Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 55. Bảo Sơn Thiên Ấn – Đài Kính Thiên

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 55. Bảo Sơn Thiên Ấn – Đài Kính Thiên



Dưới chân núi cũng có người canh giữ, tuy Ấn Sơn không cấm người lên bái viếng, như cũng là nơi sâm nghiêm, phải có trật tự. Minh bừng tỉnh, nhận ra mình đang ở đâu.

Mình công nhận những chương gần đây lúc nào Minh cũng như người chơi đồ chưa rã, nhưng mọi chuyện đều có lý do, sẽ giải thích sau ạ.

“Sư phụ tôi gọi chúng ta tới tập họp ở cánh rừng phía nam thành Tây Sơn.”

“THIÊN.”

Họ nhanh chóng chạy vào trong, chỉ thấy ông cụ đang ngồi suy sụp trên ghế, trông già đi hơn mười tuổi.

Phía dưới lại là một tầng động khác, mõm đá mọc lên bén nhọn chi chít, phía trên cũng có thạch cao chảy xuống khiến hang động như một cái miệng khổng lồ đầy răng nhọn.

Như vậy mọi người đều im lìm chời đợi, đúng năm phút sau, ngay khi mặt trời hoàn toàn đã l·ên đ·ỉnh. Hòn đá to bỗng lay động, run chấn không ngừng.

Lúc này Nguyễn Thanh Trúc ngồi trong phòng riêng, xếp bằng tu luyện. Lần này không còn là thuỷ thuật tổ truyền của nhà họ nguyễn nữa, mà là hoả thuật. Trong tay lại cầm chặt một đốt tre sáng óng ánh.

Minh lại gần, lấy ba nén nhang từ ống nhang cạnh lư, đốt nhang. Đưa lên trước mặt, Minh vái ba vái rồi cắm vào lư, miệng thốt ra.

Hồng Tuấn gãi đầu cười ngượng.

Nhìn Ấn Sơn trước mắt, Minh hít một hơi thật sâu rồi bước từng bậc thang lên trên.


Hồng Lão cũng cười xoà, đúng là c·h·ó ngáp phải ruồi, mèo mù vớ được cá rán. Nơi này là ẩn động, có trận pháp che đậy, cơ quan ẩn nấp không cố định, Hồng Tuấn tìm được đúng là đại vận.

...

“Một tuần nay lão luôn có dự cảm bất tường, nhất là về sự kiện tê giác cuồng triều kia. Thế nên lão cùng Hồng Tuấn đi quanh thành để tìm kiếm nguyên do. Nhưng tìm hết năm ngày cũng không phát hiện manh mối gì.”

Minh quay về một mình, Phạm Nhã theo Hồng Lão và Hồng Tuấn để học pháp môn Hồng Hạc Lưu. Hồng Lão cũng có ý truyền dạy cho Minh, nhưng cậu cũng không muốn vô công mà thụ lộc nên từ chối.


“Bốn phương có dấu vết trận thạch, hội đủ ngũ hành tứ tượng. Có người đã dựng trận ở đây.”

Tốc độ này quả thật là làm người ta phải ganh ghét. Minh thở ra một hơi, một hơi sương trắng theo miệng thả ra ngoài, thơm ngát như mùi tre hứng sương đêm.

Ngay cả Hồng Lão cũng giật mình, không ngờ Phạm Nhã còn tinh ý hơn cả ông. Ông vuốt râu, trầm ngâm nói.

Lúc này mọi người mới chú ý đến vật lạ mà Hồng Tuấn chỉ, đó là một cái ao ở giữa động, nước đen như mựt, tanh hôi khó ngửi.

“Vì tôi biết người bị yểm là ai.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Minh bỗng nhìn về phía bia đã khắt câu đối, thình lình là hai câu mà Minh vừa nghe thần nhân đọc lên. Cậu nhìn rõ về phía lư hương, trên lư khắt chìm bốn chữ “Bảo Sơn Thiên Ấn”.

“Ý tiền bối là?”

“Tây Sơn, Bảo Sơn Thiên Ấn, Hoành Sơn, Tam Kiệt, Thiên Mệnh, Phượng Múa Rồng Bay, long mạch, trấn yểm…”

Mọi người lập tức không còn nghi ngờ gì nữa. Trần Minh Ngọc hỏi.

