Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 49. Tre chống trời
“Long mạch quy hồi đại địa.”
Tưởng đâu mọi chuyện sẽ kết thúc tại đây. Nhưng lúc này một tiếng gầm to vang vọng ra từ đó. Đó chính là Uế Thiên Ma Tôn.
…
Giọng của Hồng Lão cất lên, vang vọng toàn bộ Chiêm Thành, kể cả những người trú trong hầm trú ẩn cũng có thể nghe thấy.
Truyện cây Nêu ngày Tết trích theo Nguyễn Đổng Chi trong Kho tàng truyện cổ tích Việt Nam. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lão không yếu ớt như thành chủ tưởng đâu.”
Hồng Lão từ xa cũng đáp xuống hiện trường, thành chủ nhận thấy vội cung kính nhường chỗ. Hồng Lão vuốt râu cười, thay Minh giải thích.
Minh gật đầu, giải thích.
Cụ Lâm cố nở ra một nụ cười, phẩy tay.
Cứ thế vô số tuyến linh khí đủ loại màu sắc hướng về tre trăm đốt, tạo thành từng vầng hao quang sáng rực tuyền năng lượng cho cây tre không ngừng mọc lên cao.
Nhưng mọi chuyện cũng không dễ dàng như vậy, vừa tốn cực nhiều tinh thần để vận bài khấn hiệu triệu tử sĩ, vừa liều mạng để thanh tẩy long mạch. Có thể nói, lúc này Minh đã sức cùng lực kiệt, tinh thần mệt mỏi, linh lực khô cạn, trạng thái vô cùng yếu.
“Địa mạch?”
Phật bàn với Người đứng đầu của Quỷ, xin miếng đất bằng bóng chiếc áo cà sa treo trên ngọn cây tre.
Lời tác giả:
Lúc này mọi người cũng đến nơi, ai cũng choáng ngợp khi nhìn thấy long mạch, lần đầu họ nhìn thấy rồng, mặc dù đây cũng chỉ là khí vận hoá long, nhưng cũng đủ để họ mở do tầm mắt.
Những người ngã xuống, hiến xương hiến máu cho quê hương, cho những người còn sống, lửa nhân loại đời đời truyền xuống. Đa số những người ở đây đều dưới sáu mươi tuổi, chưa từng trải qua trận chiến nào khốc liệt như thế này. Giờ nhìn cảnh còn người mất, khó tránh trong lòng chùng xuống.
…
Sang mùa khác, Quỷ lại chuyển qua phương thức "ăn gốc cho ngọn". Phật bảo Người lại chuyển sang trồng lúa. Kết quả Quỷ lại hỏng ăn. Quỷ tức lộn ruột nên mùa sau chúng nó tuyên bố "ăn cả gốc lẫn ngọn". Phật trao cho Người giống cây ngô (bắp) để gieo khắp nơi. Quỷ lại không được gì, còn Người thì thu hoạch cơ man là trái ngô. Cuối cùng Quỷ nhất định bắt Người phải trả lại tất cả ruộng đất không cho làm rẽ nữa.
Lúc này tre càng mọc càng cao, rốt cuộc chiều cao của nó đã sánh ngang bán kính Chiêm Thành. Tấm áo bào phấp phới trước mắt trời, bóng của nó rợp phủ cả đất Chiêm Thành một cách thần kỳ, Chiêm Thành chìm trong một cái bóng che chở, khắp nơi xuất hiện những đốm thất thải lơ lửng bay lờ đờ, ngày như hoá thành đêm, cực kỳ huyền ảo.
Thế là đồng loạt kéo vào thành, thế không thể cản.
Lúc này tại mặt đất, nơi sư thầy vốn đang ngồi giờ chỉ còn lại một tăng bào được xếp gọn và một viên xá lợi óng ánh đặt lên trên. Thầy đã viên tịch.
Một lúc sau, long mạch lại quay về uốn lượn trên thân tre, lần này lại là hướng xuống dưới, cây tre chống trời khổng lồ cũng từ từ chìm xuống đất, như hoá thành một cái móng cực vững vàng nâng đỡ toàn đất Chiêm Thành.
