Ngăn Cản Chồng Cũ Vai Phản Diện Hắc Hóa
Triệu Sử Giác
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 52: Về vũ đoàn
Nếu đã không ép buộc cô, tôn trọng cô, hỏi ý cô thì cô nói không được phép chính là không được phép.
Khuôn mặt Lăng Chân đỏ hồng: "Ban đầu cũng không tiếp xúc gần... Em lên lầu nhé."
Hôn là chuyện hai người yêu nhau mới có thể làm, cô và Ngụy Tỷ cũng không phải, tùy tiện hôn tới hôn lui... Cũng không thích hợp lắm!
Vào sảnh của khách sạn, đối diện đã thấy trưởng đoàn của vũ đoàn vui vẻ đến đón.
Cô gái kia vừa nhìn thấy cô thì vô cùng vội vàng đứng lên: "Chào, chào chị!"
Cố Tiểu Mộng là fan sách
Lăng Chân nhìn bạn cùng phòng của mình là một cô gái nhỏ gầy, bình thường cũng không nói nhiều nhưng nhảy múa rất đẹp, Lăng Chân có ấn tượng với cô ấy.
Cô phồng má hỏi anh: "Anh không thích sao?"
Chương 52: Về vũ đoàn
Lúc này cô ngẩng đầu lên, Ngụy Tỷ cười cười, tay đặt lên cổ cô, khẽ bóp: "Biết không."
Và... Cảm giác thoải mái.
"Ừm..." Lăng Chân tin, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Ngụy Tỷ khẽ cười một tiếng: "Đưa em đi xong thì sẽ đi."
Cô đỏ mặt chui ra khỏi ngực anh, một lần nữa kéo khẩu trang lên, đôi mắt hạnh long lanh trừng anh.
Hành lang khách sạn được phủ thảm dày mềm mại, Lăng Chân kéo va li đến trước cửa phòng mình, không phát ra chút âm thanh nào. Cô quẹt thẻ đi vào phòng, khiến người đang ngồi trên giường giật nảy mình.
Lăng Chân khoát tay: "Không có không có."
Ánh mắt Lăng Chân vụt sáng, không hiểu rõ mà hừ một tiếng.
Lăng Chân cẩn thận suy nghĩ một chút, mới bất đắc dĩ cúi đầu: "Hừ."
Lăng Chân kinh ngạc nhướng mày, không ngờ ngẫu nhiên bạn cùng phòng lại là fan hâm mộ của cô. Cô càng thân thiện hơn, kéo va li vào, cười nói: "Đều là người trong đoàn cả, em xem chị là bạn là được."
Nhưng một lát sau Lăng Chân đã phản ứng kịp.
Dáng vẻ mông lung của cô khiến cho người ta có cảm giác tội lỗi khi tùy ý bôi lên giấy trắng.
Lăng Chân cầm thẻ phòng của khách sạn, kéo va li đi vào trong thang may. Bọn họ ở phòng tiêu chuẩn, hai cô gái một phòng, Lăng Chân còn không biết mình ở cùng ai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lăng Chân vốn là người mềm lòng, đối với Ngụy Tỷ còn phải mềm lòng hơn so với người khác một chút.
Lăng Chân: "??"
Ánh mắt trưởng đoàn nhìn hai người bọn họ, lại cười với Lăng Chân: "Tôi vẫn nhớ cô đấy, bây giờ rốt cuộc có thể về vũ đoàn rồi."
...
Trưởng đoàn rất vui, nói với Lăng Chân số phòng của cô, sau đó hân hoam tìm người đặt menu đêm nay.
Cô giống như học sinh gặp cô giáo, căng thẳng vén tóc mai, khi trưởng đoàn đi tới thì dịu dàng mở miệng: "Chào trưởng đoàn..."
Cô nhận va li hành lý của mình từ tay Ngụy Tỷ, ngẩng mặt lên: "Vậy em đi nhé."
Lăng Chân nhột nên bật cười, né tránh qua một bên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rõ ràng không cho anh hôn!
Lăng Chân ngoan ngoãn gật đầu: "Được."
Bình thường Ngụy Tỷ sẽ không tham gia những chuyện này, nhưng anh quay đầu nhìn thoáng qua Lăng Chân, lạnh nhạt mở miệng: "Được."
Trưởng đoàn cười nhưng cũng không nhìn cô.
Cơm nước xong xuôi, Ngụy Tỷ đưa cô về trước cửa nhà như hôm qua.
Lăng Chân vẫn cảm thấy kỳ lạ vì sao trưởng đoàn lại có vẻ quen thân với Ngụy Tỷ như thế, nhưng cô rất ngoan ngoãn không hỏi. Cô mở miệng nói: "Trước đó xảy ra chút vấn đề, làm trưởng đoàn thêm phiền phức rồi."
