Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Bạo Phú Hạng Mục Phụ Trách Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 106: Chương 106
Tiền Mộc Mộc gật gật đầu.
Nghe thái độ này của con dâu, Hứa lão thái thái có hơi lo lắng.
Đối mặt với một nữ hài nhi xinh đẹp như hoa như ngọc này, Hứa Gia Liên cũng có hơi ngượng ngùng mà đỏ mặt.
"Chuyện hôm qua, sao người không nói với con một tiếng?"
Dẫn chủ đề sang việc khác.
Đặc biệt nàng còn là quả phụ, không thể bước vào ngưỡng cửa nhà người khác.
Trong mắt lại dần dần dâng lên nước mắt.
Tiền Mộc Mộc kéo khoé miệng mỉm cười.
Vạn việc khó, tìm trưởng bối.
Tiếng nói vừa rơi xuống, cửa nhà cũ không mở.
"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Sẽ không làm tủi thân khuê nữ đó chứ?"
Mặt nàng không đỏ mà nịnh nọt: "Vậy sao được chứ?! Đó là món quà gặp mặt quý giá mà người tặng nhi tức phụ, con vẫn nên tặng con bé thứ khác, hơn nữa sau này còn có bọn nhỏ lão nhị lão tam, nếu như tặng cho lão đại, lại không thể ăn nói với mấy nhi tức phụ phía sau." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dẫn người vào viện nhà mình, mẹ chồng nàng dâu hai người ngồi xuống, Hứa lão thái thái mới mở miệng: "Mấy hôm trước, sau khi ăn cơm ở chỗ con, hỏi đến khuê nữ của tức phụ lão tử, đột nhiên nhớ ra Đại Liên nhà con còn có một nhi tức phụ chưa cưới vào cửa."
Men theo con đường nhỏ, trở về nhà.
Vân Mộng Hạ Vũ
Còn sẽ bị nói là đạo đức suy đồi.
Bỏ hai tiểu bối chờ ở trong nhà, Tiền Mộc Mộc lập tức ra khỏi cửa.
Tiền Mộc Mộc đứng dậy.
Chương 106: Chương 106
Chỉ là nghi lễ thành hôn này phải làm như thế nào?
Nàng cũng không kiêng kỵ những thứ này, nhưng chung quy vẫn phải nhập gia tùy tục.
Nếu hài tử đã đồng ý, người làm mẫu thân cũng phải có biểu hiện mới được.
Đã là giữa trưa.
Sau đó hỏi: "Đại Liên, con nghĩ thế nào?"
Chẳng qua nghĩ lại cũng phải, ở đây nam hài nhi mười hai mười ba tuổi đã định thân, mười lăm mười sáu mười bảy tuổi đều đã làm cha.
Lời này, Tiền Mộc Mộc không thể nói ra.
Vẻ mặt Tiền Mộc Mộc tràn đầy nghi ngờ.
"Là có ý gì?"
Ném ra tận mấy câu hỏi liên tiếp, Tiền Mộc Mộc xua xua tay.
"Mối hôn sự này lúc đầu là cha định ra, nếu như cha muốn thấy con cưới nữ nhi Lý gia làm tức phụ, vậy con tất nhiên là..."
Thấy người nhìn sang, Lý Nha Nhi vội vàng đứng dậy, có chút e thẹn không dám nhìn thẳng vào Hứa Gia Liên.
Hứa Gia Liên gãi gãi đầu, vành tai đỏ như nhỏ máu.
Mọi người đều lần lượt thu hồi ánh mắt quan sát, nhìn về phía nương thân đang đứng trước cửa viện.
"Mẹ chồng, lại qua mấy ngày nữa, Tiểu Phục phải đi học đường, con suy nghĩ một chút, chuyện này vẫn là đừng giấu nữa. Tiểu Phục cũng không phải đi học đường Dương thị hay là học đường Triều Dương ở trên trấn, phí học ít như kia, có nói ra cũng không có ai ghen tỵ.”
Trong mắt Tiền Mộc Mộc hiện vẻ khó hiểu.
Đến trước cửa lớn nhà cũ.
A không đúng.
Qua rất lâu.
Chẳng lẽ là đang bận việc ở ruộng?
Nhưng lỡ như đang ở trong phòng, không nghe thấy tiếng động thì sao?
Mấy hài tử ra ngoài, đều đã về nhà.
Tiền Mộc Mộc che miệng ho nhẹ.
Nếu làm như vậy, sẽ bị cả thôn phỉ nhổ.
"Cũng sắp bất ngờ đến sợ rồi."
Cửa lớn nhà Hứa Văn Lợi ở bên cạnh lại mở ra.
Nếu nguyên thân quan tâm cái nhà này, e rằng Đại Liên cũng đã sớm tức phụ hài tử quây quần rồi, nào còn đến tận mười tám tuổi vẫn còn độc thân.
Hứa Gia Liên đồng ý với cuộc hôn sự này.
Nghe đại nhi tức phụ trân trọng thứ bà ấy tặng như vậy, Hứa lão thái thái là người hốc mắt nông, bị cảm động không thôi, trong mắt như đang long lanh nước mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Mẹ chồng, thời gian cũng không còn sớm, con về đây."
"Được, ta sẽ nói với lão đầu tử."
"Bên phía trưởng thôn, Lý Chính còn có mấy vị tổ tông, phải phiền cha chồng thông báo cho bọn họ. Còn về ngày tháng, theo như người nói, định vào ngày mai."
Lời nói phía sau không nói nữa, nhưng đã nói đến mức này, Tiền Mộc Mộc cũng hiểu ra.
Một câu nói xong chuyện.