Tại hiện trường, Minh thở dài, nhẹ nhàng vuốt đầu long mạch. Hồi sau cậu nhắm mắt lại, vận dụng chút linh khí sót lại cuối cùng triệu hồi một thân tre cực to lớn, thân tre to như cái trụ đình. Tre từ từ mọc lên khỏi mặt đất. Minh không ngừng truyền linh lực vào tre, tre ngày càng nhô cao.
Quỷ thấy không thiệt hại gì nên đồng ý. Khi đó Phật dùng phép thuật để bóng chiếc áo cà sa đó che phủ toàn bộ đất đai khiến Quỷ mất đất phải chạy ra biển Đông.’
Đôi mắt long mạch mở trừng, như được hiệu triệu, nó cố gắng vùng vẫy, nhẹ nhàng bay lên cao. Tre trăm đốt tạo ra một hấp lực to lớn, thân tre cũng phát sáng chói loá. Thân hình khổng lồ của long mạch cuốn lên, uốn lượn vòng quanh cây tre.
Lúc này áo choàng phi tốc bay l·ên đ·ỉnh cây tre chễm chệ trên cao, theo gió to phấp phới, tuyến linh từ từ bốn phương tám hướng liên tục hướng tới tạo thành một khung cảnh rất kỳ ảo.
Minh không không quan tâm rất nhiều người đã tụ hợp đến nơi này, cậu tiếp tục nhập định, cố gắng hết sức để tre tiếp tục mọc.
Nói đến lâu, nhưng mọi chuyện chỉ xảy ra trong vọng hai giây ngắn ngủi.
Sau khi nghe giải thích về nguy cơ của long mạch, tất cả mọi người đều cực kỳ lo sợ. Chẳng lẻ lại phải rời xa đất tổ, tất cả mọi người đều không muốn. Chỉ biết ký thác kỳ vọng vào thiếu niên trẻ tuổi này.
Như vậy phần đầu, Chiêm Thành đã khép lại tại chương 49, sau đó là hành trình mới của Minh trên khắp đất Liên Minh Nhân Loại. Mong quý bạn đọc sẽ tiếp tục theo dõi và ủng hộ truyện.
“Nguy, long mạch đang nguy hiểm.”
Những người ở đó không thể ngăn lòng xúc động, họ đều thầm cảm phục tấm lòng của sư, không ai bảo ai. Đồng thanh.
Cảm nhận được linh lực dồi dào không ngừng cuốn tới, Minh biết mình không thể xử lý tất cả, gây ra lãng phí rất nhiều. Thế là cậu cởi áo choàng ra, giơ lên bằng hai tay.
Chân thành cảm ơn!
“CHIẾN!”
Nghe lời của Minh, tất cả mọi người thấy trong lòng mình trầm trọng, tim đập như trống, tuy họ không biết nơi đó là nước nào, Biển Đông ở đâu hay chuyện này có thật hay không. Nhưng trong huyết quản niềm tự hào giống nòi cuộn trào, ý chí bất khuất cháy bùng, dù có trải qua tai kiếp khốc liệt thì đó cũng chỉ là que củi làm cháy mạnh thêm ý chí của họ mà thôi.
“Khắc xuất khắc xuất.”
“NHÂN LOẠI THẬT SỰ MAY MẮN, KHÍ VẬN NHÃN MỚI CÁCH BA TRĂM NĂM LẠI TÁI HIỆN, HỪ NGƯƠI PHẢI C·H·Ế·T!”
“Để tôi phóng ấn cổng lại, tuy không thể hoàn toàn đóng cổng nhưng cũng có thể tạm thời ngăn không cho dị tộc bước ra, đề phòng bất trắc.”
Minh thì thào, bàn tay vỗ ba cái trên mặt đất.
Lê Anh Như thở dài, bà có bản mệnh linh vật là sinh tử song hoa, hiểu rõ sinh tử, biết được chân lý trong đó, trong lòng càng thêm miên mang. Mắt nhẹ nhàng nhắm lại.
“Nay Chiêm Thành gặp khó, long mạch suy thoái. Nhưng một thiếu niên có thể vực dậy tình hình. Hiện cần mọi người giúp sức. Xin niệm câu ‘Linh lực quy nguyên’ truyền linh lực cho người đang khoác áo choàng, giúp cậu ta có sức để cứu rỗi long mạch.”
