Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Bạo Phú Hạng Mục Phụ Trách Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45: Chương 45
Cánh tay bị bẻ trật khớp, tặc nhân đau đến cau mày.
Động tĩnh lật đồ vật kia càng lúc càng lớn, mang theo một chút ý vị không kiên nhẫn.
Mở hai tay ra, bộ dạng như vô hại.
Bàn tay mềm mại, chỉ dừng lại không đến một khắc liền rút lui.
Hứa Gia Phục ngước mắt, nhìn chăm chú nương trước mắt, có chút yên lặng.
"Răng rắc..."
Một giọng nói đột ngột vang lên.
"Yên tâm đi, nếu ta có thể hỏi ngươi vấn đề này, đã nói rõ những người khác, ta cũng sẽ cân nhắc."
Hứa Gia Phục liếc mắt.
Nhìn về phía người ngồi trở lại dưới tàng cây.
"Đó là một cơ hội."
...
"Yếu như vậy, còn muốn tới cướp bóc ban đêm?"
Ánh sáng chiếu rọi ra cái bóng trên khuôn mặt.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Hứa Gia Phục lại gật đầu.
"Cho nên, dũng cảm lớn mật theo đuổi thứ mình yêu thích đi, dù sao đời người này thoáng qua tức thì, phải quý trọng cơ hội hiện tại."
Mấy đứa nhỏ đều trở về phòng đi ngủ.
Nhìn qua, Hứa Gia Phục ngồi dưới cửa sổ.
"Ta không đi."
Đôi mắt rũ xuống, nhìn vô cùng nghiêm túc.
Nhìn chằm chằm vào Tiền Mộc Mộc, nhìn hơn nửa ngày.
Tiền Mộc Mộc cũng không vội trở về phòng nghỉ ngơi, không đốt nến ngồi ở trong sân, cùng với gió nhẹ, ngẩn người.
Bóng đen thầm nói, ánh sáng của cây đuốc chiếu lên giường, lại phát hiện trên giường trống không, không có một bóng người.
"Ngươi đang tìm ta sao?"
"Tiểu Phục."
"Thấy con thích đọc sách, muốn nói bồi dưỡng cho con một sở trường đặc biệt thôi."
"Vậy chuyện học đường cứ quyết định như vậy đi, mấy ngày nay ta hỏi thăm một chút, có học đường thích hợp sẽ đưa con đi học, được không?"
Đây không phải là bởi vì ở trong cuộc sống bình thường, nhận được quá ít thiện ý nên mới có thể sinh ra hoài nghi và cảnh giác đối với bất cứ hảo ý nào từ trên trời giáng xuống.
Hứa Gia Phục ngưng mi.
Trắng trợn hỏi: "Con muốn đi học đường không?"
Tiểu nhân vật phản diện này có phần lớn thời gian cả ngày đều ôm quyển sách mà gặm, trước không nói có thể xem vào bao nhiêu, chỉ dựa vào thái độ này cũng đủ để nhìn ra được hắn đối với chuyện đọc sách là cực kỳ yêu thích.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ nghiêm túc, còn mang theo chút phòng bị, sắc mặt Tiền Mộc Mộc nhàn nhạt.
Hứa Gia Lăng chẳng biết lúc nào đã xuất hiện bên cửa sổ.
Bàn tay trắng nõn đặt trên đầu tiểu tử kia xoa xoa, Tiền Mộc Mộc cười rất dịu dàng, "Con vẫn chỉ là một tiểu hài tử, tiểu hài tử chỉ cần suy nghĩ xem bây giờ có vui vẻ hay không là tốt rồi. Còn chuyện phiền toái, giao cho ta giải quyết."
Cũng cảm thấy Tam ca nói đúng.
Từng chiêu ngoan lệ, mang theo một cỗ gió mạnh.
Mới phát giác không đúng.
Tiền Mộc Mộc hơi kinh ngạc nhíu mày.
Hứa Gia Phục có chút do dự.
"Không cần." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nương...
Ánh mắt Tiền Mộc Mộc trong nháy mắt sắc bén hẳn lên, nhanh nhạy tránh đi chủy thủ, bắt lấy cổ tay của tặc nhân, bẻ ra sau một cái!
Hình như trở nên khác biệt.
Lỡ như nương muốn mượn chuyện ở trường học, sau đó bán hắn đi...
Sau khi bị phát hiện, kẻ trộm cũng không che giấu nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đợi đến khi hắn phục hồi tinh thần lại.
Nàng suy tư một chút.
Thử xem ý đồ của nương tử là gì.
"Đều ở trên người ta, ngươi muốn thì tới lấy đi."
Trong tiếng ồn ào của bóng đêm dần dần tiêu tán, nhỏ đến mức không thể nhận ra.
Ra hiệu Hứa Gia Phục tới gần một chút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiền Mộc Mộc nửa người dựa vào bên khung cửa sổ, lười biếng tản mạn, có chút tùy tâm sở d·ụ·c.
Trong cánh đồng ngoài viện, tiếng ve kêu ếch kêu kéo dài không dứt.
Lúc chạng vạng tối, nương đứng ra vì hắn và tứ đệ.
Rút chủy thủ bên hông, hung tợn nói:
Cả người ẩn trong bóng tối, một đôi mắt đen như hắc diệu thạch, hiện ra ánh sáng kỳ dị.
"Vì sao đột nhiên hỏi như vậy?"
Đi tới dưới cửa sổ.
