Nam Thần Kiêu Ngạo
Mạch Ngôn Xuyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Bất ngờ gặp nhau
“Có thể đứng lên không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mẹ, tối hôm qua là do ngoài ý muốn thôi ạ, mẹ đừng nói lại với chanhé.” Chu Nịnh Nịnh nhỏ giọng nói, sau đó cười tủm tỉm vẫy vẫy tay.
Giọng nói của anh ta thuần hậu trầm thấp, mang theo một chút khàn khàntừ tính, cảm giác âm thanh kéo dài, Chu Nịnh Nịnh gật đầu, cô không cóbị thương. Chỉ là khuỷu tay có hơi đau một chút, chắc là đã bị trầy darồi.
Trả giá với ông chủ, cuối cùng Chu Nịnh Nịnh bỏ ra 150 đồng mua conthỏ này, còn có một cái lồng, cô cảm thấy rất vừa vặn, quả nhiên khôngngoài dự đoán.
Chợ Tranh Hoa Điểu không ít người! Chu Nịnh Nịnh dừng xe bắt đầu đitìm cửa hàng chuyên bán thỏ mà trên mạng nói.Dạo một vòng quanh cái chợ, cuối cùng cũng tìm được cửa hàng đó, thậtsự là chỉ chuyên bán thỏ, cái tên cũng rất đáng yêu là “Cửa hàng ThỏThỏ”.
Chương 1: Bất ngờ gặp nhau
Im lặng trong một lát, người đàn ông cũng không nói chuyện, Chu NịnhNịnh cân nhắc mở lời: “Cái kia… Tiên sinh, thực xin lỗi, cái này….Tôi sẽ bồi thường phí sửa chữa…”
Nói chưa dứt câu, anh chàng bưu điện đã cúp máy rồi.
Chu Nịnh vừa dẫn chiếc xe đạp của mình, Tiểu Quy, từ trong gara đi ra,điện thoại của cô liền đổ chuông, lấy điện thoại ra xem là số ở khuvực của cô, chắc là bưu điện.
Đi về hướng nội thành, Chu Nịnh Nịnh phát hiện hôm nay trên đường rấtđông các bạn nhỏ, xem ra đều là cha mẹ dẫn con đi chơi, đột nhiên nhớtới hôm nay là ngày Quốc tế Thiếu nhi.
“Được, tớ biết rồi!”
Đội mũ bảo hiểm, mặc áo chống nắng, Chu Nịnh Nịnh ngâm nga hát, mangTiểu Quy xuất phát.
Chu Nịnh Nịnh nói: “Ở….”
Đi vào trong xem một vòng, đủ loại thỏ, đều rất đáng yêu, thậtra cô cũng rất thích loại động vật nhỏ lông xù này, nhưng mà nếu chocô nuôi thì cô càng thích nuôi c·h·ó nhỏ hoặc mèo thôi.Rất nhiều thỏ, đều rất đáng yêu, Chu Nịnh Nịnh thật vất vả mới chọnđược, một con thỏ có bộ lông tơ màu trắng và rám nắng, phần lông ở chỗđôi mắt có màu rám nắng, ngay cả phần lông hai bên miệng và hai cáitai cũng là màu rám nắng, cô cảm thấy rất đặc biệt, bởi vì đặc điểm ởđôi mắt rất giống gấu trúc, gấu trúc không phải là quốc bảo sao?
Đứng ở trước mặt mới phát hiện, anh ta thật sự rất cao, còn cao hơnanh của cô một chút, cô nhìn chiếc cúc áo thứ hai của anh ta, suy đoánchắc anh ta phải cao gần một mét chín.Hai người mặt đối mặt, Chu Nịnh Nịnh rất khẩn trương, cô lén nhìnxuống chiếc xe của anh ta, đuôi xe bên trái bị trầy mất một miếng sơn,so với xung quanh thân xe bóng loáng, nhìn rất chướng mắt.Chu Nịnh Nịnh có chút cảm giác khóc không ra nước mắt, hôm nay cô nênnghe lời ông Chu, nên ở nhà cho tốt!
Sự tình là thế này, Chu Nịnh Nịnh lái xe, thấy phía trước có một chiếcxe hơi màu đen đang đỗ bên đường, cô muốn vòng qua phía bên trái chiếcxe để đi, vốn là không có vấn đề gì nhưng đột nhiên có một thứ lông xùcọ vào chân cô!
