Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2


Thẩm Mộ Tình thầm than thở trong lòng, có thể Trần Lục Nam thật sự không sợ người vợ yêu quý của anh tức giận.

Mối quan hệ là gì?!

Nhan Thu Chỉ mặc vào theo lời cô ấy, cô sẽ không làm khó thân thể mình, huống chi với nhiệt độ âm như hiện tại, cô không chịu nổi.

"Có chuyện gì."

Vị trí Quan Hà đứng, vừa vặn chặn đường đi của Trần Lục Nam.

Người ta cho bậc thang bước xuống, Nhan Thu Chỉ cũng không phải là người không nói lý lẽ như vậy.

"Đừng."

Nhan Thu Chỉ mặc xong áo, trực tiếp đi ra ngoài.

Nhan Thu Chỉ vừa đến cửa, Châu Châu liền đưa áo khoác cho cô.

Thẩm Mộ Tình nhân khoảng thời gian cô mặc áo quay đầu lại nhìn, bước chân Trần Lục Nam vẫn như cũ, không sốt ruột chút nào.

Nhan Thu Chỉ không nghe kỹ âm thanh của những người khác, cô ngồi xuống một lần nữa, vắt chéo chân lên, chống cằm nhìn ra xa, thật sự là dáng vẻ xem cảnh náo nhiệt.

Cô ở tầng 22, căn hộ ở đây đều là kiểu một tầng chỉ có một phòng, diện tích rất lớn, vô cùng xa xỉ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Anh..." Nhan Thu Chỉ bị làm cho á khẩu không nói nên lời.

Đang nghĩ, cửa phòng tắm bị người ta nhẹ nhàng gõ.

Trần Lục Nam đứng bên cạnh xe, kéo cà vạt nhìn căn hộ ở xa xa, giọng trầm thấp nói: "Anh đang ở ngoài cổng.”

Sau khi đến dưới lầu chung cư, Nhan Thu Chỉ dặn dò tài xế và Châu Châu hai câu, rồi lập tức đi vào.

Nhan Thu Chỉ nghẹn lại, rất khó chịu với thái độ này của Trần Lục Nam.

Quan Hà đỏ mặt trong nháy mắt, cô ta há miệng nhìn Trần Lục Nam, còn định làm gì đó.

Anh không nhanh không chậm đi giữa đám người chen chúc, nhưng lại không trực tiếp đi ra ngoài, ngược lại…

Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam là loại liên hôn thương nghiệp, hai người lại là nhân vật của công chúng, việc kết hôn có thể nói là hết sức khiêm tốn.

Nhan Thu Chỉ nhíu mày, nhắm mắt nói: "Quá mệt mỏi.”

Cũng bởi vì điều này, Quan Hà còn được không ít người hâm mộ, tuy nói là vai phụ nhỏ, nhưng ít nhất cũng coi như đã từng hợp tác với Trần Lục Nam.

Trời lạnh quá lạnh, chỉ có ngâm mình trong bồn tắm mới có thể cứu cô.

Một màn vừa rồi Châu Châu cũng không nhìn thấy, cô ấy chỉ cảm thấy tâm trạng của Nhan Thu Chỉ lúc này rất tệ.

Biểu cảm của Trần Lục Nam rất thờ ơ, cụp mắt nhìn cô ta một cái, rồi nhanh chóng dời đi.

Nhan Thu Chỉ kiêu ngạo "hừ" một tiếng, quyết định nể tình anh thành thật như vậy, đợi lần sau rồi lại truy cứu việc anh về nước không nói cho mình biết.

Trần Lục Nam nghe ra sự châm chọc khiêu khích của cô, rũ mắt im lặng trong chốc lát, rồi chậm rãi nói: "Thể lực của anh có tốt hay không, em hẳn là người rõ ràng nhất.”

Trần Lục Nam dừng tay, nâng mí mắt lên nhìn cô.

Anh cũng không cố chấp phải vào tiểu khu cho bằng được.

