Ngã Vào Vòng Tay Anh
Mộc Kim An
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: Làm cho cô vui vẻ
_______________
Sầm Niệm nhăn mày, cảm thấy phiền phức nên đâm ra chán ghét: “Mẹ nghĩ là hôn nhân của mẹ và ba có cái gì tốt để làm mẫu cho con ư? Biết rõ là cái hố thì tại sao phải nhảy vào?”
“Ông cụ non….” Từ D·ụ·c còn chưa nói xong đã bị cúp máy.
Sầm Niệm hỏi lại: “Vậy nên?”
Bóng đêm đã buông xuống từ lâu, bữa cơm này đã ăn đến tận khuya.
“Dĩ nhiên không thành vấn đề rồi.” Úc Tiện buông đũa xuống, cong mắt nói: “Nếu chị thích em kí một trăm chữ cũng được.”
Sầm Niệm cực kỳ không đồng ý: “Đu idol cũng nên vừa phải thôi, chuyện này đã vi phạm pháp luật rồi. Nếu họ tiếp tục làm như thế thì sẽ rất nguy hiểm cho cậu. “
Nhìn thấy cô đi ra khỏi thang máy, lần đầu tiên Úc Tiện cảm thấy mình nhỏ hơn Sầm Niệm ba tuổi là chuyện đáng ghét nhất trên đời.
Úc Tiện mím môi, cũng không hề phủ nhận: “Muốn làm cô ấy vui vẻ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Có phải mấy fan kia lại đứng bên ngoài ĐỊnh Hồ Loan không?” Từ D·ụ·c hỏi.
“Về phương diện này anh em nhà các cậu đúng là giống nhau như đúc.” Ứng Kì nở nụ cười, “Anh cậu lúc trước vì theo đuổi Ứng Lê cũng tìm anh dạy cậu ta nấu ăn, không ngờ cậu cũng nghĩ tới chiêu này. Nói đi, muốn học món gì?”
Ứng Kì: “…….”
Đôi mắt Sầm Niệm bị nụ cười của Úc Tiện làm chói mắt, cô giật mình vài giây rồi mới định thần lại, “Nhất định là lo lắng rồi.”
Cô không giám để Úc Tiện làm giúp, sợ cậu làm nổ phòng bếp nhà mình.
Bắt đầu bước thứ nhất, Ứng Kì đã gắt gỏng: “Cậu không có một chút thiên phú nào hết, tôi nghĩ anh cậu đã đần lắm rồi, không ngờ cậu còn đần hơn!”
Nỗi phiền muộn trong lòng Úc Tiện lập tức tiêu tan không còn dấu vết.
Thấy đó là Từ D·ụ·c, cậu nhanh chóng trả lời điện thoại, “Có chuyện gì?”
Từ D·ụ·c suy nghĩ một lát: “Để tôi gọi điện cho bên bất động sản, bảo họ chú ý tới đám người kia một chút, ngàn vạn lần đừng để đám người đó bò vào trong.”
Lúc này cửa thang máy vừa hay mở ra, Sầm Niệm hơi hơi cười: “Vậy cậu gọi tôi là gì?”
Úc Tiện ngoan ngoãn gật đầu.
“Úc Tiện, cậu cũng đừng có chơi đùa tào lao, hiện tại có biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm cậu đấy.” Từ D·ụ·c hoảng sợ vội vàng cảnh cáo, “Rốt cuộc đối phương là ai? Nói không chừng người ta nhìn trúng tiền hoặc sự nổi tiếng của cậu thôi, cậu đừng có mà ngu ngốc.”
“Công ty từng ra mặt vài lần, vài người đều là trong tình trạng được cha mẹ nuôi thả.” Úc Tiện lắc đầu: “Cho nên chỉ có thể cảnh cáo vài câu thôi.”
Thấy là tên Chu Cầm Phương, cô nhìn Úc Tiện nói: “Mẹ tôi, tôi đi nghe điện thoại, cậu cứ ăn tiếp đi.”
Sầm Niệm giải thích: “Là bạn của tôi, cô ấy rất thích cậu, cho nên muốn nhờ tôi xin chữ kí.”
Giọng nói và biểu cảm của Sầm Niệm khi nghe điện thoại cạnh cửa sổ như được chiếu lại trước mắt cậu, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy bộ dạng như thế của Sầm Niệm.
Úc Tiện ở bên trong ló ra, tươi cười sáng lạn: “Chị tới rồi!”
Sau khi đến cửa nhà Úc Tiện cô nhấn chuông cửa.