Long mạch hô ứng gầm thét, theo tre chìm xuống đất, lần nữa quay lại không gian riêng, tiếp tục phù hộ cho đất Chiêm Thành. Đại địa chấn động, quá trình khôi phục lại càng mạnh mẽ, cỏ cây theo vượn khí mọc lên xum xuê, lộc phát um tùm.
Mục tiêu của nó rõ ràng là Minh đang ngồi xếp bằng. Cha mẹ Minh lập tực phản ứng lại, không kịp suy nghĩ lao tới đỡ đòn cho Minh. Họ chắn trước mặt con trai, nhưng cũng bị vết mực kia đánh cho trọng thương rồi bị văng ra xa, vết mực bị suy yêu vài phần nhưng vẫn lao tới Minh với tốc độ cực nhanh, còn Minh thì đang nhập định, không thể né tránh.
Thành chủ vội ngăn lại.
Ngô Bá Đồng vội quẹt chóp mũi cay cay, ông hắng giọng.
Phạm Nhã giật mình, hỏi.
Lúc này Gà Trống Trắng đột ngột xuất hiện, chắn trước mặt cậu, hứng lấy vết mực, may mắn nó là yêu ma, có kháng tính cao hơn với đòn đánh này. Nhưng cũng không chịu nổi mà thét dài, b·ị đ·ánh thành những điểm sáng quay về không gian chiến sủng.
Một cách thần kỳ, tấm tăng bào toả sáng, tự động bay lên, mang theo sá lợi của sư trụ trì bay trở về chùa Hương Mai.
Những người còn lại thấy thế cũng không chần chừ, lập tức làm theo, theo đó vô số tuyến linh lực xuất hiện rồi nối lại với chiếc áo bào.
Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, Minh vung tay lên, áo bào tung lên trên không.
Người dân bước ra khỏi hầm trú ẩn, họ cùng với những linh sĩ cùng nhau quỳ xuống, vái lạy về phía cây tre chống trời, lòng vô cùng thành kính.
“Trước hết phải để cho nó vực lại một chút sức sống.”
Ông vung tay ra, áo choàng bay về phía Minh rồi choàng lên người cậu.
“A Di Đà Phật.”
…
Tre phi tốc cao lên, long mạch cũng ngày càng rạng rỡ, nó uốn lượn nhiều vòng rồi phóng thẳng lên bầu trời. Tre ngày càng cao, đâm thẳng chín tầng mây, long mạch vụt lên theo, tiếng long ngâm uy nghiêm vang vọng khắp nơi, những người phía dưới cũng càng thêm quyết tâm tụng niệm.
Phạm Nhã nhìn Minh, không biết cậu định làm gì, nhưng cũng gật đầu rồi lùi lại, chừa chỗ trống cho Minh. Người này kiếp trước từng tạo ra không biết bao nhiêu truyền kỳ, sử thi lưu lại nhiều đời. Phạm Nhã cũng muốn tin tưởng ở Minh, ít nhất hiện tại đó là niềm hy vọng duy nhất.
Nơi tụ hợp của dân thường, họ cũng không ngừng niệm câu ‘Linh lực quy nguyên’ tuy không phải linh sĩ, nhưng họ cũng có năng lượng cơ thể, hoà vào linh khí trôi nổi trong không khí, gần triệu dân thường cùng nhau đồng tâm, thế trận không thua gì bên linh sĩ.
Cụ Lâm b·ất t·ỉnh nảy giờ lúc này mới lao tới, tuy đã kiệt sức vì bị phản phệ nhưng vẫn cố chạy nhanh tới trước cổng thứ nguyên. Những người gần đó lập tức đứng ra dìu cụ lại.
Trong đôi mắt kinh ngạc của Phạm Nhã, từ dưới đất, mười tám cây tre từ từ phá đất mọc lên. Đó là mười tám cây tre Minh đã trồng xuống để gia trì cho phong ấn trận của ông cụ Lâm, không ngờ bây giờ còn có đất dụng võ.
