Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Bạo Phú Hạng Mục Phụ Trách Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 126: Chương 126
Tiền Mộc Mộc bỏ tay xuống, nghi ngờ liếc nhìn Trương thẩm tử, chỉ thấy đối phương ra hiệu cho nàng nhìn chéo về phía bên phải.
Hứa Cúc Hoa là người cố chấp đến cùng, trước khi đạt được mục đích, thì sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Mấy hài tử trong nhà đều đã đi làm việc riêng, Lý Nha Nhi cũng không ở trong nhà.
Tiền Mộc Mộc hơi mím cánh môi lại.
Chuyển chủ đề: "Sáng hôm nay không phải sẽ mời gia trượng Hứa gia sao, ngươi còn không đi sớm một chút?"
Hứa Ngật Đáp chỉ là một bao cỏ, có thể nhẹ nhàng quật ngã.
"Da mặt bọn họ dày cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, bài học này sẽ không khiến họ nhớ lâu, nhưng có thể khiến trong lòng ta sảng khoái, thế là đủ rồi."
"Số phận không tốt? Theo tôi thấy, là Hứa Văn Thư kia thiếu đạo đức."
Trương thẩm tử đứng trên bậc thềm nhà mình, lắc nhẹ bụi trên cái nia, khoé mắt nhìn thấy Tiền Mộc Mộc bưng bát ăn cháo, trên tay tuỳ tiện vỗ hai cái, sải bước đi về phía bên này.
Nữ chính trong sách này, đôi khi hành động thật sự khiến người ta không hiểu ra làm sao.
Người xung quanh đến xem náo nhiệt, nhìn thấy cũng đều cảm thấy hung ác, đến sau này, rất nhiều người không đành lòng nhìn nữa mà ngoảnh đầu đi.
Mỗi một gậy, đều dùng đủ sức lực!
Người bị đánh trượng, xếp thành một hàng.
Lý thẩm tử lại là khuôn mặt lo lắng.
Lý Chính cả quá trình đều mặt không biểu cảm, xem xong rồi rời đi.
Hay dùng trong thù oán riêng tư, cũng đều như nhau.
"Hứa Tiền thị, đã chọn xong người chưa?"
Lập tức gật đầu.
Tay chân mấy người đó nhanh nhẹn không thôi, lôi cả nhà bốn người Hứa Đại ra ấn mạnh lên ghế dài, người khác còn cực kỳ "nhiệt tình" bước lên trước khống chế tay chân của bọn họ.
Chỉ là không biết, Lý Chính có tiếp lời này của nàng hay không thôi.
Cửa Trương gia cách vách, mở ra.
Tiếng gậy trầm trầm đánh vào thịt, liên tục không ngừng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có người mắt tinh nhìn thấy Tiền Mộc Mộc, gọi một tiếng.
Trưởng thôn cũng nghiêng đầu nói với tôn tử nhà mình một câu, bảo Hứa Tú Dương lát nữa đến xem người, sau đó cũng rời đi.
Mày của Tiền Mộc Mộc hơi nhướng lên.
Hứa Cúc Hoa nằm sấp trên ghế dài chỉ có thở ra mà không thở vào, mí mắt rũ xuống, nửa sống nửa c·h·ế·t.
Chương 126: Chương 126
Bỗng dưng, nàng ấy nói:
Nhưng ít nhất vết thương này, sẽ khiến Hứa Cúc Hoa trong một khoảng thời gian không nhảy nhót trước mặt nàng nữa, nàng cũng có thể sống yên ổn một thời gian.
Tiền Mộc Mộc thấy vậy, gật gật đầu.
Tiếng kêu thảm thiết của Hứa Cúc Hoa, sắc bén lại chói tai.
"Trút giận ra rồi, vui rồi chứ?"
"Ban đêm Cố thẩm tử kia không ngủ được, thì lôi Cố Tiểu Vũ dậy đánh một trận... Chậc chậc chậc, ta nhìn thấy trên mặt Cố Tiểu Vũ kia cũng có vết thương, trên người ước chừng không còn miếng thịt nào lành lặn."
Xem ra, Lý Chính cũng tức giận không nhẹ…
Nghĩ đến đây, nàng lười biếng duỗi eo.
Tức giận trong lòng trút ra, tâm trạng của Tiền Mộc Mộc vô cùng thoải mái, men theo con đường lúc đến mà về nhà.
Tiền Mộc Mộc ngồi từ trên giường dậy, ngáp một cái.
Tối qua Hứa Ngật Đáp không phân rõ trường hợp, không phân phải trái trắng đen, mở miệng đã bịa tin đồn bậy bạ giữa nàng và Lý Chính, dù Lý Chính có lạnh lùng lãnh đạm đến mức nào, cũng không thể không có một tia tức giận.
Trương thẩm tử đi bên cạnh có hơi buồn cười.
Tiền Mộc Mộc mở to mắt!
Vân Mộng Hạ Vũ
Thấy Tiền Mộc Mộc đến, Lý Chính cũng không lôi kéo.
Từ đường.
Tất nhiên nàng không có ý kiến.
Giơ gậy, giơ lên cao cao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bên kia đánh trượng cũng đã xong chuyện.
"Vậy thì tốt."
Dưới một cây hoa hoè, Cố Tiểu Vũ đứng thẳng tắp.
Câu này, cho dù là dùng trên mặt tình cảm.
Quệt miệng một cái, đóng cửa lại rồi đi.
Trên người còn có vài vết thương, thái dương cũng tím một mảng, ánh mắt nhìn thẳng về phía bên này, vô duyên vô cớ hừ một tiếng rồi quay người rời đi.