Lời này nói ra thật không có sức lực, đã nghèo còn mắc cái eo!
Lời này quả thực không sai, Chu Nịnh Nịnh quýnh quáng, lập tức cườicười biện giải cho mình: “Đó là bởi vì không khí rất tốt, con mới đihấp thụ không khí trong lành, giữa trưa là con đi dạo, đến buổi chiềuở bờ sông có thể cảm nhận được gió đêm thổi vào. Con đây chính là cóthái độ sống tích cực, như vậy mới tốt! Cứ suốt ngày ở trong nhà, concũng không thể tích lũy thêm được gì. Bây giờ con đi nhà sách, xem xem
Chu Nịnh Nịnh đứng lên, muốn dựng chiếc xe lên, có chút quá sức, lúcnày người đàn ông mới giúp cô một tay, Chu Nịnh Nịnh nhịn không đượcnhìn những ngón tay của anh ta, thon dài trắng nõn, khớp xương rõràng, móng tay được chăm sóc rất sạch sẽ chỉnh tề.Từ lúc học tiểu học cô đã học vẽ, đã vẽ rất nhiều thứ, tĩnh vật, chândung, người mẫu v.v… còn có tay. Tay của anh ta nhìn rất đẹp, nhịnkhông được cô ngắm thêm mấy lần.
Ông Chu cũng không thèm để ý, bởi vì ông không muốn con gái bảo bốicủa ông lập gia đình sớm như vậy. Ai bảo ông lớn tuổi mới có con gáilàm gì! Lúc ông 41 tuổi mới sinh Chu Nịnh Nịnh, mà Mạc Tú Trân cũng đã36 tuổi rồi. Chính vì vậy hai vợ chồng ông rất yêu quý đứa con gái bảobối này.
Ba phút sau, anh chàng bưu điện bước xuống từ xe vận chuyển, đi vềphía khu nhà cô.
Chu Nịnh Nịnh vừa nói vừa thay giày, nói chưa hết lời, cô đã mở cửachạy ra ngoài.Ông Chu còn muốn nói tiếp cái gì đó nhưng ngẫm lại rồi chỉ hừ hừ haitiếng, Mạc Tú Trân theo cô ra tới cửa dặn dò: “Con chạy xe cẩn thậnmột chút, đừng có để bị té nữa, nếu để cha con biết hai đầu gối conđầy vết thương thì con cũng không được chạy chiếc xe đó nữa đâu.”
Hai người không nói gì nhiều, nhanh chóng cúp điện thoại.Chu Nịnh Nịnh dùng điện thoại tra trên Baidu, thì ra thỏ tai cụp chínhlà loại thỏ nuôi có hai cái tai cụp xuống, hình tròn lông xù, hai cáilỗ tai dài mềm cụp xuống trông rất đáng yêu.
“Chu Nịnh Nịnh.” Cô chủ động xưng tên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Nịnh Nịnh thầm nghĩ nhanh chóng tấp vào lề đường, nhốt con thỏ lại vào lồng.Chỉ là vài giây đông hồ, lúc cô ngẩng lên nhìn phía trước, cô mới pháthiện khoảng cách giữa cô và chiếc xe đã rất gần, chiếc xe hơi kia vanglên hai tiếng còi, lúc này cô mới giật mình sắp đụng vào đuôi xe ngườita rồi, vội vàng thắng xe lại. Luống cuống tay chân, cô làm sai phươngpháp, chiếc xe thắng gấp lại khiến cô theo quán tính nhào về phíatrước, lúc hai chân chạm đất, chân trái của cô đạp phải cái lồng,không có điểm tựa cân bằng, vì thế cả người cô đều té xuống bên trái.
Lục Cận Thâm mở cửa xuống xe, chân dài bước hai bước liền tới trướcmặt Chu Nịnh Nịnh. Chu Nịnh Nịnh còn đang ngồi dưới đất, trong tầm mắtliền xuất hiện một đôi giày da màu đen của nam, cô ngước mắt nhìn lên,chiếc quần tây màu đen ưu nhã, chân dài, áo sơ mi trắng, trên mặt đeokính râm, cao thấp nhìn cô.
Quả nhiên, vừa bắt máy, anh chàng bưu điện liền hỏi: “Đang ở nhà sao?Xuống lầu lấy bưu phẩm.”