Bên cổng thứ nguyên, đoàn quân tử sĩ còn chưa biến mất, từng bóng người vàng óng ngồi rạp trên mắt đất từng âm thanh hùng hồn vang lên ‘linh lực quy nguyên’.
“Đấy là chuyện về cây Nêu, bản chất chính là sự đồng lòng, tinh thần mạnh mẽ của nhân loại chống lại kẻ xâm lấn, bảo vệ quê cha đất tổ, bảo vệ đồng bào. Nay tre chống trời như cây Nêu bảo vệ nhân loại. Tre xanh rợp bóng chân trời, như hồn nhân loại đời đời sáng trong.”
“Người dũng cảm hy sinh, xác trở về đất, hồn cuốn theo trời, nhưng anh linh mãi mãi trong tim người ở lại.”
“A Di Đà Phật.”
Chương 49. Tre chống trời
Hồn tử sĩ thấy vậy cũng an tâm quay lại nơi an nghỉ.
Lúc này tại chiến trường ngoài thành, sau khi trận chiến lục giai kết thúc, bốn vị linh sĩ lục giai bên nhân loại lập tức quay lại hỗ trợ trận chiến, chẳng mấy chốc chiến sự nghiên về một phía. Nhanh chóng cuộc chiến đã đến hồi kết.
Những linh sĩ tụ tập tại long mạch chi địa nhắm mắt không ngừng tụng niệm, linh sĩ lục giai và Hồng Lão cũng liên tục tụng niệm, nước mắt bà Như rơi liên tục, vừa tụng niệm vừa cầu khấn cho con trai.
Cùng lúc, long mạch gầm lên rền trời, toàn thân nó chói vàng rực rỡ, đôi mắt rồng ánh lên thất thải, bay lượn khắp bầu trờ Chiêm Thành, nơi nó bay tới có đốm sáng rơi xuống, đất nứt lại màu mở, người b·ị t·hương được chữa lạnh, cây cỏ tàn lụi lại mọc lên.
“Tre chôn trong lòng đất đã lâu, hấp thu địa mạch gia trì cho phong ấn trận, nhưng nay phong ấn trận đã bị huỷ. May mắn, tre vẫn còn, vẫn không ngừng hấp thu địa mạch khí nhờ đó mới có thể giúp phục hồi cho long mạch.”
“Anh em, chiến trận còn chưa kết thúc, chiến hữu của ta còn đang chiến đấu với lũ tà ma, chúng ta phải mau mau ứng cứu. Chiến!”
… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
‘Ngày xưa Quỷ chiếm toàn bộ đất nước, còn Người chỉ làm thuê, và nộp phần lớn lúa thu hoạch cho Quỷ. Quỷ ngày càng bóc lột Người quá tay, và cuối cùng Quỷ tự cho mình hưởng quyền "ăn ngọn cho gốc". Người chỉ được hưởng rạ, tuyệt đường sinh nhai nên cầu cứu Đức Phật giúp đỡ. Phật bảo Người đừng trồng lúa mà trồng khoai lang. Mùa thu hoạch ấy, Người được hưởng không biết bao nhiêu củ khoai, còn Quỷ chỉ hưởng lá và dây khoai, đúng theo phương thức 'ăn ngọn cho gốc'. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thành chủ đã xử lý được còn Ngục Ma Hắc Ưng cũng lao cào cuộc chiến, tính cả sư trụ trì, tổng cộng có sáu linh sĩ lục giai. Tà ma vừa ra cổng thứ nguyên liền bị nghiền ép không thể lật ra sóng gió. Nhanh chóng chúng đã bị ép đến không thể bước ra khỏi cổng, sáu linh sĩ lục giai đứng chắn trước cổng như sáu tôn tượng thần thủ cửa không cho bất cứ con tà ma nào dám bén mạng vào thành.
Nhìn ánh mắt của lũ tà ta đỏ rực bên kia cổng cũng khiến cụ rùng mình. Ho khù khụ, cụ nói.
“Khắc nhập khắc nhập.”