Trở về, trong lòng Minh đầy suy tính. Trực giác lại cho cậu biết mọi chuyện còn có nhiều ẩn tình, hoàn toàn không đơn giản như đã nghĩ. Minh cứ thế đi trong vô định. Không biết như nào đã đi đến chân núi Ấn Sơn.

“Con tìm lâu quá nên chán ngồi xuống ngó xung quanh, ai ngờ lại ngồi trúng cái nút nào đó cấn cấn…con lấy tay mò thì mặt đất bổng sụp xuống nên con rơi xuống đây.”

Cậu đột ngột nhắm mắt lại, con mắt màu tím trên trán lần nữa mở ra. Lần này Minh nhìn về phía ấn sơn, trong lòng thầm nhủ.

Lúc này hai mắt của Minh đã đóng chặt, khí vận nhãn lại vô thức mở ra. Minh rơi vào tình trạng vô thức như khi lần đầu đốt diện với long mạch ở Chiêm Thành, có điều lần này Minh không thể điều khiển được cơ thể, nhưng tâm trí lại biết được Mình đang làm gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Minh dừng lại, miệng lại phát ra tiếng.

Ông thở dài.

Nghe vậy mọi người nhìn nhau rồi mới lần lượt đi xuống.

“Thế là lão đổi vị trí tìm kiếm ở quanh rừng, theo bát quái chỉ dẫn thì đã đến nơi này, thật sự rất khó lường. Nơi này vốn có trận pháp thiên nhiên che chắn nên người thường không biết rõ vị trí cụ thể cũng khó tìm ra. Mọi người xem. nắng rất gắt, nhưng xung quanh hòn đá lại có bóng râm, còn khá lạnh nữa.”

“ĐỊA.”

Minh và Phạm Nhã tiến đến, chào hỏi qua rồi mới tập trung chuẩn bị nghe Hồng Lão định nói gì. Ông vuốt râu nói.

Qua một nghìn không trăm tám mươi bậc thang thì tới một đài hình vuông rộng hai nghìn mét vuông, bao quanh là mười hai trụ đá, trên trụ đá chạm khắt hình lân uy mãnh.

Mọi người bỏ qua sự bất ngờ, tò mò đi xuống, Hồng Lão đi trước mở đường.

Mọi người cũng nhìn về phía Minh. Cậu nhìn chằm chằm vào Yểm Hạt Thuỷ trong lòng cũng ngộ ra nhiều điều.

Ông dùng một chưởng thật mạnh, dường như là dùng toàn bộ sức lực của một linh sĩ thất giai, nhưng quái lại là hòn đá không bể nát, cũng không mảy may xê dịch.


Trần Minh Ngọc hít một hơi sâu, hỏi.

Khi Minh đang mãi suy nghĩ thì nghe tiếng gõ cửa, cậu mở cửa ra thì thấy Phạm Nhã đứng đó, nói.

Nào ngờ lại có hiệu quả. Cảnh giới vốn thụt lui của Trúc nhanh chóng quay trở lại. Nhất giai bốn sao, năm sao, sáu sao, liên tục không ngừng tăng lên. Trên trán của Trúc cũng hiện lên ấn hai cánh chim đỏ rực loé lên rồi biến mất.

Theo đó là tiếng chiêng kêu đinh tai nhứt óc, chớp mắt, mọi thứ trở lại như cũ. Mọi chuyện vừa xảy ra chỉ có Minh nhìn thấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phạm Nhã ngó đông ngó tây, lập tức hô lên khe khẽ.


Núi non bỗng run chuyển, chờ bay phấp phới, từng toán quân ra trận, voi chiến càn quét khắp nơi, tiếng trống dồn dã như tiếng tim đập ngày càng nhanh, không gian ngày càng sáng lên, đến lúc chói mắt thì lại tối đen lại, nhìn không thấy hai bàn tay.

“TRĂM HỌ LẦM THAN, NỔI TRỐNG TÂY SƠN TRỪ BẠO CHÚA.

Hồng Tuấn bên dưới đứng dậy hô lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Sao con tìm thấy lối vào đây?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mọi người nín thở, không ngờ nơi linh thiên tốt đẹp như vậy lại ẩn giấu những điềm dữ.