Nhan Thu Chỉ ngước mắt lên nhìn cô ấy: “Sao vậy?”

Anh nhìn người đối diện, vừa mới tẩy trang rửa mặt xong, làn da trắng nõn tươi trẻ, ngũ quan tinh xảo, một đôi mắt hạnh vừa to vừa tròn, tỷ lệ ngũ quan của cô tốt, thuộc loại vừa thuần khiết vừa quyến rũ.

Anh theo bản năng nhíu mày.

Gần đây cô rất bận rộn, công việc chị Manh nhận cho cô khiến cô không thể không làm việc liên tục, mỗi ngày ngủ không đủ giấc, tính tình tất nhiên cũng tệ hơn một chút.

Nhan Thu Chỉ thật sự không có ý định để ý đến Trần Lục Nam, sau khi trở về phòng, cô lấy đồ ngủ ra, đi vào phòng tắm.

Buổi tối trời lạnh, cô đưa tay quấn quần áo mình lại, duy trì một chút thể diện cuối cùng của ngôi sao nữ, không chạy vào thang máy.

Trần Lục Nam đóng cửa lại.

Trần Lục Nam kết giao bạn bè gì đó cô sẽ không quản, nhưng chuyện hôm nay, cô không thể không tức giận.

"Nhan Nhan, tạo hình hôm nay vô cùng đẹp, đáng tiếc tôi không thể..." Lời phía sau còn chưa nói ra, Nhan Thu Chỉ đã luống cuống tay chân tắt điện thoại di động.

Trần Lục Nam dừng một chút, thấp giọng nói: "Sẽ không.”

Lúc bỏ xuống, thang máy vừa vặn đến, Nhan Thu Chỉ ấn thang máy lên lầu.

Cô ấy có ảo giác, một lát nữa ngọn lửa chiến tranh sẽ cháy đến trên người mình.

"Xin lỗi."

Trần Lục Nam liếc mắt nhìn cô: "Trong tủ lạnh không có gì cả.”

Nghe vậy, Trần Lục Nam đột nhiên nở nụ cười.

Nhan Thu Chỉ là người không kìm nén được lời nói, tuy rằng cô và Trần Lục Nam là liên hôn thương mại không có tình cảm, nhưng nếu đã kết hôn, phải tuân thủ quy tắc trong hôn nhân.

Lúc vào hội trường, cơn mưa nhỏ đã tạnh lại rơi xuống, tí tách tí tách, khiến lòng người nghe trở nên buồn bực.

"Anh là ai?"

“Quan Hà nói gì với anh?”

Đến khi Nhan Thu Chỉ lại lề mề thêm bốn mươi phút nữa mới đi ra ngoài: “Mãn Hán toàn tịch" của Trần Lục Nam vừa vặn bày lên bàn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Lục Nam được vệ sĩ hộ tống, ra khỏi vòng vây.

Nhìn hai bát mì trên mặt bàn, Nhan Thu Chỉ quay đầu nhìn anh: "Anh phá sản rồi à?”

Trần Lục Nam hơi gật đầu, bỗng dưng nghĩ đến điều gì đó, hỏi thêm một câu: "Quan Hà?”

Cô dừng lại, bổ sung nửa câu sau: "Nếu anh có gì đó với cô ta, anh cứ đợi đó mà ra đi tay trắng đi.”

Sau khi vào nhà, tiếng chuông lại vang lên không ngại phiền hà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhan Thu Chỉ lạnh lùng nói: "Vừa xuống máy bay đã có thời gian làm tạo hình tham gia hoạt động, thể lực thầy Trần thật tốt.”

Anh xốc chăn lên nằm xuống, Nhan Thu Chỉ dường như không nhận ra, vừa lướt điện thoại vừa nói chuyện phiếm với người khác.

Có vẻ vừa ấm áp vừa thoải mái.

Trần Lục Nam không để ý tới mấy lời nói linh tinh của cô, im lặng ăn cơm.

