Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Cuộc chiến trong âm thầm
_ Ở đây , tôi đi mua đồ ăn !
_ Tôi có thể vào gặp cô ấy không ? Anh lại hỏi
Vương Nguyên bước vào , trên tay một túi đồ lỉnh kỉnh , đủ loại
Định mở miệng trêu nhưng nhìn hai cái mặt đang hình sự thế kia lại không dám . Nhỡ đâu họ nổi giận lại ném cô ra khỏi bệnh viện thì toi
_ Tôi đói rồi ! Cô cộc cằn , những gì tốt đẹp cô vừa nghĩ cho anh đều bốc hơi theo câu nói vô tình kia
_ Thẩm Hữu Kỳ , anh trai Tiểu Trân , em quyên rồi sao ?
Cô cầm lấy uống , cô đang định nhờ anh lấy đây
Ý Như trầm ngâm suy nghĩ , cố nhớ lại
_ Anh mua lắm thế ? Cô nhìn túi đồ hơi hãi , anh nghĩ cô là heo sao mua lắm thế . Cô là bệnh nhân mới tỉnh lại nha (đọc tại Nhiều Truyện.com)
_ Ý Như , em tỉnh rồi ??
Đội bác sĩ rời đi , Vương Nguyên liền đến phòng hồi sức theo chỉ dẫn của y tá . Thẩm Hữu Kỳ cũng đi theo
Vương Nguyên không buồn trả lời , mắt ném trên người Hữu Kỳ , không vui , hỏi cho có lệ
_ Anh tới lúc nào ?
_ Bệnh viện ! Anh đáo cụt ngủn , đến bàn rót ly nước đưa cho cô _ Uống chút nước đi !
_ Tôi ổn , còn Tiểu Trân ... ?
Cửa phòng mở ra , tưởng anh quyên gì quay lại lấy . Cô làm lơ , không thèm nhìn
_ Chứ cô nghĩ là ai ! Anh tằng hắng , như có dịp , anh bắt đầu xả ra cơn bão bức bách tích tụ suốt mấy ngày qua
_ Hai ngày !!!
Cạch
_ Cũng chịu tỉnh rồi hả ???
_ Ừ , đã nhớ , xin lỗi vì nhất thời không nghĩ ra !
_ Ngoài tôi ra còn có thể là ai ?
_ Được , chúng tôi đã chuyển bệnh nhân đến phòng hồi sức , phòng 501 , hai cậu cứ đến đó . Nhớ không được làm ồn và chăm sóc bệnh nhân cẩn thận , nếu không sau này nội thương sẽ để lại di chứng ! Bác sĩ căn dặn thêm
Anh múc muỗng cháo thổi thổi rồi đưa lên miệng cô , ánh mắt kiên quyết không cho cô cãi lại
Anh ta là ai ?? Cô đâu quen gì mà lại gọi cô thân mật thế , còn cả ánh mắt chẳng giống dành cho người xa lạ
Chẳng dám cãi lại , cô phải ngoan ngoãn há miệng ra ăn
_ Không sao , tôi không để tâm đâu ! Hắn vẫn cười ôn nhu , nụ cười đẹp đến điên đảo , thứ hiếm hoi nhất nơi hắn , có lẽ trên đời này chỉ có hai người con gái có cái cơ hội chiêm ngưỡng nó . Tiểu Trân và Ý Như
_ Đây là đâu ? Cô hỏi , giọng chẳng khá hơn chút nào , mắt đảo tứ tung
Giọng nói trong ấm quen thuộc lọt vào màng nhĩ thôi thúc cô phải mở mắt ra nhìn
_ Anh đưa tôi vào đây sao ? Hỏi đầy hy vọng
Trong chốc lát , suy nghĩ hai người đàn ông lại đi cùng một hướng , cùng nghĩ lại những gì bác sĩ nói
Uống xong , cổ đỡ khô hơn
_ Ngồi yên ! Anh gắt nhẹ
_ Vương Nguyên ! Cô nhìn anh , giọng yếu ớt khản đặc , định ngồi dậy
Cô đưa mắt nhìn lên , đang bước về phía cô là một người đàn ông rất rất điển trai , so với Vương Nguyên chính là kẻ tám lạng người nửa cân , cao ráo , phong độ , ánh mắt lại rõ ấm áp dịu dàng
_ Không hẳn ! Hai người cùng lên tiếng phủ nhận , mỗi người nhìn một nơi
Khóe mi khẽ động đậy , Ý Như cố gắng mở hai mắt nặng trĩu lên . Thứ ánh sáng chói lọi ập đến bất ngờ khiến đôi mắt yếu ớt chưa kịp thích ứng . Cô vội nhắm lại
Cô là rất biết thân biết phận hiện tại của mình nha
***
Ý Như ngẩn ra , tự dưng lại cáu với cô , nãy vẫn bình thường kia mà
Ý Như tiu nghỉu , hóa ra anh chăm sóc cô chỉ vì trách nhiệm chứ không phải xuất phát từ tình cảm
_ Em ăn rồi nghỉ ngơi , tôi có việc phải đi ! Hữu Kỳ đứng dậy , hắn không thích cảm giác bị cho ra rìa , thừa thãi
_ Sao rồi , em nhớ chứ ??? Hắn hỏi trong hy vọng
_ Tôi sẽ chú ý , cám ơn bác sĩ !
