Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Bạo Phú Hạng Mục Phụ Trách Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 71: Chương 71
Đi về phía phiên chợ.
"Ta là mẹ con, nghe ta chắc chắn không sai."
Tiền Mộc Mộc có chút bất đắc dĩ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lại đi tìm quầy hàng của đại phu chân trần, để cho ông ấy bắt mạch cho Hứa Gia Phục, sau khi làm xong trò xiếc này mới tiếp đi đến phiên chợ.
Dắt tay nhỏ bé của nó, ôn nhu nói:
"Năm ngoái ta nhìn Tiểu Ngũ nhà ngươi còn mặc một cái áo bông cũ rách trên lưng không vừa vặn, bông cũng bị lọt ra ngoài, cái này có thể giữ ấm sao?! Ngươi bây giờ tiêu tiền không suy nghĩ, mùa đông này nên làm sao đây?!"
Trương thẩm thần sắc cứng đờ, tức giận quay đầu lại, "Ngươi có phải ngu xuẩn hay không?! Nào có người tiêu tiền như ngươi? Mắt thấy sắp thu hoạch vụ thu rồi, năm nay trồng cái gì cũng không được, sau vụ thu hoạch vụ thu, triều đình còn phải lấy đi bốn phần thuế, còn lại cho chúng ta hầu như không có bao nhiêu." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thằng bé rũ đầu, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Nương tiêu tiền như nước, tiếp tục như vậy sao được?
Trương thẩm tử hừ một tiếng, "Nếu ngươi thật sự tính toán cho mấy đứa nhỏ, nên tiết kiệm chút."
Bánh bao hấp là nhân thịt heo, bỏ hành thái vào còn rất thơm, nhưng mà nhân bánh ít vỏ dày, ăn vào liền giống như ăn màn thầu.
Hơn nữa cũng sẽ không chơi chiêu, nàng còn rất thích người này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Miệng Trương thẩm tử tuy hơi cay nghiệt một chút, nhưng tâm địa rất tốt.
Ăn xong mì nước, Tiền Mộc Mộc vỗ vỗ bụng.
Đi được nửa đường, đột nhiên nhớ tới bọn họ đây là tới khám bệnh.
Càng nói, Trương thẩm tử càng kích động.
"Ta nói rồi, ta không cần." Trương thẩm tử ném lại câu này, khoanh tay trước ngực, quay đầu đi, dáng vẻ giống như rất tức giận.
Tiền Mộc Mộc gật đầu, quay đầu nói với Hứa Gia Liên: "Đại Liên, ta gọi mì chay với bánh bao hấp, con đi với ta cùng bưng tới đây, hẳn là sắp làm xong rồi."
"Cái tuổi này của con thì nên làm mình thích."
Ăn uống no đủ, cũng nên đi Tiền gia kia nhìn một cái...
"Ta hiểu ta hiểu, ngươi đều là vì tốt cho ta."
"Năm nay ruộng lại cực kỳ khô, thu thóc xong là không còn thu hoạch gì nữa. Nói cách khác, chúng ta phải dựa vào sáu phần lúa còn lại để ăn qua mùa đông, quần áo mùa đông này còn chưa đặt mua, chăn bông gì cũng phải thêm chút chứ? Ta nhớ mấy đứa nhỏ nhà ngươi đã mấy năm rồi chưa mặc bộ đồ mới."
Đi một đoạn đường, đi qua một chỗ đường quanh co.
Bị đối phương ảnh hưởng, Hứa Gia Phục c*̃ng cười theo.
Những lời Trương thẩm tử nói, cũng chính là suy nghĩ trong đầu hắn.
Lần đầu tiên nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Trương thẩm tử, Tiền Mộc Mộc sửng sốt, cười nói: "Đã gọi rồi, ngươi ăn là được, lại không cần tiền của ngươi."
Nhưng ý tốt này, không nên cho như vậy.
"Sao vậy? Đây là ta chọc phải chỗ nào khiến ngươi giận rồi?"
Nàng ấy thật sự không nhìn nổi nữa.
Không phải nàng ấy không biết, Mộc Mộc là có ý tốt.
"Những gì ngươi nói, ta đều có tính toán."
Nghiêm trọng nhất là năm nay, mùa xuân trồng lúa, mùa thu này mọc lên vô cùng thê thảm.
Hôm qua, ngược lại là có một trận mưa.
"Như vậy là được rồi!"
Có lẽ là mình đã từng không có cách nào có được nên Tiền Mộc Mộc hiện tại liều mạng cũng muốn giúp mấy đứa nhỏ thực hiện được.
Nhìn qua đôi mắt chân thành tha thiết kia, Hứa Gia Phục l.i.ế.m l**m môi.
Nhìn thấy nương nhà mình mang theo đệ đệ trở về, Hứa Gia Liên nở nụ cười, "Nương, hai người đã trở về rồi, hôm nay vận khí không tệ, vừa đến đã mở hàng rồi!"
Mặt nàng không chút thay đổi, lau mặt.
"Ai nha! Trong lòng ta hiểu rõ."