Dọn dẹp một chút, nằm xuống ngủ.
Tiền Mộc Mộc cười gật đầu.
Dựa người ở chỗ cửa viện, hít thở không khí mới mẻ, thong thả nhàn nhã mà ăn.
Xuyên qua đám người, đến vị trí trung tâm của sân viện.
Trương thẩm tử quở trách trừng mắt.
Sân viện rộng lớn, tập trung đầy người.
Mà để Hứa Cúc Hoa nhìn đủ rồi, mới gọi Trương thẩm tử và Lý thẩm tử cùng giúp một tay, đè người lên ghế dài, giờ tay đánh gậy rơi xuống!
Lạnh giọng dò hỏi: "Mấy người này, như thế nào?"
Gia trượng Hứa gia, tất cả ba mươi gậy, bị lấy đi mấy gậy, cũng vẫn còn rất nhiều, nhưng Tiền Mộc Mộc lại không vội.
Ngày thật sự tức giận rồi?
Hứa Gia Lăng lắc đầu.
Bên trong là các loại thảo dược cần phơi khô, và một ít rau khô.
Lười biếng mặc y phục lên, kéo cửa phòng ra.
Nuốt miếng cháo trong miệng, Tiền Mộc Mộc liếc nhìn người.
"Ta là người như vậy sao!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai ba hụm ăn cháo ấm xuống bụng.
…
Về phần người đánh trượng Hứa A Xuân, Lý Chính cũng không nương tay, gọi Hứa Gia Liên và nhi tử Hứa Tri Lễ nhà mình đến phụ trách.
Trương thẩm tử xấu hổ gãi gãi má.
Tiếng kêu nối tiếp tiếng kêu, cả nửa thôn đều có thể nghe thấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hứa Cúc Hoa nghe tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác, ánh mắt tràn đầy sợ hãi che tai lại, ngồi xổm xuống muốn trốn tránh, ánh mắt lại không thể kiểm soát được mà nhìn về phía đó, trừng mắt nhìn rõ y phục vải đay của người nhà mình bị m.á.u nhuộm thành màu đen…
Kịch hay xem xong, mọi người cũng lần lượt rời đi.
Ba mươi gậy, đều do Tiền Mộc Mộc tự tay đánh hết.
Lười biếng duỗi eo, Tiền Mộc Mộc bước vào phòng bếp múc nước rửa mặt, lại múc một bát cháo gạo kê từ trong nồi, múc hai muỗng củ cải muối vào, khuấy đều vừa ăn vừa đi ra khỏi bếp.
Tiền Mộc Mộc thuận đường dốc đi xuống.
Gần bên chỗ hiên nhà, trên hai giá gỗ lớn cũng bày đầy rổ tre.
Trong đôi mắt thâm trầm như màn đêm kia, gợn lên một gợn sóng rất nhẹ, Lý Chính ngưng mắt nhìn Tiền Mộc Mộc một lát, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ không dễ phát hiện.
Mới đột nhiên nhớ tới chuyện này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vết thương ở chân của thằng bé, đã gần khỏi hẳn.
Sau đó đi vào phòng của mình.
Mà nàng làm như vậy, chính là đang tạo cơ hội cho Lý Chính.
Tiếng gà gáy vang lên, mặt trời mọc từ từ mọc.
Đưa mắt nhìn qua, đông đông nghịt.
Ngày hôm sau.
Tiền Mộc Mộc liếc nhìn qua.
Trong viện có tận mấy tấm chiếu tre lớn, bên trên phơi đầy lương thực.
"Ngươi đang chế giễu ta?"
Lúc sáng sớm, sương mù dày đặc tan đi.
"Tối qua, nhà ngươi còn thật sự náo nhiệt."
Người đứng thành một nhóm nghe tiếng, sôi nổi tránh ra hai bên.
Hoàn toàn không để tâm.
Tiền Mộc Mộc hoàn toàn không hiểu ra sao.
Nhìn Cố Tiểu Vũ đi xa, Trương thẩm tử tò mò hỏi: "Ban đầu Hứa Ngật Đáp muốn cưới không phải là Cố Tiểu Vũ sao, kết quả bị Tưởng gia cách vách dùng thủ đoạn hèn hạ cướp mất trước…"
Nàng cũng không mong, chuyện này có thể khiến Hứa Cúc Hoa nhớ rõ.
Tiền Mộc Mộc đánh giá một lượt.
…
"Đương nhiên rồi!"
"Mặc dù Hứa Ngật Đáp là một con cóc ghẻ, nhưng không thể ngăn được cha nương hắn ta chịu cho lương thức, sau khi chuyện hôn sự giữa Cố Tiểu Vũ và Hứa Ngật Đáp hỏng, bàn tính của Cố thẩm tử cũng tan tành, tức đến mức mấy ngày nay đều không ngủ được."
Rất phóng khoáng.
"Lý Chính, ngoài Hứa Cúc Hoa ra, những người khác có thể giao cho ngài sắp xếp không?"
"Ngươi làm như vậy, nhà Hứa Đại nói không chừng sẽ quấn lấy ngươi càng lợi hại hơn."
Bỗng nhiên bị chọc vào eo một cái.
Lại đánh mạnh xuống.
Ở vị trí nơi Lý Chính đứng ngoài trưởng thôn ra, không một ai dám lại gần.
Tiền Mộc Mộc cong khoé môi.
Đều là người có thù với nhà Hứa Đại, kết thù còn không cạn.
Trương thẩm tử cũng vội vàng theo sau.
Trong lòng như trút được cục tức.
Người không phải thảo cây, ai có thể vô tình?
Từ trong đám người, gọi mấy người bước lên trước.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.