Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Bạo Phú Hạng Mục Phụ Trách Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 97: Chương 97
Hứa Gia Lăng mắt cũng không nhấc, mũi rung động một chút.
Sau khi khóa cửa xong, quay đầu bước vào phòng ngủ của mình, nhìn thằng bé nằm trên giường, sắp xếp lại lời nói trong lòng một chút, nàng mới mở miệng nói:
Hứa Gia Phục nghiến răng, mi mày toàn là ý giận.
Giống như cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hai tay nàng ta che mặt.
Tam ca thật sự cái gì cũng không biết sao?
"Tam ca."
Thằng bé lật người lại, giả vờ không hiểu.
Nó l.i.ế.m đôi môi khô khốc.
Ngồi dưới hiên nhà, Hứa Gia Lăng dạy Hứa Tiểu Bảo nhận chữ, liếc nhìn Hứa Gia Phục vội vàng chạy từ cổng viện vào, trong mắt hiện lên vẻ hứng thú mang đầy ý vị thâm trường.
"Tốt nhất là bắt được một con siêu cấp to, khiến nương thật sự giật nảy mình."
Chương 97: Chương 97
Môi của Hứa Gia Phục hơi mở, muốn kể ra.
Môi đỏ khẽ mở:
Nhìn tương tác của hai người dưới cây, trong lòng Hứa Gia Phục vốn dĩ đã bực bội không thôi.
Trời đêm dần dần tối, mấy hài tử Hứa gia rửa ráy một phen.
Dùng cả tay chân, bò dậy muốn đuổi theo!
Nhận được câu trả lời như vậy, trên mặt Hứa Gia Thạch lộ ra một nụ cười tươi rói, "Vâng! Con nhất định sẽ bắt được con chuột đồng thật to thật lớn về, làm nương mở rộng tầm mắt!"
Hứa Gia Thạch cười ngây ngô, còn tưởng đây là khen ngợi mình.
Nhìn nữ hài nhi bỏ chạy trong hoảng loạn, Tiền Mộc Mộc thu hồi ánh mắt, nhìn về phía bóng người đã chạy xa.
Đây chính là bảo bối có thể giải cứu nàng ta khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng!
Nhìn thằng bé đáng yêu không có phiền muộn này, Tiền Mộc Mộc bỗng nhiên bật cười, xoa xoa đầu thằng bé.
Lại bị hất tay, đẩy mạnh một cái!
Bỗng cảm thấy đau đầu.
Tiền Mộc Mộc không biết nên khóc hay nên cười.
Tiền Mộc Mộc ngồi rất lâu, cũng từ từ đứng dậy.
Nghe thấy lời này, còn không hiểu sao cảm thấy rất quen thuộc.
Bàng hoàng thấy thố nhìn bàn tay của chính mình, trong mắt Hứa Gia Phục nhiễm ý hối hận, vươn tay muốn đỡ Cố Tiểu Vũ dậy, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt tràn đầy cướp đoạt và điên cuồng đó, bị dọa cho lui về sau một bước.
Khi nhìn thấy màu vàng óng đó, ánh mắt Cố Tiểu Vũ trợn to, kích động vạn phần, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Mọi chuyện vừa xảy ra, người này rốt cuộc đã nhìn thấy bao nhiêu?
Đây chính là vàng.
Nàng ta tuyệt đối không thể để hy vọng không dễ có được này, vuột khỏi tầm mắt!
Nhìn phản ứng này của tam ca, Hứa Gia Phục hơi không tự tin.
Nhưng không nghĩ tới, quả dưa này lại có một ngày rơi vào đầu nàng.
Ngồi xuống đầu giường.
Ý khẩn cầu trên khuôn mặt kia của Cố Tiểu Vũ ngừng lại trong chớp mắt.
"A Phục, ngươi này là muốn làm cái gì?!"
Cảm xúc này, thật đúng là phức tạp không thôi…
Nhấc tay thò vào vạt áo của Hứa Gia Phục muốn lấy chiếc vòng tay ——
Thằng bé cụp mắt xuống, từ từ lắc đầu.
Trong lòng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đóng then cài của cửa viện lại.
Thăm dò hỏi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiền Mộc Mộc hơi nhướng mày.
Tìm một chiếc ghế đẩu ngồi xuống, lắc lắc cái đầu nói: "Nương, ngày mai con muốn đi cùng Quế Tử bọn họ bắt chuột đồng ở ruộng, nương xem có được không?"
Quay đầu, chạy thẳng một mạch!
Chân đứng không vững, ngã ngồi xuống đất.
Mày nhỏ nhíu lại.
Cũng không biết đột nhiên nghĩ đến gì, Hứa Gia Phục lại nhét chiếc vòng tay vào trong vạt áo, nó vội vàng lắc đầu, lẩm bẩm phủ nhận:
Mắt thấy đã sắp cầm đến tay, nhưng lại bị thu về.
Nhìn thấy nương thân trở về, tim của Hứa Gia Phục cũng lộp bộp theo.
Cố Tiểu Vũ lòng gấp như lửa đốt, hoảng hốt thét lên:
"Hửm?"
Nàng mím môi.
Hứa Gia Thạch đi từ bên ngoài vào.
Thuận theo nói:
Tiền Mộc Mộc nhấc chân đi về phía nhà.
