Ngập Lụt - Thù Vãn
Thủ Vận
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42: Yêu Sớm.
Anh như có bản năng muốn che chở, bước lên chắn trước mặt cô, lặp lại câu hỏi: “Ai định rủ cậu ấy?”
Tim như bị ai đó bóp nghẹt từng chút, từng chút một.
Kỳ An nghiêng đầu, thẳng thắn nhìn Trần Trạch Dã.
Tuyết đã ngừng rơi, trời tối hẳn.
Kỳ An bị anh nắm tay kéo đi thêm một đoạn mới nhận ra không phải hướng về phố Minh Xuân, tò mò hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Chậm thêm chút nữa, e là có người sắp bị dụ dỗ chạy theo người ta rồi.”
“Đừng thấy nó nhỏ mà lầm.” Nụ cười của cô hơi gượng: “Nó cực kỳ hiểu chuyện, còn biết chăm sóc chị nữa.”
Trần Trạch Dã nhớ đến hôm đó ở Lâm Châu, khi cô nhắc chuyện này mà khóc đến nức nở.
“Bạn học Kỳ.”
“Em trai tớ nhỏ hơn ba tuổi.” Kỳ An cắn ống hút, từ tốn nói:
Anh… vốn dĩ khác với tất cả mọi người.
“Tất nhiên là đưa cậu đi chơi rồi.”
Trần Trạch Dã khựng lại, không ngờ cô sẽ nói điều đó.
“Gì chứ!” Kỳ An không phục, bĩu môi phản bác, “Tớ có đồng ý theo họ đâu.”
“Cậu về Lê Bắc là tới tìm tớ luôn hả?”
Nhưng tất cả những âm thanh đó không còn liên quan gì đến cô nữa — Người trước mặt mới là tất cả của cô.
Cổ họng khô khốc, cô lắp bắp: “Chuyện gì…”
Cái ôm này kéo dài rất lâu, lâu đến nỗi như cả một thế kỷ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Trạch Dã khoác áo gió đen, tuyết còn lấm tấm trên vai, đứng dựa vào bàn học bên cạnh, một tay đút túi. Tóc mái bị gió thổi rối, anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt ánh lên ý cười.
Khóe mắt dài hẹp co rút, Trần Trạch Dã cảm thấy đau đến nghẹt thở.
Tối hôm đó bài tập không nhiều, Chung Tư Kỳ nổi hứng muốn tụ tập xả hơi, quay đầu lại nhiệt tình rủ Kỳ An: “An An, tối nay có rảnh không?”
Quảng trường ở phía Bắc thị trấn đông đúc nhộn nhịp. Trên bậc thềm trung tâm có chàng trai ôm guitar hát dân ca, sau lưng là bé gái đang líu ríu đòi kẹo từ bố mẹ.
Hai bàn tay đang nắm siết chặt hơn.
Anh theo ánh mắt cô nhìn qua, vài nam sinh mặc đồng phục đang cầm điện thoại chơi game cùng nhau.
“Tớ chỉ là ——”
Khóe mắt bất giác cay xè, Kỳ An không muốn khóc trước mặt anh, nhưng nước mắt lại không nghe lời.
Trần Trạch Dã gật đầu, không khách sáo nhiều, gọi vài món quen thuộc, còn dặn đi dặn lại làm nhạt một chút.
“Ai định rủ cậu ấy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Trạch Dã vòng tay qua eo Kỳ An, khẽ kéo cô về phía mình hơn chút nữa.
Trong giọng nói của anh có rõ ràng ý cười: “Biết có người nhớ tớ mà.”
Tuyết lác đác từ cành cây rơi xuống má, phủ một lớp sương mỏng trên lông mi. Không khí ẩm lạnh phả ra theo từng hơi thở.
Cô không trả lời, nhưng trong lòng lặng lẽ thì thầm một tiếng: Thích.
“Hả?”
Dù đây chẳng phải lần đầu họ tạm xa nhau, thời gian cũng không dài, nhưng Kỳ An lại cảm thấy rất nhớ.
“Ai chơi bời!” Chung Tư Kỳ vung tay đập mạnh lên cánh tay cậu ta, “Không biết nói chuyện thì câm mồm cho chị!”
Từng giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi xuống, vạt váy trắng loang lổ máu tươi. Kỳ An ôm chặt Kỳ Hạo Hiên vào lòng, khẽ gọi tên cậu, nhưng không còn tiếng đáp lại.
Trần Trạch Dã nhướn mày: “Giáng sinh.”
Vào mùa đông, dạ dày của Kỳ An dễ bị khó chịu, anh không dám lơ là.
