Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Bạo Phú Hạng Mục Phụ Trách Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 53: Chương 53
"Có thể thử xem."
"Tiểu Tề, tới đây."
Không nghĩ tới Lý Hoa này lại chủ động nhắc tới chuyện phí khám và chữa bệnh.
"Tức phụ..."
"Có thể khiến cho thê tử ta mang thai hài tử của ta, được sao?"
Sau đó nhìn về phía Tiền Mộc Mộc.
"Hứa thẩm, thẩm tới nhà của ta có chuyện gì sao?"
"Tiểu Tề, ngươi ngốc, nàng muốn bán ngươi!"
Bên trong rất nhanh truyền đến tiếng bước chân.
Phu thê Lý gia này, làm người rất không tệ.
Tiền Mộc Mộc lại quay đầu, nhìn về phía mấy người còn đang đứng.
Từng hành động này, đã là từ chối ở trên mặt.
Tiền Mộc Mộc nhướng mày. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Còn chưa dứt lời, trước mắt đã không thấy bóng người.
"Tụ huyết trong đầu nó có thể tự tan ra hay không? Giống như mỡ heo, lỡ như ngày nào đó tan ra thì sao?"
Bước chân vui sướng, đi đến trước mặt mẫu thân nhà mình.
"Ta không sợ châm cứu. Chỉ là phí khám chữa bệnh này... Có thể khất nợ một chút thời gian hay không? Chờ lương thực vừa thu lại bán đi, ta liền lập tức trả tiền khám chữa bệnh."
Lý thẩm nghe tiếng vội vàng đi qua, đỡ người ngồi xuống.
Nhìn không ra, là một người rất thực tế.
...
Đây là từ ngữ ở đâu ra?
"Có bảy phần nắm chắc."
"Chờ con, ta không đi."
Bụng rất đau, Hứa Gia Tề lại quật cường đứng ở nơi đó, nhìn Tiền Mộc Mộc nói: "Nương, chờ con, đừng đi."
"Nếu ngươi có thể để thê tử ta mang thai, Hứa Tiền thị ngươi chính là đại ân nhân của cả nhà chúng ta, thượng khách nhà chúng ta!"
"Hứa Tiền thị, chuyện ban ngày đa tạ ngài."
Cho mượn cũng chưa chắc có thể lấy được trở về.
"Không có khả năng sẽ có loại chuyện này phát sinh."
Cũng vào lúc này, Tiền Mộc Mộc mới nhớ tới Lý gia một đứa bé cũng không có.
"Đây cũng là chuyện không có cách nào."
Còn chưa bước được một bước, Cố Tiểu Vũ đã đưa tay ngăn lại.
Sắc mặt Hứa Gia Tề đột nhiên đỏ lên, ôm bụng giậm chân.
Từ khi Lý Hoa biết được Hứa Tiền thị châm một cái, có thể cướp hắn từ trong tay Diêm Vương gia, độ tín nhiệm đối với nàng tăng vọt lên rất nhiều, nhưng lại sợ chỉ là ảo mộng công dã tràng.
"Chuyện này không khó."
Cửa cũng đóng lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiền Mộc Mộc cười lúng túng, lại tiến đến trước mặt một đại thẩm khác.
Cho nên lần này nàng đến khám bệnh, đều suy nghĩ miễn phí chữa cho người ta.
Có chút hận sắt không thành thép.
"Khách sáo."
Nàng gãi đầu.
Trong thôn này phần lớn đều là những người thích xem náo nhiệt, mấy năm trời hạn hán liên tục thu hoạch không tốt, trong tay đều không có tiền gì.
"Chuyện nhỏ."
Thật vất vả cô bé mới kêu gọi được người tới, toàn bộ đều bị Hứa thẩm giả ngây giả dại dọa chạy.
Tiền Mộc Mộc cũng nở nụ cười yếu ớt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Còn chưa mở miệng, người nọ đã quay đầu vào nhà.
Lý thẩm thấy thế, kéo Hứa Gia Tề đi về phía hậu viện.
Nếu như có thể qua lại với nhau, nàng còn rất vui lòng.
Lý Hoa tự lẩm bẩm hai câu, lập tức trịnh trọng nói: "Chuyện này xin nhờ ngươi, làm ơn hãy giúp nhà ta. Nhà ta chỉ có ta độc đinh, ta là ngày cũng trông mong, đêm cũng trông mong, mong tức phụ ta có thể mang thai hài tử."
Chỉ có điều, vẫn phải nói cho uyển chuyển.
Huống chi còn là cho một con bạc mượn! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói ba lần điều trị sau đó, lại dặn dò chút ít việc cần chú ý, Tiền Mộc Mộc mang theo Hứa Gia Tề rời đi.
"Đều là người cùng thôn, phí chẩn trị chờ ngươi dư dả, cũng không sao."
Trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, Lý Hoa vội vàng hỏi: "Ý của ngươi là có thể để cho thê tử của ta mang thai?"
Lưu đại ca vẻ mặt hoảng sợ, ném một câu "Ngươi bớt nói bậy, nhà ta lấy đâu ra lương thực dư thừa!", liền hoả tốc chạy trốn.
