Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 23

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23


Thiệu Việt nói: "Thu Chỉ gầy quá, nên ăn nhiều một chút."

Những người xung quanh hiểu rõ cười.

"Sao có thể chứ."

"Dạ?"

Trần Lục Nam nhìn.

Không hiểu sao, Thiệu Việt có một khắc kinh ngạc.

Thậm chí còn sẵn sàng sống chung với anh.

"Không ngờ chúng ta còn có thể gặp được nhau trong chương trình."

Cô đang nghe được tới thất thần, đột nhiên nghe được tên của mình.

Hai người tán gẫu ở trong phòng, Từ Tùng nhìn ra bên ngoài vài lần, nói: "Mục Hân rất đáng yêu."

Nhan Thu Chỉ: [?]

Đang nghĩ ngợi, Mục Hân nhiệt tình nói: "Chúng ta cùng chơi bài đi. Ai thua thì bị vẽ lên mặt, thế nào?"

Nghĩ đi nghĩ lại, cô chạm vào chân Trần Lục Nam gửi ánh mắt cầu cứu.

Nhan Thu Chỉ ngồi bên cạnh nghe, không thể không cảm khái...ngoại trừ tính cách quái dị ra, những thứ khác Trần Lục Nam đều rất hoàn mỹ.

Đang nghĩ ngợi, Từ Khai Thực hô một câu: "A Nam, gọi điện thoại xong chưa?"

Mục Hân gật đầu, vội vàng nói: "Xin lỗi xin lỗi, bây giờ đã mấy giờ rồi?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Lục Nam không nhanh không chậm đứng lên khỏi chỗ, giọng nói trầm thấp: "Muộn quá rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi."

Trần Lục Nam trong mơ dịu dàng hơn ngoài đời rất nhiều, anh hôn khóe môi cô, ôm cô vào lòng anh.

...

Cô tủi thân nói: "Không giống em."

Trần Lục Nam không lên tiếng, anh ghé mắt nhìn người đang chơi đùa bên ngoài, trẻ trung xinh đẹp gợi cảm, là mọi người đánh giá cô.

Vẻ mặt cô bình tĩnh, vừa định vào phòng thì Thiệu Việt từ bên trong đi ra.

Mùi hương trong khoang miệng anh rất thơm, sạch sẽ lại làm cho cô thích. Nhan Thu Chỉ rất thích hôn môi anh, luôn cảm thấy lúc này anh không giống bình thường.

Vừa ngẩng đầu lên, liền bắt gặp một đôi đồng tử sáng màu.

Hai người buông vợt cầu lông xuống, chuyển sang phòng bếp giúp bê đồ ăn.

Từ Tùng nói: "Cháu hỏi fan, hẳn là họ cũng sẽ có cảm giác này."

"Tuổi trẻ thật tốt."

Nhan Thu Chỉ khóc không ra nước mắt, may có Đồng Thục Ninh cứu cô.

Đây có lẽ là lý do tại sao cả hai đều chọn làm người của công chúng.

"Không phải khen quá đâu."

Nhan Thu Chỉ cảm giác nếu chơi tiếp trò này, có lẽ phải chịu đựng đến hai, ba giờ sáng.

Hai người né tránh ống kính của cameraman và trốn trong một cái tủ.

"Không được."

Lúc này ở trong sân và trong phòng sẽ không có cameraman gia đi theo, khá tốt.

"Thu Chỉ, đi đâu vậy?"

"Không cần."

Mục Hân vội vàng buông đồ trong tay xuống: "Dáng người chị Thu Chỉ đúng là hoàn mỹ, cái gì cũng có."

Thiệu Việt "A" một tiếng: "Không sao không sao, cô đi đi."

Sau khi chơi cầu, mùi thơm tỏa ra từ nhà bếp.

Động tác của cô rất nhanh, giống như đang gấp gáp.

Nhan Thu Chỉ dừng bước lại, nhìn về phía anh ấy: "Quay lại lầu lấy chút đồ, sao vậy?"

Mọi người quay đầu nhìn, đúng là vậy.

Nhan Thu Chỉ nháy mắt đỏ mặt, cô há miệng, không biết nên nói gì.

Từ Khai Thực hỏi: "Vậy sẽ gọi đồ ăn ship tới sao?"

Trần Lục Nam thoáng khựng lại: "Sao lại nói vậy ạ."

Từ Tùng bình luận từng chút một, nói đến Nhan Thu Chỉ, ông nhìn Trần Lục Nam, nói: "Chú cảm giác Thu Chỉ có chút giống cháu."

