Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Nam Thần Kiêu Ngạo

Mạch Ngôn Xuyên

Chương 24

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 24


Lục Cận Thâm thản nhiên liếc mắt nhìn Tô Gia Trạch một cái, sau đó nói với Chu Nịnh Nịnh: “Không phải nói muốn ăn đồ ngọt sao? Vào thôi.”

Không hiểu từ đâu lại chui ra một cái bóng đèn cực kì lớn, Lục Cận Thâm rất mất hứng.

Lục Cận Thâm đón taxi cho cô, ngay cả tiền xe cũng thanh toán trước, anh gõ gõ cửa kính nói: “Về nhà gửi tin nhắn cho tôi.”

Chu Nịnh Nịnh nhớ đến người nào đó trốn việc, sau đó quay đầu nhìn anh nói: “Anh cũng về tăng ca đi, tự tôi lái xe về là được rồi…”

Cô đỏ mặt ngồi vào trong, nhẹ nhàng đáp: “Được…”

“Đứng lùi lại một chút, đừng nhoài người ra đường, cũng đừng nhảy tới nhảy lui như vậy, rất nguy hiểm có biết không?” Người đàn ông với giọng nói lạnh như băng bắt đầu trách mắng.

Chu Nịnh Nịnh khó xử, bây giờ cô đang hẹn hò với Lục Cận Thâm sao? (/▽╲)

Trên con đường này không có nhiều hàng quan nên lượng người đi lại cũng ít, Chu Nịnh Nịnh đi bên cạnh anh cứ nhìn trộm cánh tay đang buông thõng của anh, bất giác đi chậm lại một chút.

Hu hu, quả nhiên là do cô nghĩ quá nhiều rồi mà! (>﹏<)

Cô nhìn đến mức thơ thẫn, “số điểm” cô dành cho anh lại lớn hơn một chút rồi…

Sau khi lên xe, Lục Cận Thâm thấy Chu Nịnh Nịnh ngẩn ngơ, anh đoán là cô đói bụng, vừa nhắc cô thắt dây an toàn, vừa khởi động xe, nhẹ giọng hỏi: “Em muốn ăn món gì?”

A… Thì ra là vậy, Chu Nịnh Nịnh chú ý tới cái chén có đựng đường, cô giơ tay cầm lấy, xé một gói: “Thêm chút đường là được rồi.”

Chu Nịnh Nịnh gật đầu, sau đó hỏi Tô Gia Trạch: “Tô tiên sinh có muốn đi cùng không ạ?”

Cô đi cực chậm đến bên cạnh anh, ánh mắt lườm người bên cạnh, phát hiện thấy tầm mắt mình cũng chỉ tới vai người ta, cô im lặng cúi đầu nhìn chân cô rồi lại nhìn chân anh, được thôi, anh thì rất cao ráo, còn cô lại rất nhỏ con…

“Đương nhiên, tôi vốn dĩ xuống đây để mua đồ ngọt mà.” Tô Gia Trạch mỉm cười nói.

Chu Nịnh Nịnh không nhịn được mà giậm giậm chân xuống đất, nhảy lên nhảy xuống vài cái, nhìn trái nhìn phải để có thể qua đường, điện thoại đột nhiên reo lên, cô lấy ra thì nhìn thấy là Lục Cận Thâm gọi tới, cô thắc mắc ngẩng đầu nhìn phía bên kia đường, giơ cao tay ý hỏi: Gọi điện thoại để làm gì?

Bóng đèn kế bên họ ngồi không yên, gõ tay lên mặt bàn nói: “Nịnh Nịnh tiểu thư, tôi phải về trước, đám người kia còn đang đợi tôi đem đồ uống về…”

Lục Cận Thâm cười cười, nói địa chỉ cho tài xế, chiếc xe nhanh chóng rời đi.

Tim Chu Nịnh Nịnh đột nhiên đập một cái thật mạnh, cô nhớ lúc trước trên Weibo có bài thảo luận về vấn đề “Cách tỏ tình lãng mạn nhất”, trong đó có một cảnh tượng giống như vậy. Một nam một nữ đứng hai bên của con đường, đều nghĩ cách để có thể đến bên người kia thật nhanh, người nam không chút vội vàng, gọi cho người nữ, ở đầu đường đông người ồn ào nói một câu “Anh thích em”. Người con gái nói, trong khoảnh khắc đó, cả thế giới dường như đều im lặng, cô không nghe thấy tiếng gì cả, chỉ riêng câu “Anh thích em” kia vẫn còn quanh quẩn bên tai cô.

Trải qua một thời gian dài tiếp xúc, anh đã biết được, bạn gái tương lai của anh là một cô bé thích ăn vặt.

Đường ở cổng Tây Môn của đại học Z rất rộng nhưng người và xe cũng kín cả con đường, cả hai người đều không thể đi đến phía bên kia ngay lập tức được, Chu Nịnh Nịnh hơi hấp tấp, cô không thích người kia phải đợi cô đâu.

