Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38. Ngửa bài
Quả nhiên, sau khi Minh dứt lời, một bóng đen nhảy từ một vách tường xuống. Bước ra khỏi bóng tối mới nhìn rõ là Nhã. Cậu ta đã đi theo Minh từ khi mọi người ra về. Phạm Nhã cũng không ẩn thân kỹ, còn ra cho Minh một số tín hiệu cho biết vị trí của mình cho nên Minh mới có thể dễ dàng phát hiện ra cậu ta.
“Ngồi đi, chắc cậu cũng có nhiều chuyện để nói.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cậu có tin trên đời này có tiên tri không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tấm bản đồ này con lấy đâu ra?”
“Giấc mơ của cậu…chính là một phần của tương lai. Tớ đã đi thư viện và đọc rất nhiều sách, con quái trong giấc mơ của cậu chính là Hoả Ngục U Mãng Thú, là một con quái vật thất giai đã b·ị đ·ánh bại cách đây sáu mươi năm, nhưng nó vẫn còn sống…”
Sau một lúc tìm hiểu kỹ, Minh bắt đầu cảm thấy mọi việc ngày càng nghiêm trọng. Theo Phạm Nhã nói, trong quá trình này bọn chúng sẽ lẫn rất sâu, muốn tìm cũng tìm không được.
Trong mỗi bảng đấu, người đứng đầu đem lại cho đội bốn điểm, người đứng nhì đem lại cho đội hai điểm còn hai người còn lại đem về một điểm.
Trong lúc ánh mắt của cha mẹ còn đang bất định. Minh nói tiếp.
“Một trăm lẻ tám mạng người, máu là dương, mắt luyện âm. Tám tháng mười ngày ma thai giáng sinh. Thai nhập thổ, long mạch ngã xuống, tường thành nứt đổ, ma quỷ ùa vào…”
“Con nằm mơ thấy…con còn nằm mơ được rất nhiều chuyện sẽ xảy ra.”
Tối đó, sau khi ăn cơm xong, Minh lại gõ cửa phòng cha mẹ. Ông Đồng mở cửa ra rồi hỏi.
…
Minh rùng mình, cậu khẽ nhíu mày. Mở rộng mọi tri giác, mọi giác quan của Minh đều khếch đại thông qua tầm mắt của Gà Trống Trắng.
Minh cũng bắt đầu suy nghĩ, nếu toàn bộ đều là sự thật…quá khốc liệt, bằng toàn bộ sức lực phải ngăn nó lại, bản thân là một người xuyên không còn mang theo hệ thống, đã biết trước còn không thể giúp gì thì Minh cũng không cam tâm.
Minh ngẩng người, không ngờ cái cơ Phạm Nhã đặt ra là như vậy. Cậu cũng gật đầu.
Cứ thế hai trận chiến xếp hạng của Minh diễn ra vô cùng chóng vánh, như cái cách Minh đạp nát tháp thí luyện vậy. Khán giả bên dưới cũng đã quá quen nên cũng không còn bất ngờ.
Nói xong Phạm Nhã đã biến mất khỏi con hẻm.
Phạm Nhã trầm mặt, đoạn cất giọng nói, giọng cậu ta vô cùng nằng nề và lo lắng.
Ra về, cả đội được cô Xuân mời đi ăn thịt nướng để chúc mừng, cả bọn đều vô cùng vui vẻ vui chơi ăn uống cùng nhau. Quả thật, sự cố gắng của họ qua ba tháng nay đã được đền đáp, họ đã chứng minh được bản thân mình hoàn toàn xứng đáng với cái tên thiên tài.
Cậu ta hít sâu một hơi rồi thở ra, đắng chát nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trận đấu vẫn tiếp diễn. Các thành viên còn lại của đội trường phía Nam lần lượt ra sân. Dường như so với leo tháp thì việc đấu tay đôi đối với họ là quá đơn giản.
