Nam Quốc Nguyên Phi Sử Ký
Thai Ny Phoenix
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 36
"Con xin lỗi, con không muốn mọi người lo lắng..."
Bất chợt bụng dưới của tôi nhoi nhói, tôi căn chặt môi nén đau, lấy tay ôm bụng...
Có lẽ anh ấy cũng không giấu nỗi niềm vui khi gặp tôi, vội đi đến cầm lấy tay tôi trước hai đôi mắt ngỡ ngàng kia:
"Huynh cũng có cho người đưa thư về cho cha mẹ khi rỗi, cha mẹ và mọi người vẫn khỏe, Tuyết Ngân nhờ được chạy chữa Đại phu nên đã khỏe rồi, mắt đã sáng..."
Nét mặt Lục Phi bên cạnh cũng chẳng mấy vui vẻ khi nhìn thấy tôi, chắc hẳn hai người họ đang rất khó chịu khi không thể "trừ khử" được cái gai như tôi. Đừng tưởng tôi không biết họ đang nghĩ gì.
Tôi cùng hai nha đầu dạo một vòng ở Ngự Hoa Viên cho bớt chán, dù sao Thiệu Anh cũng không có mặt nên cũng không thể quản thúc tôi được nữa.
Chuyện gì đã xảy ra? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đã lâu không gặp, nương nương vẫn khỏe chứ?"
Cô ta vội hất mặt nơi khác rồi vội đi lướt ngang qua tôi, tí nữa đã làm tôi ngã, đồ... yêu nữ đáng ghét! Sẽ có ngày tôi cho cô ta ăn bạt tay...
Tôi thấy mình chẳng khác nào một đứa trẻ, chẳng biết làm gì, cứ phụ thuộc vào người khác. Thật chẳng ra làm sao...
Tôi tròn mắt kinh ngạc, sao lão bà bà này lại hay tin mà đến được nhanh như vậy? Tôi định đứng dậy hành lễ nhưng Thái Hậu vội ngăn lại:
"Trông muội khỏe mạnh hơn trước nhiều, lúc trước trông muội hốc hác quá, rõ là Hoàng Thượng đối xử rất tốt với muội..."
"Ngữ Ngữ..." Nghe tôi gọi, nha đầu vội quay lại đợi tôi nói... "Nhớ đừng để Thái Hậu và Hoàng Thượng biết..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Muội muội, vẫn khỏe chứ? Đã lâu không gặp... À! Phải rồi, phải gọi là Thần Phi nương nương mới phải..."
Ngoài sức tưởng tượng của tôi, cứ nghĩ Thục Phi sẽ buông lời ghanh ghét, đố kỵ thì đằng này, cô ta mỉm cười với tôi, dù tôi biết nụ cười nó chẳng mang mấy thiện ý.
Tôi như ngã chúi xuống, may thay hai nha đầu Vân Vân, Ngữ Ngữ kịp chụp lấy hai vai tôi kéo lại.
"Huynh vẫn thường liên lạc với gia đình chứ?Cha mẹ và mọi người vẫn khỏe chứ?Tuyết Ngân sao rồi? Cô ấy vẫn tốt chứ? "
Nhất thời vì quá sợ hãi nên tôi không thể nói được gì, thực ra chỉ muốn cảm ơn hai người họ rất nhiều.Hai nha đầu vội dìu tôi vào một cái đình nhỏ gần đó rồi cẩn thận dìu tôi ngồi xuống...
"Ta không biết, đột nhiên ta hơi đau bụng... Chắc không sao, ta muốn nghỉ ngơi..."
Tôi không giấu kế hoạch của mình nữa, điềm đạm mời anh ấy ngồi xuống ghế và kể hết sự tình. Hy vọng rằng Tuấn Kiệt sẽ phối hợp tốt với tôi để vạch mặt Huệ Phi, nhưng như thế có tàn nhẫn quá không? Cô ta đang mang thai cơ mà? Không được, tôi không được mềm lòng, đây là thời cơ rất tốt, sức khỏe Huệ Phi không tốt do đang mang thai cho nên cô ta sẽ không dám làm liều. Tôi không thể để vuột mất cơ hội này được.
Tuấn Kiệt vẫn giữ yên nụ cười trên môi, tôi chỉ muốn bổ nhào đến ôm chầm lấy anh ấy. Bởi người duy nhất có thể mang lại sự ấm áp và thân quen không chỉ là gia đình họ Đăng kia, mà còn có cả Tuấn Kiệt, người anh nuôi của tôi.
"Dạo này huynh đi đâu, sao muội không thấy huynh?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Dạ, nô tì rõ rồi..." Dứt lời thì cũng là lúc dáng người Ngữ Ngữ khuất dạng, chỉ còn lại Vân Vân đang ngồi bên cạnh túc trực chăm sóc cho tôi.
"Mau cho gọi ngự y đến đây nhanh..."
Đột nhiên sắc mặt Tuấn Kiệt đanh lại:
"Người làm sao vậy?"
Không sao, không có hắn, tôi vẫn sống tốt còn gì.
