Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Bạo Phú Hạng Mục Phụ Trách Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 102: Chương 102
Chỉ thấy một mình Hứa Gia Lăng nằm nghiêng trên sườn dốc, nửa bên mặt m.á.u đẫm máu.
Lời này nói ra…
Dù sao cũng là hài tử nhà mình.
Dư quang nơi khoé mắt liếc thoáng qua nhìn thấy một vệt trắng.
Loạng choạng lảo đảo, sắp cắm xuống đất.
…
Khi nhặt lên trong nháy mắt chiếc khăn tay đó mở ra, góc khăn tay thêu cành hoa mai nhỏ lọt vào tầm mắt, ánh mắt Hứa Gia Lăng ngưng lại.
Mắt thấy mặt trời sắp l*n đ*nh đầu, thời gian cũng không sớm nữa
A Lăng quả nhiên chưa từng gọi.
May mắn bởi vì quá lo lắng cho A Lăng, tạm thời quay trở lại núi, nếu không, còn không biết nữ nhân này sẽ đối xử với A Lăng như thế nào nữa?!
Qua một lát, bụi cây bị đẩy ra.
Nàng thực sự nghi ngờ liệu nữ chính này có bị hội chứng hoang tưởng bị hại hay không. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đại ca cũng sẽ không vui.
Đúng lúc Tiền Mộc Mộc đang nín thở tập trung, nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
Lông mi dài dài kia từ từ mở ra, Hứa Gia Lăng chống tay ngồi dậy, cúi mắt nhìn vết thương đã được băng bó, lại quét nhìn quanh quanh không có ai, trong ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Cố Tiểu Vũ, hơi lộ ra một tia ấm áp.
Từ chỗ này, còn có thể nhìn thấy nhà mình.
…
Nếu xảy ra chuyện gì, mấy hài tử trong nhà biết được, cũng sẽ đau lòng buồn bã.
"Tránh ra nhanh lên, ta không có thời gian nói chuyện vớ vẩn với ngươi."
Tiền Mộc Mộc hít một hơi lạnh.
Hôm nay nàng đến đây, là để nghe tiếng tìm nguồn nước.
Nàng ta đoán đúng rồi!
Lại không thấy có phản ứng gì, tầm mắt nhìn theo xuống dưới.
Tinh thần hăng hái, leo đến lưng chừng núi.
Đứng ở nơi cao, nhìn xuống phía dưới.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Cái đó, là của ngươi sao?"
Tiền Mộc Mộc từ bỏ việc tìm kiếm, đi theo đường mòn xuống núi.
"A Lăng, ngươi có sao không?"
Vốn dĩ nghĩ là Cố Tiểu Vũ đã cứu mình, Hứa Gia Lăng không còn bài xích Cố Tiểu Vũ như trước nữa, dưới sự nâng đỡ của đối phương, run run rẩy rẩy đứng dậy.
Tiền Mộc Mộc rất bình tĩnh, dịch chuyển sang một bên.
Bắt đầu tìm kiếm ở xung quanh, từ từ chậm rãi.
Cố Tiểu Vũ ngừng lại một chút.
Chưa từng nghe được một câu "nương" từ miệng của Hứa Gia Lăng.
Hắn nhìn về phía đó, chỉ thấy một chiếc khăn tay nằm trên đất.
Vội vàng bước tới, cố gọi hai tiếng.
Nhìn người dần dần đi xa, đến khi không thấy nữa, Cố Tiểu Vũ mới từ trong vạt áo rút khăn tay của mình ra , nhẹ nhàng quấn lên vết thương trên chân, tiếp đó lắc lắc bả vai Hứa Gia Lăng, nhẹ giọng gọi khẽ: "A Lăng, A Lăng, tỉnh lại đi, mau tỉnh lại..."
Trong mắt Cố Tiểu Vũ tràn đầy châm biếm, lời nói ra càng không chút lưu tình.