Mạc Tú Trân đứng ở cửa nhìn theo bước chân nhẹ nhàng lại sung sướngcủa con gái, mái tóc dài bay bay tạo ra một độ cong xinh đẹp, cái balotheo bước chân của cô cũng xốc xốc theo, giống như khi còn bé cô đeocặp tới trường, bà nhịn không được nở nụ cười, quay đầu nói với ôngChu: “May mà con gái chúng ta không có đi học ở tỉnh khác, nếu khôngmột năm cũng không gặp được mấy lần. Như lão Vương hàng xóm, con gáiông ta chỉ trở về vào kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè, sau khi tốt nghiệpcũng đi nơi khác làm việc, nghe nói là có bạn trai chuẩn bị kết hôncũng là người nơi khác, muốn gặp mặt cũng không dễ dàng.”
Hai tuần trước, Chu Nịnh Nịnh dùng số tiền ít ỏi của mình để mua mộtchiếc xe chạy bằng điện, đây là loại xe mà phần lớn các nữ sinh đềurất yêu thích, màu trắng sữa, hình dạng nhỏ gọn đáng yêu. Gần đây,tiền tiết kiệm của cô không nhiều lắm, bởi vì chi phí đi học ngàythường đã tốn một khoản tiền khá lớn, sau khi mua chiếc xe này túitiền của cô lập tức mỏng lại, được rồi, thật ra là chẳng còn lại baonhiêu.
Ngày Quốc tế Thiếu nhi thì không liên quan đến cô, nhưng ngày mai làsinh nhật của Tằng Tiểu Mông, cô quên mua quà rồi, nếu cô lấy áo chốngnắng làm quà cho cô ấy, không biết cô ấy có cắt đứt quan hệ với cô
Anh chàng bưu điện đưa cho cô hai gói bưu phẩm.Chu Nịnh Nịnh nhanh chóng mở ra, là mũ bảo hiểm và áo chống nắng cô đặt mua, áo chống nắng có hai cái, một cái còn lại là cho bạn tốt củacô, Tằng Tiểu Mông, bưu phẩm này tới thật đúng giờ, hôm nay vận khíthật tốt.
_______________ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn vẻ mặt và giọng điệu hưng phấn của cô cứ giống như chiếc xe cômua không phải xe chạy bằng điện mà là xe hơi thể thao mui trần vậy.Ông Chu bất mãn nói: “Con gái con đứa sao lại suốt ngày chạy tung tăngbên ngoài như thế, cuối tuần về nhà cũng không biết an phận một chút.Đúng là không nên mua chiếc xe đó cho con, buổi sáng đi dạo, giữa trưađi dạo, buổi chiều cũng đi dạo!”
Cô gái nhỏ trước mắt, hình dáng nhỏ nhắn xinh xắn, ăn mặc đơn giản, áothun trắng cùng quần jean, khoác bên ngoài là bộ đồ chống nắng màuxanh nhạt, cái mũ bảo hiểm màu hồng bị lệch qua một bên, mà chiếc kínhche mất ánh mắt của cô, chỉ có thể nhìn thấy cái mũi thanh tú, làn datrắng ngần, ánh mặt trời ánh lên đám lông tơ tinh tế trên mặt cô. Nghegiọng điệu giải thích của cô có thể thấy cô đang rất khẩn trương.
Trong xe, người đàn ông ngồi ở ghế lái, nhìn thấy toàn bộ quá trình téxuống của cô qua kính chiếu hậu, lông mày có chút cau lại. Cô gái nàybị ngốc sao, phản ứng lúc gặp nguy hiểm thật quá kém, đầu óc khônglinh hoạt mà động tác còn chậm chạp, nếu cô ấy bẻ đầu xe về phía bêntrái, cũng sẽ không bị tông vào rồi.
Chu Nịnh Nịnh mở miệng, suy nghĩ xem thỏ tai cụp là cái gì, cô cònchưa nhớ ra được, Tằng Tiểu Mông đã nhắc cô: “Mai là sinh nhật tớ.”
Tắt máy.
Chu Nịnh Nịnh mang theo cái lồng ra khỏi cửa hàng, xem như đã hoànthành nhiệm vụ. Mặt trời tháng sáu rất gay gắt, thực tế nhiệt độ hômnay khá cao, ánh mặt trời chiếu vào có chút hoa mắt, bây giờ cô khôngmuốn đi đâu cả.