Sầm Niệm há miệng cắn một miếng, hương vị quen thuộc làm cô ngạc nhiên trong nháy mắt, “Đây là hương vị của Triêu Tiên cư?”
“Cậu biết làm xôi sườn á?” Cô ngạc nhiên hỏi.
Ứng Kì ngáp một hơi: “Nếu thành công rồi thì anh đi ngủ đây, đừng quên việc cậu nói.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sầm Niệm không muốn nghe nữa nên cúp máy.
Tuy Úc Tiện buồn bực nhưng cũng chỉ có thể thành thật đứng im bên cạnh.
Sau khi quay đầu lại, vẻ mặt Sầm Niệm trở nên lạnh lùng, giọng nói nhàn nhạt: “Tôi mệt rồi, cậu mau về nghỉ ngơi đi.”
Căn nhà lúc này thật yên tĩnh.
Sầm Niệm rũ mắt xuống, cũng đã quen với giọng điệu của Chu Cầm Phương, “Con biết rồi, lần này mẹ gọi cho con là chỉ để nói với con chuyện này thôi sao?”
Úc Tiện không trả lời, kéo cô vào nhà, “Chị vào đi rồi em nói cho chị.”
Úc Tiện xắn tay áo nói: “Chị đừng có mà xem thường người khác, đợi đi rồi sẽ biết.”
Dư Tây cong mắt nói: “Tất nhiên là vì làm cho chị gái ăn.”
Anh không nói gì, quyết tâm ngày mai đến Định Hồ Loan tìm Úc Tiện.
Sầm Niệm đến bên cạnh giúp thu dọn, nhìn bộ dạng của cậu cũng đoán được một chút, dù sao đôi lúc đàn ông con trai cũng có loại lòng tự trọng khó hiểu này.
“Mấy kẻ điên này!” Từ D·ụ·c hận không thể chửi tục.
“Cậu bảo tôi đến đây có chuyện gì à?” Sầm Niệm nghi ngờ hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chúng ta từng hợp tác, ấn tượng của cậu ta đối với mẹ cũng không tệ lắm.” Chu Cầm Phương tiếp tục nói, “Nói không chừng sau này gặp mặt rồi con cũng sẽ thấy cậu ta không tồi.”
Bà lão cười: “Người trẻ tuổi lá gan phải lớn một chút.”
“Anh quan tâm chuyện này làm gì?” Úc Tiện hừ một tiếng, “Sao tôi phải nói cho anh?”
“Không.” Chu Cầm Phương lại nói, “Con có ấn tượng gì với con trai của giám đốc Lâm bên khoa học kỹ thuật Lai Tân không? Cậu ta …”
“Người đại diện của cậu có biết chuyện mấy fan kia không?”Sầm Niệm cảm thấy chuyện này không tốt lắm, “Biết thông tin cá nhân của fan không? Biết đâu nếu liên lạc với cha mẹ thì bọn họ sẽ bớt lại một chút.”
Nhớ tới chuyện kí tên cho Doãn Sơ Hạ ban ngày, Sầm Niệm thừa dịp tâm trạng Úc Tiện không tệ mở miệng hỏi: “Cậu có thể kí tên cho tôi không?”
Sầm Niệm không muốn xem TV, ngược lại đi tới phòng bếp theo cậu. Tuy rằng động tác Úc Tiện chậm chạp nhưng rất có trật tự, cũng không giống như nói giỡn, làm cô cảm thấy tò mò.
Sầm Niệm tưởng mình nghe nhầm nên vội vàng nhìn về phía phòng bếp, các nguyên liệu đã được bày ra gọn gàng.
“Con thật sự không cân nhắc sao?” Chu Cầm Phương lại hỏi, vẫn chưa từ bỏ ý định đó.
Sầm Niệm nhịn cười, hình như ngầm thừa nhận cách nói của Úc Tiện.
Sầm Niệm thay dép lê, bắt đầu đánh giá trong nhà, bố cục giống nhau nhưng phong cách lại khác hoàn toàn.
“Chị muốn chữ kí của em?” Úc Tiện nhìn cô đầy ngạc nhiên.
“Xôi sườn của Triêu Tiên cư nhà anh.” Úc Tiện lập tức nói, “Cô ấy rất thích ăn.”
Úc Tiện vui sướng cảm ơn: “Cảm ơn anh Ứng Kì!”
Lúc vào nhà Úc Tiện vẫn còn hờn dỗi, yên lặng thu dọn đồ ăn mới mua, nhất quyết không để ý tới Sầm Niệm.
