Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Bạo Phú Hạng Mục Phụ Trách Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 184: Chương 184
Ánh mắt của Tiền Mộc Mộc cũng không né tránh.
Thậm chí còn bước lại gần vài bước.
Từ từ bước lại gần, cúi người sát tai.
Mắt lạnh như băng.
"Muốn hỏi đáp án từ miệng ta, chẳng lẽ ngươi không cần phải trả giá gì sao?"
Hơi thưởng thức vẻ mặt của Mã A Muội một chút, Tiền Mộc Mộc quay đầu đi ra ngoài, liền thấy mấy đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tất nhiên nàng cũng thừa nhận, trong chuyện này cũng có vấn đề của nàng, chỉ là trước đây vẫn luôn bị bỏ qua.
Trong mắt Tiền Mộc Mộc lóe lên một ý cười hẹp dài.
Mãi cho đến khi mặt sưng lên, Mã A Muội mới dừng tay.
Tiếng tát nhỏ như tiếng muỗi, khiến Tiền Mộc Mộc có hơi mất kiên nhẫn.
Đầu óc trở thành một mớ hỗn độn.
…
"Lúc ban đầu ngươi đã tìm sai người rồi, nếu ngươi muốn cho Bảo Bối vào gia phả, thì nên tìm Hứa A Xuân chứ, đó mới là thân cha của Bảo Bối."
"Ngô thẩm tử đã kể hết với ta rồi."
"Mã thị, đầu óc của ngươi bị lừa đá đúng không? Ngươi ngày ngày rốt cuộc rảnh rỗi đến mức nào, giúp người ngoài tính toán người nhà mình, ngươi đúng là có tài cán thật đấy!"
Vừa vào đã tình cờ thấy một ít chuyện riêng tư, Hứa lão thái thái suýt chút nữa quên mất mục đích đến đây, vừa nghe Tiền Mộc Mộc nói như vậy, bà ấy lập tức nhớ ra.
Đều là người đã trải qua chuyện đời, Hứa lão thái thái lập tức hiểu ngay trong phòng này vừa xảy ra chuyện gì, bà ấy có hơi ngượng ngùng che miệng, ho khẽ hai tiếng.
Xảy ra chuyện, sự yên bình ở mặt ngoài bị xé toạc, quan hệ của nàng và Hứa Gia Lăng lại một lần nữa rơi xuống đáy băng.
Miệng lưỡi, nàng ta không phải đối thủ của Tiền Mộc Mộc.
Mã A Muội ngồi như ngồi trên đinh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mẹ chồng nói liên tục không nghỉ, Mã A Muội một chữ cũng không nghe vào, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tiền Mộc Mộc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa túm lấy cổ áo, Tiền Mộc Mộc kéo người lại gần.
Dáng vẻ sau một trận chiến ác liệt…
Trong lời nói mang đầy châm biếm, cũng tràn đầy mỉa mai.
Nàng nhướng mày, cười ngắn một tiếng.
Mã A Muội xấu hổ cắn chặt môi dưới.
Vốn dĩ đi lại đã không thuận tiện, lại nhìn thấy người mình ghét, Hứa Cúc Hoa không hề che giấu sự ghét bỏ trong lòng, cố nén đau mà đi nhanh vài bước.
Nếu không phải Mã A Muội, quan hệ giữa nàng và tiểu phản diện bây giờ cũng không đến mức cứng ngắc như thế này.
Giống như muốn từ người nhìn ra được chuyện gì đó.
Tiếng tát vang lên giữa không khí. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lặng lẽ lui ra ngoài phòng.
Tiền Mộc Mộc nghiêng đầu một cái, không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
"Mã A Muội, dăm ba câu đã khiến nhà ta loạn đến nghiêng trời lệch đất, ngươi rất có bản lĩnh." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiền Mộc Mộc cười xấu xa.
"Còn nói không có?!" Hứa lão thái thái nhìn thấy vẻ mặt không để tâm này, càng tức giận không có nơi phát tiết, "Có cần mình gọi Ngô thị ra đối chất không hả! Ngươi ngươi bảo ta phải nói cái gì mới tốt đây, ngươi không thể suy nghĩ đến chuyện chính đáng sao? Cứ phải cả ngày đến tối..."
Quay người định đi.
Cái nhìn thấy này, không cần nói cũng hiểu.
Nụ cười treo trên khóe miệng Tiền Mộc Mộc, cực kỳ có hàm ý.
Cổ cứng đờ, nàng ta hơi nghẹn không nói gì.
"Ban ngày ban mặt, các ngươi cũng không biết xấu hổ."
Hứa lão thái thái giật nảy mình.
"Đại tẩu, rốt cuộc tẩu biết được cái gì?"
Mã A Muội một lòng chỉ muốn yên tâm, hoàn toàn không nghe vào những lời khác, mặc dù má đang đau rát, nàng ta cũng chỉ muốn hỏi cho ra đáp án.
Nên tính sổ đều đã tính sổ xong rồi, chào Hứa lão thái thái một tiếng, nàng rời khỏi nhà Hứa Văn Hòa.
Mỗi một bài học trước đây, đã để lại bóng ma không nhỏ trong lòng Hứa Cúc Hoa, nàng ta há miệng, có hơi hậm hực mà không nói gì.
Tiền Mộc Mộc không hề sợ hãi.
Đi được một đoạn đường, nhìn thấy người trước mặt đang đi khập khiễng, trên tay còn xách một thùng nước.
Điều này cũng khiến vết thương của nàng ta, hồi phục cực chậm.
"Muốn biết?"
Không biết nên gật đầu, hay nên lắc đầu.
"Không thể không nói, ngươi rất to gan."
"Ban ngày ban mặt, tam thẩm của hài nhi nó còn bận rộn thật."
