Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 67: Chương 67

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Chương 67


Hứa Gia Tề cũng nghe theo, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Toàn dựa vào tay phải để chống đỡ, cứ như vậy mà chống suốt năm năm.

Đây vẫn là lần đầu tiên.

Tiền Mộc Mộc nở một nụ cười, cố gắng hết sức dịu dàng nói:

Mấy hài tử khác, nghe thấy cánh tay của Hứa Gia Phục, vẫn còn cơ hội chữa khỏi, nhao nhao lộ ra vẻ vui mừng.

Nếm được vị ngon, mấy hài tử bắt đầu uống một hơi lớn, còn dùng đũa gắp thịt rắn, bỏ vào miệng ăn ngon lành!

Rất tươi!

Tiền Mộc Mộc ngồi vào chỗ, múc cho mỗi đứa hài tử nửa bát canh rắn.

Tiền Mộc Mộc vui vẻ gật đầu.

Bát nước này, nên giữ cho thật cân bằng

Nghĩ đến đây, nụ cười trên khóe miệng của Tiền Mộc Mộc nhạt dần, gắp cho mỗi hài tử một đũa rau.

Nàng mềm giọng nói: "Tiểu Phục, trong năm năm này, xương của con vẫn đang phát triển bất thường, muốn chữa khỏi cánh tay, thì chỉ có thể cắt da thịt ra, cưa xương bên trong đi, để nó mọc lại... Quá trình này, sẽ cực kỳ đau đớn."

"Ta có thể nhìn xem cánh tay trái của con một chút không?"

Thấy mấy hài tử thích, trên mặt Tiền Mộc Mộc cũng lộ ra nụ cười, hài lòng đến cực điểm mà bắt đầu ăn.

Mấy hài tử khác, ánh mắt cũng mong chờ mà nhìn qua.

Tiền Mộc Mộc cầm cánh tay kia, kiểm tra trên dưới.

Nghiêng đầu, ánh mắt tràn đầy quan tâm hỏi: "Tiểu Tề, con sao thế? Trên người có chỗ nào không thoải mái sao?"

Nàng có tự tin tuyệt đối, mùi vị chắc chắn sẽ không tệ.

"Tiểu Phục, lúc đầu cánh tay con bị thương, tại sao không nói với Hứa Tam thúc, để thúc ấy chỉnh lại vị trí cho con?"

Hứa Gia Tề gật gật đầu.

"Nương, còn nữa không?"

Loại hồi phục bất thường này, càng lâu càng khó chữa.

Đúng thật là rất tươi!

Buông thõng bả vai, bước ra khỏi bếp.

Hứa Gia Phục cụp mắt xuống.

Về chuyện dạy Hứa Tiểu Bảo đọc sách chữ viết, tạm thời giao cho Hứa Gia Phục, Hứa Gia Phục nhìn cuốn sách trên tay mình, đồng thời còn phải phân tâm, dạy tiểu nha đầu nhận biết Tam tự kinh.

"Tiểu Phục, con lại đây."

Lời vừa dứt, đáp lại nàng là tiếng "Vâng" đồng thanh.

Nếu nàng không đến, cả đời của hài tử này sợ rằng sẽ mãi là dáng vẻ này…

Trong cùng một thôn, vô số lần có thể gặp được Hứa tam thúc.

Nửa bát canh xuống bụng, Hứa Gia Thạch còn thòm thèm dùng lưỡi l.i.ế.m quanh mép bát, mắt tròn xoe sáng lấp lánh.

Trong nhà, mấy hài tử mỗi đứa làm việc của mình.

Ăn thịt rắn, uống canh rắn…

Nàng là trục chính của một nhà, nếu không giữ đúng vị trí.

Nghị lực như vậy, thật khó tưởng tượng.

"Đây là nương đặc biệt lên núi bắt, thứ đồ này này cực bổ, các con ăn thử xem."

Vân Mộng Hạ Vũ

Hài tử nhỏ như vậy, cánh tay trái gần như không thể dùng được.

Hứa Gia Lăng ở dưới chân tường viện, bền lòng vững dạ mà luyện quyền.

"Con không sao, nương."

Tay cầm sách của Hứa Gia Phục dừng lại, bước tới.

Thu hết biểu tình của cậu bé vào mắt, Tiền Mộc Mộc giả vờ không hiểu.

Nhưng hiện tại siêu thị mạng không bán thuốc tê, hơn nữa bột xương dùng để ghép, cũng rất khó kiếm được đến tay… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ăn xong, cũng dùng lưỡi l.i.ế.m bát như vậy.

Hứa Gia Tề vẫn đang đan giỏ, ngày mai lại muốn mang ra phiên chợ bán.

Về khuya thanh tĩnh.

Chương 67: Chương 67

Khi xương bị sai vị trí phát triển, rất có thể sẽ xuất hiện tình trạng sưng đỏ phát viêm, cơn đau đó sợ rằng cả đêm cả đêm đều không thể ngủ ngon.

Mấy hài tử liếc mắt nhìn nhau, cố gắng xây dựng tâm lý, mới đưa miệng lại gần mép bát, húp một ngụm nhỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)


Sau một lát.

Sau khi mưa tạnh, nhiệt độ giảm xuống rất nhiều.

Con chuồn chuồn mà mấy hài tử bắt được bỏ đầu và đuôi đi, phần thân xào với ớt khô được cho ra nồi, một chút xíu xiu thịt, xào ra cũng không được bao nhiêu, nhưng vẫn hơn không có gì.

