Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Bạo Phú Hạng Mục Phụ Trách Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 339: Chương 339
Trong đêm khuya.
Tiền Mộc Mộc nghĩ một chút, có hơi không yên tâm.
"Nhi tử vẫn luôn nhớ lời người nói, ở bên ngoài con đều lựa chọn nhân nhượng cho xong chuyện, không sẽ tùy tiện tranh chấp với người khác."
Hứa Gia Liên cau mày, nghĩ trăm lần không ra.
Tiền Mộc Mộc làm một người nghe yên lặng, lặng lẽ bồi bạn.
Lúng túng leo lên lưng, hắn cúi đầu.
Bước chân đang đi về phía phòng bếp của Tiền Mộc Mộc dừng lại, trong lòng có một tia nghi ngờ, vô thanh vô tức bước vào phòng bếp cầm một con d.a.o chặt củi, lại cầm một cây gậy gỗ dài hai mét, chầm chầm bước về phía hậu viện.
"Con có thể nghĩ như vậy, ta rất vui."
Không biết tiếng chim c* từ đâu truyền đến.
"Ai da nhỏ tiếng một chút! Động tĩnh quá lớn nếu như đánh thức Hứa Tiền thị kia tỉnh dậy thì làm sao? Đến lúc đó chúng ta chạy cũng chạy không thoát!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi bằng lòng cho ta tiếp tục ở lại ngôi nhà, đối với người mà nói rất quan trọng này. Nó đối với ta mà nói, cũng rất quan trọng, thật sự rất cảm ơn."
Vừa cạn lời vừa bất lực.
Quay người bước ra ngoài.
Hứa Gia Liên lấy tay áo lau nước mắt, ánh mắt cũng đã khóc sưng húp, đáy mắt hắn toàn là tia máu, mang theo giọng mũi nặng nề nói:
"Thật sao..." Hứa Gia Liên lẩm bẩm, đột nhiên nảy sinh nghi ngờ về một số chuyện.
Khóc rất lâu rất lâu, tiếng khóc mới dần dần lắng xuống.
"Ta ta, tướng công - à không không không."
"Ta biết những chuyện ta làm hai ngày nay đều rất hỗn nạn, bây giờ ta nói chuyện với ngươi cũng không phải cầu xin ngươi tha thứ, sáng mai ta phải đi rồi, vừa nãy ta đã nói rất chuyện với nương, đã xin lỗi nương, ta nghĩa cũng muốn xin lỗi ngươi một câu."
"Nương, ngày mai con phải đi rồi, con muốn đi nói vài câu với Lý thị, hai ngày này đã làm nhiều chuyện có lỗi với nàng ấy, con muốn đi xin lỗi nàng ấy."
Hứa Gia Liên suy nghĩ không ra mà ngồi xuống cái ghế đẩu bên cạnh, hai tay ấn vào hai bên má dùng sức ép ép, muốn ép sự bực bội đó ra ngoài.
Tiền Mộc Mộc giật mình, đột nhiên đẩy cửa ra!
Tiền Mộc Mộc không khỏi thở dài bất lực.
"Lý thị nàng ấy, am hiểu lòng người như vậy sao?"
"Chúng ta cũng xem như là phu thê một hồi, cái quỳ vừa rồi của ngươi, đã xóa bỏ những chuyện ngươi đã làm trước đây rồi, ta cũng không ghi hận ngươi nữa. Ngươi không ghét nữ nhi mà ta sinh ra, trong lòng ta rất biết ơn, cảm ơn ngươi."
Vân Mộng Hạ Vũ
[1] ý tỏ vẻ bất cần đời
Nguy hiểm quá nguy hiểm quá, nàng còn tưởng Đại Liên lại động tay đánh người…
Aiz…
Nàng nâng cằm dưới, vò mẻ chẳng sợ nứt[1].
Hứa Gia Liên mím môi gật đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ở nhà con phạm phải bao nhiêu chuyện lớn, ta cũng sẽ gánh vác thay cho con, nhưng ở bên ngoài con vẫn phải cẩn thận hơn một chút, mọi chuyện chú ý nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, đừng dễ dàng xung đột với người khác."
Miệng mở rồi lại mở, Lý Nha Nhi hoàn toàn không biết phải thể hiện cảm xúc của mình như thế nào, nàng ấy nuốt nước bọt một cái, miễn cưỡng bình tĩnh lại một chút.
Sau này vào dịp lễ Tết, Đại Liên thỉnh thoảng cũng sẽ trở về, hai người cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấu, nếu quan hệ quá căng thẳng, cũng chẳng có lợi gì cho ai.
"Ta đã bàn bạc với nương rồi, từ nay về sau ngươi chính là muội muội ta, nhà này cũng là nhà của ngươi, tiểu khuê nữ kia sẽ họ Hứa, được ghi vào gia phả dưới tên ta, tất cả tiền về phương diện nuôi dưỡng con bé, ta đều sẽ không thiếu một đồng nào."
Tiền Mộc Mộc lăn qua lăn lại trên giường, chịu một lúc lâu cũng không ngủ được, chống tay ngồi dậy, ngáp một cái rồi mở cửa phòng ra, chuẩn bị ra ngoài uống nước rồi lại đi ngủ.
"Nàng ấy nói, cảm ơn con."
Âm thanh bên trong, từ nhỏ đến lớn dần dần truyền ra.