Hắn vận dụng toàn bộ sức lực, một vết mực đen với khí tức cực mạnh vượt ra khỏi cổng thứ nguyên trước khi nó đóng lại hoàn toàn. Tuy bị vô số lớp không gian làm đứt gãy nhưng vết mực kia vẫn có sức mạnh không thể khinh thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Như một sáng kiến nảy ra trong đầu, Hồng Lão lấy ra một chiếc áo choàng màu trắng viền vàng, trên khắc một trăm lẻ tám ngôi sao xếp thành nhiều hình thù khác nhau.
“Bản mệnh linh vật kia tên Tre Trăm Đốt, là sinh mệnh thần vật, là đại diện của sức sống mới, sự đoàn kết của văn minh. Sinh theo khí vận, cùng có tác dụng nuôi dưỡng khí vận. Long mạch bị đã thương, trụ cột lung lay, tre trăm đốt này như một trụ cột mới, long mạch dựa vào đó có thể không ngừng hấp thu khí vận phân tán để bồi bổ bản thân. Kỳ tài, quả thật là bậc kỳ tài!”
Minh thở dài, bước tới bên cạnh đầu rồng khổng lồ đang phủ phục, ngồi xếp bằng xuống. Sau khi được thanh tẩy oán khí, màu sắc long mạch đã trở lại hoàng kim như thông thường, nhưng giờ đã ảm đạm phai mờ, chứng tỏ nó đang rất yếu. Có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào.
Mọi người lúc này thả lỏng đôi chút, thành chủ lúc này nhớ ra điều gì.
Nói rồi ông lập tức đạp không phóng về phía long mạch chi địa, những linh sĩ lục giai khác lập tức đuổi theo, chiến sĩ còn lại nhìn nhau ngơ ngác rồi cũng nối bước theo sau.
Minh gắng gượng tiếp tục truyền linh lực vào tre trăm đốt, trợ nó mọc cao lên. Cắn răng, đôi mày của Minh bắt đầu run rẫy, nhưng cũng đã đến mức giới hạn. Minh hộc một tiếng rồi phun máu. Máu từ miệng, hai tai, hai hốc mắt, hai lỗ mũi cứ thế rướm ra làm ướt nhẹp khuôn mặt. Cậu đã ép tinh thần và cơ thể của mình quá mức trong cả cuộc chiến. Long mạch đang bay ngày càng cao cũng bắt đầu tuột xuống, nguy cơ suy yếu như cũ.
Lập tức, cha mẹ Minh liền làm theo, nhắm mắt niệm câu ‘linh lực quy nguyên’. Từ người họ hiện lên một tuyến linh lực màu vàng rồi nối lại với áo chàng, linh lực từ họ cũng bổ sung vào cơ thể khô kiệt của Minh. Nhưng khô mộc phùng sinh, Minh mở mắt, lập tức tiếp tục công việc, tre mọc ngày càng cao.
Từ từ theo chiều dọc của tre trăm đốt, long mạch ngày càng lên cao, bay lên tới đâu thân hình nó toả sáng tới đó, như được hồi sinh, ngày càng uy mãnh.
Nói rồi thân thể ông phát sáng, dần biến lớn rồi tan rã thành vô số đốm vàng, những đốm vàng kia phi tốc hướng về phía ngọn tre. Đó chính là toàn bộ những gì còn sót lại của sư trụ trì, ông nguyện hiến toàn bộ những gì còn lại để bảo vệ Chiêm Thành. Nhận được trợ giúp, tre trăm đốt ngày càng mọc lên nhanh, giống như đâm thủng trời.
“Để tôi kể mọi người nghe về một câu chuyện.”
Cha mẹ Minh lập tức phóng lại định xem cậu như thế nào nhưng đã bị Hồng Lão ngăn lại. Họ cũng bình tĩnh lại, bà Như rơm rớm nước mắt nhìn Minh, bà biết giờ mà lao lên có khi mọi chuyện còn tế hơn. Nếu giờ đánh gãy mạch linh lực của Minh, long mạch sẽ hoàn toàn bị huỷ diệt, cả Minh cũng sẽ bị phản phệ mà nguy hiểm tính mạng.
Tại tường thành đã sụp đổ, thình lình mọc lên một rừng tre rộng lớn bao phủ lấy Chiêm Thành, như một tường thành khác bao bọc lấy nhân loại, nó càng vững chắt hơn tường thành cũ. Vì rừng tre có thể đứt gãy rồi lại sinh, chỉ cần lửa nhân loại không dứt, rừng tre cũng sẽ vĩnh viễn trường tồn.