Chương 36
Tôi tiếp tục bước chân đi tìm nơi nào đó mát mẽ để nghỉ ngơi, nhưng bất chợt chân tôi đặt lên thứ gì đó và trượt chân, ập vào suy nghĩ của tôi ngay lập tức là nỗi sợ hãi mất đi đứa con trong bụng nếu tôi ngã mạnh...
"Ta đến rồi, cô ta vẫn tốt, e là đang nũng nịu với Hoàng Thượng..."
Có lẽ đó là sự thật, Huệ Phi đã mang thai... Chắc bây giờ cô ta đang rất hạnh phúc.
"Vậy là tốt rồi, có thể bí mật đưa cô ấy vào cung được chứ?"
"Sao chứ?"
"Nương nương, nô tì nghe nói bọn Thái Y bên đó nói thai của Huệ Phi rất yếu nên cần chăm sóc nhiều và hạn chế đi lại..." Vân Vân vừa xoa bóp vai cho tôi vừa nói.
Khi Ngự y bắt mạch cho tôi thì bảo rằng thai vẫn khỏe, đã được hơn hai tháng tuổi và đang phát triển tốt, chỉ là do tôi hơi kích động nên động đến thai nhi.
Chắc Thiệu Anh cũng lo lắng lắm, tôi không muốn Thiệu Anh phải lo thêm cho tôi, dù sao mẹ con tôi vẫn ổn mà...
"Nương nương..." tiếng Vân Vân hoảng hốt, bên ngoài Ngữ Ngữ đang bê khay đựng chén thuốc vào đến, vội đặt xuống bàn rồi lao đến đỡ tôi.
Tôi khẽ cười đáp lại:
Họ vội dìu tôi vào giường nghỉ ngơi, sau đó thì cơn đau cũng qua nhanh, tôi sợ, vô cùng sợ, sợ sẽ mất con nhưng tôi lại không muốn kinh động... thánh giá.
Tôi chỉ khẽ cười trừ với anh ấy, cũng không biết nói gì hơn, tôi vội lấn sang chuyện khác:
Chợt bên ngoài đi vào là dáng người của một người phụ nữ đang tiến vào:
Tôi cũng đang mang thai mà, nhưng tại sao Thiệu Anh không đến thăm tôi?
Tâm lý của người mẹ cũng góp phần không nhỏ đến sự phát triển của thai nhi, tránh phiền muộn nhiều, sẽ không tốt. Tôi sẽ ghi nhớ câu dặn dò này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đột nhiên tôi khựng chân lại, nhìn thấy Thục Phi và Lục Phi đang tiến về phía mình, tôi vẫn giữ nét mặt điềm đạm để đối diện với họ.
Kể từ hôm đó, Thiệu Anh không đến thăm tôi.
Tôi cũng không buồn nghĩ xem là do Thiệu Anh hay do Huệ Phi cố tình giữ hắn lại, tôi không quan tâm, mặc kệ...
"Để nô tì gọi Thái Y cho Người..." Ngữ Ngữ hấp tấp định chạy đi (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Rõ ràng là hai người họ đã làm..." Tôi xoay sang nhìn Ngữ Ngữ, gương mặt cô ấy hầm hầm khó chịu, hẳn là nói chính Thục Phi gây ra "Nhưng nhờ ơn trời phù hộ, Nương nương vẫn khỏe mạnh..."
Có lẽ hành động của hai chúng tôi không hay cho lắm, tôi vội rút tay lại, Tuấn Kiệt cũng nhận ra phản ứng này nên nét mặt hơi ngại ngùng:
"Thái Hậu, Người không đến thăm Huệ Phi ư?"
"Hoàng Thái Hậu giá lâm..."
Chắc cũng có thể Huệ Phi thừa cơ hội này níu Thiệu Anh lại bên cạnh, thực ra Thiệu Anh chỉ quý đứa con trong bụng cô ta, thực chất không thích cô ta, đó chỉ là suy nghĩ của tôi mà thôi.
"Miễn lễ... miễn lễ... Con đừng tưởng ta không biết, sao con lại muốn giấu ta và Hoàng Thượng như vậy? Con có biết nếu nhỡ xảy ra chuyện gì thì sẽ thế nào?" Thái Hậu chau mày nhìn tôi, liền đi đến ngồi cạnh tôi, áp bàn tay ấm áp của bà vào tay tôi.
"Huynh bận vài việc nên không đến thăm muội"
Bất chợt một giọng nói vừa lạ lại vừa quen vang lên sau lưng tôi:
Đã một tuần trôi qua trong buồn chán, Thiệu Anh không đến gặp tôi lấy một lần kể từ hôm đó.
"Tuấn Kiệt..." Tôi không giấu nỗi được xúc động, là anh ấy, anh ấy trong rất khỏe mạnh, chẳng "sức mẻ" chỗ nào cả, đúng thật rằng Thiệu Anh đã không làm khó Tuấn Kiệt.
Tôi đứng phắt dậy quay người sang:
"Được rồi, biết thì cũng đã biết rồi, lo thì cũng đang lo đây..." Bà nói với tôi với chất giọng nửa đùa nửa thật.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.