Minh cố nén cười, dùng gương mặt nghiêm túc nhất có thể để gật đầu. Tiên tri đối với thế giới linh sĩ này cũng không phải điều gì quá khó tin, cậu tin chính bản thân cậu cũng có khả năng này, nhưng cậu không tin Phạm Nhã có. Minh không ngại cũng tự biên tự diễn một vở kịch với Phạm Nhã, ít nhất có thể moi nhiều thông tin từ cậu ta hơn.
…
Ông Đồng trở nên kiên định, đặt tay lên tay Minh, giọng trấn an.
Minh gật đầu, đoán trước chuyện này cũng xảy ra, cậu đã chuẩn bị trước những gì nên nói và cần nói. Cứ thế Minh theo cô Xuân đến toà nghị sự của Chiêm Thành, nơi thành chủ và ông Đồng cùng với một số người khác đã đợi sẵn.
Chương 38. Ngửa bài
“Mọi chuyện đã vượt ra khỏi những giấc mơ của tôi, bọn chúng đã đẩy nhanh tiến trình săn mạng người. Âm khí trong thành đột nhiên tăng cao như vậy chỉ có thể là chúng đã thu thập đủ mạng rồi bắt đầu tế luyện Uế Thiên Ma Thai.”
“Ý cậu là…âm khí?”
Khi cả nhóm đều ra về, cô Xuân giữ Minh lại. Cô nói.
Phạm Nhã gật đầu.
“Đó là lý do tôi muốn nhờ cậu, cậu phải nhờ cha cậu thông báo việc này cho thành chủ. Phải kịp thời phong ấn xung quanh long mạch, ít nhất phải là phong ấn lục giai, nếu không khó lòng tránh khỏi bị ma thai ảnh hưởng.”
“Yên tâm, tôi sẽ cố gắng. Cậu còn cần giúp gì không?”
Trường hợp xấu nhất cũng phải bảo vệ được những người bên cạnh.
Phạm Nhã tằng hắng.
Phạm Nhã đứng dậy, quay lưng đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Có chuyện gì vậy con?”
“Không cần trốn nữa, nơi đây không có ai đâu.”
Cha mẹ Minh nhìn tấm bản độ đặt trên bàn rồi nhìn nhau. Một lúc sau, ông Đồng đi đâu đó một lúc rồi quay lại, đặt một tấm bản đồ khác lên bàn, có điều tấm bả đồ này đã cũ mèm.
Minh cười gật đầu. Cậu sớm biết cũng có ngày Phạm Nhã sẽ tìm tới, chỉ và vấn đề thời gian thôi. Đọc qua vô số mô típ tiểu thuyết tương tự thì hành vi của Phạm Nhã khá dễ đoán. Cũng không phải Minh thông minh tới mức có thể dụ được người trùng sinh, nhưng Phạm Nhã vốn cũng không muốn né cái lưới mà Minh giăng ra.
Tuy nhiên so với lợi thế lấy được từ vòng thứ nhất quả thật là không sánh vào đâu, năm nay đúng là một cuộc thi không cân sức. Kết quả của năm nay cũng đã quá rõ ràng trong mắt mỗi người.
“Cha tin.”
“Minh, em theo cô một chuyến, cha của em cũng đang đợi.”
Phạm Nhã nhìn thẳng vào mắt Minh.
“Chỉ cần giúp tôi giữ bí mật về khả năng tiên tri của tôi là được. Còn những việc còn lại…cứ để tương lai đến đâu thì hay tới đó.
Nói đến đây giọng cậu ta đã có chút run run, dù trãi qua gần nghìn năng nhưng những ký ức đau thương đó vẫn ám ảnh lấy cậu ta đến tận bây giờ.
Lần này Minh được xếp vào bảng đấu số một. Minh không có hứng thú, cậu tiễn đối thủ đi bằng một lần sử dụng thanh đằng thuật. Gần trăm dây leo mọc lên đột ngột lập tức vọt lên trói chặt lấy đối thủ rồi ném họ ra khỏi sàn đấu.