“Đừng khóc nữa, được không?”
Cái gì mà bạn gái, cái gì mà cả đời, con nít bây giờ học mấy lời đó ở đâu ra vậy trời, sao nghe mượt thế?
Anh nắm tay trái của cô bỏ vào túi áo mình, lòng bàn tay hai người dán sát, ngón trỏ của cô bị anh nhẹ nhàng bóp một cái.
Từ ngày hôm đó, những người đối xử tốt với cô trên thế giới này… đều không còn nữa.
“Ngày đẹp thế này,” cậu ta nhướng mày, cười hề hề, “Anh Dã để cậu ấy đi chơi bời với cậu chắc?”
Cô cúi đầu thật thấp, vai run khẽ, cắn môi đến bật máu, mười đầu ngón tay siết chặt để lại vết hằn như lưỡi liềm trong lòng bàn tay.
Nhớ đến nỗi chỉ cần xa nhau một giây cũng cảm thấy khó chịu.
Kỳ An ngớ người, bỗng nhiên đánh giá lại cô bé trước mắt.
Trần Trạch Dã ngắt lời cô: “Tớ không nhớ đã đọc ở đâu đó, rằng bắt đầu một mối tình nên từ một bó hoa và một lời tỏ tình chính thức.”
Sau khi nhét hết hoa vào tay anh, cô bé quay người chạy đi mất hút.
Họ đi ngang con phố nhỏ, trên mặt đường lát đá, tuyết in lại hai hàng dấu chân song song.
Trước khi hoàn toàn hôn mê, Kỳ Hạo Hiên cố sức móc tay vào ngón tay chị, để lại hai câu cuối cùng.
“An An.” Anh không muốn cô mãi chìm trong ký ức đau lòng, xoa nhẹ khóe mắt cô: “Đừng nghĩ nữa.”
“Muốn cho cậu bất ngờ mà.” Trần Trạch Dã nhếch môi cười khẽ, “Không thích kiểu này à?”
“Không thể lãng phí được.”
Cô quỳ xuống cầu xin bác sĩ cứu giúp, nhưng cuối cùng vẫn không thể giữ được mạng sống của Kỳ Hạo Hiên.
Chỗ này khá hẻo lánh, khách khứa không nhiều, nhưng bên trong lại sạch sẽ và bày trí gọn gàng.
Nhưng riêng Kỳ An lại như bị nhốt trong chân không.
Má cô tựa sát vào ngực anh thêm một chút, dùng cách đó âm thầm biểu đạt sự dựa dẫm của mình.
Mùa hè ba năm trước, ký ức đọng lại trong tâm trí Kỳ An không phải là cơn mưa rào, cũng chẳng phải tiếng ve râm ran — mà là màu đỏ của máu, quấn lấy mọi thứ.
8 giờ 20 tối.
5 giờ 15 phút chiều, chuông tan học vang lên đúng giờ.
Trái tim như bị rót đầy một nồi sô-cô-la đặc sệt, nóng hổi kéo căng từng dây cảm xúc.
Xe cứu thương tới kịp, nhưng Tiền Thư Vinh thì không sao liên lạc được. Số tiền trong người Kỳ An căn bản không đủ.
“Tin chứ.” Trần Trạch Dã cười, xoa đầu cô: “An An nói gì, tớ đều tin hết.”
Ánh mắt dời xuống từng chút — từ chân mày, sống mũi, cằm…
“Ba tớ mất vì bệnh khi em mới mười tuổi, mẹ thì thường không về nhà. Chỉ còn lại hai chị em nương tựa nhau.”
Tuyết rơi xuống môi, tan ra thành làn nước lạnh lẽo, như làm tê liệt mọi cảm giác. Cổ họng như bị chặn lại, Kỳ An nhất thời không đáp được.
“Hôm nay chẳng phải Giáng sinh sao?”
Kỳ An lắc đầu, khẽ cọ mặt vào lòng bàn tay anh. Đôi mắt chớp nhẹ: “Sao tự nhiên cậu về rồi?”
“Vậy à?”
Cô ngập ngừng một chút, ánh mắt lại lướt qua lần nữa: “Chợt nhớ đến em trai.”
Trên trời lại bắt đầu lất phất tuyết, rơi xuống mi mắt mát lạnh, hai mắt cô vẫn còn sưng húp vì vừa khóc xong.
Kỳ An vẫn không nỡ rời mắt: “Chuyện bên đó xử lý xong rồi à?”
“Muốn chứ.” Trần Trạch Dã đáp rất nhanh, mà ra tay còn hào phóng: “Vậy thì anh lấy hết mấy bó này luôn.”