Vào đêm khuya, trong sự mơ mơ màng màng, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông, hỏi cô: "Chơi có vui không?"

Nhan Thu Chỉ không hề chột dạ, “à" một tiếng: "Tiên nữ không cần ăn cơm, đương nhiên không có nguyên liệu nấu ăn, anh không biết gọi cho người ta giao đến à?”

"Chung cư."

Trên thế giới này thế mà vẫn còn loại lưu manh không biết xấu hổ này?!

Quan Hà cười, cũng không để bụng việc Trần Lục Nam quên chuyện về mình, lúc cô ta muốn tiến lại gần nói chuyện, Trần Lục Nam lạnh nhạt nói: "Phiền cô nhường đường.”

"Hả?"

Cô ta sửng sốt, trên mặt tràn đầy sự xấu hổ, tựa hồ có hơi không thể tin được.

Cô thoải mái nghĩ nếu Trần Lục Nam không đột nhiên trở về, lúc này bên cạnh bồn tắm của cô hẳn là còn có một cái ly đế cao và một chai rượu vang đỏ mới đúng.

Vì lý do hoàn cảnh, xung quanh còn xen lẫn một vài tiếng nói chuyện, đều lặng lẽ lọt vào tai.

Vệ sĩ vẫn luôn đứng bên cạnh tiến lên, hoàn toàn chặn mọi người ở bên ngoài.

Ánh mắt Quan Hà sáng ngời, chân thành nói: "Đã lâu không gặp, thầy Trần, không ngờ…”

Nhan Thu Chỉ trừng mắt với anh, nhanh chóng thu chân lại, ngồi xếp bằng trên ghế, cử chỉ tùy hứng, một chút tư thái của thiên kim hào môn cũng không còn.

"Chị Nhan Nhan."

Thẩm Mộ Tình nhìn cô muốn nói lại thôi, nghẹn cả nửa ngày mà nói không ra một câu.

Vừa mới tắt đi, cô đối mặt với đôi mắt sâu thẳm như mực của người đàn ông.

Chương 2

Đang ăn, dưới bàn có thứ gì đó từ phía bên kia mò sang.

Cô mím môi: "Em gọi cho nhân viên bảo vệ.”

Bóng đêm dày đặc, bên ngoài gió lạnh.

Cơn tức giân của Nhan Thu Chỉ bùng nổ.

Cô lấy ra nhìn, giả vờ không nghe thấy, mặc kệ tiếng chuông vang lên rồi lại ngừng.

Nhan Thu Chỉ giống như không nhận ra sự cảnh cáo trong ánh mắt anh, tự mình tiếp tục, cô dùng ngón chân móc lấy ống quần anh, chui vào từ phía dưới, đi thẳng lên trên...

"Nói đã từng quay phim với anh."

Nhan Thu Chỉ bị tiếng cười của Trần Lục Nam làm cho bất an, liếc mắt nhìn anh: "Anh cười cái gì?”

Thẩm Mộ Tình nói: "Tài xế của tớ còn đang chờ ở bên kia, tối nay cậu về đâu vậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, khi Thẩm Mộ Tình nhìn Quan Hà tới gần Trần Lục Nam, hình như Trần Lục Nam nhìn về phía các cô.

"Chỉ như vậy? Anh đã nói gì?”

Bạn bè ở bên cạnh nói: "Đây là Quan Hà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Được."

Đúng vào lúc này, chiếc đũa trong tay Trần Lục Nam buông xuống, quy củ đặt ở bên cạnh, cứ bình tĩnh như vậy nhìn cô.

Châu Châu: "..."

Nhan Thu Chỉ cân nhắc ở trong lòng một chút, trước khi đối phương cúp máy thì nghe máy.

"Không quen."

Nhan Thu nghẹn lại, liếc mắt nhìn anh: "Tốt nhất là như thế, nếu anh dám…"

“…”

Người ngoài sẽ sợ, nhưng Nhan Thu Chỉ thì không.

Giống như người đàn ông bị phụ nữ vây quanh ở chính giữa không phải chồng cô, mà là một người qua đường.