Có thể không biết hay sao? Vừa rồi lúc ăn cơm, cô đã nói không gọi đồ ngọt, đồ ngọt ở nhà hàng này cũng không ngon, Lục Cận Thâm đã nghĩ đến cửa hàng mới ở đối diện công ty, vừa rồi cô cứ đi về hướng ấy, suy nghĩ của cô rõ ràng như vậy cơ mà.

Lục Cận Thâm khẽ cười: “Được.”

Hu hu, cô chỉ muốn nhanh chóng đến bên anh thôi.

, hôm khác hai người lại hẹn nhau nha!” Tô Gia Trạch nở nụ cười, đương nhiên anh hy vọng Lục Cận Thâm có thể quay về công ty, anh không muốn phải thức suốt đêm đâu.

Hai người đi qua con đường ngoằn ngoèo, bốn phía đều là nhà cao tầng, con đường lúc về đêm lại càng lãng mạn hơn, trong lòng Chu Nịnh Nịnh rất sung sướng, bước nhanh về phía trước, mặc kệ anh trai chân dài phía sau, sau đó còn rất đắc ý quay lại nhìn anh, hất cằm nói: “Nhanh lên nào! Anh chân dài.”

Lục Cận Thâm quay đầu lại, cô gái nhỏ bên cạnh lại thụt về phía sau rồi, anh dừng chân, xoay hẳn người lại, trong mắt chứa ý cười: “Em gái nhỏ, đuổi theo nhanh lên.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn đi, cô có thể bỏ mặc anh ở phía sau, đừng coi thường đôi chân ngắn của cô! (¬_¬)

Chương 24

(1) Thâm minh đại nghĩa: Hiểu biết việc lớn.

Đã. Ngừng. Rồi. Ngừng ngừng ngừng rồi…

Chu Nịnh Nịnh cảm thấy rất xấu hổ, câu nói này không chỉ là thể hiện độ ga lăng, cô nghĩ nếu anh có ý muốn theo đuổi mình, cô có thể tuỳ hứng một chút không?

Cười ngọt đến như vậy, Lục Cận Thâm cũng bị lây nhiễm, ấm áp nói: “Cảm ơn.”

Chu Nịnh Nịnh đổ đường vào trong ly, còn cẩn thận lấy cái muỗng khuấy đều lên, Lục Cận Thâm lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt sáng lên, hưởng thụ sự phục vụ của cô. Cô bỏ muỗng xuống, để ly cà phê trước mặt anh, sau đó ngẩng đầu cười ngọt ngào với anh: “Được rồi.”

Đến cửa hàng đồ ngọt, Chu Nịnh Nịnh dừng lại nhìn về phía đối diện, Lục Cận Thâm nhàn rỗi đứng phía sau cô, cũng nhìn về phía đối diện, thấy Tô Gia Trạch đang vội vã chạy về phía bên này.

Đuổi theo trên đường, Lục Cận Thâm thật sự muốn bắt lấy người con gái nghịch ngợm phía trước, bắt cô ngoan ngoãn một chút.

Người đàn ông hơi hất cằm lên, ý bảo cô nhận điện thoại.

Chạy nhanh hơn để vượt qua anh là vì muốn hòa nhau sao? Khoé miệng Lục Cận Thâm bất đắc dĩ cười cười, bước chân nhanh hơn.

Chu Nịnh Nịnh vốn đã muốn đi đến cửa hàng đồ ngọt phía trước, cô cười nói: “Được đó.”

Không có mất hứng! Chu Nịnh Nịnh cũng đang vỗ về trái tim loạn nhịp của mình, sau khi cảm thấy không có vấn đề gì nữa, lúc này mới xấu hổ ngẩng đầu cười: “Không có…”

Chu Nịnh Nịnh nhớ ra công ty của họ nằm trong tòa nhà cao ốc kia, bây giờ đã hơn tám giờ rồi, cô tò mò hỏi: “Công ty các anh tăng ca sao?”

Hai người ăn xong, Chu Nịnh Nịnh không muốn vội vã về sớm, tất nhiên Lục Cận Thâm cũng không muốn đưa cô về sớm như vậy, anh hỏi cô: “Có muốn đi dạo một lát không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lục Cận Thâm đi đến trước mặt Chu Nịnh Nịnh, cô đang cúi đầu nhìn chân mình, mái tóc che khuất ánh mắt cô, Lục Cận Thâm nhớ lại lúc nãy giọng nói của mình có hơi nặng nề, anh mím môi, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, mang theo sự vỗ về, thấp giọng hỏi: “Mất hứng sao?”

Thân thể Chu Nịnh Nịnh cứng ngắc để mặc anh dẫn mình đi, trong lòng có chút cảm giác lâng lâng, giống như mỗi bước đều đang đi trên những đám mây bồng bềnh nhẹ nhàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Nịnh Nịnh: “…” Ai nhỏ? Cô có chỗ nhỏ sao? Chỗ nào nên có thì cô không hề thiếu! (* ̄︿ ̄)

Chu Nịnh Nịnh nhớ tới phía sau mình còn có người, cảm giác giống như bị người khác bắt gặp mình làm chuyện xấu vậy, hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Thật trùng hợp…”

Quán ăn mà Chu Nịnh Nịnh nói gần công ty Lục Cận Thâm, tất nhiên là cũng gần “Cửa hàng đồ ngọt của I tiên sinh”, cô muốn ăn xong có thể đi ăn đồ ngọt.