Trần Minh Ngọc lập tức nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, lập tức hỏi.

Lúc này như một hồi chuông cảnh tỉnh, mọi u tối trong đầu Minh như bị xua tan. Minh mở miệng, nói ra những cụm từ đứt gãy, tối nghĩa.

Hồng Lão thấy thế mĩm cười, ông lại vỗ nhẹ lên hòn đá ba vỗ. Đột nhiên nó trượt đi như có bánh xe. Phía dưới lại là một cửa hang. Trên vách hang là những tinh thạch toả sáng huyền ảo khiến không gian hang trong lòng đất cũng không tối đen.

Nếu có người ở đây, chắc chắn sẽ nghĩ Minh là một người điên. Không ai biết, cậu đang sâu chuỗi toàn bộ những manh mối và kiến thức từ kiếp trước kiếp này, dần dần tìm ra lối thoát khỏi sương mù.

Bỗng nghe thấy tiếng Hồng Tuấn la lên, sau đó là một tiếng bịch to lớn như anh ta bị rớt xuống một nơi sâu. Mọi người hốt hoảng bắt đầu tìm Hồng Tuấn, thì thấy anh ta đang nằm chèm bẹp dưới một cái hố sâu. Bên trong phát ra ánh sáng yếu ớt.

Minh hé môi, từ từ thốt ra.

“Xin tiền bối giải đáp.”

“Nơi này từng có người ở, quanh đây còn có hoả khí nhàn nhạt, hơn nữa là hoả khí do linh thuật tạo nên. Trên tảng đá giữa hang lại có phần nhẵn nhụi…nó được dùng làm bàn.”

Minh từ nãy đến giờ im ỉm giờ mới lên tiếng.

Hồng Lão lấy tay vỗ hòn đá, đoạn dùng lực, quanh thân tản ra khí tức khủng bố, nhưng chỉ truyền ra khuôn viên năm mét, không để kinh động bên ngoài.

Năm phút sau, Minh bước ra khỏi cửa. Sương mù che lấp cũng đã tan biến không còn. Cậu nhìn hai người đang đứng trước cửa nãy giờ, còn gật đầu cười chọc tức rồi mới đi tiếp.

Nhắc mới để ý, trời trưa mười hai giờ, mặt trời đã l·ên đ·ỉnh đầy, nắng chiếu vuông góc xuống thì làm sao bóng râm lại có thể lớn như vậy.

Lúc đến nơi trời đã giữa trưa, cánh rừng phía nam tuy có cây cao rợp bóng nhưng nắng vẫn gắt gỏng đến làm người cay mắt.

Hồng Lão xoa xoa tay, lòng bàn tay ông đã đỏ bừng, nóng như chảo dầu.

Thủ thỉ một mình, Minh đến lại gần người gác cổng, đưa ra thành chủ lệnh, họ lập tức cung kính để Minh đi vào. Đây vốn là thứ thành chủ đã cấp cho nhóm người của Minh để tránh phiền phức, nay đã có tác dụng.

“Khí vận trên Ấn Sơn ngày càng tăng cao, theo lịch thì còn một tuần nữa là sẽ đến hội Kính Thiên. Cứ có linh cảm có một sự kiện quan trọng nào đó sắp diễn ra.”

Minh gật đầu, thường thì Hồng Lão sẽ không làm phiền mọi người, nếu có gọi tới thì chắc chắn là việc quan trọng.

Hồng Lão hỏi.

Lại bước lên, qua trăm năm mươi bậc thang thì lại có một đài cao khác hình vuông rộng nghìn mét vuông. Bốn phương là bốn tấm bia cỗ chạm khắt hình núi non hùng vĩ, cảnh sắc tuyệt trần.

Nói đến đây Hồng Lão thở dài một cái nhẹ, nhìn vào hòn đá to tướng bên cạnh.

Nơi này cách khá xa tường thành, được nhiều bụi cây che kín, Hồng Lão đang đứng trước một hòn đá thật to, ngoài ra thì không có gì đặc biệt nữa. Bên cạnh ông ngoài Hồng Tuấn còn có một người, đó chính là Tây Sơn thành chủ, Trần Minh Ngọc.

