Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 117: Chương 117

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 117: Chương 117


"Vậy nên, bây giờ ngươi có thể buông tay ra được chưa?"

Lôi kéo nói chuyện phiếm.

Hai người từ chuyện hài tử chuyển sang chuyện thu hoạch mùa thu, lại từ thu hoạch mùa thu chuyển sang tin đồn gần đây trong thôn, nói rồi lại nói liền đến trước cửa nhà, mỗi người tách ra.

"Này cũng đúng."

"Lão tam à..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trương thẩm tử nghĩ một chút.

Đúng vào giữa trưa, mấy hài tử đều ở nhà.

Lão phu thê Hứa gia, cũng không phải là người thích nhiều chuyện.

Tiền Mộc Mộc khựng lại một chút.

Liếc nhìn người bên cạnh, vẻ mặt thâm trầm. Trương thẩm tử cảm thấy hơi không quen, chủ động bắt đầu chủ đề: "Lão tứ nhà ngươi, đưa đến học đường rồi?"

Tiền Mộc Mộc nở nụ cười giả tạo, mở miệng bịa đặt: "Trên trấn có thương nhân biển, bán một ít hải sản khô, ta thấy cũng khá tốt nên mua một ít, loại đồ này phơi khô cũng không nặng lắm, nhìn mới căng phồng như vậy."

Nàng vốn dĩ không thù không oán gì với Hoàng lão đầu này, mà đối phương làm như vậy, chẳng qua chỉ là muốn chiếm món hời nhỏ mà thôi.

Hoàng lão đầu cười khinh.

Đồ hải sản có thể nhiều như vậy?

"Hứa Tiền thị, ngươi đừng hối hận!"

Thấy nương thân nhà mình về, lần lượt nhào qua, tiếng gọi nương này nối tiếp tiếng gọi nương kia, thân thiết vô cùng.

Một tiếng bênh vực kẻ yếu vang lên:

"Đúng rồi, Ngô thẩm tử gần đây đi hỏi từng nhà từng nhà một, muốn quá kế một nam oa, nghe nói còn hỏi đến cả ngoài thôn. Nàng ấy có đến nhà ngươi hỏi không?"

Dù sao nàng chẳng qua chỉ là một quả phụ người người có thể bắt nạt. Ở chỗ này, nữ nhân không có nam nhân để dựa vào thì giống như s·ú·c· ·v·ậ·t không có dây thừng buộc, hứng lên muốn bắt nạt thì bắt nạt.

Cũng không cần đợi, ngồi lên là đi ngay.

Nàng cũng rất muốn nhìn xem.

Uy h.i.ế.p không có hiệu quả, ngũ quan của Hoàng lão đầu trong chốc lát trở nên dữ tợn.

Nàng hơi gật đầu.

Vừa lái xe bò, Hoàng lão đầu vừa xoay cổ, liếc nhìn cái gùi đặt trên ván xe bò, ý dòm ngó ánh mắt hiện rõ trên mặt.

Chuyện này, nàng còn chưa nói ra ngoài cơ mà.

Cả đời không cầu người…

Lần đầu tiên nàng đi xe bò đã phát hiện ra, sau đó tận mấy lần ngồi xe bò lại không thấy triệu chứng này, lúc đó đã có chút nghi ngờ.

"Tự mình keo kiệt không cho xem, còn nói gì cầu người... Hứa Tiền thị, cả đời Hoàng lão đầu ta cũng sẽ không bao giờ cầu người, đặc biệt là cầu ngươi, thật sự coi mình là đĩa thức ăn, giả bộ thanh cao cái gì."

Ra sức ném mạnh cái gùi xuống!

Tiền Mộc Mộc cười chiều chuộng, sờ đầu từng đứa một, lấy kẹo hồ lô trong gùi ra, chia hết cho bọn chúng.

Tiền Mộc Mộc gật đầu.

Nàng ấy tát vào miệng mình một cái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Quế Tử nhà ngươi thực ra rất có chủ kiến. Biết được trong thôn hài tử nào có thể chơi cùng, hài tử nào thì không thể. Ví dụ như Vương Cẩu Đản và Hứa Ngật Đáp, Quế Tử nhà ngươi trước nay chưa bao giờ chơi cùng chúng nó."

Hứa Gia Liên, một đại nam hài mười tám tuổi, ăn kẹo hồ lô, trên mặt nở nụ cười ngốc nghếch, như thể chưa bao giờ ăn kẹo hồ lô.

Ngồi xe bò lên trấn chỉ có mình nàng.

Mọi thứ đều được mua xong, Tiền Mộc Mộc cõng cái gùi trĩu ra khỏi ngõ, đi về phía đầu trấn Hoa Khai.

Trương thẩm tử sâu sắc tán thành: "Chúng ta là nương, chẳng phải đều mong hài tử mình đều có tiền đồ, có gia đình hạnh phúc của riêng mình sao. Cái đức hạnh thối kia Quế Tử nhà ta kia, đúng thật là khiến người lo lắng... "

Trên mặt Tiền Mộc Mộc vẫn giữ nụ cười, nhưng độ ấm trong mắt lại lạnh đi.

Liếc nhìn tay đang luôn xoa đầu gối đó, nếu như nàng đoán không sai, lão đầu này sợ là bị đau khớp do bệnh gút gây ra. Một khi bệnh gút phát tác, cơn đau sẽ kéo dài từ vài ngày đến một tuần.

Khoé mắt của Tiền Mộc Mộc lạnh lẽo.

Tiền Mộc Mộc ghé mắt nhìn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lại có hơi ngạc nhiên.