Tiền Mộc Mộc cảm thấy hơi buồn cười.
"Con không có." Mã A Muội mang tâm trạng thấp thỏm, ngay cả phản bác cũng có vẻ hời hợt.
"Hứa Cúc Hoa, từ lúc nào ta đồng ý giúp ngươi cho Bảo Bối vào gia phả? Hơn nữa..."
Chỉ có thể há miệng cười giả ngu.
Tiền Mộc Mộc nổi hứng muốn trêu chọc người khác, đẩy người ra, lùi về sau vài bước.
Nàng lại nhìn Mã A Muội một cái.
Cũng không bảo dừng.
Không ai dám vào ngăn cản.
Không tranh luận lại được, nàng ta chuyển chủ đề nói:
Tim của Mã A Muội ngừng đập, đối diện với đôi mắt chế giễu đó.
"Lời nói này của con..." Hứa lão thái thái dùng cánh tay đụng vào Tiền Mộc Mộc một chút, có hơi ngượng ngùng nhắc nhở, tưởng rằng nàng đang trêu chọc phu thê hai người lão tứ.
Tiền Mộc Mộc không muốn nói nhiều với Hứa Cúc Hoa, sải bước rời đi.
Nàng ta nơm nớp lo sợ, muốn ngả người ra sau.
Hứa Cúc Hoa đỡ eo, đi lại có hơi khó khăn.
Tiền Mộc Mộc nghiêng người, liếc nhìn Hứa Văn Hòa đang tránh né ngoài viện, ăn mặc chỉnh tề, trên ống quần và tay áo, cả giày đều dính một ít bùn, rõ ràng là vừa mới từ ngoài đồng về không lâu.
"Vậy thì ngươi cứ thử xem."
Tiền Mộc Mộc cứ như vậy mà nhìn.
Nàng cong môi cười một tiếng.
Mã A Muội l.i.ế.m môi, hơi ngẩng đầu lên.
Tiếng bạt tai, vang lên trong phòng.
Hơi thở nóng ẩm phun lên mặt, giống như những chiếc kim nhỏ dày đặc, khiến Mã A Muội run rẩy từng cơn.
Mã A Muội vừa nghe thấy vậy, sắc mặt tái mét.
Không tự giác được mà nắm chặt y phục.
Không đề phòng mà bị chọc tức, sắc mặt của Hứa Cúc Hoa có hơi khó coi.
Thu hết biểu cảm đảo mắt như bay của Mã A Muội vào đáy mắt, Tiền Mộc Mộc không có hứng thú đi khám phá bí mật của nhà người khác, sắc mặt hơi lãnh đạm.
Mã A Muội như bất chấp mọi thứ, nhắm mắt lại tát thật mạnh!
"Mượn giống mà cũng dám làm, vừa nãy Hứa Văn Hòa nhìn thấy rồi đúng không."
Tiền Mộc Mộc mắt không nhìn nghiêng, cũng không định né tránh, đi lướt qua người đó.
Tim đập như sấm, mang đầy đủ nỗi sợ hãi.
Cắn chặt răng, nàng ta hơi tắc nghẽn nói: "Bây giờ có thể nói rồi chứ?"
Sức chiến đấu của đại nhi tức này nhà bà ấy mạnh mẽ không thôi.
Đối diện với đôi mắt điềm tĩnh đó, Mã A Muội có hơi sợ hãi, né tránh mà liếc mắt sang chỗ khác, mím chặt môi.
Khi nàng nhìn qua, lại có hơi không tự nhiên mà né tránh.
"Chuyện của Bảo Bối nhà ta vào gia phả, ngươi làm thế nào rồi?"
Chỉ một câu, đã nói rõ mục đích đến đây.
Quan tâm đến vậy sao…
Người khôn giữ mình, bà ấy thấy mình vẫn nên tránh đi thì hơn.
Cả người nhà đều bị thương, ai cũng không thể chăm sóc ai, nhưng trong nhà còn rất nhiều việc đồng áng cần làm, nàng ta chỉ có thể mang vết thương, căng da đầu mà làm.
Nhưng cổ áo bị nắm chặt, hoàn toàn không thể thoát ra.
Mã A Muội ngồi đờ đẫn bên giường, mất một lúc lâu mới dần tỉnh táo lại, đột nhiên nhớ ra đại tẩu rất thân thiết với thẩm tử Trương gia, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài…
Vân Mộng Hạ Vũ
"Tiền Mộc Mộc, tại sao ngươi lại giả mù?"
Giọng điệu bình lặng như nước, hoàn toàn không nghe ra được cảm xúc trong đó.
"Bốp!"
Nàng ta nuốt nước bọt, giơ tay lên tự tát chính mình.
Bước chân Tiền Mộc Mộc hơi dừng lại, nghiêng đầu nhìn.
"Nếu ngươi còn dám nói lung tung, ngươi có tin ta xé nát miệng của ngươi hay không!" Sắc mặt của Hứa Cúc Hoa đen như than, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Chúng ta rất quen thuộc sao?"
Đại này này hẳn là không phải đã nhìn ra cái gì rồi chứ… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đặt tay lên vai nàng ta.
Lời này, Mã A Muội không thể tiếp lời.
"Nếu ngươi chán sống rồi, hoặc là cảm thấy cuộc sống quá nhàm chán, cứ trực tiếp nói với ta, ta nhất định sẽ tạo ra niềm vui cho ngươi, nhưng tại sao ngươi lại cứ phải động tay động chân với Hứa Gia Lăng?"
Nàng dừng lại một chút, trên mặt lộ ra nụ cười trêu chọc.
Tiền Mộc Mộc càng cảm thấy buồn cười hơn.
Cả người Mã A Muội cứng đờ.
Đi về phía cuối thôn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.