Minh chầm chậm bước về nhà, kết thúc màn biểu diễn, năng lực của Minh đã gây oanh động toàn thành, với biệt danh là thiên tài tân sinh số một Chiêm Thành.
Cậu ta hít sâu một hơi, tay nắm lại.
Phía trước là tường gạch chắn ngang, không có đường đi tiếp. Minh dừng lại, mắt nhắm hờ rồi nói.
Minh nhíu mày.
“Sao chúng ta không thể ngăn bọn chúng thu thập mạng người?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phạm Nhã đáp.
Tiếp đó, Nhã bắt đầu nói về thế lực bên trong thành đang cố làm ô uế long mạch để phá huỷ tường thành, về cổng không gian…
Bà Nhu lập tức nhận ra hai tấm bản đồ tuy có một vài chỗ khác nhau tuy nhiên các tuyết đường chính hoàn toàn trùng khớp.
“Đến lúc đó, Chiêm Thành chỉ còn lại cái tên, người dân mười n·gười c·hết hết chín người. Khung cảnh như là tận thế. Tà quả quỷ quài t·ấn c·ông từ trong ra, quái vật ở bí cảnh Hoả Ngục t·ấn c·ông từ ngoài vào. Không có đường thoát thân. Sau đó cũng có cao thủ đến kịp, nhưng tất cả đều đã muộn.”
“Tôi tin, nói đâu cho xa, tôi cũng cho rằng trực giác và giấc mơ của tôi có khả năng tiên tri, ý cậu là…”
Ngày hôm sau, vòng thi loại cá nhân diễn ra. Bởi vì những sự việc xảy ra vào hôm qua khiến cho Minh không thể nào tập trung quan sát mọi người chiến đấu được.
“Không thể, Chiêm thành có hơn triệu dân, chúng ta không thể chắc chắn mỗi người đều được an toàn. Việc chúng ta tầm soát chỉ làm chậm quá trình lại.”
“Cậu có tin tớ cũng có khả năng tiên tri hay không?”
Trong lòng Minh cũng không khỏi hổ thẹm, lúc chiều vừa mới âm thầm cười chế lời nói dối này của Phạm Nhã, giờ chính cậu lại dùng lại.
Chính vì thế đội phía Nam mặc định chỉ có một điểm cho hai trận cuối cùng vì không có thành viên tham gia.
“Đây là vị trí của long mạch, lấy đó để làm tin. Đễ cha cậu có thể tin những gì cậu nói.”
Kết quả, kết quả của các thành viên vô cùng khá, tám người thì có năm người về nhất, chỉ có Thiên, Linh, Bình là về nhì trong gan tất bởi gặp phải đối thủ có tu vi vượt trội so với mình. Nhưng tóm lại biểu hiện của tất cả đều rất khá, kể cả những người xếp hạng hai chỉ đều là thua trong gan tất vì thua kém về thời gian tu luyện quá nhiều.
“Tớ muốn nói với cậu về giấc mơ mà câu đã kể.”
…
…
“Chẳng lẻ phải chịu trận?”
Đối với cậu cũng chỉ là hư danh, nhưng đem lại vinh dự cho trường và cha mẹ thì thấy cũng có chút vui vui. Trên đường đi về, lần này Minh không theo bố mẹ về mà đi một mình, cậu không về thẳng tới nhà và đi lòng vòng qua mấy khu phố rồi đi vào một góc vắng người.
Ngày thi leo tháp kết thúc với chiến thắng chung cuộc thuộc về đội trường phía Nam với số điểm dẫn đầu là ba mươi điểm, số tầng thông qua tương ứng với số điểm, cộng số điểm của ba thành viên lại thì vừa đủ ba mươi.
“Là gì?”
Minh cầm lấy, gật đầu.
Nhã thở dài.