Người đàn ông này rất cao, khí chất lạnh lùng, rất có cảm giác áp bách.Mặt trời có chút gay gắt, anh ta đứng trước mặt cô, dáng người cao tovừa vặn che đi ánh mặt trời chói mắt, nhưng trong khoảnh khắc đó, ChuNịnh Nịnh vẫn cảm thấy áo sơ mi trắng của anh ta dưới ánh mặt trời rấtchói mắt, cô nhịn không được híp híp hai mắt.
“Con đi đây!”
Lúc này ông Chu mới giãn mặt mày ra, cười đến thư thái: “Nịnh Nịnh cònmột năm nữa mới tốt nghiệp, hơn nữa nó cũng nói với tôi rồi, sẽ khôngđi chỗ khác làm việc.”
Ánh mắt Lục Cận Thâm rơi vào trên cánh môi bị cắn chặt, giọng nói trầmthấp như cũ: “Được thôi, để lại tên và số điện thoại của cô, còn nữa,tháo mũ bảo hiểm xuống.”
Kỳ thật sau đó Chu Nịnh Nịnh còn nói một câu không biết xấu hổ, saukhi con kết hôn sẽ mang chồng con về nhà ăn chực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Nịnh Nịnh muốn nói cô đang ở dưới lầu, nhưng không thấy người đưa bưu phẩm!
Chu Nịnh Nịnh cũng không dám nói cô xém quên, vội vàng nói: “Bây giờtớ đang ở bên ngoài. A… Chuẩn bị đi mua quà cho cậu.”
Đoạn đường này, người qua lại không nhiều, xe cộ cũng ít, chỉ có nhữngngười chạy xe điện ngang qua mới giảm tốc độ ngó vài cái, cũng khôngcó người nào dừng lại xem chuyện. Dù sao cũng là hai giờ chiều, trờivẫn còn rất nắng.
không.
Cô dừng xe lại ở một gốc cây đại thụ bên đường, gọi cho Tằng TiểuMông, sau khi điện thoại được thông, cô chưa kịp nói gì thì bên kiaTằng Tiểu Mông đã hưng phấn kêu lên: “Chu Tiểu Nịnh! Tớ muốn một conthỏ tai cụp!”
Vừa rồi, lúc anh sang xe, trong kính chiếu hậu nhìn thấy chiếc xe màutrắng sắp đụng vào xe mình, phía trước có xe, anh tránh đi không được,liền bấm còi nhắc nhở, không ngờ được cô gái này vẫn tông vào.
Nhưng mà Chu Nịnh Nịnh vẫn cảm thấy rất vui vẻ, giống như mình muađược món đồ chơi yêu thích khi còn bé, mỗi ngày đều muốn chơi mộtchút, sau khi ăn cơm trưa xong, cô cầm lấy chiếc chìa khóa ở trên bànchạy ra ngoài cửa: “Cha mẹ, con ra ngoài đi dạo một lát.”
Cất kỹ cái lồng thỏ, Chu Nịnh Nịnh bắt đầu về nhà.Mấy phút sau, Chu Nịnh Nịnh vô cùng hối hận hôm nay ra đường đã khôngxem lịch, cô đi khỏi chợ Tranh Hoa Điểu chưa đến 1000m, liền gặp sựcố. Cô bị tông xe, ngã sấp xuống mặt đường, chiếc xe nhìn qua là loạirất mắc tiền. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tất cả các cuộc gặp gỡ đều là một sự bất ngờ, Chu Nịnh Nịnh rất maymắn khi có được sự bất ngờ này.”
có cuốn sách nào hay không, sẽ về nhanh ạ.”
Lại tra giá cả trên Baidu, cũng may không quá đắt, cô thở phào một cái.Thành phố B ở đâu có bán loại thỏ này đây?Chu Nịnh Nịnh tìm một lát, Baidu thật sự là đồ tốt, rất nhanh liền có đáp án.Không đi nhà sách nữa, cô lái chiếc xe đi về phía chợ Tranh Hoa Điểu,ở đó có tiệm chuyên bán thỏ.
Hôm nay, cô mang một đôi sandal đế bằng, cái thứ lông xù kia đột nhiênhá miệng cắn một cái vào ngón chân cô, rất ngứa, còn hơi đau! Cô nhịnkhông được giật mình, cúi đầu nhìn, cửa chiếc lồng không biết vì saolại mở ra, cả nửa người con thỏ chui ra ngoài, cọ cọ chân cô, còn gặmgặm đầu ngón chân của cô.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.