"Ta đã nhìn thấy tất cả."
Ngồi xuống cái ghế ở dưới cây.
Bỗng nhớ ra, câu này trước đây nó từng nó với tam ca…
Chuyện của Cố gia và nhà Hứa Đại, ban đầu nàng chỉ là quần chúng hóng chuyện.
Tiền Mộc Mộc đang trốn sau đống rơm, ánh mắt lại ngưng đọng.
Nhìn người càng tới lại gần.
Rồi lại thu hồi ánh mắt, phe phẩy quạt.
Lần lượt về phòng.
Nghe Hứa Gia Thạch nói liên tục không ngừng.
Nàng ta thậm chí còn không thể chờ đợi, muốn đưa tay cướp lấy!
Hốc mắt của Cố Tiểu Vũ ngấn lệ, cảm xúc kích động.
Cửa viện lại bị đẩy ra.
"Tiểu Phục."
Sau đó quay người, chạy nhanh như bay rời đi!
Ngẩng đầu nhìn người trước mặt, Cố Tiểu Vũ run lẩy bẩy, như đứng trước vực thẳm, một cảm giác sợ hãi và kinh hoàng trong vô tri vô giác chậm rãi lan tràn trong lòng.
Tiền Mộc Mộc bước tới.
Thằng bé thu biểu cảm trong mắt, miệng vẫn tiếp tục dạy.
Giọng nói vừa rơi xuống, tiểu nam hài nằm đó co rụt lại một chút.
"Nương, nương gọi con."
"Không."
Vân Mộng Hạ Vũ
Biểu tính cũng trở nên hơi mất tự nhiên, cả người cứng đờ.
Lại đối với sai lầm mình đã phạm phải, không biết bắt đầu nói từ đâu.
Đây chính là hy vọng để nàng ta thoát khỏi lao ngục biển khổ! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Âm cuối lời nói, mang theo ý khẩn cầu nồng đậm.
Thấy nương nhà mình cũng về rồi, thằng bé vui vẻ chạy đến.
"Không không không, làm như vậy là không đúng!"
"Được, vậy con cố gắng hết sức."
"Nhanh đưa cho ta! Đó là hy vọng của ta!"
"Tam ca, có phải huynh biết cái gì không?"
Thật sự bị thằng bé đáng yêu này đánh bại rồi, Tiền Mộc Mộc lại xoa đầu nó, sau đó nằm xuống ghế, dư quang nơi khoé mắt liếc nhìn về phía dưới hiên nhà một cái.
Hứa Gia Phục đặt m.ô.n.g ngồi trên ghế đẩu, biểu cảm có hơi chán nản.
"Không phải con làm lồng bẫy từ rất lâu rồi sao, ngày mai vừa đúng lúc mang đi thử, xem xem kết quả thí nghiệm."
Nghĩ đến đây, Cố Tiểu Vũ không còn bận tâm thêm gì nữa.
Trước mắt lại xuất hiện một bóng người, chặn đường đi.
Nó dừng lại rất lâu, cuối cùng lời nào cũng không nói ra khỏi miệng. Đứng dậy định vào trong trong nhà, cửa viện đang đóng bỗng nhiên bị mở ra.
Nghĩ nhiều cũng vô ích, chỉ có thể về nhà trước rồi nói.
"Con có gì..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố gắng đưa ra cơ hội cuối cùng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn bóng lưng bỏ chạy, Cố Tiểu Vũ tức giận đ.ấ.m đất!
Sắc mặt càng trở nên nghiêm túc, rút ra một cọng rơm chơi trong tay, nhưng cũng không vội xông ra vạch trần mọi chuyện, mà là yên lặng quan sát.
Chuột đồng, mở rộng tầm mắt…
Không muốn đối mặt, cuồng loạn hét ra tiếng!
"Vậy ta phải làm sao?! Nương ta đột nhiên hối hận, đang định ngày mai đồng ý với nương của Hứa Ngật Đáp rồi! Ta chỉ có ngươi thôi, A Phục, ta chỉ có thể dựa vào mình ngươi thôi, ngươi giúp giúp ta, chỉ lần này thôi, được không?"
Nhìn chằm chằm vào vẻ kiên định trên mặt đối phương, Hứa Gia Phục do dự một lúc lâu, run run rẩy rẩy từ trong vạt áo, móc một chiếc vòng tay vàng ra.
Hứa Gia Phục ép mình bình tĩnh.
Cái gì cũng không nói.
"Ta cái gì cũng không biết."
Tiền Mộc Mộc liếc nhìn ba người dưới mái hiên.
Bắt được ánh mắt đó, Hứa Gia Lăng liếc nhìn người bên cạnh, "Nếu đệ có gì muốn nói, tốt nhất nắm chắc cơ hội, nếu đợi đến lúc trái tim người ấy nguội lạnh thì lúc đó đã muộn rồi..."
"Đợi đến khi ta có thể tự nuôi sống chính mình, ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi, ta nói được làm được!"
"Cần ta miêu tả cặn kẽ chi tiết lại cho ngươi không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đồng tử của Cố Tiểu Vũ kinh ngạc, từ từ lùi lại.
Không ngoài ý muốn, Hứa Gia Lăng trả lời rất nhanh.
"Nếu như ta đưa cho ngươi, khi nào ngươi trả lại ta?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.