Trần Lục Nam luôn biết bản tính của cô là như thế, ban đầu lúc hai người mới kết hôn, Nhan Thu Chỉ còn rất "đoan trang hiền thục", về sau, bản tính dần dần lộ ra.

Nếu không phải như vậy, Trần Lục Nam cũng không đến mức tới hôm nay mới nhìn thấy một mặt khác của cô.

Nhan Thu Chỉ dứt khoát hỏi.

"Chị Nhan Nhan, mau mặc vào."

Bên trong xe vô cùng yên tĩnh, Châu Châu quen biết Trần Lục Nam, nhưng cô ấy cũng không biết Trần Lục Nam là chồng của Nhan Thu Chỉ.

Mãi đến khi quần âu căng lên, cô không còn khe hở nào để đi vào mới dừng lại.

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ ha hả hai tiếng.

Nhan Thu Chỉ nhắm mắt nằm trong bồn tắm, bị sương mù dày đặc vây quanh, cả người giống như sống lại một lần nữa.

Ánh mắt Trần Lục Nam hơi co lại, bình tĩnh dời đi.

Châu Châu nhìn cô, an ủi: "Một cái đại ngôn mà thôi, chúng ta còn có nhiều lắm, chị đừng buồn nhé.”

Nhan Thu nghẹn lời, nhắm mắt đè nén cơn tức giận của mình: "Chờ một chút.”

Lời còn chưa dứt, Trần Lục Nam thản nhiên hỏi: "Chúng ta quen nhau hả?”

Nhan Thu Chỉ cong môi cười, đồng ý: "Được.”

Ngoài cửa truyền tới tiếng nói của người đàn ông: “Muốn ăn gì đó không?”

Họ có biết nhau không?

Dường như tất cả mọi thứ của cô làm đều là gây sự vô cớ.

Quan Hà trợn tròn mắt, không thể tin được nhìn Trần Lục Nam đi về phía hàng thứ hai, nơi đó chỉ còn lại hai người.

Trần Lục Nam nhấc mí mắt lên nhìn cô.

Giọng nói của cô thờ ơ, hết sức lạnh lùng.

Thậm chí lúc có ai đó chào hỏi anh, anh còn có thể dừng lại trò chuyện vài câu.

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ buồn cười liếc mắt nhìn cô ấy: "Chị Nhan Nhan của em là người sẽ buồn bã vì chuyện này?”

Thẩm Mộ Tình nhìn chằm chằm cô, rồi lại chuyển tầm mắt lên người Trần Lục Nam ở hàng ghế đầu, càng nhìn càng kinh hồn bạt vía.

Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam?

Châu Châu hiểu rõ, vừa định nói chuyện, tài xế đột nhiên hô to: "Cô Nhan, phía sau có một chiếc xe đi theo chúng ta.”

Nhan Thu Chỉ ngẩn ra, theo bản năng quay đầu lại, sau khi nhìn thấy biển số xe quen thuộc, cô híp híp mắt nói: “À, là fan tư sinh, kệ anh ta đi.”

Cô cảm thấy mình và Trần Lục Nam chắc chắn là bát tự không hợp, vì sao mỗi lần mình đã tức giận rồi mà anh còn có thể bày ra dáng vẻ bình thản như thế.

Sau khi ăn mì xong, Nhan Thu Chỉ đánh răng, chăm sóc da rồi đi ngủ.

Có fan tư sinh nào chạy xe Bentley sao?!

"Thầy Trần."

"Dám cái gì?"

Trần Lục Nam dường như không còn kiên nhẫn, chầm chậm nói: "Thôi, em nghỉ ngơi sớm một chút.”

Ngoại trừ gia đình và một vài người bạn thân thiết, những người khác không biết gì cả.

Trần Lục Nam không để ý tới cô, bỏ lại một câu: "Trong vòng nửa giờ đi ra đây.”