Kết quả tìm hơn nửa ngày, một chút đồ vật đáng giá cũng không tìm được.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại, suy nghĩ một chút, đây tựa như một giấc mộng.
Vung cây châm lửa tìm kiếm người ở gian phòng này.
Tiền Mộc Mộc chắp hai tay sau lưng.
Tặc nhân bất khuất cắn răng, muốn phản kháng!
Mắt trần có thể thấy được, bóng đen che vải luống cuống.
"Cộp!"
Nhưng nương đã giải thích, sẽ không bán bọn họ.
Hứa Gia Phục dừng lại một chút.
Không nhìn ra bất cứ manh mối gì, nó mím môi.
Chương 45: Chương 45
Đột nhiên, một khuôn mặt lọt vào tầm mắt!
Tiếng nói vang lên, Hứa Gia Phục tay phải cầm sách, thân hình lập tức trở nên có chút cứng ngắc, nó cứng cổ ngẩng đầu lên, trong mắt ẩn chứa tình cảm có chút phức tạp.
Giống như quỷ mị ẩn núp trong đêm tối, thần bí mà lại nguy hiểm đến cực điểm.
Hắn muốn mượn chuyện này.
Tặc nhân khinh thường hừ một tiếng, quơ chủy thủ xông tới.
Thấy rõ thần sắc phức tạp trong mắt nó, nàng cũng không truy cứu đến cùng.
Đứng dậy.
Sau khi ăn cơm tối xong, Tiền Mộc Mộc nằm trên ghế, trên tay cầm một cái quạt hương bồ.
Tên tặc nhân này thân thủ rất kém, Tiền Mộc Mộc vốn không để trong lòng.
Ban đêm.
Đối diện với đôi mắt tìm kiếm kia, Tiền Mộc Mộc hé miệng nở nụ cười yếu ớt.
Hứa Gia Phục cắn môi.
Tiền Mộc Mộc vẫy vẫy tay.
Tiền Mộc Mộc ngước mắt nhìn về phía mấy đứa nhỏ trong viện, khi nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu, nàng nhếch môi cười một tiếng.
Hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có này, bên tai truyền đến tiếng lật sách rất nhỏ.
Người nằm trên ghế, cặp mí mắt khép hờ kia lại ở trong đêm tối nhấc lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong nháy mắt đó, trong lòng hắn kích động không thôi.
Cảm giác ấm áp trên đầu dường như chỉ là ảo giác.
Tiền Mộc Mộc ở trên cao nhìn xuống người trước mắt.
Tầm mắt dừng lại trên tay phải Hứa Gia Phục, Tiền Mộc Mộc nhìn thẳng vào thiếu niên nho nhỏ.
Tiếng vang của một cành cây bị giẫm gãy vang lên trong không khí.
Tiền Mộc Mộc nhếch môi cười.
"Hứa Tiền thị này ban ngày bán cái mẹt, không phải kiếm rất nhiều sao, tiền này giấu ở đâu rồi..."
Thì ra là vì chuyện này...
Nói thật, nàng không hiểu.
Tên nhân vật phản diện này nghĩ rất nhiều, ý tốt tung ra bị hiểu lầm thành có ý đồ.
Đau đớn thấu xương, trên trán rịn ra từng giọt mồ hôi lạnh.
Hy vọng, sẽ là thật lòng đối tốt với bọn họ...
"Vì sao?"
Nhưng vẫn làm theo.
Đêm khuya vắng lặng.
"Nhưng... Nhà chúng ta không có tiền."
Bây giờ cơ hội tốt như vậy bày ở trước mặt lại muốn đẩy ra...
Rất gần rất gần.
Không kịp chuẩn bị, bị hù dọa, lòng tặc nhân lộp bộp một chút!
Vừa dứt lời, Hứa Gia Lăng liếc mắt nhìn người dưới tàng cây, lại nhìn Hứa Gia Phục, lập tức trở lại dưới chân tường viện tiếp tục luyện quyền.
Một bóng đen rón rén di chuyển về phía nhà chính, chậm rãi đẩy cửa phòng ra, mò mẫm trong bóng tối thổi sáng cây châm lửa, lục tung trong phòng.
"Ta muốn biết, nếu như ta đi học đường học có cần trả giá gì không?"
Đột nhiên nhận thấy được một đôi mắt nhìn chăm chú, hơi tìm kiếm, liền thoáng nhìn thấy bóng đen đứng ở cửa phòng, ánh mắt nàng ngưng tụ ——
Hứa Gia Phục vẻ mặt m.ô.n.g lung.
Bóng đêm mênh m.ô.n.g lọt vào trong tầm mắt đều là màu đen.
"Vậy ta nghe Tam ca."
Từng đợt gió nhẹ lướt qua, lá cây giữa dãy núi xào xạc rung động.
"Bớt nói nhảm, giao hết những thứ đáng giá ra đây!"
Lúc Hứa Lưu thị nhục mạ hai người bọn họ, nàng ra tay đánh nhau, đây là lần đầu tiên nương bảo vệ bọn họ ở trước mặt người ngoài.
Hứa Gia Phục ngẫm nghĩ.
Hắn nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, kéo dài khoảng cách. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hứa Gia Phục buông sách xuống, rất nghiêm túc nói: "Trưởng ấu có thứ tự, các huynh trưởng còn chưa được sắp xếp, ta sẽ không suy nghĩ."
Chỉ còn ếch kêu ve gọi hoà lẫn.
Rốt cuộc hắn có nên tin nàng hay không?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.