Mọi người đều khá ngạc nhiên, không ngờ một người trẻ như Phạm Nhã lại tinh ý như vậy. Nhưng cậu ta cũng không dừng lại.

“Vậy là mọi chuyện đã rõ, có người vô tình hay hữu ý tìm thấy nơi này, cơ duyên gặp được Yểm Hạt Thuỷ, dùng nước này để yểm người khác. Vết tích để lại là của người đó, hơn nữa người này còn tại trong thành Tây Sơn.”

“Đây là Yểm Hạt Thuỷ, chỉ xuất hiện ở nơi ô uế, tanh tưởi, năng lượng xấu tích tụ hơn trăm năm mới thành. Nhưng…”

“NHÂN.”

Một tuần sau, tại trong phòng của Minh, linh khí từ ngoài điên cuồng tràn vào phòng, bị Minh hút sạch vào cơ thể. Một lúc sau, trong không khí nghe một tiếng răng rắc, cảnh giới của Minh theo đó đột phá tới tứ giai ba sao.

Lời tác giả: Tác là người Bình Định, tuy không phải người huyện Tây Sơn nhưng cũng muốn kể lại cho mọi người nghe những giai thoại ở đây, có một nơi linh thiên cũng có câu chuyện bị trấn yểm nhưng không nổi tiếng nên tác muốn giới thiệu đến quý bạn đọc. Triều đại Tây Sơn tuy ngắn nhưng hào hùng, là nơi địa linh nhân kiệt, rất nhiều anh hùng đã đi vào thần thoại, được thần hoá và thờ cúng đến tận ngày nay. Mời quý bạn đọc đón xem diễn biến tiếp theo, nơi những trang sử đã khép lại giờ được mở ra và viết tiếp.

BỐN PHƯƠNG LOẠN LẠC, GIƯƠNG CỜ BÌNH ĐỊNH CỨU LƯƠNG DÂN.”

“Vì sao nói vậy?”

Bước tiếp, tiếp đó là chín mươi chín bậc thang. Trên cùng là một đài hình tròn, trống trãi, giữa là một lư hương khổng lồ, phía sau lư là một bia đã khắt hai câu đối. Xa nữa là núi cao chập chùng, hùng vĩ bao la.

“Nơi này có thiên nhiên trận pháp, dùng cách thông thường không thể phá. Nhưng lão đã bày giải trận được một ngày, ngay lúc mặt trời hoàn toàn l·ên đ·ỉnh đầu, dương khí cực thịnh thì cửa trận có thể mở.”

“Nhưng nơi này là vùng đất lành, nằm gần thành Tây Sơn, long mạch dưới đó cũng làm cho đất đai xung quanh trở nên lành tính nhưng lại xuất hiện nơi thế này…e là dưới thành Tây Sơn còn có tai hoạ ngầm.”

Thế là mọi người cùng nhau đi tìm dấu vết còn sót lại. Năm người, còn có linh sĩ thất giai, lục giai, nhưng tìm hết nửa giờ thì vẫn không có dấu tích. Họ đều cau mày, chẳng lẽ nghĩ sai rồi.

“Sư phụ, bên dưới có vật lạ.”

“Ấn Sơn…ngươi đã dắt ta đến sao?”

Theo lời ông nội, cô chuyển phương pháp tu hành, còn cầm theo đốt tre này. Ông nói cô sẽ lấy lại thiên phú, Trúc vốn không tin, nhưng người đã quá tuyệt vọng, dù thử cách nào cũng phải thử.

Chương 55. Bảo Sơn Thiên Ấn – Đài Kính Thiên

Hồng Lão và Phạm Nhã liền nhận ra đây là thứu gì nên lập tức đề phòng.

Trong ánh mắt của khí vận nhãn, trời quang mây tạnh bỗng sấm chớp rền vang, đất đai rung chuyển. Trên trời vô số hình dáng thần nhân đứng lấp ló. Dưới đất là muôn thú gào thét chạy ầm ầm. Trên cao bỗng ló ra ba cái mặt người khổng lồ, vàng như hoàng kim, miệng há ra to như hố đen. Giọng ồm ồm đồng thanh từ ba khuôn mặt vang lên.


Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 55. Bảo Sơn Thiên Ấn – Đài Kính Thiên