Học tập, vốn phải là niềm vui, nhưng nàng nhưng xưa nay không có hưởng thụ được.
Tiền Mộc Mộc nhìn quanh bốn phía, tìm được vị trí của Hứa Gia Liên, nắm tay Hứa Gia Phục đi qua, rũ mắt nhìn gian hàng. Hôm nay làm ăn cũng không tệ lắm, ít hơn mấy cái sọt so với lúc mang đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ta không có nói như vậy, cũng không có ý tứ này."
Trương thẩm má ửng đỏ, "Ta vừa rồi nói hơi nặng lời, thật ra ta chính là..."
Nhìn thấy thằng bé đáp ứng, Tiền Mộc Mộc nở nụ cười.
Đi qua sạp hàng bán mì, bên cạnh còn có bán bánh bao, Tiền Mộc Mộc thuận thế liền mua bốn xách bánh bao hấp, còn có bốn bát mì chay.
Chương 71: Chương 71
Một lớn một nhỏ đi ra ngõ Tây.
Đưa phần thức ăn này ra ngoài, Tiền Mộc Mộc cũng bưng phần ăn của mình lên.
Gọi món xong, giao tiền.
"Đi! Chúng ta đi tìm đại ca con!"
Tiền Mộc Mộc gật đầu "Ừ ừ", lại đưa lồng bánh bao nhỏ kia tới, trước khi Trương thẩm tử há miệng, nói nhanh: "Tiền cũng đưa rồi, một lần cuối cùng!"
Trương thẩm tử cũng cười toe toét, "Không tệ, đế giày này của ta cũng bán được mấy đôi."
Lần trước dùng tiền mua mì và bánh bao nhân thịt, nàng ấy miễn cưỡng nhận lấy ý tốt.
Tiền Mộc Mộc cũng bối rối.
Nhưng nước mưa kia cũng chỉ ướt mặt ngoài.
Nhưng lần này lại mua nữa? Nàng ấy làm sao có thể tiếp nhận? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiền Mộc Mộc cho nàng ấy một ánh mắt an tâm.
"Ta hiểu ý của ngươi, ngươi cũng đang suy nghĩ cho mấy đứa nhỏ trong nhà ta... Chỉ là mua cũng mua rồi, nếu ngươi không ăn thì cái này sẽ bị nở, ngươi từ bi giúp ta ăn có được không?"
Nước bọt phun ra ngoài, b.ắ.n lên mặt Tiền Mộc Mộc.
Là ghim kim lên cơ thể người làm bằng cao su mềm oặt, luyện tập tốc độ ghim kim, nếu như chậm hoặc là có chút dừng lại, thì sẽ bị một trận đánh đập cùng nhục mạ. Nếu như liên tiếp phạm sai lầm, sẽ còn bị ném vào bên trong hang rắn...
"Thật sao!" Tiền Mộc Mộc cười lên tiếng, nhìn về phía Trương thẩm tử bên kia, "Hôm nay làm ăn thế nào?"
Trương thẩm mặt chực ra, "Ta không cần."
Nói đến phần sau, gần như mang theo vài phần ý vị dỗ dành.
Dứt lời, cũng không thấy người nào tiếp lời.
Hơn nữa còn phải giữ lại chút bạc, sang năm mua hạt giống lúa nữa!
Vân Mộng Hạ Vũ
A... Là ở trong phòng tối tăm không ánh mặt trời, cùng một đám trẻ con học y, một lần lại một lần, buồn tẻ lại nhàm chán mà học thuộc đống sách còn chất cao hơn người.
"Ừm."
Sắc mặt Trương thẩm tử có chút xấu hổ, tự tìm cớ biện giải cho mình: "Đúng đúng, là ta xen vào việc của người, ngươi đừng quản ta, ăn của ngươi đi."
Tiền Mộc Mộc không cho là đúng khoát tay, bảo Hứa Gia Phục xem sạp hàng, kéo Hứa Gia Liên đi qua quầy mì, cầm lấy bốn bát mì và bánh bao hấp tới.
Năm trước trong thôn đều trồng hai vụ lúa, chỉ là mấy năm nay đều chỉ có mấy trận mưa mùa xuân, trong ruộng không có nước, mùa thu lúa mạ cũng không sống nổi.
"Về phần phiền não liên quan đến tiền tài và dầu muối, con cứ giao hết cho ta, ta đều sẽ giải quyết cho con, tin tưởng ta, nhé?"
Tiền Mộc Mộc bất đắc dĩ lắc đầu.
Hứa Gia Liên buông bát, sắc mặt có chút phức tạp.
Lúc nàng ở cái tuổi này đang làm cái gì?
Hôm nay, trong ruộng lại khô rồi...
Lập tức bưng lên một bát mì, đưa cho Trương thẩm tử.
Quỷ thần xui khiến, nhẹ gật đầu.
Nhìn mì trên tay đã mơ hồ có dấu vết nở ra, Trương thẩm tử có chút không được tự nhiên, run rẩy tay nhận lấy cái bát, "Lần này cảm ơn, lần sau đừng gọi nữa, ta cũng muốn tốt cho ngươi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.