Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Bạo Phú Hạng Mục Phụ Trách Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 147: Chương 147
"Được thôi..."
Tiếp đó từ bên trong lựa ra một bộ nàng ta cho là tốt nhất, gấp gọn gàng đặt sang một bên, dự định mang đến bên Tái Bắc làm quà gặp mặt cho tiểu cô của mình.
Hứa Gia Thạch đến bên cạnh nương thân nhà mình, mệt mỏi ngáp một cái, "Nương, mệt quá, đến khi nào mới có thể đào xong mương nước?"
Xoa xoa cái đầu tròn vo, Tiền Mộc Mộc cũng bị lây mà ngáp một cái, "Khoảng non nửa tháng nữa thôi, đào từ núi sâu đến chỗ lưng núi, hơn nữa còn phải gia cố xung quanh, phải tiêu tốn không ít thời gian..."
"Tỷ đang làm gì vậy?!"
Hứa Gia Lăng nghe vậy, khẽ gật đầu.
Mở một cái tủ, bên trong toàn là y phục.
Tiền Mộc Mộc cười một tiếng.
Tiền Mộc Mộc tiễn người đến chỗ cửa viện, sau đó lại trở về ngồi nghỉ trên cái ghế trong viện.
Nàng ta tuyệt đối không muốn phải tách biệt với muội muội. Nàng ta phải nghĩ cách.
Cố Tiểu Vũ thử kéo một cái, không chút nhúc nhích.
Nói xong, quay đầu vào lại trong nhà.
Chương 147: Chương 147
Sau núi cách nhà mình cũng gần, hơn nữa dọc núi đều là người.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chẳng qua, hẳn là không có gì thay đổi.
"Người yên tâm, nương, con sẽ chú ý nhiều hơn."
Ngồi nghỉ nửa canh giờ, bên phía sau núi lại có tiếng động truyền đến, Tiền Mộc Mộc vò đầu bứt tai đấu tranh một lúc, mới cầm cuốc đi ra ngoài.
Tiểu muội từ nhỏ đã chạy khắp trong thôn, cũng quen đường sá gì đó, về chuyện này Hứa Gia Lăng cũng không nghĩ nhiều, theo nương thân nhà mình lên núi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bước qua ngưỡng cửa, nàng ta quen cửa quen nẻo đi đến trước sương phòng bên phải. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
......
Không ngờ cửa không khóa.
Trong thôn, Cố gia.
"Được rồi."
Từ thẩm tử lo lắng đầy đầu, cũng không ngồi lâu.
Hứa Gia Liên gật gật đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiền Mộc Mộc nghiêng đầu, vỗ bả vai của Hứa Gia Liên.
Nam thanh niên vào độ tuổi, từ mười bảy mười tám tuổi đến ba mươi lăm tuổi đều được cử đi gánh đá nặng, đôi khi là một nhóm người hợp lực, đôi khi là hai ba người.
"Cố Tiểu Vũ, đừng coi dỗ muội như tiểu hài nhi ba tuổi, tỷ đây là hành vi ăn trộm, muội phải đi nói với nương muội!"
Nghĩ đến chỗ này, Cố Tiểu Vũ lập tức chạy ra ngoài.
Giơ cao con d.a.o chặt củi trong tay, vừa định động thủ.
"Đại Liên, con cùng các thúc thúc bá bá khi gánh đá, phải cẩn thận hơn nhiều, ngàn vạn lần đừng để đá đè vào chân hoặc tay, biết chưa?"
Giơ tay chỉ vào chính mình.
Ném lại câu nói này, Hứa Tiểu Bảo chạy ra ngoài!
Cố Tiểu Vũ từ khi sinh ra chưa từng thấy thứ gì đẹp, bị đống y phục rực rỡ muôn màu này làm cho sửng sốt, đưa tay lên sờ, chất liệu trơn mềm mát mát lạnh lạnh, thích không rời tay mà đặt lên má cọ cọ.
Hứa Tiểu Bảo hơi nâng cằm, hừ một tiếng.
"Mạng hèn chính là mạng hèn, tuỳ tiện ăn một chút đồ là có thể sống, ít gây chuyện lại cho ta, thành thật chờ ở đó cho ta!"
"Hy vọng ta không giúp hỏng việc mới đúng."
Cố Tiểu Vũ ôm chặt Cố Tiện Muội, mím chặt môi.
Tiền Mộc Mộc cong môi cười: "Được rồi, chẳng lẽ con không muốn dùng nước thuận tiện sao? Bây giờ khổ, sau này sẽ là ngọt."
Cố Tiểu Vũ nước mắt còn chưa kịp lau, bê bát bột ngô hỗn độn có mùi thiu đó lên, đưa đến bên miệng Cố Tiện Muội, dịu dàng dỗ dành: "Muội muội, mau ăn đi, ăn đồ vào mới có sức."
"Tiểu muội đâu? Sao lại không đi cùng?"
Từ thẩm tử trịnh trọng gật gật đầu.
Trong nhà chỉ có mình hắn là trụ cột, không thể ngã nữa.
"Ta biết rồi, cảm ơn ngươi, Hứa thẩm tử."
Một giọng nói, đột nhiên vang lên!
Chóp lưỡi của Tiền Mộc Mộc đẩy đẩy hàm sau.
Đó là phòng của Tiền Mộc Mộc.
Qua một lát, người tự về nhà mình.
Thử thăm dò mà đẩy một cái.
Chỉ là chiếc hòm đó bị khóa.
Nàng ta vỗ vỗ ngực, kéo khoé môi cười: "Tiểu Bảo, bình thường tỷ tỷ thương muội nhất, tỷ tỷ không làm gì cả, muội mau đi lên núi đi."
