Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Bạo Phú Hạng Mục Phụ Trách Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 74: Chương 74
Vậy mấy năm nay bọn họ nếm khổ, ch** n**c mắt, lại có thể tính là cái gì?
"Tam ca, nương bảo đệ đưa cho huynh."
Hứa Gia Liên bận rộn treo giỏ và sọt chưa bán hết lên mái hiên, để tránh chiếm chỗ trên đất.
Cầm kẹo que vào trong tay, xé mở bao bì.
Tiền Mộc Mộc cười cười.
Hứa Gia Tề tiếp nhận kẹo que, lại giơ cao bàn tay nhỏ bé, mang kẹo que đưa đến trước mặt mẫu thân nhà mình, mắt đầy chờ mong làm nũng: "Mẫu thân, giúp Tiểu Tề xé ra." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tiểu Tề, vất vả rồi. Phần thưởng của con ~"
Vân Mộng Hạ Vũ
Thu lại tâm thần, nàng cười nói:
Hứa Gia Lăng híp mắt lại.
"Nương thật sự có thay đổi, vì sao huynh không thể cho mình một cơ hội? Nói không chừng như vậyhuynh có thể phát hiện nương tốt bao nhiêu."
Trong lòng cũng ngọt theo.
Trong miệng ngọt ngào.
Nó không rõ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nó ngước mắt nhìn ánh chiều tà phía xa.
"Ta không thích ăn ngọt."
Ngoài viện, trong góc.
Cuộc nói chuyện vừa rồi, trong đầu không thể xóa đi được...
Vậy sau này nàng chú ý một chút, khẩu vị của những đứa trẻ khác cũng phải nhanh chóng thăm dò.
Bầu trời cũng tối sầm lại.
Bên tai truyền đến tiếng náo nhiệt mà ấm áp, càng đem tịch liêu trong lòng phóng đại vô số lần.
Nếu như nói tha thứ cho người kia.
Tay của Tiền Mộc Mộc xào rau dừng lại.
Đến bên cạnh Tiền Mộc Mộc, nó cười hì hì nói: "Nương, Tam ca ca nói huynh ấy không thích ăn ngọt, kẹo que này cho con rồi nhé ~"
Nghĩ tới đây, nó chậm rãi sờ chỗ xương bả vai sau lưng...
Hứa Gia Tề gật gù đắc ý, học theo nói:
nó hoài nghi, nếu không phải đồ ăn nhất định phải ăn, sợ là tam ca sẽ không đụng vào.
Hứa Gia Lăng luyện quyền từng chiêu một, liếc mắt nhìn kẹo m*t kia.
Hứa Gia Tề trực tiếp xem như ngầm đồng ý, vui vẻ cầm kẹo que, nhảy nhót vào phòng bếp.
Hứa Gia Lăng thu quyền cước, cũng không lên tiếng.
Khóe miệng Hứa Gia Lăng giật giật.
Thì ra, nương cũng có nhớ thương hắn.
Hứa gia Tề nghiêng đầu, đáng yêu nói: "Vậy kẹo que này thuộc về đệ?"
Trong phòng bếp truyền đến tiếng cười vui, Hứa Gia Liên và Hứa Tiểu Bảo bị hấp dẫn cũng tiến vào, một miệng một lời chen vào náo nhiệt.
Hứa Gia Tề vui vẻ híp mắt thành một đường, không ngừng cười ngây ngô.
Cũng không biết đang suy nghĩ gì, qua một lát mới nói:
Hứa Gia Phục thở dài, "Ta không khoe khoang với huynh, ta nói sự thật."
Chương 74: Chương 74
Trong lòng nghẹn lại, tứ chi rét lạnh như rơi vào hầm băng.
Nói được nửa câu, Hứa Gia Phục giật mình nhận ra mình nói sai, nó hậm hực im lặng, quay đầu vào phòng bếp.
Không khí xung quanh cũng giống như lạnh xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đại ca nhận lấy, Hứa Gia Tề mang theo que kẹo còn lại đi ra ngoài, đi tới góc tường viện, hắn đưa que kẹo ra.
Hứa Gia Tề bước chân ngắn, bước qua bậc cửa.
"Vậy thì thật sự là quá tốt, như vậy Tiểu Tề con có thể ăn hai cái kẹo que rồi."
"Được được được, xé giúp con." Tiền Mộc Mộc trong mắt tràn đầy cưng chiều, cầm que kẹo tới, bóp một cái nhẹ nhàng xé rách.
"Nếu huynh kiên trì như vậy, cứ tiếp tục như vậy đi."
Hứa Gia Phục khẽ mím môi: "Tam ca, mấy ngày nay nương không ra ngoài đánh cược nữa, cũng không đánh chửi chúng ta nữa, còn làm cho chúng ta nhiều đồ ăn ngon như vậy, tối hôm qua canh rắn, huynh cũng rất thích uống không phải sao?"
Tam ca và nó là song sinh, khẩu vị của hai người đều giống nhau.
"Vâng ~ "
Kẹo que thật sự rất ngon, ngọt ngào.
"Được rồi, Tam ca."
"Vậy con, con chính là Tề Bảo!"
"Tiểu Tề, giúp ta đem hai cái kẹo que này cho đại ca ca và tam ca của con."
"Làm bé ngoan của nương liền có kẹo ăn! ~ "
Vì sao người đã từng làm tổn thương bọn họ sâu sắc nhất, bây giờ quay đầu lại hối cải làm người tốt, đại ca nhị ca tứ đệ, ngũ đệ và lục muội có thể dễ dàng tha thứ cho người kia...
