Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 64. Nguyễn Thanh Trúc – Bùi Thị Xuân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 64. Nguyễn Thanh Trúc – Bùi Thị Xuân


Tổ tiên nhà họ Nguyễn là những người đầu tiên tìm tới Ấn Sơn, khai thác khí vận ở đó mà dựng nên thành Tây Sơn như ngày nay. Chính vì thế giữa người nhà họ Nguyễn này sẽ có một sự liên quan sâu xa nào đó với Ấn Sơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ta nhận con là đệ tử vì nhiều lý do, tạm ta chưa thể nói rõ. Nhưng con phải nhớ lời cuối cùng này của ta, con sinh ra chính là tinh linh của núi Ấn, sinh theo vận, mọi khó khăn khổ ải cuộc đời con chỉ khiến con ngày càng mạnh hơn. Tuy ta không muốn làm con áp lực…nhưng sự tồn vong của Tây Sơn Thành một phần còn phải nhờ vào con. Trời có thiên mệnh, mệnh ấy quy về một người tên Minh, tìm tới cậu ta con sẽ rõ. Không cần giấu sự tồn tại của ta đâu.”

“Đó là Loan Phụng Thiên Hoả Song Kiếm Pháp, sư phụ có truyền dạy cho tôi nhưng còn chưa thể nhập môn.”

Lúc này tại phòng của Trúc, cô tiếp tục tu luyện, sau đợt thí luyện, tu vi của trúc đã đạt tới tam giai năm sao, hoàn toàn đạt tới tiến độ mà cô đã lãng phí một năm qua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chân voi đạp phá đất bằng, miệng rống ta, vòi voi như cánh tay khổng lồ linh hoạt để chiến đấu, ngà voi như hai thanh giáo cứng hơn kim cương vừa phòng thủ vừa tấn công, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.

Trúc không ngờ Minh lại thẳng thừng như vậy, thế là thuật lại câu chuyện cho Minh nghe, cô tin tưởng sư phụ. Nếu sư phụ đã không muốn giấu trước người này thì cô sẽ không giấu.

“Cô có muốn biết thêm về sư phụ của mình không?”

“Xin hỏi vì sao tướng quân muốn gặp tôi?”

“Không rõ, nhưng có thể là vì dòng họ của cô.”

Nói rồi mọi thứ tan biến, Trúc lại xuất hiện giữa mọi người ở Ấn Sơn.

Minh lắc đầu.

“Tây Sơn Ngũ Phụng Thư, Bùi Thị Xuân.”

“Hôm nay ta dạy cho con đi quyền.”

“Người là?”

Ngay khi Trúc đang ngẩn ngơ, một người phụ nữ từ trên cao giáng xuống trước mặt cô.

Sau một phen ác chiến, linh lực trong cơ thể Trúc gần như cạn kiệt. Cô nhìn những người xung quanh dần hoá thành đốm sáng rồi biến mất, cũng đang chờ tới phiên mình.

Bà kêu gọi nữ lưu trong vùng cũng quyết tâm luyện võ, truyền dạy đi quyền múa kiếm, đệ tử của bà cũng không thiếu bậc tài danh. Có thể nói đủ tạo nên một đoàn nữ binh hùng hậu.

“Nếu ví khí vận như một cột khí, thì cột khí của người bình thường sẽ hưởng thẳng lên trời, còn cột khí của cô thì…nối liền với cột khí của Ấn Sơn. Có thể nói khí vận của cả hai tương thông. Nếu một trong hai gãy đổ thì bên còn lại cũng sẽ c·h·ế·t theo. Đó giống như con trong bụng mẹ, cô là thai nhi còn Ấn Sơn là mẹ, khí vận là dây rốn. Cả hai không thể tách rời.”


“Tinh linh là gì thì tôi không biết, nhưng khí vận của cô gắn liền với Ấn Sơn thì là thật.”

Người phụ nữ kia nhìn chằm chằm vào Trúc, đoạn cất giọng nói, giọng bà mềm mại nhưng cương quyết, dứt khoát.

Trúc trố mắt, chẳng lẻ Minh biết gì về sư phụ cô, không thể chờ thêm, Trúc gật đầu lia lịa. Cậu thấy vậy thì lật lại những ký ức về nữ tướng này trong đầu.

Từ ngày biết có người dùng thuật trù ếm ở trong nhà họ Nguyễn, Minh đã điều tra thông tin về nhà này.

Bùi Thị Xuân phất cờ trên tay, tấm cờ đột ngột dài ra rồi bao phủ toàn bộ không gian trước mặt. Bỗng chốc, bầu trời xanh hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một căn nhà gỗ cổ kính, chỉ loe lói một ánh đèn dầu. Người trời đang mưa rả rích, trăng cũng lên cao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

‘Bùi Thị Xuân sinh ra trong một nhà khá giả, thế nên từ nhỏ đã được văn ôn võ luyện, đọc nhiều kinh thư. Người chán ghét những chuyện nam nữ uỷ mị mà luôn hướng tới những bậc nữ hào kiệt lưu danh sử sách, thế nên ôm chí tòng quân.

Trúc cứ bất giác học theo những gì Bùi Thị Xuân chỉ dạy, tâm trí mông lung bị cuốn theo những bài quyền, võ thuật mà hoá thành một trạng thái tập trung cao độ.