"Nếu như nhà ta cũng có thể có hài tử thì tốt rồi..."
Lý Hoa vịn khung cửa đi ra, sắc mặt suy yếu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chương 53: Chương 53
Tiền Mộc Mộc hơi khoát tay chặn lại.
Cái đầu rũ xuống kia đột nhiên ngẩng lên!
Lý Hoa ho nhẹ hai tiếng.
"Lưu đại ca, ta nghe nói năm ngoái nhà huynh thu hoạch rất tốt, chắc hẳn có rất nhiều lương thực, huynh cho ta mượn một ít, sau này ta nhất định sẽ trả lại huynh!"
Tiền Mộc Mộc giật giật khóe miệng.
Dọa người chạy đi, Tiền Mộc Mộc lập tức khôi phục lại vẻ bình thường, đi đến trước mặt Cố Tiểu Vũ, vẫy vẫy tay với Hứa Gia Tề bên cạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiền Mộc Mộc có chút dở khóc dở cười.
"Nếu hương khói của Lý gia ta bị đứt đoạn ở chỗ ta, ta có c.h.ế.t cũng không mặt mũi nào đối mặt với cha nương ta..."
Nàng cũng không chán ghét.
Trong đáy mắt Hứa Gia Tề hiện lên bảy phần ý cười, nhấc chân đi về phía Tiền Mộc Mộc.
Tiền Mộc Mộc nói thẳng.
Cửa viện mở ra.
"Ta sẽ cố hết sức."
Mắt thấy một lớn một nhỏ đi về phía đầu thôn càng lúc càng xa, Cố Tiểu Vũ cắn răng một cái, giậm chân một cái, đặt thùng nước xuống, chạy về phía Hứa gia ở cuối thôn!
Cố Tiểu Vũ ở bên cạnh cũng chấn kinh.
Nói xong, hắn đột nhiên nghẹn ngào.
Trên gương mặt hơi tái nhợt của Lý Hoa lộ ra một nụ cười.
Nàng thật đúng là không nghĩ tới chuyện này.
Nhưng mà,
"Bảy phần, bảy phần..."
Tiền Mộc Mộc giả bộ như không nhìn thấy, vẫn tiếp tục đi lên phía trước, hai mắt đẫm lệ khóc lóc kể lể:
Còn có thể như vậy???
Tiền Mộc Mộc mím môi.
Tiền Mộc Mộc nhíu mày, trầm tư một lát.
Đi đến đầu thôn Lý gia, gõ vang cửa phòng.
"Các vị, xin các ngươi thương xót..."
Thẩm tử Lý gia vừa thấy là Tiền Mộc Mộc tới cửa, nàng ấy vội vàng nhiệt tình mời người vào trong nhà chính, có chút bó tay bó chân.
"Nhà xí ở hậu viện đấy! Ta dẫn ngươi đi, đừng gấp..."
Tiền Mộc Mộc bối rối.
Đã là lúc nào rồi còn lo lắng chuyện này...
Tiền Mộc Mộc thuận miệng nói:
"Nhà xí, nhà xí! Ta muốn đi nhà xí."
Nhìn bóng lưng tiểu hài tử rời đi, Lý Hoa đầy hâm mộ, không tự chủ được cảm khái nói: "Tiểu hài tử thật tốt..."
Nhận được câu trả lời khẳng định, lúc này Hứa Gia Tề mới đi theo Lý thẩm rời khỏi.
Mỡ heo tan ra...
Lý thẩm nghe xong có liên quan đến nam nhân nhà mình, lập tức nghiêm túc, lập tức lại có chút khẩn trương hỏi: "Không phải châm kim là còn châm đầy đầu chứ... Vậy đau lắm."
Lý thẩm nắm lấy góc bàn, có chút do dự.
Nói xong, nó nhẹ nhàng đẩy cánh tay chặn đường ra.
Trong đôi mắt kia viết đầy chân thành.
Phí chẩn đoán điều trị?
Lý Hoa thở dài.
Có lẽ là hư tình giả ý nhìn nhiều rồi làm cho nàng không quá thích ứng với sự chân thành cùng thẳng thắn bất thình lình này.
Dùng tay áo lau khóe mắt, ổn định lại cảm xúc.
Tiền Mộc Mộc cười yếu ớt xoay người, nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, không nhìn Cố Tiểu Vũ nữa, dẫn theo tiểu tử kia đi thẳng về phía đầu thôn.
"Đa tạ đa tạ, bệnh của ta phiền ngươi quan tâm nhiều hơn."
Khiến cho Tiền Mộc Mộc có chút không được tự nhiên.
Tiền đưa tới cửa, Tiền Mộc Mộc tự nhiên không có khả năng đẩy ra ngoài.
Cả người Lý Hoa đều sa sút tinh thần.
Từng câu phát ra từ đáy lòng, không hề giả dối.
Hứa Gia Tề chớp chớp đôi mắt đen láy, vô cùng kiên định nói: "Nương sẽ không bán ta đâu."
Có chút tức giận khiển trách: "Thân thể chàng còn chưa khỏi hẳn, đi ra làm gì!"
Trong không khí vang lên một tiếng thở dài nặng nề.
"Ầm!" một tiếng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.