡ như một giấc mơ in sâu vào đáy mắt thiếu nữ.

Ánh nhìn trở về, cô một hơi thổi tắt tất cả nến trên bánh sinh nhật.

Cô ngẩng đầu lên, từ góc độ này có thể thấy rõ yết hầu anh nhô lên, cùng xương quai xanh gồ ghề: “Hồi nãy anh hỏi em ước điều gì đó.”

Biểu cảm cô vẫn còn ngốc ngốc, chớp mắt liên tục: “Thật sự còn có bất ngờ khác à?”

Dần dần, ngay cả chính cô cũng không còn để tâm đến nữa, cảm thấy như vậy cũng chẳng sao.

“Ước một điều đi.”

Trần Trạch Dã hơi nhíu mày, lo lắng cho thể lực của Kỳ An: “Hay là anh cõng em lên?”

Nỗi buồn trước đó đã qua đi, cô đưa tay chạm mũi, định nói thêm vài câu thì giọng nói trầm thấp kia vang lên bên tai:

“Em đều phải đón cùng anh.”

Kỳ An ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời, hàng mi và cả tim đều run rẩy.

Kim phút trên tường chẳng biết đã đi thêm nửa vòng từ lúc nào — khi ấy đúng mười giờ bốn mươi lăm phút tối.

“Chùm pháo hoa này là quà tặng anh chuẩn bị cho em.”

Ký ức về sinh nhật trong lòng Kỳ An vô cùng mơ hồ.

Chiếc bánh kem anh mua trông khá dễ thương. Kỳ An vốn định ăn nhiều một chút, nhưng vì nãy ăn lẩu chưa tiêu hết, nên chỉ ăn được hai miếng là no.

Trần Trạch Dã xoa đầu cô, cười: “Lên đến nơi sẽ biết.”

Kỳ An quay sang nhìn anh: “Hử?”

Khóe mắt cay xè, hàng mi đen nhánh ướt đẫm.

Tiền Thư Vinh không thích cô, chẳng muốn bỏ chút tâm tư nào cho chuyện như vậy. Mỗi lần Kỳ Tuấn Lương đề nghị tổ chức sinh nhật cho cô, hai người họ thể nào cũng cãi nhau một trận to.

Vì sợ anh không tin, Kỳ An gật đầu mạnh hơn.

Trần Trạch Dã theo thói quen khen ngợi, cúi xuống nắm lấy tay cô, ánh mắt không rời, môi khẽ cong lên: “Vừa rồi ước điều gì thế?”

Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giọng nói chậm rãi như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Sao sinh nhật lại tủi thân thế này?”

Hơi thở lẫn suy nghĩ đều rối tung, chẳng còn là của cô nữa, xung quanh vang lên bao âm thanh ồn ào mà cô đều không nghe thấy.

Tối nay cô mặc chiếc váy len trắng dài đến mắt cá chân, tóc đen mềm mại buông qua vai, chiếc vương miện trên đầu phản chiếu ánh sáng lấp lánh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kỳ An nắm lấy tay anh: “Sinh nhật năm nay, em sẽ cùng anh đón.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46: Cô Dâu.