Minh dừng lại, mĩm cười.

Trúc chưa kịp định hình thì giọng của người trước mặt lại vang lên.

Về sau Bùi Thị Xuân được tôn xưng là một trong Tây Sơn Ngũ Phụng Thư, chính là năm nữ tướng lừng danh nhà Tây Sơn.’

Thật ra, sau khi trận chiến kết thúc, không chỉ có Minh được lưu lại bí cảnh, còn có những người khác. Một trong số đó chính là Trúc.

Minh nghe xong lập tức rơi vào trầm ngâm, đoạn thở dài.


Trúc đang chìm vào trong những suy nghĩ về sư phụ thì giật mình, không ngờ ngay cả việc này mà Minh cũng biết. Cô gật đầu.

Từ đó Bùi Thị Xuân bỏ học, nhưng hàng đêm đều có một cụ bà đến dạy võ dẫu trời dông hay bão. Tuy không biết đó là ai nhưng bà vẫn không phụ lòng người chỉ dạy. Ba năm sau, tròn mười lăm tuổi, Bùi Thị Xuân võ đạo thành tài, liền dấy tâm hào hùng ra tay hành hiệp.

“Con mắt này của tôi có thể nhìn thấu khí vận. Trên đời nời luôn có người sinh ra mang theo khí vận vượt hẳn người thường, tôi gọi đó là người có mệnh cách đặc biệt. Nhưng khí vận của cô thật sự là lần đầu tôi thấy, không phải là người có khí vận cao nhất mà là người cso khí vận kỳ lạ nhất.”

Người này tóc buộc lên cao, trang phục kỳ lạ, vẫn có nét là trang phục phụ nữ nhưng tinh gọn để phù hợp cho chiến đấu, tay cầm kiếm, tay cầm cờ. Quanh người là hào quang sáng chói như nữ thần.

Trúc lập tức nhận ra đó là đoàn tượng binh mà cô đã nhìn thấy, để lại ấn tượng vô cùng lớn. Tượng binh khổng lồ như một tường sắt biết di chuyển, ủi ngang đồn Ngọc Hồi không nhân nhượng, đi tới đầu sang bằng tới đó, sức mạnh tuyệt đối.

Những ngày nay Trúc đã suy nghĩ rất nhiều, số phận của bản thân giống như đang bị chi phối, cảm giác này không dễ chịu chút nào. Hết cô chú ruột luôn muốn hãm hại, giờ lại tới những bí ẩn mà Trúc dần tìm ra.

Trúc nhíu mày, lùi về sau.

“Nghe nói nữ tướng Bùi Thị Xuân nổi danh với song kiếm, chẳng hay cô có được truyền dạy hay không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trúc tu luyện nhưng tâm không an, cứ suy nghĩ mãi về lời của sư phụ. Không chịu được được, Trúc với lấy áo choàng, người tên Minh này cô biết, ông nội cũng từng nhắc qua, chính là chỉ nhân của đốt tre đã giúp cô rất nhiều.

Thời gian trôi qua như gió cuốn, chớp mắt đã qua ba tháng.

Ngày còn đi học, khi ấy nữ nhi thường không được cho đi học, nên bạn học đa số là con trai, thấy bà khi ấy xinh xắn nhỏ con nhưng hướng võ nên chế nhạo. Bà không kiềm được, xuất thủ đánh cho hai người chấn thương rồi bỏ về nhà.

Dù là cảm ơn hay để giải đáp thắc mắt, Trúc cũng quyết phải nói chuyện với người này một lần.

Chương 64. Nguyễn Thanh Trúc – Bùi Thị Xuân


Trong giọng của Trúc có chút đắng đo.

“Còn chuyện sư phụ tôi nói về tồn vong của thành Tây Sơn thì sao. Tại sao lại nói tôi là tinh linh của Ấn Sơn.”

Đột ngột Trúc thấy khung cảnh đổi dời, trước mắt là hơn trăm con voi khổng lồ đang chạy dưới Mặt Trời, trên lưng chúng là những bóng người lấp ló đang điều khiển.

Minh ngồi trong căn hộ, đối diện là Trúc.

Minh lần nữa lắc đầu.

“Vì sao?”

Trúc ngẩng người, im lặng chờ Minh nói tiếp.

“Cô tìm tới đây có việc gì?”

Bùi Thị Xuân ngồi trên ghế, tay châm thêm lửa cho đèn, Trúc đang quỳ dưới đất. Bà nhoẽn miệng cười, gật đầu hài lòng.

Từ khi nói chuyện với Trúc, rất nhiều câu hỏi trong lòng Minh đã được giải đáp, kết hợp với những suy luận, cách giải ếm cho Hoành Sơn ngày càng rõ ràng.

Cậu nhắm mắt lại, con mắt giữa tráng đột ngột mở ra, nhìn chằm chằm vào Trúc, cô liền hoảng sợ bật lui về sau. Con mắt kia quá đáng sợ, trước mặt nó, Trúc cảm thấy mình có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào.

Hai mươi tuổi, bà lấy chồng là Trần Quang Diệu, hai người cùng chung chí hướng, tòng quân Tây Sơn bình định nước nhà, uy danh hiển hách. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô nhíu mày, tâm tư hỗn loạn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 64. Nguyễn Thanh Trúc – Bùi Thị Xuân