Nếu như bị Hứa thẩm thẩm biết, truyền ra cả thôn, vậy thì đời này của nàng ta xong rồi.
"Ngươi đây là nói gì vậy, những chuyện của nhà ta, ta không bao giờ nói với người ngoài, chỉ có ngươi, ta có thể mở rộng nỗi lòng để kể, chính là coi ngươi như người nhà mình, ngươi nói như vậy, chính là xa lạ."
Hứa Gia Lăng đi theo phía sau, liếc trái ngó phải một hồi, quay đầu hỏi Hứa Gia Tề:
Khuôn mặt của Cố thẩm tử ở trong gian chính đang đút ăn cho hài tử lộ vẻ không kiên nhẫn, bưng một bát bột ngô hỗn độn đã có mùi thiu ra, đặt dưới đất, bởi vì động tác quá thô lỗ, thậm chí còn vãi một ít ra ngoài.
Tay nhỏ đẩy cửa viện, nhanh chóng chui vào trong.
"Ăn đi, đúng thật là mạng hèn hạ còn yếu đuối. Nếu không phải người môi giới còn vài ngày nữa mới đến, c.h.ế.t đói cũng chẳng đổi được tiền, một chút đồ này ta cũng không muốn cho."
Đến phòng bếp lấy một con d.a.o chặt củi, quay trở lại trong phòng.
"Người trước mặt ngươi chính là một quả phụ, nam nhân nhà ta kia đã c.h.ế.t năm năm rồi, chẳng lẽ có ai thành công bắt nạt được ta rồi sao?"
Hứa Gia Thạch yếu ớt thở dài một hơi.
Sờ đi sờ lại, Cố Tiểu Vũ tận hưởng đủ một nén hương mới dừng lại, bắt đầu làm "chuyện chính" lần này, ánh mắt nhìn quanh khắp nơi, cuối cùng dừng lại ở một chiếc hòm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cả nhà Tiền Mộc Mộc, vừa rời khỏi nhà không bao lâu, một bóng dáng nhỏ nhỏ, lén la lén lút xuất hiện, khom người nhìn trái ngó phải.
Trên mặt Từ thẩm không tán thành.
Cảnh giác quét mắt nhìn xung quanh, xác định không có ai, Cố Tiểu Vũ mới triệt để thả lỏng, vừa rồi nàng ta ngồi xổm ở bên ngoài rất lâu, tận mắt nhìn thấy cả nhà Hứa thẩm thẩm ra ngoài mới đến.
Bị khóa rồi, Hứa thẩm thẩm chắc chắn đã cất hết đồ quý vào trong này, nàng ta phải nghĩ cách đập mở nó, lấy được tiền bên trong mới được.
Cho dù nương không dặn dò, hắn cũng biết.
"Tiểu muội nói bụng đau đi vệ sinh, chờ lát nữa sẽ đuổi theo."
Nói: "Ta nói sự thật, ngươi trở về suy nghĩ cho kỹ, thực ra ngươi là một người tài năng, đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ép dạ cầu toàn, ngươi một mực nhượng bộ, chỉ tạo cơ hội cho người khác cưỡi lên, nam nhân bắt nạt ngươi, không cần cũng được."
Bế Cố Tiện Muội đã đói đến mức hơi mất thần trí, Cố Tiểu Vũ khóc lóc như hoa lê đẫm mưa đau lòng không thôi, van nài nói: "Nương, cầu xin người, cho một chút đồ ăn đi, tiểu muội nàng ấy đã đói không chịu nổi nữa, đây cũng là nữ nhi của người, người không thể nhẫn tâm như vậy được..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hứa Gia Tề gãi gãi đầu.
Thấy người sống lại, Cố thẩm tử cười lạnh một tiếng.
Trước đây nàng ta thường đến chỗ này, cũng rất hiểu rõ phòng ở chỗ này là ai ở, chỉ là từ khi Hứa thẩm thẩm trở về, nàng ta chỉ đến một lần, mà còn chỉ là trước cổng viện.
Tiền Mộc Mộc mím môi.
Cố Tiểu Vũ đang một lòng làm việc xấu, bị giọng nói đột ngột này dọa cho giật nảy mình, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, quay đầu lại nhìn, mới phát hiện là Hứa Tiểu Bảo.
Trong mắt của Cố Tiểu Vũ lướt qua một tia vui mừng, đẩy cửa ra, đập vào mi mắt là căn phòng được bày biện ấm áp, thu dọn sạch sẽ.
Cố Tiện Muội dán sát vào bên bát, không hề chê mùi vị tanh thiu kia, há to miệng bắt đầu ăn, một hơi ăn hết sạch, còn dùng lưỡi l.i.ế.m phần cặn dư bám ở bên trên.
Từ thẩm tử bị lời nói thẳng thắn không kiêng kị này chọc cho bật cười, có hơi trách mắng nói: "Nào có ai lại dùng loại lời này nói chính mình như vậy."
Đến lúc đó nàng ta không chỉ không cứu được mình và tiểu muội, còn có thể ngồi tù từ đây…
Mềm mỏng dụ dỗ: "Tiểu Bảo ngoan, đừng đi, tỷ tỷ mua đường cho muội ăn, tỷ tỷ đối xử với muội tốt nhất."
Nếu như không có ai sẵn lòng giúp nàng ta, vậy thì nàng ta tự tìm đường ra!
Cố Tiểu Vũ lập tức hoảng hốt!
Tiền Mộc Mộc không cho là đúng.
Cố Tiểu Vũ xông lên, túm lấy Hứa Tiểu Bảo.
Hứa Gia Thạch kinh ngạc "a" một tiếng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.