Túi đay là dùng dây thừng buộc trên gùi, đồ bên trong không rơi ra, Tiền Mộc Mộc nhấc cái gùi lên, nhìn chiếc xe bò đang đi xa.

Nói xong, ông ta nhịn đau đứng dậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng ấy đúng thật là ngốc, cứ phải nhắc đến chuyện đau lòng của Mộc Mộc.

Lý Nha Nhi ngồi ở chỗ rãnh thoát nước, đang vò một chậu quần áo lớn, ánh mắt tràn đầy ghen tỵ mà nhìn vào mấy người vui vẻ ăn kẹo hồ lô ở trong viện, lại cúi đầu xuống, tay không ngừng vò.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiền Mộc Mộc không tiếng động mà cười.

Trương thẩm tử kéo kéo khóe môi, "Phản ứng này của ngươi là gì đây? Trong thôn đều đã truyền đi rồi có được hay không. Ta nghe từ chỗ nhi tức phụ của Lý Chính."

Nhi tức phụ của Lý Chính…

"Đã là chuyện thóc mục vừng thối bao nhiêu năm rồi, ta đã không còn quan hệ từ sớm. Điều duy nhất bây giờ ta muốn làm, là nuôi lớn mấy hài tử, nhìn chúng nó thành gia lập nghiệp, hạnh phúc mỹ mãn."

"Đến rồi, nàng ấy muốn nuôi lão tam nhà ta."

"Nếu như, ta không đưa thì sao?"

Truyền từ người này sang người khác, tốc độ còn rất nhanh.

Hai người sóng vai bước đi.

Lừa quỷ sao!

Ông ta ho nhẹ hai tiếng.

Nói đến đây, Trương thẩm tử đột nhiên cảm thấy mình nói sai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói đến Ngô thẩm tử, Tiền Mộc Mộc nhớ lại chuyện mấy ngày trước.

Gần đây vừa hay vào vụ thu hoạch mùa thu, trên trấn lạnh ngắt như tờ, trong các cửa tiệm dọc theo đường phố cũng không có người nào.

Đến bên ngoài trấn.

Người không trả lời, Trương thẩm tử cũng không để tâm.

"Xin lỗi."

Hoàng lão đầu rất đắc ý mà hừ một tiếng, uy h.i.ế.p nói: "Nếu ngươi không cho, lần sau muốn đi xe bò của ta, phải trả năm đồng tiền!"

Đối mặt với tiếng cười chế nhạo không che giấu này, sắc mặt của Tiền Mộc Mộc vẫn như thường, một chút cảm xúc phập phồng cũng không có.

"Sao ngươi biết?"

"Trước đây số lần ta tìm ngươi cũng không ít, nhưng cộng lại, cũng chưa bao giờ nghe tướng công nhà ngươi nói quá mười câu, còn nhớ có một lần..."

Nhìn thấy sự cẩn thận trong mắt của đối phương, Tiền Mộc Mộc vẫy tay mỉm cười.

Vươn tay đẩy cửa viện nhà mình, Tiền Mộc Mộc bước vào.

Lại nói, nàng và tên tú tài c.h.ế.t kia đâu có tình cảm gì, sao có thể buồn bã được?

"Hoàng lão đầu này đúng thật là già mà không nên nết! Thứ đồ hôi thối gì, còn ném cả gùi của người ta xuống."

Hoàng lão đầu cười khẩy, giả vờ ngu ngốc nói: "Hải sản gì thế? Mở ra cho ta xem một chút đi, Hoàng bá ta còn chưa từng thấy qua đâu! Lại tiện thể chia cho ta một ít đi, dù sao ngươi cũng mua nhiều thế mà!"

Như thật mà giả gật gật đầu.

Nhìn tình hình này, hẳn là bệnh cũ.

Mi mày của Tiền Mộc Mộc hơi nhướng lên.

Nàng cõng gùi đi qua đó.

Này uớc chừng là trước đó Lý Chính muốn nhờ nàng chăm sóc Toàn Bách Xuyên, sau đó Lý Chính về nhà nói với tức phụ nhà mình vài câu, tức phụ lại nói với nhi tức phụ…

Khuôn mặt đầy vẻ coi thường.

Ý cười trên mặt Tiền Mộc Mộc, vẫn chưa tan đi.

"Hứa Tiền thị, trong cái gùi kia của ngươi đựng cái gì vậy? Căng phồng như thế."

Xe bò đong đưa lắc lư, đến đầu thôn Lộ Sơn.

Tiền Mộc Mộc xuống xe bò, duỗi tay định nhấc cái gùi xuống, dây đeo gùi lại bị giữ chặt, Hoàng lão đầu ngồi ở phía trước mạnh mẽ nói: "Hứa Tiền thị, thứ ngươi đựng bên trong phải chia cho ta một nửa!"

"Hoàng bá, ta khuyên bá vẫn nên tập trung lái xe bò của bá cho tốt, mười dặm tám thôn đều là hương thân, ai cũng không biết lúc nào ai sẽ cần đến ai. Nếu như đắc tội nhiều rồi, ngày sau không dễ xử lý chuyện."

Nhìn thấy Trương thẩm tử đứng cách đó không xa, vai đang gánh hai thùng nước.

Trương thẩm tử nói, không hiểu sao mang theo vài phần cảm khái, "Lão tam nhà ngươi, đúng thật là tính cách giống cha nó, trầm lặng không thích nói chuyện, nhưng khi làm việc một chút cũng không mơ hồ."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 117: Chương 117