Năm năm trôi qua, vết thương vẫn còn đó.

"Vậy thì tốt. Đi chơi đi! Cơm sắp xong rồi."

Hài tử ấy mà.

Hô!

Rồi ấn vào khớp, chẩn đoán ra trật khớp khuỷu tay.

Tiền Mộc Mộc thấy hơi buồn cười.

Bầu trời dần dần tối sầm lại.

Đến cả Hứa Gia Phục, cũng không nhịn được mà bắt đầu căng thẳng.

Hứa Gia Thạch loay hoay với cái chuồng bắt chuột, đã đến giai đoạn cuối cùng.

Ăn cơm tối xong , Tiền Mộc Mộc ngồi dưới mái hiên.

Hứa Gia Phục hơi mím chặt môi, trong lòng lại vui như hoa nở.

Tiền Mộc Mộc cười nhẹ.

Thằng bé mới đưa cánh tay trái ra.

Nhìn thẳng vào Hứa Gia Phục.

"Ừm, ta biết con rất mạnh mẽ."

"Đúng vậy, tươi lắm! Mau nếm thử." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kéo ra một nụ cười.

Nàng mò lấy một bộ y phục, đắp lên người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cơm canh đều nấu xong, dọn lên bàn.

"Mấy năm nay nhà chúng ta đã gây ra rất nhiều phiền phức cho Tam gia gia, Lý Chính gia gia, Tứ thúc thúc, còn gia gia nãi nãi của chúng ta, cũng khiến bọn họ bận tâm rất nhiều, con không muốn gây phiền phức cho Tam gia gia, hơn nữa cánh tay của con không đau, thật sự."

Muốn cánh tay có thể sử dụng bình thường, cần phải cắt đoạn xương ở chỗ gãy, chỉnh lại vị trí rồi ghép xương xong lại thực hiện điều trị cố định bên trong, mới có thể hồi phục bình thường.

Canh vào trong bụng, trơn tuột không gì sánh được.

Bàn tay trên đầu, nhẹ nhàng ấm áp.

Chỉ sợ mấy hài tử sẽ cảm thấy lạnh lòng, giữa chúng cũng sẽ nảy sinh ra khoảng cách, đến lúc đó gây ra bất hòa giữa huynh đệ…

Hứa Gia Liên ở bên canh, có hơi căng thẳng hỏi: "Nương, cánh tay của Tiểu Tứ, còn có thể khỏi được không?"


Canh này nấu từ chiều, nấu gần hai tiếng đồng hồ.

Hứa Gia Phục kiên định nói: "Con không sợ đau."

Thời gian qua một chén trà, Hứa Gia Lăng luyện quyền xong, tiếp nhận việc dạy Hứa Tiểu Bảo nhận biết chữ.

Tiền Mộc Mộc nghĩ một chút.

Vẫy vẫy quạt, lười biếng thong thả.

Nàng mím môi, v**t v* đầu của thằng bé.

"Các con thích ăn, lần sau nương sẽ lại làm, mau ăn cơm đi, không thì lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất."

Nhìn bóng lưng cậu bé rời đi, ý cười trong mắt của Tiền Mộc Mộc, dần dần trầm xuống.

Nhưng không hề mở miệng nói một lần, vẫn luôn nhịn suốt năm năm.

Hứa gia ở cuối thôn cũng chìm vào yên tĩnh.

Ăn xong canh trong bát, Tiền Mộc Mộc ôn hòa nói:

Luôn làm những hành động kỳ kỳ quái quái.

Tiền Mộc Mộc l.i.ế.m môi dưới.

Cụp mắt nhìn canh trắng trong bát, Hứa Gia Phục nuốt nước miếng, có hơi do dự hỏi: "Nương, thịt trong đây, không phải là con rắn mà nương bắt ở trên núi chứ?"

Nghe nương nói như vậy, Hứa Gia Thạch ôm bát l.i.ế.m phần còn dư lại trong bát.

Câu nhấn mạnh cuối cùng, lộ vẻ yếu ớt mà bất lực.


Thân thể của mấy hài tử quá kém, không thể một lần bồi bổ quá nhiều, vẫn là ăn ít bồi bổ từng chút từng chút một, như vậy mới là tốt cho cơ thể nhất.

Trái tim của Tiền Mộc Mộc, như bị bóp nát tái tạo lại.

Quay đầu nhìn Hứa Gia Phục.

Hứa Gia Tề lắc đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Không có nữa, thứ này rất bổ, một lần không thể uống quá nhiều, lần này nếm thử một chút mùi vị là được."

Mấy hài tử nghe thấy, động tác ăn canh cũng chậm lại.

Húp từng ngụm từng ngụm nhỏ, muốn giữ lại vị tươi ngon đó lâu hơn.

Nhưng này cũng nói rõ, mấy hài tử của Hứa gia, rất ít khi được ăn những thứ ngon như này…

"Nương, người gọi con."

Tiền Mộc Mộc cảm thấy hốc mắt cay cay.

Xương cốt sẽ phát triển bình thường.

Cái vuốt đầu dành riêng cho nhị ca, thằng bé cũng có được rồi!

Hứa Gia Phục mím chặt môi.

Đau đớn không quá rõ ràng, lại như tằm ăn lá dâu.

Nhưng cũng không ngăn cản.

Nóng hổi, như muốn làm tan chảy cả đỉnh đầu.

Quen là được.

Cảm giác ấm áp kia, giống như muốn chảy vào tận trong tim.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Chương 67