“An An.”
Kỳ An rất ít khi để lộ vết thương lòng trước người khác,
Tay đang bỏ sách vào cặp hơi khựng lại, còn chưa kịp trả lời thì Lý Trí Thần đã chen ngang: “Chung Tư Kỳ, cậu mù à?”
Khi đến quảng trường trung tâm, một bé gái khoảng 11–12 tuổi bất ngờ chạy đến.
Cửa kính mở ra rồi khép lại, luồng khí lạnh chạm nhau giữa ngoài và trong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Trạch Dã nhìn là hiểu ngay cô đang nghĩ gì, dịu dàng nói tiếp: “Tớ cũng rất nhớ cậu.”
Tim đập thình thịch, linh cảm càng lúc càng rõ ràng.
Chương 42: Yêu Sớm.
Trần Trạch Dã nắm tay Kỳ An dạo bước trên phố.
Kỳ An lí nhí: “Thế sao không nói trước với tớ?”
“Nếu nó còn sống,” Kỳ An chỉ vào huy hiệu trường trên ngực mấy cậu nhóc, “Chắc giờ cũng lên cấp hai rồi.”
Hai bóng người in lên tấm kính lớn.
Giọng lại trở nên có phần bá đạo: “Dù là lễ gì thì cũng chỉ được phép trải qua cùng tớ.”
Rẽ thêm vài ngã tư, họ dừng lại trước một nhà hàng nằm sâu trong con hẻm nhỏ.
Khóe miệng cong lên, cô cười nhã nhặn đầy lễ phép: “Sao dám tranh người với ông chủ Trần chứ.”
Từng phút từng giây đều nhớ.
Trong khoang mũi là mùi hương lạnh nhè nhẹ quen thuộc, làm dịu cơn xúc động trong lòng cô.
Trần Trạch Dã dừng lại, cúi đầu nhìn Kỳ An.
Anh đứng dậy đi đến bên cô, khẽ nâng mặt cô lên bằng lòng bàn tay, đầu ngón tay chạm nhẹ mi mắt giúp cô lau nước mắt, dịu giọng dỗ dành:
Chung Tư Kỳ lập tức đổi mặt, nghiêm chỉnh nói: “Không rủ, không rủ nữa.”
“Tớ ôm một cái.”
Kỳ An hừ nhẹ: “Không tin thì thôi.”
Ánh đèn đường làm những đường nét lạnh lùng, sắc cạnh trên người anh tan chảy, chỉ để lại phần mềm mại nhất.
Môi Kỳ An khẽ động, định phản bác lại nhưng không nói nên lời.
“Cậu có muốn yêu sớm cùng tớ không?”
“Sao thế?” Anh bắt gặp ánh mắt cô, nhẹ giọng hỏi, “Cứ nhìn tớ hoài vậy?”
“Giờ thì làm sao đây?”
Cô quay sang Kỳ An nháy mắt ra hiệu, thì thầm đầy bí ẩn: “Đi không? Có trai đẹp đó~”
Ác mộng bắt đầu từ đó — tại ngã tư cuối cùng, một chiếc xe tải quá tải lao ra từ bên cạnh mà không hề có cảnh báo, đâm thẳng vào họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỳ An vừa định mở miệng, một giọng nam trầm thấp bỗng xen vào từ phía trên đỉnh đầu.
Kỳ An vẫn chưa hiểu gì: “Cái gì làm sao?”
Cô bé lắc mấy bó hoa trong tay: “Vậy anh có muốn mua một bó không?”
“Nên là, bạn học Kỳ.”
Kỳ An ngơ ngác: “Hả?”
Trần Trạch Dã nhìn cô, gật đầu.
Trần Trạch Dã chạm trán vào trán cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa khóe mắt: “Không được khóc nữa.”
“…!” Kỳ An bật cười, “Cậu đừng có suy diễn bậy bạ!”
Áo mỏng, mũi và má đỏ bừng vì lạnh, nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh.
Nếu không có cậu bé ấy, người c·h·ế·t… sẽ là Kỳ An.
Anh nheo mắt lại, ghen tuông rõ rệt: “Nhìn trúng ai rồi? Tớ giúp cậu chọn nhé?”
nhưng nếu là Trần Trạch Dã thì… chẳng có gì là không thể chia sẻ.
Anh cúi người ôm trọn lấy cô, cánh tay siết chặt qua vai, hơi thở ấm áp phả vào bên tai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh kéo ghế, cẩn thận gấp áo khoác của cô đặt gọn sang một bên, sau đó ra tiệm tiện lợi bên cạnh mua sữa tươi nóng cho cô.
