Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Bạo Phú Hạng Mục Phụ Trách Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57: Chương 57
Nàng nói không tức giận là giả.
"Gia gia, nãi nãi."
Rốt cuộc Hứa Bảo Bối kia có phải là con của Hứa tú tài hay không, trong đầu nàng cũng không chắc chắn.
Cầm lấy một miếng thịt gà, nhét vào trong miệng.
Hứa Cúc Hoa bị đánh đến choáng váng.
"Nương, cái này..."
Kết quả đổi lấy là quyền đ.ấ.m cước đá, trong miệng còn mắng lời th* t*c.
Khí như sơn hà.
Cũng không biết hai người có gì với nhau hay không.
Hai tay chống bậc thang, muốn lui về phía sau thoát đi.
Hứa lão đầu đi tới, trên lưng còn cõng một cái giỏ.
Ông ấy vẫy tay, ôn hòa gọi:
Tiền Mộc Mộc không để ý tới người bên ngoài.
Mấy đứa nhỏ Hứa gia đều không ra cửa.
Tự nâng giá trị con người, ánh mắt cũng càng ngày càng kén chọn.
Đêm qua đã chọc nương tức giận, hắn không muốn chọc nương không vui.
Tâm tư này cũng theo đó mà linh hoạt, làm điệu làm bộ muốn qua lại với Hứa Văn Thư...
Hứa lão đầu đặt giỏ xuống đất, quay đầu liền thấy Hứa lão thái thái còn ở bên ngoài, ngay cả cửa cũng không đi vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hứa Gia Liên có chút chần chờ.
Sau khi chiên xong thịt gà, lại nhúng rau dại vào bột mì chiên lên.
Dùng nước xối xuống, đau lòng cắn răng, tất cả đều đổ vào trong bát c·h·ó của Hứa Hạnh Phúc.
"Gia nãi, ngồi ạ."
Tiền Mộc Mộc nghe tiếng, kinh ngạc mở mắt ra.
Một đôi tay khô vàng nắm chặt góc áo, giống như một đứa trẻ.
Mấy đứa nhỏ còn lại, khom lưng nhặt thịt thỏ trên đất lên, bỏ vào trong bát.
Tiền Mộc Mộc quay đầu, lại kéo Hứa Bảo Bối ra bên ngoài.
"Bà già, vào đi."
Tiền Mộc Mộc cười.
Lo lắng đồ ăn không đủ ăn, nàng lại xào một bát lớn dưa chua tóp mỡ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cũng không biết tại sao, Hứa Cúc Hoa bắt đầu để ý Hứa tú tài, thật sự là càng nhìn càng thích.
Một cước đạp lên n.g.ự.c người ta!
Tiền Mộc Mộc nắm chặt cổ áo nàng ta, hai khuôn mặt gần như sáp lại vào nhau, nàng thấp giọng nỉ non cảnh cáo: "Đừng nhảy nhót ở chỗ của ta, nếu không ta nhất định sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn c.h.ế.t không xong... Ta nói được làm được, nếu không tin, ngươi cứ thử xem."
Một lúc lâu sau, nàng ta mới phản ứng lại.
Hứa lão thái thái không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Tiền Mộc Mộc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặt trời chói chang, trời nóng.
Tiền Mộc Mộc thong thả bước lên, nhìn xuống người dưới đất, giống như đang nhìn một con kiến hôi có thể bóp c.h.ế.t bất cứ lúc nào.
Tất cả những miếng thịt ngon lành đều bị chà đạp.
"Con tới đây!"
Vách trong khoang miệng đụng vào răng, trực tiếp rách da, trong miệng tràn ngập mùi m.á.u tươi.
Tất cả đều làm xong, bưng lên bàn.
Xử lý xong lớn, còn lại một cái nhỏ.
"Tiểu Thạch Đầu, đến nhóm lửa cho ta."
Còn không đợi người lên tiếng, một bạt tai chợt giáng xuống!
Đứng dậy.
"Mẹ chồng nhìn ta như vậy, hẳn là muốn ngồi chỗ này của ta nhỉ. Mời ngài."
...
Tiền Mộc Mộc cười cười.
Mới có thể vĩnh viễn tiêu trừ hậu hoạn?
Nhưng dù sao cũng là trưởng bối lớn tuổi, còn là nãi nãi của mấy đứa nhỏ.
Nói được một nửa, hắn không dám nhiều lời nữa.
Vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
Thịt gà tươi non, vị đặc biệt.
Thấy đạt được mục đích, Tiền Mộc Mộc kéo người ném ra ngoài cửa, tựa như ném thứ rác rưởi gì đó chướng mắt.
"Đừng... Đừng g.i.ế.c ta..."
"Bà già, ngồi đi."
"Nhớ kỹ, Hứa gia ta không phải nơi ngươi muốn vào thì vào, muốn ra thì ra. Nếu ngươi dám đến, ta dám bắt ngươi trả giá đắt."
Nàng rất thích tiểu lão thái thái này.
Càng nghĩ, sọ não càng đau.
Nhưng mười dặm tám hương này, chỉ có Hứa Văn Thư làm ra chút tên tuổi.
"Hứa Hạnh Phúc, mi thật đúng là hạnh phúc."
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, ngay khi Tiền Mộc Mộc sắp ngủ, cửa viện truyền đến động tĩnh.
Trong mắt Hứa Cúc Hoa tràn đầy hận ý, há miệng muốn chửi ầm lên ——
"Nhặt lên rửa sạch sẽ, đưa cho Hứa Hạnh Phúc ăn, vết thương của nó còn chưa lành hẳn, ăn chút đồ bổ dưỡng."