Hai người tìm băng ghế nhỏ ngồi, không ít đậu cô ve, thật ra Nhan Thu Chỉ không rành lắm, cô liếc mắt nhìn Thiệu Việt, lúc này mới làm theo.

Từ Tùng nhìn qua cửa sổ, nói với Trần Lục Nam bên cạnh.

Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy có thể anh bị mình làm phiền.

Từ Tùng giải thích cho vợ mình: "Gần đây bà ấy đang chuẩn bị một bộ phim tài liệu cá nhân, hứng thú muốn tìm hiểu nhiều thứ, nếu Thu Chỉ thấy tiện, có thể nói chuyện nhiều hơn với bà ấy."

Bỗng dưng, Nhan Thu Chỉ hỏi một tiếng: "Ngoại trừ đậu cô ve còn có gì không?"

Mục Hân từ toilet trở về, mơ mơ màng màng hỏi một câu: "Chị Thu Chỉ, chị ngủ chưa?"

Không phải là anh ta đã nhìn thấy cô và Thiệu Việt nói chuyện chứ? Không đúng, nói chuyện cũng không sao mà, cô cũng không làm chuyện mờ ám gì với Thiệu Việt.

Nhan Thu Chỉ nghe mọi người xung quanh đồng ý, sốt ruột bắt đầu viết chữ lên người anh.

Từ Khai Thực ngồi cùng bọn họ, lúc này đã chống cổ tay ngủ gật rồi.

Từng đĩa từng đĩa, mỗi một món trông đều đầy đủ hương sắc, mùi thơm nồng đậm, khiến người ta thèm ăn rỏ dãi.

Từ Tùng ôn hòa cười cười, nhìn cô: "Đồ ăn có hợp khẩu vị không?"

"...Được."

Nhan Thu Chỉ: [Cảm ơn nhé.]

Trần Lục Nam: [Ừm.]

Sân rất lớn, đủ để họ chơi.

Nhan Thu Chỉ thay đồ ngủ, cameraman dưới lầu cũng rút đi.

Đoàn người ngồi xuống, cảm ơn Từ Tùng, vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí rất náo nhiệt.

Ngoại trừ mấy tin nhắn kia, Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam cơ bản không có giao lưu gì.

Nhan Thu Chỉ cúi đầu, rũ mắt tiếp tục nhặt rau.

"Được."

Một giấc mơ đẹp qua đêm.

Nhan Thu Chỉ không chút nghĩ ngợi nói.

Từ Tùng nhìn anh, đột nhiên nói: "Cháu hơi khác so với trước đây đấy."

Nhan Thu Chỉ mỉm cười: "Ừm. Trùng hợp thật."

Anh nhìn Từ Khai Thực: "Cô Từ đã ngủ gật rồi."

Từ trước đến nay Từ Tùng nhìn người rất chuẩn, ông nhìn chằm chằm Nhan Thu Chỉ: "Con bé với cháu giống nhau, không quan tâm cái gì lắm, tùy hứng, nhưng thực ra lại rất để ý."

Thiệu Việt cười, chỉ ra bên ngoài nói: "Vậy đi qua bên kia chọn thức ăn đi, có băng ghế nhỏ."

Sau khi ăn tối, mọi người cùng nhau chơi trò chơi.

Từ Tùng cười, nói đùa: "Học rồi cháu cũng không có thời gian làm."

Nhan Thu Chỉ nhìn cuộc trò chuyện lạnh nhạt giữa mình và Trần Lục Nam, đang nghĩ xem nên tắt điện thoại ngủ hay là nói thêm một câu gì đó, điện thoại lại rung lên.

Trần Lục Nam: [Trà sữa.]

Chọc một cái, Trần Lục Nam không có phản ứng.

"Mười hai giờ rưỡi rồi."

Trần Lục Nam: [Ngày mai dậy sớm hơn.]

Chọc hai cái, người này vẫn không có phản ứng gì.

Trần Lục Nam không lên tiếng.

Nhan Thu Chỉ nhìn thoáng qua: "Có phải là đi chọn thức ăn không? Vậy tôi có thể quay lại sau cũng được."

Bên ngoài truyền đến tiếng la hét của cameraman, đang gọi hai người bọn họ.

Mục Hân vui vẻ đi lấy cầu lông ra, hai người đánh với nhau dưới ống kính.

Hiện tại tuy rằng cũng không nhiều, nhưng ít nhất Từ Tùng cảm giác thỉnh thoảng anh cũng sẽ có.

Nghĩ ngợi vài giây, Nhan Thu Chỉ đứng dậy khỏi ghế.

"Không đâu."

Anh "ừm" một tiếng: "Thầy Từ khen quá rồi."

Đến lúc này ngồi xuống, mới xem như thật sự có chạm vào nhau.