Kỳ An: “…”
Anh dùng ngón tay khẽ chạm vào dưới mắt cô, vùng da nhỏ đó lập tức nóng lên.
“Ừ.” Nghĩ đến gì đó, Trần Trạch Dã khẽ cười, giọng nói hơi khàn vì gió lạnh: “May mà về kịp.”
Phía ngoài cổng trường, xe cộ qua lại không ngớt, đèn nhấp nháy trên cây thông Noel trước tiệm tạp hóa sáng rồi lại tắt.
Cô chẳng cảm nhận được gì cả.
Rồi anh bật cười khẽ, trong mắt dâng lên sự dịu dàng đến vô hạn.
Kính xe vỡ vụn, âm thanh va chạm vang lên chói tai.
Câu trả lời làm cô bé hài lòng, tiếp tục nói: “Người ta bảo, nếu vào đêm Giáng sinh mà tặng bạn gái một bó hoa thì hai người sẽ bên nhau cả đời!”
Cửa tiệm liên tục đóng mở, tiếng “Chào mừng quý khách” vang đều đặn bên tai, ngoài kia còi xe inh ỏi, không biết phòng nào cãi vã ầm ĩ.
Khu vực này có vài cột đèn đường hỏng, ánh sáng mờ hơn chỗ khác.
Áo khoác anh mặc có vẻ khá lạnh, ống tay áo se sắt. Kỳ An hơi nghiêng người dựa sát vào anh một chút.
Anh kéo cao khăn choàng cổ, mu bàn tay áp lên má cô kiểm tra nhiệt độ: “Lạnh không?”
Nên đã tranh thủ quay về sớm.
Cô giống như một cọng bèo trôi vô định giữa mặt hồ – không nơi nương tựa.
Mưa lớn, họ đứng dưới mái hiên đợi mãi không tạnh, cuối cùng gọi taxi về.
Nhưng tai nạn ập đến quá bất ngờ.
Trần Trạch Dã như đang nhớ lại: “Hoa này là để tặng cho bạn gái đúng không?”
Anh cúi người để tầm mắt ngang bằng với cô, trong mắt đen láy phản chiếu hình bóng của cô, ý cười lan ra rõ ràng: “Tớ có chuyện này cần cậu giúp.”
Trần Trạch Dã: ?
“Vừa nãy cô bé đó nói sao nhỉ?”
Cảnh tượng hôm đó hỗn loạn đến mức khó tả, tiếng còi xe cứu thương, tiếng người gào thét, như biển lớn tràn vào từ mọi phía.
Lực từ phía sau siết lại từng chút, Kỳ An vùi mặt vào vai anh, vải áo hoodie mềm mại cọ vào nhau phát ra tiếng sột soạt khe khẽ.
Sân trường lặng ngắt, người tuyết nhỏ trước tòa nhà học chỉ còn lại hình dáng lẻ loi, trên đống tuyết có hai bóng dáng – một cao, một thấp.
“Hơn nữa, chẳng phải Trần Trạch Dã không có ở trường sao?” Cô phồng má bực bội, tiếp tục phàn nàn: “Sao tớ lại không thể rủ An An đi được chứ?”
“Em không đau đâu.”
Cậu nói: “Chị đừng khóc nữa.”
Cô bé vui tới mức gần như nhảy cẫng lên: “Cảm ơn anh trai nhiều ạ!”
Khi quay lại, Trần Trạch Dã thấy Kỳ An đang ngẩn người nhìn về phía chéo đối diện.
Hôm ấy, sau giờ tan học, Kỳ An ra đón em trai mà quên mang theo ô.
Cô bé ngẩng đầu nhìn Trần Trạch Dã, rồi quay sang nhìn Kỳ An, cuối cùng ánh mắt quay lại đúng mục tiêu, dõng dạc hỏi: “Anh trai ơi, anh có biết hôm nay là ngày gì không?”
Khoảnh khắc va chạm, chính em trai — Kỳ Hạo Hiên — đã dùng thân thể nhỏ bé của mình để che chắn cho chị.
Ông chủ nhận ra Trần Trạch Dã ngay từ ánh mắt đầu tiên, cười nói: “Là cậu à? Lâu lắm rồi không thấy tới.”
Hơi lạnh mang mùi tuyết tùng lặng lẽ bao phủ, Kỳ An quay đầu lại trong ngỡ ngàng.
Anh ôm nguyên một bó hoa lớn trong tay trái, giọng nghiêm túc xen lẫn chút bất đắc dĩ: “Mua nhiều hoa vậy, giờ xử lý cũng là vấn đề đấy.”
“Em có muốn… làm bạn gái anh không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.