Chỗ cẳng chân của Hứa Gia Lăng nhiễm một mảnh m.á.u tươi, y phục màu xám tro bị m.á.u nhuộm thành màu sẫm.
Tiền Mộc Mộc mím môi.
Rất quen thuộc.
Nhìn ống quần thấm đầy m.á.u của Hứa Gia Lăng, ánh mắt của Cố Tiểu Vũ tràn đầy hoảng hốt thất thố, "A Lăng, ngươi có thể đứng dậy không? Ta đỡ ngươi xuống núi, ngươi nhất định phải cố gắng chịu đựng."
Cố Tiểu Vũ nhìn theo tầm mắt, nhìn thấy chiếc khăn tay mà Tiền Mộc Mộc để lại, biểu cảm của nàng ta hoảng hốt trong giây lát, đi tới duỗi tay cầm một góc khăn tay nhặt lên.
Không có đứa nào rảnh rỗi.
Nghĩ đến đây, Cố Tiểu Vũ càng trở nên có tự tin.
"A Lăng không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi mau rời đi!"
Hứa Gia Lăng cau mày.
Hứa Gia Lăng không vui cau mày lại, muốn đẩy nàng ta ra, lại không ngờ mất thăng bằng ngã sõng soài xuống đất, ngã cực thảm hại.
Ánh mắt Tiền Mộc Mộc lạnh lùng.
"Chiếc khăn tay đó, thật sự là của ngươi sao?"
"Trước tiên đừng nói cái này, ta đỡ ngươi đứng dậy."
Cố Tiểu Vũ ấp úng "a" mấy tiếng.
Một tiếng kêu đau, truyền vào trong tai!
Nhìn người hôn mê bất tỉnh, Cố Tiểu Vũ càng hoảng hơn, vội vã không ngừng chạy xuống núi, không dám dừng lại một chút nào.
Dạo trên núi một vòng, không tìm được nguồn nước.
Về đến nhà, mấy hài tử cũng đã trở về.
Nhìn thấy Tiền Mộc Mộc im lặng, trong lòng của Cố Tiểu Vũ thầm đắc ý.
Hình như đúng là như vậy.
Nhìn chiếc khăn tay rơi trên đất, Cố Tiểu Vũ hừ một tiếng, nghiến răng giọng lạnh lùng nói: "A Lăng không thích người khác động vào hắn, nhất là ngươi! Nếu như A Lăng biết vết thương của hắn là do ngươi băng bó, hắn chỉ sẽ càng ghét ngươi hơn!"
Khử trùng, bôi thuốc.
Hứa Gia Lăng nắm chặt rễ cây trên sườn dốc, nghiến răng đứng dậy, Cố Tiểu Vũ vội vàng bước tới đỡ cánh tay thằng bé.
Đi về nơi phát ra tiếng động.
Không ta hỏi thêm nữa, chỉ là trong lòng đã có một suy đoán mơ hồ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiền Mộc Mộc cong môi.
Vẫy vẫy tay, quay người rời đi.
"Mẫu thân?"
Trật tự gọn gàng, tốc độ rất nhanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố gắng ngửa ra sau, mới giữ vững được thân mình.
Cô đơn lẻ loi, còn có vài phần thê lương.
Thấy thái độ của đối phương, hô hấp của Hứa Gia Lăng trầm mấy hơi.
Cẩn thận suy nghĩ một chút.
Cố Tiểu Vũ cũng bị gốc cây khô quấn ngã, lòng bàn tay bị xước, đau đến mức nàng ta liên tục hít từng hơi lạnh, hốc mắt cũng ngấn lệ, thanh âm mang theo tiếng khóc nói: "Xin lỗi A Lăng, ta không nên nói cái gì mà linh chi đáng giá tiền, càng không nên năn nỉ ngươi đi cùng ta lên núi tìm, là ta hại ngươi bị thương, đều là lỗi của ta huhuhu..."