Đêm khuya, trong lúc đợi nguyên liệu nấu ăn được giao tới cậu bấm gọi cho Ứng Kì.
Úc Tiện ừ một tiếng, nhớ tới trạng thái vừa rồi của Sầm Niệm, cậu ngập ngừng: “Nếu một người không vui thì có cách nào làm cho cô ấy vui vẻ lên không?”
“Năng lực bổ não này của anh phải đi làm biên kịch mới đúng, làm người đại diện đúng là nhân tài không được trọng dụng.” Úc Tiện thở dài, “Quên đi, anh cứ lo việc fan cho tốt, tôi tự nghĩ cách.”
“Nếu chị nói như vậy xem ra em làm rất thành công rồi, không uổng công em học lâu như thế.” Khóe môi Úc Tiện cong lên, trên mặt lộ ra vẻ hạnh phúc.
Sầm Niệm xoay người lập tức cau mày rồi đi ra ban công nghe điện thoại.
“Giống với hương vị của Triêu Tiên cư như đúc.” Úc Tiện ăn thử một miếng cũng hơi xúc động, dù sao lần đầu tiên cậu nấu ăn đã thành công.
____________
Chương 10: Làm cho cô vui vẻ
______________
Lần trước đi ăn cơm ở Triêu Tiên cư với Sầm Niệm cậu đã thấy cô ấy động đũa gắp xôi sườn nhiều nhất, có thể thấy rõ cô ấy rất thích.
“Yên tâm đi, ông ta sẽ không đến tìm con đòi vai diễn gì đó nữa đâu.” Chu Cầm Phương lạnh lùng thở dài một hơi, “Mẹ và ba con đều ở trong một vòng luẩn quẩn, ông ta có tí việc gì cũng đều hận không cho cả thế giới đều biết, mẹ có thể không biết sao.”
“Không cần cảm ơn mẹ.” Giọng nói Chu Cầm Phương lãnh đạm, “Tuy rằng mẹ và ông ấy đã ly hôn, nhưng dù gì vẫn mang danh là chồng trước, có mất mặt cũng là mẹ mất mặt.”
Từ góc nhìn của Sầm Niệm có thể nhìn thấy sườn mặt tinh xảo của Úc Tiện, xương quai hàm gọn gàng, không có một chút trẻ con nào. Điều này nói lên rằng người trước mặt chính là một người đàn ông, không phải chỉ là một cậu bé.
“Là fan nói với tôi, các cô ấy dùng clone chạy tới siêu thoại khoe rằng đã biết địa chỉ của cậu, sau đó bị các fan khác chửi, nick chính cũng bị lòi ra.” Từ D·ụ·c nghiến răng nghiến lợi, “Đã chuyển nhà vì họ một lần rồi, chẳng lẽ lại chuyển đi nữa?”
Sầm Niệm hơi kinh ngạc: “Sao mà mẹ biết?”
Qua một đêm, tâm trạng Sầm Niệm cũng đã khôi phục, vận động trên máy chạy bộ nửa tiếng thì nhận được tin nhắn của Úc Tiện.
Đầu bên kia Chu Cầm Phương im lặng không nói gì.
“Tôi thấy hình như cậu no lắm rồi, có vẻ không cần ăn cơm tối nữa nhỉ?” Cô cố ý trêu chọc.
Tuy tốn mất mấy tiếng, nhưng may là thành phẩm cũng thành công rồi, nếu bỏ qua một mớ hỗn độn trong phòng bếp.
“Có phải ba tìm con đòi vai diễn không?” Chu Cầm Phương nhàn nhạt mở miệng.
Úc Tiện suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra một cách.
Sầm Niệm giật mình: “Tại sao lại học cái này?”
Úc Tiện giả bộ đáng thương: “Những lời này em sẽ không nói với anh trai và chị dâu đâu.”
“Em muốn học nấu một món ăn, anh dạy em đi.” Úc Tiện khen anh, “Em biết trù nghệ của anh ta tốt nhất, cho nên muốn học hỏi một chút.”
“Anh Ứng Kì, em đang vội, em cần sự giúp đỡ của anh.”Úc Tiện nói, “Em nghe chị dâu nói rằng Thẩm Tầm Lam thích xem phim của em, anh nói…”
Úc Tiện cúi đầu, xử lý nguyên liệu nấu ăn một cách nghiêm túc, hoàn toàn khác với bộ dáng cười đùa thường ngày.