Nàng thử hắng giọng gọi to: "Mẹ chồng! Là con, đại nhi tức phụ của người, người có ở nhà không?"
Dù là đã thành thân, hay là chưa thành thân, đều không thể tùy tiện đến nhà trưởng bối, hoặc nhà của nam nhân khác họ
Hứa lão thái thái suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có đạo lý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cái vòng tay mà ta tặng cho con khi con kết hôn với đại nhi tử của ta, con có thể tặng cho nha đầu đó như đồ tổ truyền, cái vòng tay đó lúc đầu cũng tốn không ít bạc của cha chồng con đấy!"
Ba người đều ngồi xuống, Tiền Mộc Mộc đơn giản nói qua tình hình.
"Khụ!"
Cái vòng mà tiểu lão thái thái nói hẳn là cái vòng tay ngọc trắng đó, đáng tiếc đã sớm bị nguyên thân mang đi cầm rồi…
Tiền Mộc Mộc có hơi ngạc nhiên.
Tục ngữ nói rất hay.
"Tất nhiên là muốn cho con một bất ngờ!"
Giơ tay gõ cửa.
Hứa lão thái thái kéo lấy tay Tiền Mộc Mộc vỗ vỗ, chậm rãi nói: "Trước kia trong thôn chúng ta thành thân đều sẽ mời làm tiệc mời khách khứa, nhưng hiện tại thiên tai, không thể làm tiệc mời khách được. Chỉ cần người nhà chúng ta lại mời Lý Chính và mấy lão tổ tông đến làm chứng, ghi vào gia phả là được."
Hứa lão thái thái cười rất đắc ý.
"Tủi thân cái gì? Mấy năm nay kết hôn trong thôn đều như là thế này, nếu con có lòng, thì tặng nha đầu đó một ít đồ trang sức gì đó."
"Đúng vậy. Mấy người đó sợ là cười nhạo còn không kịp, nào sẽ ghen tỵ hoặc đố kỵ. Chẳng qua chuyện này cũng không cần cố ý nhắc đến, có người hỏi thì ứng phó một chút, không ai hỏi thì đừng nhiều miệng."
Cái này làm khó cho Tiền Mộc Mộc.
Nặng hơn nữa, còn sẽ bị đuổi ra khỏi thôn.
Khuôn mặt của Tiền Mộc Mộc đầy vẻ cạn lời.
"Đại nhi tức phụ, con đúng là có lòng."
Hứa lão thái thái bước từ trong ra, như thể đã biết nàng sẽ đến từ sớm, quan đường dẫn người vào trong viện, cười vui vẻ nói: "Nha đầu Lý gia kia đến rồi đúng không."
Mãi đến bây giờ mới tỉnh ngộ... Nhưng cũng chưa tính là muộn.
Hứa Gia Thạch tò mò nhìn chằm chằm vào Lý Nha Nhi, nhưng lại không dám bước đến nói chuyện với người ta, chỉ có thể len lén liếc trộm, mấy hài tử khác cũng là như vậy.
Hoá ra là như vậy…
"Đều không phải."
Cho dù như thế nào, mấy hài tử cũng không cần phải chịu khổ nữa.
Sau đó lại kể hết cho Hứa lão thái thái chuyện Hứa Tiểu Bảo đã học thuộc Tam tự kinh, và những dự định của nàng đối với Hứa Gia Liên và mấy hài tử, cho Hứa lão thái thái nghe.
Hứa lão thái thái gật đầu.
…
Đại nhi tức phụ, người đã gần bốn mươi tuổi.
"Sau khi ta về thì tìm khuê nữ gả từ bên Lý Gia Trang tới thôn này, bảo nàng ấy đưa tin cho nhà nhà đầu ở Lý Gia Trang kia, vốn dĩ chỉ muốn hỏi con bé khi nào đến nhà, không ngờ mãi đến hôm qua mới có hồi âm, còn nói sáng nay là đến thôn Lộ Sơn, sáng sớm hôm nay ta vừa thấy con đến tìm, ta liền đoán được nha đầu đó đến nhà rồi."
Nhà Hứa Tú Dương cũng là được đối phương cho phép, nàng mới có thể thỉnh thoảng đến thăm hỏi. Nhưng nếu là nhà trưởng thôn hoặc là nhà của lão tổ tông, ngàn vạn lần không thể tùy tiện đến.
Đối với nữ hài tử đột nhiên đến nhà này, đều tràn đầy sự tò mò muốn thăm dò.
Thật sự bị tiểu lão thái thái này đánh bại.
"Nha đầu này trông là người từng chịu khổ, về phần nhân phẩm gì đó, vừa mới gặp mặt con cũng chưa biết, nhưng hài tử Đại Liên kia rất thích, cho nên con nghĩ đến hỏi người xem, nghi lễ thành hôn này phải làm thế nào?"
Tiền Mộc Mộc nhăn mày.
Bước qua bờ ruộng, đi hướng về phía nhà cũ Hứa gia ở trong thôn.
Bàn chuyện với tiểu lão thái xong, Tiền Mộc Mộc liền rời đi.
Ở chỗ này, chỉ cần là nữ nhân.
"Sao thế? Là con thấy nha đầu không vừa mắt, hay là học hư? Mấy năm trước đến đây ta thấy là một khuê nữ rất tốt, chẳng lẽ là mấy năm này xảy ra chuyện gì rồi?"
Cũng không thấy ai mở cửa.
"Cũng làm khó cho người làm mẫu thân như con rồi. Lần đầu tiên nhi tử cưới thê tử, còn không biết.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói đến đây, Hứa lão thái thái dừng lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.