"Ừm." Ngụy Tỷ cụp mắt nhìn cô: "Chăm sóc tốt cho mình." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lăng Chân kìm nén một hồi, khẽ nói: "Em nghiêm túc đó."
Cho dù không đau thì cũng không đúng mà!
Đầu ngón tay của Ngụy Tỷ khẽ xoa sau cổ ấm áp của thiếu nữ, động tác rất tự nhiên. Trong tiềm thức, anh hi vọng cô cứ tiếp tục mờ mịt luống cuống lâu một chút, cứ ngẩn người trong lòng anh như thế.
Dạ dày rỗng quá lâu cần từ từ hồi phục.
"Ừm." Ngụy Tỷ nói: "Buổi tối gặp."
Cô mím mím môi: "Biết rồi."
Anh không làm một bước này thì Lăng Chân sẽ mãi mãi không trở lại bên cạnh anh.
Bình thường trong vũ đoàn đều là nhóm người Tống Linh nổi bật. Từ trước đến nay Lăng Chân đều luyện múa cùng thầy Ôn, cô cũng không có cơ hội nói gì, rốt cuộc bây giờ có cơ hội bộc lộ rồi!
Sau khi rời khỏi công viên Hải Dương, Ngụy Tỷ dẫn cô đi ăn cơm. Lần này, bọn họ ăn thức ăn Dương Châu cạnh cửa hàng Thái, đây đều là món Lăng Chân thích.
Cuối cùng Lăng Chân cũng xác định, Ngụy Tỷ thật sự buông tay để cô đi lưu diễn. Trong lòng của cô dâng lên sự vui sướng, cả người mềm mại.
Trưởng đoàn của bọn họ đã hơn bốn mươi tuổi, là một vũ sư rất giỏi, đồng thời lại khéo léo, kinh doanh vũ đoàn rất tốt, địa vị trong giới không hề kém.
"Không phiền phức không phiền phức." Trưởng đoàn nghĩ phiền phức của cô gái này mang đến lợi ích nên cười xán lạn: "Không hề phiền phức!"
Trước khi Lăng Chân mở cửa, cô quay người nhìn anh, giọng nói có vẻ thăm dò: "Vậy mai em về vũ đoàn nhé?"
Lăng Chân ngẩn người, thầm nghĩ vị trí của mình quan trọng trong vũ đoàn vậy sao, về đơn vị còn có trưởng đoàn tự mình lên đón?
Lăng Chân cười, vô cùng thân thiệt phất tay: "Chào!"
Khi bà ấy đi, Lăng Chân cũng trở về phòng của mình.
"Ngụy tổng, ngưỡng mộ đã lâu! Anh xem sao anh lại còn cố ý tới một chuyến..."
Ngụy Tỷ gật gật đầu: "Được."
Ngày hôm sau, Ngụy Tỷ đưa Lăng Chân đến khách sạn mà vũ đoàn Phương Đông ở lại.
"Em đi làm chuyện em thích đi." Ngụy Tỷ đưa tay nhéo lỗ tai cô. "Sau đó trở về là được rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lăng Chân không ngờ chuyến lưu diễn của bọn họ được đãi ngộ tốt thế, lại được ở khách sạn năm sao. Cô cảm thấy vũ đoàn này thật giàu có.
Mặc dù lòng tham chiếm hữu vẫn y nguyên không lắng lại được, nhưng anh có thể vì tương lai mà nhẫn nhục chịu đau. Chim chóc xinh đẹp cũng nên phô bày lông vũ của mình ra, anh muốn chiếm hữu vĩnh viễn thì cần chịu đựng cái giá của sự xinh đẹp của cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lần này Lăng Chân ăn đến vui vẻ, đang ăn thì nhìn thoáng qua Ngụy Tỷ. Anh đang uống trà, cơm thì không ăn được bao nhiêu.
"Em, em tên Tiểu Mộng." Cô gái nhìn Lăng Chân, mặt dần đỏ lên: "Em... Em là fan của chị!"
Ngụy Tỷ cúi đầu, khẽ nói: "Đuổi anh à?"
Ngụy Tỷ thấy đỡ thì thôi, rủ mắt cười: "Anh cũng nghiêm túc."
"Không phải." Ngụy Tỷ nói. "Anh không đói lắm."
Trong khóe mắt của Lăng Chân hiện lên vẻ vui mừng, cô cong khóe môi: "Anh cũng phải về thành phố A chứ?"
Ngụy Tỷ dừng một chút: "... Cách xa đàn ông ra một chút."
Trưởng đoàn nhiệt tình mới Ngụy Tỷ ăn bữa cơm với mọi người vào bữa tối rồi đi.
Ánh mắt của Ngụy Tỷ bình tĩnh, tay đặt phía sau lưng Lăng Chân: "Tiện đường mà thôi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.