Bị mẫu thân nhà mình dỗ như vậy, Hứa Gia Tề nào còn có cái gì mà không nỡ, ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Nhưng mà... Con muốn ăn ngay bây giờ ~ "
Nó thật sự không hiểu.
Tiền Mộc Mộc lật xào đồ ăn trong nồi, ngoài miệng vẫn không quên nói: "Nhưng trẻ con không thể ăn quá nhiều kẹo, cây còn lại kia để lại ngày mai ăn đi."
Từng tiếng cười vui truyền vào trong tai.
Ý cười trên mặt Tiền Mộc Mộc càng đậm.
"Tam ca, huynh nói thật cho ta biết, chẳng lẽ huynh không có một giây phút nào muốn gần gũi với nương sao, muốn được nương sờ đầu sao?"
"Con nghe nương!"
Hứa Gia Tề "Ngao ô" một ngụm, ngậm kẹo que, cười đến mi mắt cong cong, như là trong nháy mắt có được thứ quý giá nhất thế gian.
Hứa Gia Phục chép miệng.
Nói trắng ra là bài xích đồ ăn nương đưa cho.
Hứa Gia Phục tiếp nói: "Tiên sinh kia nhìn là người có học vấn, kiểm tra đệ bài Phù Sinh Ký, sau khi thu hoạch mùa thu xongd dệ sẽ đi học đường trên trấn, một tháng được nghỉ một lần."
Hứa Gia Phục l.i.ế.m l**m đôi môi khô khốc.
Trong lòng Hứa Gia Lăng lan tràn tư vị khó tả.
Hứa Gia Lăng ánh mắt thật sâu.
Tiền Mộc Mộc có chút dở khóc dở cười, đặt hai cái kẹo que khác vào trên tay Hứa Gia Tề.
Nó rất thích ăn đồ ngọt, sao tam ca có thể không thích?
"Các con đều là con ngoan của nương."
Lời này vừa nói ra, Hứa Gia Thạch đang nhóm lửa cũng nhịn không được mà thò đầu ra, khéo léo khoe mẽ cười nói: "Vậy sau này con sẽ tên là Thạch Đầu Bảo!"
"Đại ca, nương bảo đệ đưa cho huynh."
"Hôm nay đệ đi trấn trên, là thuận tiện gội đầu luôn sao? Sao có nhiều nước bẩn muốn đổ như vậy."
Đôi môi mỏng mím chặt, hàng mi khẽ run lên trong nháy mắt.
Ánh chiều tà dần dần biến mất dưới chân núi.
Tiền Mộc Mộc vừa nghe, vừa không ngừng thái rau trên tay, thỉnh thoảng lên tiếng, tỏ vẻ nàng đang nghe.
Tiểu muội được đút ăn, nó cũng muốn ~ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ nhìn chằm chằm người trước mắt.
"Thật sự là bé ngoan của nương."
Hứa Gia Phục đứng dưới tàng cây, thình lình thốt ra câu này.
Tiền Mộc Mộc tiến lên hai bước, đưa kẹo que đã chuẩn bị xong ra.
Hứa Gia Tề ngoan ngoãn lên tiếng, chạy ra ngoài.
Một trong những tiểu nhân vật phản diện thì ra không thích ăn đồ ngọt.
Lông mi dài kia ảm đạm rũ xuống, bàn tay bên cạnh hơi nắm chặt, tà dương chiếu xuống trên bờ vai nho nhỏ, tăng thêm ba phần tịch liêu.
"Hưởng phúc của đệ là được, không cần khoe khoang với ta."
Hứa Gia Thạch ngồi trước lỗ bếp, trong miệng ngậm kẹo que, hoa chân múa tay chia sẻ chuyện xảy ra hôm nay.
Hứa Gia Lăng không đáp lại.
"Rất tốt."
Hứa Gia Tề kích động nhấc tay.
Chỉ ăn kẹo thôi mà đã vui vẻ như vậy...
Đưa kẹo trên tay qua.
"Nương cũng không phải là người có kiên nhẫn, sau khi thấy bỏ ra không được đáp lại, nàng rất nhanh sẽ từ bỏ, nếu đến lúc đó huynh bị nương cho..."
Tiền Mộc Mộc vội liếc nhìn nhóc con, dịu dàng dỗ dành: "Tiểu Tề ngoan, lần sau ta sẽ mua cho con."
Có một loại tình cảm khó có thể diễn tả bằng lời đang ăn mòn lý trí còn sót lại của nó.
Dùng miệng ngậm lấy, nước bọt bài tiết vị ngọt.
Hứa Gia Tề nghe xong, lập tức có chút mất mát.
Vừa dứt lời, Hứa Gia Lăng cũng không nói lời nào.
Tiền Mộc Mộc vén tay áo lên, rửa tay.
Trong nhà chính.
Tiền Mộc Mộc bị chọc đến dở khóc dở cười, liền cười nhìn hai tiểu tử kia đùa giỡn.
"Nương đã tìm xong học đường cho đệ rồi."
Chỉ còn lại một mình Hứa Gia Lăng đứng ở góc tường.
Hứa Gia Liên cầm cái gầu còn lại treo lên, sau đó từ trên ghế đi xuống, nhìn thấy kẹo trên bàn tay nhỏ kia, hắn có chút ngây người, trong mắt mang theo một chút không thể tưởng tượng nổi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.