Không đợi Trần Lục Nam đến trước mặt hai người, Nhan Thu Chỉ đứng dậy trước, đi về hướng ngược lại với Trần Lục Nam.

Mười phút sau, Trần Lục Nam vào nhà.

"Sao không tiếp tục."

Nụ cười trên mặt Quan Hà cứng đờ, tâm tư xoay chuyển, vội vàng nói: "Thầy Trần là quý nhân thường hay quên, chúng ta từng quay phim cùng nhau, lúc đó ngài là nhân vật chính, tôi là nha hoàn.”

Nhan Thu Khương vừa xoay lại liền nhìn thấy người đứng ở cửa, ánh mắt cô rất lạnh: "Thầy Trần định nói cho cả thế giới biết quan hệ của chúng ta?”

Trần Lục Nam nhướng mày, cuối cùng cũng biết một loạt hành động làm mình làm mẩy của cô tối nay từ đâu mà tới.

Đợi đến khi Trần Lục Nam từ phòng tắm đi ra, cô đang cầm điện thoại cuộn mình trong chăn, khóe môi nở nụ cười, đôi mắt cong cong, hết sức quyến rũ người khác.

Trần Lục Nam mỉm cười, cũng không truy cứu chuyện cô vì mình xuất ngoại mà xóa tên mình, từ đó anh không thể vào tiểu khu.

Thẩm Mộ Tình nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Vậy được, ngày mai tớ qua thăm cậu.”

Cô theo bản năng muốn giải thích một chút, vừa mới há miệng, người đàn ông liền nghiêng người đè lại, tất cả lời nói của Nhan Thu Chỉ đều bị nuốt về, không có một câu nào hoàn chỉnh được nói ra.

Trần Lục Nam nghe giọng điệu kiêu căng của cô, cũng không tức giận: "Hôm nay anh vừa xuống máy bay.”

Màu mắt anh nhàn nhạt, con ngươi màu hổ phách nhìn cô, rõ ràng là không làm gì cả, nhưng hết lần này tới lần khác làm cho người ta cảm thấy hoàn toàn bị áp bức.

Anh nhìn người đang đưa lưng về phía mình, dời tầm mắt ra nhìn về nơi khác. Nhan Thu Chỉ không để tâm gì tới phòng cưới của hai người lắm, nhưng căn hộ bên này, cô đã dụng tâm bố trí.

Vừa đi tới cửa thang máy, tiếng chuông điện thoại di động của Nhan Thu Chỉ vang lên.

"Ồ."

Nhan Thu Chỉ nhìn cô ấy: "Bảo tài xế đưa cậu về cùng nhé?”

Nhan Thu Chỉ cũng không hài lòng lắm với thái độ tự giác của anh, cô thu dọn mấy bộ quần áo lộn xộn trên sô pha, đi thẳng về phòng.

Bỗng dưng, tay cô run lên, trong điện thoại truyền ra tiếng đàn ông.

Tài xế đã chờ ở cửa, cô lên xe, Châu Châu theo sát phía sau.

Châu Châu "hả" một tiếng: “Vậy sao tâm trạng của chị lại tồi tệ như vậy?”

Nhan Thu Chỉ vừa định từ chối, đột nhiên nghĩ đến chuyện mình vì mặc lễ phục mà không ăn bữa tối, cô mím môi, sự kiêu ngạo bị dập tắt một chút: "Muốn ăn Mãn Hán toàn tịch.”

Quan Hà không thể tin nhìn cô, có trăm ngàn vấn đề muốn hỏi, lại phát hiện xung quanh căn bản không có ai chú ý.

Lúc không trang điểm là thỏ trắng nhỏ, trang điểm xong là hồ ly nhỏ, hai thứ này, từ trước đến nay Nhan Thu Chỉ đều thể hiện rất tốt.

Nhan Thu Chỉ chợt mở mắt hoàn hồn: "Chuyện gì?”

Trong hội trường rộng rãi, ánh đèn trên đỉnh đầu được bật hết, rực rỡ chói mắt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2