"Ba!"
Mùi thịt tỏa ra bốn phía, Hứa Gia Thạch thèm đến mức không ngừng ch** n**c miếng, Hứa Tiểu Bảo đang ôm rau dại rửa sạch đi vào, cũng điên cuồng nuốt nước miếng.
Nàng nói:
Người đến đạp ngưỡng cửa càng ngày càng nhiều, khiến cho tâm của Hứa Cúc Hoa dần dần lớn lên.
Trong viện, Hứa Tiểu Bảo ôm một cái bát sứ.
Tiền Mộc Mộc ho nhẹ hai tiếng.
Hiển nhiên là bị dọa sợ.
Vừa nhìn đã biết rất dễ bị lừa.
Đêm qua đột nhiên bị tát một cái.
Lưng Hứa Cúc Hoa đập xuống bậc thang, lưng eo đau đớn kêu lên!
Tiền Mộc Mộc lắc lắc đầu, ném những chuyện phiền lòng sang một bên, vặn vẹo thân thể, híp mắt ngủ gà ngủ gật.
"Ăn ngon, thật hạnh phúc ~ "
Ở chung cũng rất thoải mái.
Ăn xong một cái, Hứa Tiểu Bảo tràn đầy cảm khái.
Lúc Hứa Cúc Hoa vẫn là hoàng hoa khuê nữ, bởi vì tướng mạo không tệ, nhiều người trong nhà ở mười dặm tám hương có nhi tử đều tới cửa cầu hôn.
Bị ném xuống đất, Hứa Cúc Hoa ngã đau cũng không dám kêu thành tiếng.
Hứa Tiểu Bảo ngồi xổm trước mặt Hứa Hạnh Phúc, ngón tay chọc chọc cái đầu lông xù kia, bĩu môi nói:
Nếu là người khác, nàng đã sớm trả lại rồi.
Vừa mới ra nồi nóng hầm hập, ăn ngon đến đầu lưỡi cũng sắp nuốt vào luôn!
Nhà nghèo, ghét bỏ chướng mắt.
Xét đến cùng, cũng là nguyên thân trước kia tạo nghiệt quá nhiều, mới khiến cho độ tín nhiệm của người một nhà này đối với nàng gần như bằng không.
Hứa lão thái thái sợ hãi rụt rè, trốn ở ngoài cửa viện, ánh mắt quét tới quét lui trong viện, cuối cùng ở dưới tàng cây nhìn thấy bóng hình xinh đẹp kia.
Ở trong nhà, ai nấy đều tự tìm việc để làm.
Lời nói âm lãnh, Hứa Cúc Hoa giống như đặt mình trong hầm băng, thân hình không nhịn được run rẩy, con ngươi khẽ run.
Lại bắt đầu la hét muốn tìm một người đọc sách.
Tỉnh táo lại suy nghĩ thật kỹ, bọn họ cũng không làm sai cái gì, tất cả xuất phát điểm đều là không muốn nhìn thấy đứa nhỏ Tiểu Tề kia xảy ra chuyện...
Gió nhẹ chầm chậm thổi tới, nàng bắt đầu cân nhắc chuyện buổi trưa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiền Mộc Mộc cắn chặt răng.
Nhà có tiền, lại sợ người ta trăng hoa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếng vang điếc tai.
Hứa Tiền thị điên rồi!
Chương 57: Chương 57
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhìn vẻ mặt tán đồng của mấy tiểu tử kia, trong lòng Tiền Mộc Mộc có chút bật cười.
Trên mấy khuôn mặt nhỏ nhắn đều viết đáng tiếc và đau lòng.
Gió mát xuyên qua phòng, cuốn đi sự khô nóng trong không khí.
Ba con gà con đã ướp sẵn, chiên với bơ.
Tiền Mộc Mộc có chút dở khóc dở cười.
Chọn tới chọn lui, tuổi tác đã lớn.
Mấy đứa nhỏ thấy thế, cùng kêu lên.
Hứa Gia Liên mang đến một cái ghế dài, đặt dưới bóng cây.
Bởi vì là hài tử, nàng còn cố kỵ lực đạo trên tay.
Chuyện này, rốt cuộc nên làm như thế nào.
Nàng ta sờ sờ sau lưng rồi sờ sờ eo, chỗ nào cũng đau, có cảm giác đau thấu xương không thể nói rõ.
Cũng không cần mời, mấy cái tay liền vươn tới.
Nàng nhấc chân đi vào phòng bếp, ngoài miệng còn không quên hô:
Nàng thật sự dám g.i.ế.c người!
Tuy nói lão thái thái đã động thủ, nhưng tính cách lại đơn thuần.
Những người khác yên lặng gật đầu.
Hứa lão thái thái nhìn Tiền Mộc Mộc ngồi dậy, rụt đầu rụt cổ bước từng bước nhỏ đi vào, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Tiền Mộc Mộc ngồi ở dưới tàng cây, câu được câu không mà quạt gió.
Đứa nhỏ này, hết thuốc chữa rồi.
Mấy người khác cũng yên lặng gật đầu.
Trở tay đóng cửa lại.
Hứa lão đầu vịn ghế ngồi xuống.
Nhìn vào con ngươi tràn ngập ngoan lệ kia, trong mắt Hứa Cúc Hoa hiện lên vẻ sợ hãi.
Mấy người nhìn qua.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.