Từ đó, trong mắt khán giả, giải vô địch rơi vào tay của đội trường phía Nam đã là việc tất nhiên, nhưng cũng không ngăn được họ phấn khích vì chiêm ngưỡng những trận chiến vô cùng nhiệt huyết.
“Hơn nữa…có lẽ đã quá muộn. Cậu sở hữu một con chiến sủng là yêu ma, chẳng lẽ không nhận ra gì sao?”
Nhã cũng ngồi xuống một chiếc ghế, một lúc sau cậu ta mở miệng nói.
Các thành viên đều triển lộ tài năng của mình. Nhu với Toái Sơn Chuỳ ép đối thủ đến không thở nổi, Phạm Nhã không cần dùng lôi pháp, chỉ dùng kiếm thuật đã có thể xử gọn đối thủ, bộc bố lưu thuỷ thuật thật sự cũng gây ra kết quả oanh động khi Thuận đánh bại đối thủ vượt mình ba cấp chỉ trong gan tất, phong cách chiến đấu hoa mỹ nước chảy mây trôi của Bình hạ gục đối thủ cùng với trái tim của bao nhiêu thiếu nữ, Linh và Ngân không cần nhiều lời, dễ dàng áp đảo đối thủ của mình, Thiên dùng lôi pháp cực mạnh cũng làm cho khán giả vô cùng phấn khích.
Luật thi đấu vòng này là sẽ chia ra mười bảng đấu, mỗi bảng đấu gồm bốn người, mỗi đội sẽ có một người được chọn ngẫu nhiên vào bảng. Việc đội trường phía Nam chỉ có tám người đồng nghĩa với hai bảng cuối cùng chỉ có ba đấu thủ tham gia.
Minh đỏ mặt, ho khục một tiếng.
Minh triệu hồi Gà Trống Trắng cẩn thận làm ẩn con hẻm cụt lại rồi phất tay, hai cái ghế tre mọc lên từ dưới nền nhựa đường, Minh ngồi xuống trước.
Tất cả điều đó cậu ta đều viện cớ là do khả năng tiên tri mới thức tỉnh của cậu ta ba tháng nay liên tục cho cậu ta những giấc mơ nên mới thu được những thông tin này. Sợ nói không ai tin nên giữ kín, chính cậu ta cũng nghi ngờ về những giấc mơ của mình, cho đến khi nghe được giấc mơ của Minh có nét tương tự nên mới mở lời.
Minh ngẩn người, cậu hỏi.
Minh nắm chặt tấm bản đồ trên tay rồi lập tức về nhà, việc này không thể để lâu được.
Không đợi Minh mở miệng hỏi, Phạm Nhã lấy từ trong túi ra một tấm bản đồ mới vẽ.
“Tôi không mong cậu tin hoàn toàn nhưng cũng mong cậu có thể giúp đỡ. Tôi hiểu chúng ta chỉ là những linh sĩ nhị giai nhỏ nhoi, nhưng biết mà không cứu khác nào lũ máu lạnh. Tôi cần cậu thuyết phục cha của cậu giúp đỡ bảo vệ long mạch.”
Phạm Nhã thở dài, cậu ta vốn không muốn dùng kế này sớm, cũng biết nói điều này ra rất khó tin. Nhưng giấc mơ của Minh buộc cậu ta phải làm vậy. Hơn nữa kế hoạch của bọn chúng đã đi lệch khỏi dòng thời gian trước.
…
“Trường hợp xấu nhất phải báo trước cho thành chủ về trận chiến cuối cùng.”
Với thuật ẩn thân này, cho dù là lượn trước mặt một cao thủ tứ giai cũng không thành vấn đề. Cũng nhờ vậy, Minh càng thêm chắc chắn về giả thiết Phạm Nhã chính là người trùng sinh.
“Cha mẹ có tin là con có khả năng tiên tri không?”
Minh cố nhịn cười nảy giờ, không ngờ một người trùng sinh lại viện lý do được như vậy, có chút ngây thơ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.