Lặng lẽ bước ra ngoài.
"Vâng, vậy nhi tử đi đây."
Hứa Gia Liên im lặng lắc lắc đầu.
Bế tiểu hài nhi vào trong phòng mình, rửa mặt qua loa một chút rồi đóng cửa đi ngủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiền Mộc Mộc nghiêng đầu "ha" một tiếng.
"Nương, từ nay về sau Lý thị chính là muội muội của con, vấn đề nuôi dưỡng tiểu nữ nhi, con sẽ gánh vác trách nhiệm… Gây ra nhiều phiền phức cho người như vậy, nhi tử thật sự rất xấu hổ."
Hắn gãi gãi má, có hơi ngượng ngùng e thẹn.
Tiền Mộc Mộc hỏi: "Nói cái gì?"
Đột nhiên nghe thấy ở hậu viện, truyền đến tiếng động xào xà xào xạc.
Tiểu tử thối, bây giờ mới tỉnh ngộ.
"Đi đi đi, mau đi."
"Ngươi đừng lải nhải nữa, trong lòng ta có chừng mực, mau đóng vào đi, mang nhiều rau như này về, chúng ta có thể ăn được nhiều ngày lắm đấy!"
"Nha Nhi vẫn luôn như vậy, chỉ là trước đây con mắt mù, không nhìn thấy bất kỳ ưu điểm nào của nàng ấy mà thôi, bây giờ hai người các con phủi sạch quan hệ, con cũng có thể nhìn cô ấy từ góc độ người ngoài cuộc mà nhìn nàng ấy rồi."
Lén la lén lút bước đến trước cửa, dán tai lên cửa, nghe góc tường.
Nàng cũng không phải là muốn mai mối tác hợp hai người lại với nhau.
Nói xong, nàng vội vàng đóng cửa lại.
Hứa Gia Liên ngẩng đầu nhìn, thấy nương thân nhà mình đứng bên cạnh cửa, hắn yên lặng một chốc, ấn vào ngực, ngàn ngạt nói:
Nấp bên phòng bếp, cẩn thận quan sát hậu viện.
"Tướng công!" Lý Nha Nhi đột nhiên lên tiếng gọi.
"Có thể có ý gì? Người ta cảm ơn con chứ sao, cảm ơn sự độ lượng của con."
Trong tích tắc Hứa Gia Liên chỉ cảm thấy, trái tim như có thứ gì đó chạm vào một chút, lông mi hắn cũng theo đó mà run run mạnh mẽ, trong lòng đột nhiên có hơi thẩn thơ.
Ríu ra ríu rít, ồn đến mức không cách nào ngủ được.
"Vâng, nhi tử đi ngủ ngay." Hứa Gia Liên gần như là lê hai chân, đi vào phòng thay giày rửa chân.
Mi mày Lý Nha Nhi cong cong, cười tươi rạng rỡ nói:
Nàng ngây người ba giây, khoé khoé miệng cười ha ha.
Đi đến dưới mái hiên, hắn phát hiện ra bên cạnh còn có một người.
Mà là Đại Liên phạm phải nhiều lỗi như vậy, cố chấp cuối cùng cũng quay đầu muốn xin lỗi Nha Nhi, nàng vẫn rất vui khi nhìn thấy cục diện như này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hứa Gia Liên đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên đầu gối, đi vào phòng phụ bên trái.
Tiền Mộc Mộc nhướng nhướng mày, hai tay khoanh trước n.g.ự.c dựa vào cửa.
…
"Xin lỗi xin lỗi, làm phiền rồi, hai con tiếp tục đi, ta ra ngoài trước một lát."
"Được rồi thôi được rồi, sáng mai con phải đi, tối nay ngủ sớm một chút, đừng nghĩ quá nhiều."
Lời vừa dứt, một tiếng động trầm vang lên.
Hứa Gia Liên dừng bước, ngoảnh đầu nhìn người trên giường.
Nhìn người đang chìm trong suy nghĩ, Tiền Mộc Mộc hoàn toàn không có cách nào với hắn, bước lên vỗ vỗ hắn.
"Nương, vừa nãy Lý thị nói với con một câu." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn hài nhi này cuối cùng cũng có chút đảm đương trách nhiệm, tảng đá đè nặng trong lòng Tiền Mộc Mộc cuối cùng cũng rơi xuống, nàng nở một nụ cười nhàn nhạt.
Vui mừng trong lòng Tiền Mộc Mộc, như những ngọn núi nhỏ chồng chất lên từng ngọn một, nàng gật đầu như giã tỏi nói:
Kết quả nhìn thấy Hứa Gia Liên đầu rạp xuống đất, tư thế cực kỳ thấp kém, thái độ xin lỗi thành khẩn đến mức không thể thành khẩn hơn.
Nương thân nhà mình đột nhiên xông lại đột nhiên ra ngoài, Hứa Gia Liên hơi ngây người, từ từ từ trên đất đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên tay, trong lòng có lời muốn nói, lại không biết phải nói như thế nào, chỉ có thể khô khốc nói:
Chương 339: Chương 339
"Nàng ấy còn nói, cảm ơn con đã cho nàng ấy ở lại ngôi nhà đối với người mà nói rất quan trọng này, ngôi nhà này cũng rất quan trọng đối với nàng ấy... Nương, người nói nàng ấy có ý gì?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.