Trong giỏ anh ấy có chút đậu cô ve. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vị trí ngồi của khách mời đều được xếp ở giữa, Trần Lục Nam là ở chính giữa, bên cạnh là Nhan Thu Chỉ, bên kia là Thiệu Việt và Mục Hân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh không dừng lại lâu trên lầu, đi thẳng xuống cầu thang.

Đang cúi đầu làm, Thiệu Việt nói chuyện với cô.

Cô buông điện thoại xuống, khóe môi cong lên.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô chọc vào eo Trần Lục Nam dưới gầm bàn.

Chương 23

Tại sao cô lại lo lắng như vậy.

Thiệu Việt gật đầu: "Không ảnh hưởng sao?"

Nhan Thu Chỉ lắc đầu: "Vừa mới đóng máy không lâu."

Thiệu Việt chỉ mơ hồ cảm thấy lời này có chút quen tai, anh ấy nhìn động tác của Nhan Thu Chỉ, tay con gái rất nhỏ lại thon dài, mềm mại trắng nõn, móng tay không hề tô thêm bất kỳ màu sắc nào, chỉ là màu hồng nhạt nguyên bản nhất, lại xinh đẹp bất thường.

Cô có chút ngượng ngùng nói: "Trước đây ở nhà cháu cũng xem chương trình của mọi người, lần nào cũng đều bị mấy món ăn của thầy Từ làm cho đói bụng."

Cô liếc mắt nhìn ống kính, đang suy nghĩ đến việc mình phải làm thế nào để bình tĩnh trở lại lầu, còn phải tránh ống kính tắt micro.

"Đúng đúng đúng."

"Thầy Từ có thể đổi nghề rồi đó."

Nếu như anh không chọc mình tức giận thì bằng giọng nói với khuôn mặt, còn có dáng người này...Nhan Thu Chỉ cũng nguyện ý đối xử ôn hòa với anh.

Nhan Thu Chỉ mơ thấy một giấc mơ, trong mơ cũng là trong một chương trình, Trần Lục Nam tham gia cùng cô.

Nhan Thu Chỉ tiếp tục nhặt hơn mười cây đậu còn lại, làm mãi làm mãi, cảm giác được có chút gì đó không đúng, luôn cảm giác có người đang nhìn mình.

Mục Hân đang nói hăng hái, đột nhiên nghe được một giọng nói từ chối, cô ấy sửng sốt, kinh ngạc nhìn qua.

"Thu Chỉ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh cụp mắt lại, thu hồi ánh mắt.

Theo bản năng, Nhan Thu Chỉ ngẩng đầu lên.

Thiệu Việt hoàn hồn, trong giọng nói mang theo chút ý cười, ôn hòa nói: "Chắc là không còn, để tôi đi hỏi mấy người chỗ thầy Từ."

Từ Tùng tán gẫu với anh: "Không biết đánh giá như thế nào, nhưng trạng thái hiện tại của cháu tốt hơn trước một chút."

Cô cũng không tham gia nhiệt tình, phần lớn thời gian đều yên lặng ngồi bên cạnh, chỉ có khi nào nhắc đến mình, cô mới lên tiếng nói chuyện.

Trần Lục Nam nhướng mày.

Sau khi tắm rửa xong, Nhan Thu Chỉ chỉ thoa một ít sản phẩm chăm sóc da, không thoa thêm những thứ khác, nhưng cô trời sinh đoan trang, nhìn gần càng dịu dàng tinh tế, khiến cho người ta không tự chủ mà dừng ánh mắt trên mặt nàng.

"Tất cả mọi người đều có điểm tốt riêng, con đường mà Thu Chỉ và Hân Hân đi không giống nhau." Đồng Thục Ninh nhìn Nhan Thu Chỉ nói: "Gần đây Thu Chỉ đang quay phim gì sao?"

Ánh mắt Nhan Thu Chỉ sáng lên, vừa định nói thêm gì đó, Trần Lục Nam đã thúc giục cô ngủ.

Chơi đến mười hai giờ, Từ Tùng và Đồng Thục Ninh không chịu nổi, phải đi ngủ trước.

Hai người ngồi ở vị trí rất gần, giơ tay lên đều có thể đụng phải người bên cạnh.

Thiệu Việt: "Ngủ đi, buổi chiều nay cũng vất vả rồi."

Trần Lục Nam trầm giọng nói: "Cháu học chú."

Nhan Thu Chỉ cúi đầu ăn cơm, Trần Lục Nam thỉnh thoảng sẽ bị nhắc tới trong cuộc nói chuyện, giọng nói trầm thấp của anh khàn khàn lại gợi cảm.