Nhìn vô số cái xác phơi dưới nắng, các chiến sĩ nhân loại hân hoan reo hò, ăn mừng chiến thắng tưởng chừng đâu không thể. Nhưng đâu đó vẫn có người âm thầm rơi nước mắt, có người quỳ rạp xuống mà khóc rống. Bởi vì dù trận chiến có diễn ra thuận lợi ra sao thì t·hương v·ong cũng là điều không thể tránh khỏi.
Cảm thấy còn chưa đủ, sư trụ trì nãy giừo im lìm hồi sức đứng dậy. Ông ngẩng mặt lên trời, chắp tay lại. Khẽ hô.
Sĩ khí lại dâng lên, các chiến sĩ đồng loạt hô to. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Khắc nhập khắc nhập.”
Vết mực đen mười không còn một lập tức bay vọt vào bụng Minh, Minh b·ị đ·ánh bật ngửa ra sau, máu đen từ thất khiếu tuông trào, không rõ sống c·hết.
Áo bào kia chính là Truyền Linh Bào, một linh bảo thất giai mà Hồng Lão sưu tầm được trên hành trình của mình, như là ý trời hôm nay lại có tác dụng. Nó có khả năng truyền năng lượng từ những người niệm chú cho người khoát bào, vô cùng kỳ diệu.
Giọng của ông vang vọng ba lần, tất cả mọi người đều nghe thấy.
Khi tre đã mọc cao đến cỡ năm tầng lầu. Minh nhận ra đã đến lúc, cậu vuốt vuốt sừng rồng, thì thào.
Những chiến sĩ cũng thấy mủi lòng, cúi gầm mặt cố che giọt nước mắt đang từ từ lăn xuống, không khí kiềm nén vô cùng.
Thấy cụ khăng khăng như vậy thì mọi người cũng không ngăn cản. Cụ bước lại cổng, Ngón tay cái bấm vào ngón tay trỏ, vận dụng linh khí, trên đầu ngón tay trỏ bật máu. Máu đỏ lơ lửng trên không trung, cụ lầm rầm niệm chú, máu tươi hoá thành một phong ấn rồi áp vào cổng thứ nguyên, như một tấm lưới bao vậy lại, tà ma tránh lui không thể bước ra.
Minh vẫn còn nhắm mắt, nhưng trên trán khí vận nhãn màu tím lại mở ra. Cậu dường như biến thành một người khác, nghiêm nghị hô to.
Minh nhắm mắt, miệng tự động mấp máy, giọng của cậu vang khắp nơi.
Mười tám cây tre bao vây lấy long mạch, chúng phát ra từng đốm sáng xanh vàng toả sáng dịu dàng. Những đốm sáng tự động di chuyển rồi bay về phía long mạch, chui vào trong cơ thể nó. Thần kỳ thay, sau một hồi hấp thụ toàn bộ đốm sáng, ánh sáng đã phai mờ của long mạch trở nên phục hồi đôi chút. Mắt rồng nhắm tịt giờ cũng có thể mở ra. Lờ đờ nhìn về phía Minh, nhãn thần của nó cực kỳ mệt mỏi pha lẫn bất lực.
“Cụ Lâm, cụ đang rất yếu, mong cụ dưỡng sức.”
Vừa vào thành, họ liền bị cảnh tượng chiến đấu giữa những chiến sĩ vàng óng và lũ tà ma làm cho sửng sờ, như sau khi nghe những người khác giải thích, đấu khí lại dân trào, lao vào chiến đấu càng hăng say.
Phạm Nhã nói không nên lời, bản mệnh linh mạch của Minh còn thần kỳ hơn cậu ta tưởng tượng rất nhiều. Người đời gọi Ngô Anh Minh là ẩn sĩ rừng tre quả thật còn thiếu nhiều lắm.
Long mạch hồi đại địa, không gian lại lần nữa vững chắt khiến cổng thứ nguyên cũng bắt đầu co lại, đứng trước bờ vựt xụp đổ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.