Qua một lúc, Chu Nịnh Nịnh cũng nhớ tới người bị bỏ rơi kia, cô nhìn ly cà phê của anh, hình như là chưa uống được bao nhiêu, cô nhỏ giọng hỏi: “Cà phê chỗ này uống không được sao?”

Lục Cận Thâm thản nhiên nói: “Hơi đắng.”

Nhắc đến ăn là Chu Nịnh Nịnh liền hoàn hồn, bởi vì cô quả thật đang rất đói bụng, cô suy nghĩ một lát sau đó lại hỏi anh: “Anh muốn ăn món gì?”

Thật ra tình huống đó cũng hơi giống phim ảnh quá, Chu Nịnh Nịnh từ từ nhìn màn hình điện thoại, nhưng lúc cô đang xúc động muốn nhận điện thoại… Lại phát hiện… Tron lúc cô ngẩn người điện thoại đã ngừng reo rồi!

Khi qua đường, có một chiếc xe lướt qua rất nhanh, Lục Cận Thâm vội vàng giữ chặt Chu Nịnh Nịnh đang định bước về phía trước, nhẹ giọng nói: “Cẩn thận một chút.” Sau đó liền khoác tay trên vai cô đi qua đường.

Cuối cùng ba người cùng nhau vào cửa hàng đồ ngọt, Chu Nịnh Nịnh không ngờ rằng Tô Gia Trạch lại thích ăn đồ ngọt, hai người ăn rất vui vẻ, Lục Cận Thâm cũng gọi một ly cà phê.

Lục Cận Thâm thấy cô cúi thấp đầu như vậy, ý cười trong mắt không giảm mà lại còn tăng thêm, sau đó giơ tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô, giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp: “Đi thôi, dẫn em đi ăn món ngọt.”

Ha ha, cô cười hai tiếng, sau đó nói tên quán ăn mà mình muốn đến.

Chu Nịnh Nịnh bĩu môi, lùi về phía sau mấy bước, hai mắt vô tội nhìn về phía đối diện, anh đang chậm rãi lách qua dòng xe cộ đi về phía bên này, lúc đó lại có một chiếc xe chạy qua, anh dừng chân lại chờ, ánh mắt trong trẻo, kiêu ngạo nhưng lại lạnh lùng, thân hình cao lớn nổi bật giữa dòng người tấp nập.

Còn chưa kịp buồn bã thì điện thoại lại reo lên lần nữa, lúc này Chu Nịnh Nịnh không còn do dự gì nữa, đầu tiên là nhấn nút nghe, sau đó ngẩng đầu nhìn phía đối diện, mắt cứ chớp rồi lại chớp, anh muốn thổ lộ sao? (/▽╲)

Nhấp một ngụm cà phê, hơi đắng.

Lục Cận Thâm nghe vậy liền cười, rất tự nhiên nói: “Tôi muốn ăn món gì không quan trọng, quan trọng là em muốn ăn món gì.”

Ánh mắt Lục Cận Thâm liền trở nên dịu dàng, đôi môi anh hơi cong lên, nói: “Chúng ta đi thôi.”

Có người… Chu Nịnh Nịnh im lặng quay về nhìn phía sau, trong mắt viết “Ra là anh trốn việc nha”, sau đó lại nhớ đến lý do anh trốn việc là vì mình, cô cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, trong lòng có chút ngọt ngào, nhưng mà hành vi trốn việc này là không tốt, bị Tô Gia Trạch lên án, cô không biết nói gì hơn…

Giọng điệu này có chứa hàm ý rất sâu xa…

“Nịnh Nịnh tiểu thư thật là thâm minh đại nghĩa (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thật là ngoan.

“Nịnh Nịnh tiểu thư, thật sự trùng hợp nha…” Tô Gia Trạch tinh quái nhìn cô, lướt qua đỉnh đầu của cô nhìn thấy Lục Cận Thâm phía sau, sắc mặt lập tức đen lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lại có thêm biểu hiện nữa rồi… (/▽╲)

Khóe miệng Chu Nịnh Nịnh cong lên, thì ra anh biết cô muốn đến “Cửa hàng đồ ngọt của I tiên sinh”…

Ha ha, Tô Gia Trạch liếc mắt nhìn Lục Cận Thâm, không nể tình chút nào, nói: “Đúng là tăng ca, nhưng mà lại có người đi về trước.”

Chu Nịnh Nịnh ngồi trên xe che mặt lại, rốt cuộc thì khi nào anh mới tỏ tình đây??? Thật sự muốn anh làm bạn trai của mình mà! (*/w*)

(1)

Tô Gia Trạch cố tình nói với Chu Nịnh Nịnh rằng mình đã từng thử qua nhiều món ngọt ở nước ngoài, Chu Nịnh Nịnh vừa nghe tới đã hào hứng, yên lặng bỏ lơ người không thích ăn ngọt kia qua một bên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 24