_ Bác sĩ , cô ấy sao rồi ? Anh vồn vã hỏi
Cửa phòng lại bị đẩy vào , Ý Như và Hữu Kỳ cùng hướng mắt phía cửa
_ Tôi ngủ bao lâu rồi ?
Cô gật đầu thay câu trả lời
Vương Nguyên khẽ nhếch môi , kẻ thứ ba rời đi , anh là người vui hơn ai hết (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thật sự thì sau chuyện đó tinh thần cô bé không được ổn , khủng hoảng tinh thần , luôn bất an , sợ hãi , 24/24 phải có người thân nhất bên cạnh . Nhưng hắn không muốn nói thật cho cô biết , sợ cô lại phiền lòng . Như thế không tốt cho nội thương
_ Vết thương em sao rồi đau nhiều không ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
_ Cám ơn em , không có em , không biết Tiểu Trân sẽ ra sao nữa ! Hắn dịu dàng , một phần trong lòng cũng thầm cám ơn cô đã không sao
Cô ngủ lâu thế sao ? Ngủ lâu mà dậy cũng còn tốt . Lúc đó cô cứ nghĩ mình sẽ không thể qua khỏi
Cô đúng là ngốc nghếch nhất quả đất , biết nguy hiểm vẫn lao đầu vào . Suýt chút nữa thì đã thành xác vô hồn rồi
_ Mới ! Hắn cũng chẳng vui vẻ gì , mới có chút không gian riêng tư lại bé phá đám (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bị trách mắng , cô không tỏ ra giận mà còn lấy làm vui , lém lỉnh hỏi một câu chớt quớt
_ Cô hay lắm , tôi chưa thấy ai ngu như vậy , một đám côn đồ to xác lại mang vũ khí mà cũng xông vào , cô nghĩ mình có chín mạng à . Có biết xém chút nữa cô đã thành ma rồi không !!!
Anh xoay người ra ngoài mua thức ăn
_ Tôi cần gặp gia đình bệnh nhân , ai là người nhà ? Bác sĩ hỏi
Cuộc chiến tình trường ... có lẽ đã bắt đầu trong âm thầm
_ Mấy ngày qua là anh chăm sóc tôi hả ?
Hai thằng đàn ông cùng chăm sóc một cô gái , có không muốn quen cũng phải quen
Không vội trả lời , hắn kéo ghế ngồi xuống đối diện cô , khẽ cười ôn nhu
_ Anh là ai ??? Cô nhìn anh ta đề phòng
Vương Nguyên đến ngồi bên cô , nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ . Càng nhìn lại càng thấy đáng giận
Bước vào căn phòng vip mà Hữu Kỳ đã cho người sắp xếp trước , hai chàng trai đĩnh đạc không khỏi nhức nhối lòng khi nhìn thấy Ý Như nằm bất động trên giường , vết thương sát lưng nên phải kê gối nằm nghiêng , môi khô khốc , mặt nhợt nhạt , tay găm kim dây truyền dịch
_ Con bé không sao !
_ Há ra !!!