Trần Lục Nam giật mí mắt, tay buông xuống, lúc không có ai chú ý, nắm lấy bàn tay đang làm loạn của Nhan Thu Chỉ.

"Thỉnh thoảng thì có gọi, nhưng rất ít."

Cô ngáp một cái, trốn trong chăn suy nghĩ một chút, gửi tin nhắn cho Trần Lục Nam.

Anh ấy thu lại ánh mắt, đưa mắt nhìn trên mặt cô.

Đồng Thục Ninh gật đầu, nhìn cô nói: "Cô có hứng thú đặc biệt với cháu đấy."

Thật ra nói chính xác là quái gở, hai người này đều thuộc loại người bề ngoài có thể hòa nhập với tất cả mọi người, người khác đi không thể vào nội tâm bọn họ, nhưng thật ra bọn họ lại khát vọng được chú ý.

Một tay Trần Lục Nam giữ cửa tủ, một tay kéo eo cô hôn, môi hôn lưu luyến, cuốn lấy nhau.

"Bây giờ hình như cháu có chút cảm giác giống người bình thường hơn rồi, không phải là nghĩa xấu đâu nhé."

Mọi người cười khúc khích.

"Hả?"

Nhan Thu Chỉ cười cười, gật đầu đồng ý: "Được."

Nhan Thu Chỉ kích động không thôi.

Nhan Thu Chỉ nói: "Ăn sẽ béo, lên hình không đẹp."

Thật ra Nhan Thu Chỉ cũng có chút mệt mỏi, cô cảm giác mình không thoải mái lắm, mí mắt đang đánh nhau.

Mấy người đều ngồi bệt quanh bàn trà, bàn hình chữ nhật, Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam cách nhau một chút, nhưng cũng ở ngay bên cạnh.

Nhan Thu Chỉ ngơ ngơ ngác ngác, gật đầu: "Được ạ, cảm ơn hai thầy cô."

Trước kia Trần Lục Nam quá lạnh lùng cao ngạo, nụ cười của anh không bao giờ lan tới đáy mắt, trên mặt luôn lộ ra nụ cười lãnh đạm xa cách, cho dù là đối với ai, anh giống như là một cỗ máy không có tình cảm, hầu như không có chuyện gì có thể làm cho tâm tình anh dao động.

Chỉ chốc lát sau, mọi người liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Người đàn ông này đã nhìn bao lâu rồi?

Nhan Thu Chỉ: [Làm gì vậy?]

Nhan Thu Chỉ ngước mắt lên, nhìn về phía Từ Tùng: "Thầy Từ, sao vậy?"

Trong không gian bức bách, hô hấp hai người đan xen, triền miên.

"Chúc ngủ ngon."

Nhan Thu Chỉ gật đầu: "Rất ngon."

Mục Hân ôm chăn cọ cọ, mềm giọng nói: "Chúc ngủ ngon."

Không hiểu sao, hai người hôn nhau.

"Sắp rồi."

Lúc trước cô xem show truyền hình, cách màn hình cũng có thể thấy đói, chứ đừng nói là bây giờ.

Đôi mắt xinh đẹp kia không có quá nhiều cảm xúc lộ ra ngoài, cách khoảng cách xa, Nhan Thu Chỉ cũng không nhìn thấy đáy mắt người đó có cảm xúc gì.

Nhan Thu Chỉ sờ sờ cái bụng phát ra thanh âm đói khát của mình, nói với Mục Hân muốn nghỉ ngơi.

Trần Lục Nam cúi đầu đáp: "Ừm."

Trò chơi của chương trình đều rất thú vị, vì Nhan Thu Chỉ đã xem qua rất nhiều lần, cho nên đại khái có thể đoán ra mấy trò.

Trần Lục Nam giả vờ không nhìn thấy, tự ăn cơm.

Nhan Thu Chỉ dừng một chút, có mấy giây kinh ngạc, cô chưa bao giờ nghĩ tới Trần Lục Nam sẽ gửi tin nhắn này cho cô.

Trần Lục Nam nở nụ cười.

Giống như lần trước lấy đồ ăn ship tới, Trần Lục Nam thỉnh thoảng vẫn cho cô một chút dung túng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ông trầm tư một hồi, cuối cùng cũng nghĩ ra Trần Lục Nam không giống trước chỗ nào.

Sau khi chuẩn bị xong, Mục Hân đề nghị: "Việc trong nhà bếp chúng ta không giúp được gì, chị Thu Chỉ có muốn chơi cầu lông không?"

Nhưng kỳ lạ là cô đã có một khắc căng thẳng.

Từ Tùng cười khẽ: "Chắc là có thể đấy."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23