Nó cũng muốn nhóm lửa giúp nương, nhưng như vậy sẽ phá vỡ quy định.
Cho dù không thân thiết với nàng, cũng không thể nói bỏ mặc là bỏ mặc thật, hơn nữa đây còn là trong núi rừng.
Mày mỏng nhíu lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiền Mộc Mộc cau mày.
Vội vàng nhét khăn tay vào trong vạt áo, Cố Tiểu Vũ dịu dàng nói: "A Lăng, chúng ta xuống núi thôi, ta đỡ ngươi."
"Thật sao... Ta lại không biết. Thì ra ngươi còn hiểu Hứa Gia Lăng hơn cả người làm mẫu thân là ta đây?"
Cố Tiểu Vũ đứng vững rồi, ánh mắt thù địch nhìn người trước mặt, "Vừa rồi ngươi đang làm gì?! Ngươi lại muốn hại A Lăng đúng không?! Ta sẽ không cho phép ngươi tùy tiện làm bậy!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
A Lăng trước đây đã từng nói với nàng ta, cả đời này sẽ không gọi thêm một tiếng "nương" nào nữa.
Còn chưa nói xong, Hứa Gia Lăng đã hôn mê.
Đứa đọc sách thì đọc sách, đứa chẻ củi thì chẻ củi.
Hoa văn này…
Động tác tất nhiên phải nhẹ nhàng một chút, mới có thể chuẩn xác bắt được tiếng vang nhỏ bé đó.
Chương 102: Chương 102
Từ khi nàng đến đây, đến tận bây giờ.
Tiền Mộc Mộc cong môi cười.
"Nương, hôm nay là đại ca phụ trách nhóm lửa!"
Người định đánh lén từ phía sau kia, mắt thấy sắp bổ nhào vào khoảng không!
Hứa Gia Thạch đang bận làm ná cao su, nghe vậy ngẩng đầu lên.
Ngược lại tìm được nửa sọt nấm.
Trốn sau cây lớn, nhìn hai tiểu hài tử đỡ nhau xuống núi, Tiền Mộc Mộc mới thu hồi ánh mắt, quay người đi làm chuyện của mình.
Tiền Mộc Mộc đi vào trong phòng bếp, đổ nấm vào chậu gỗ ngâm trong nước, đi đến chỗ cửa phòng bếp, hắng giọng gọi: "Tiểu Thạch Đầu, đến giúp ta nhóm lửa!"
Đầu đập vào đá m.á.u chảy như trút, Hứa Gia Lăng đau đầu như muốn nứt ra, tiếng khóc làm thằng bé càng thêm bực bội, trước mắt chỉ thấy một mảng đỏ tươi, ý thức mơ hồ nói: "Đừng khóc nữa, xuống núi tìm... " nương ta.
Sau đó lại xử lý sạch sẽ hết phần còn lại trong vết thương.
Cẩn thận vòng qua mấy cái chiếu tre lớn đặt chính giữa sân, mấy ngày nay trời nắng to, đúng là lúc phơi lương thực.
Cũng không muốn dây dưa với người này nữa.
"Ngươi có khi nào nghe thấy A Lăng gọi ngươi là nương chưa? Trong lòng hắn, từ đầu đến cuối hắn căn bản chưa từng công nhận người làm nương như ngươi!"
Đứa may vá y phục thì may vá y phục.
Đợi đến khi sắp sửa xong, có một bàn tay duỗi ra từ phía sau!
"Vết thương, là cô băng bó cho ta?"
Tay không xé toạc một lộ trên cái quần vốn đã rách, trên cẳng chân có một cành cây nhỏ bằng ngón tay út c*m v** trong, cắm hơn nửa đoạn vào trong thịt, nhìn vào có hơi đáng sợ.
Lau mồ hôi trên trán, Tiền Mộc Mộc xoay người.
Cắn răng, rút cành cây nhỏ đó ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.