Anh hối hận vì đã nói ra những lời khó nghe nhưng lời đã thốt ra không thể rút lại , đành nhắm mắt cho qua
Bác sĩ nhìn anh một lúc , hắng giọng
_ Vâng , tôi biết rồi ! Vương Nguyên nghe xong tinh thần bị chấn động , bị nội thương nặng ? Cô đang dây vài thứ chutện quái gở gì thế này ? Chỉ vì cứu một cô bé xa lạ mà suýt mất mạng chắc chỉ có mình cô
Vị bác sĩ trẻ tầm ba mươi đi ra , phía sau còn có thêm hai người phụ tá
Cô ngoan ngoãn để anh làm gì thì làm , mà có muốn động đậy cũng không được , bả vai rất đau
Ý Như ngây ngô , lại thấy buồn cười . Đồng thanh hợp ý thế kia mà lại bảo không
_ Ăn cháo đi ! Vương Nguyễn cầm tô cháo vừa đổ ra , cố tình chen cạnh Hữu Kỳ , ngồi lên giường ngay trước mặt Hữu Kỳ
Chương 16: Cuộc chiến trong âm thầm
Giận cô một thì hận tên đã khiến cô như vậy đến mười , anh hận không thể một tay trả lại vốn lẫn lời cho cô
Rốt cuộc chuyện diễn ra như thế nào ??? Cô là ai ???
_ Đã qua cơn nguy kịch , vết thương trên bả vai rộng và sâu mất rất nhiều máu , tạm thời còn hôn mê . Nặng nhất vẫn là vết thương nằm ở bụng trên , bệnh nhân bị người khác dùng sức đá mạnh dẫn đến thận và gan bị tổn thương nặng , cũng may cô ấy tập luyện nhiều , nội lực tốt , sức khỏe bền chứ không e rằng không thể giữ được tính mạng , nhưng cũng phải nghỉ ngơi nhiều , không được vận động mạnh ít nhất một tháng mới có thể hồi phục được
_ Vâng ! Ý Như vừa ăn vừa trả lời
_ Việc nên làm thôi , anh đừng bận tâm !
Phòng cấp cứu sau gần ba tiếng đồng hồ cuối cùng cũng tắt đèn , Vương Nguyên vụt dậy đến trước cửa chờ sẵn
Hành động ấy không qua nổi mắt Ý Như , cô tinh ý nhận ra giữa hai người này có cái gì đó bất đồng , nhưng vẫn là không dám hỏi
_ Nằm im đi , cử động nhiều không tốt cho vết thương ! Anh liền ngăn lại , đưa tay xuống phía dưới giường vặn núm nâng đầu giường lên , sau đó nhẹ nhàng nâng đầu cô lên vừa đủ lót cái gối vào sau lưng tránh phần vết thương ra
_ Gia đình cô ấy ở Việt Nam , không thể đến được , tôi là bạn cô ấy , có gì anh hãy nói với tôi
Thẩm Hữu Kỳ đứng một khoảng xa , ánh mắt lạnh lùng bỗng chốc trở nên tàn khốc nguy hiểm , bàn tay nắm chặt thành quyền , gân xanh nổi lên rõ rệt . Cái kẻ đã khiến người con của hắn ra như vậy , có c·h·ế·t 10 lần cũng không hết tội
Ý Như lòng buồn rượi rượi , không nhìn anh lấy thêm một cái . Lúc mở mắt nghe thấy giọng nói của anh , cô đã vui biết chừng nào ....
Cả hai , chẳng ai có ý định sẽ làm bạn với đối phương . Nếu có thể , chỉ có thể là tình địch
_ Hai người quen nhau sao ? Ý Như hỏi một câu không thể ngớ ngẩn hơn
Thẩm Hữu Kỳ ?? Cô nhớ rồi . Là anh trai Tiểu Trân , cô bé cô vừa cứu mấy hôm trước . Lần đầu tiên gặp Tiểu Trân , cô đã gặp hắn , còn nhận danh thiếp của hắn nữa nhưng cô chưa ngó tới nó bao giờ nên cũng chẳng biết hắn tên gì
_ Khỏi , tôi không chăm sóc cho cô để phải bỏ tiền thu dọn xác cô à !!! Giọng không cảm xúc , đã không nhắc thì thôi nhắc lại thấy giận vô cùng
_ Cám ơn anh nha !!! Cô vui vẻ ra mặt
Anh ta cũng thấy lạ , cô gái này tuy không thể gọi là mảnh mai nhưng cũng không phải là quá khỏe khoắn , vậy mà lại có thể sống sót sau cú đá tử thần ấy
_ Đưa tôi tự ăn ! Cô đưa tay bên vai không bị thương ra đón tô cháo
Thấy cô tỉnh , anh vui lắm . Nhưng vẫn cố làm mặt lạnh (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giọng ai đó lạ hoắc , trầm khàn không phải của Vương Nguyên , cả mùi hương trên người thoang thoảng theo làn gió là mùi bạc hà thanh mát không phải hương gỗ đàn hương dịu ngọt , ấm áp , dai dẳng thoải mái quen thuộc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.