Chờ bà lão đi rồi Úc Tiện mới nhịn không nổi mở miệng, giọng nói vô cùng bất mãn: “Từ khi nào em trở thành em trai của chị vậy?”
Hai người gọi video, bắt đầu dạy học qua video.
Sợ Úc Tiện nói ra, Sầm Niệm còn đặc biệt huých tay cậu, cũng may Úc Tiện rất nghe lời.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đen kịt có vẻ tiêu điều, làm cô cảm thấy hơi khó thở.
Úc Tiện mím chặt khóe môi, khịt mũi, “Em biết, nhất định là chị cố ý.”
“Hôm nay tôi thấy họ đứng bên ngoài tiểu khu, chắc là không vào được.” Úc Tiện nói.
Mặc dù trời đã gần sáng, nhưng nhìn đĩa xôi sườn thành công nàycậu lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào, thậm chí còn muốn Sầm Niệm lập tức đi qua nếm thử. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi Úc Tiện về đến nhà lập tức nằm lên sô pha. Cậu gác tay lên trán, hơi nhíu mày.
“Úc Tiện, cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?” Bởi vì mộng đẹp bị quấy rầy làm Ứng Kì hơi bất mãn.
______________
Bởi vì chỉ có hai người, Sầm Niệm cũng không àm món gì phức tạp cả, vừa đủ một mặn hai chay một canh.
“Theo đuổi con gái?” Ứng Kì lập tức cười hỏi.
Úc Tiện nghiêng đầu cười hỏi: “Chị gái lo lắng cho em hả?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Úc Tiện sửng sốt, cậu còn chưa kịp nói với Từ D·ụ·c, không ngờ anh ta đã biết trước, “Đúng vậy, hẳn là đi theo tới.”
Cho đến khi một đĩa xôi sườn được bưng đến trước mặt Sầm Niệm sau đó cô mới phản ứng lại, Úc Tiện thật sự nghiêm túc.
Sầm Niệm vừa mới chuẩn bị cảm ơn thì di động bên cạnh vang lên.
Không quá vài giây cửa đã mở ra.
Một lúc sau cậu mới cầm lấy điện thoại.
Yu Xian gắp một miếng sườn non đưa lên miệng Sầm Niệm, mặt lộ vẻ chờ mong “Chị nếm thử xem hương vị thế nào?”
Tục ngữ có câu muốn nắm bắt được tâm tư của phụ nữ phải nắm bắt được dạ dày của cô ấy, cậu phải học nấu ăn, có khi Sầm Niệm không chỉ vui vẻ mà còn thích cậu nữa chứ.
“Nó dễ xấu hổ.” Sầm Niệm sợ người ta nghi ngờ cách ăn mặt của Úc Tiện nên cười giải thích.
Trong lòng Sầm Niệm ấm áp: “Cảm ơn mẹ….”
“Chị ơi, chị ngồi một lát đi, em làm xôi sườn cho chị.” Úc Tiện đưa cô đến sô pha, nhân tiện đưa điều khiển TVcho cô, “Chị xem TV đi, chờ một lát là được.”
“Cũng không khó lắm, dạy cậu là được.”
Úc Tiện chìm đắm trong ký ức, ngay cả tiếng chuông điện thoại vang lên cũng không nghe thấy.
“Cậu học nó khi nào?” Theo như cô biết, hẳn là Úc Tiện không biết nấu ăn mới đúng.
Kinh nghiệm của Úc Tiện đối với việc nấu ăn bằng 0, vì thế cậu tìm Úc Kì có một trăm phần trăm kinh nghiệm đến hỗ trợ, dù gì người ta cũng là ông chủ của Triêu Tiên cư.
Cô không quan tâm đến việc Úc Tiện có còn ở đây hay không, Chu Cầm phương cứ cố thăm dò cô hết lần này đến lần khác làm cô cảm thấy khó chịu.
“Cậu đang nói cái gì?” Tính cảnh giác của người đại diện lập tức trỗi dậy: “Ai không vui?”
Cậu cố tính tào nút thứat, Ứng Kì bên kia nhanh chóng thức dậy, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: “Nói đi, anh sẽ giúp cậu.”
Sầm Niệm trực tiếp cắt đứt lời nói của bà, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Không có, nếu mẹ muốn nói đến việc kia thì không cần nói nữa.”
Mong manh như thể sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Úc Tiện cảm ơn rồi tắt điện thoại.
Anh sai rồi, Úc Tiện còn xấu xa hơn Úc Tranh nhiều!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.