Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27: Chương 27
Hôm nay là mùng Một Tết, mọi người cùng ngồi xuống, náo nhiệt uống rượu, vừa ăn sủi cảo vừa ôn chuyện cũ đi nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đại tướng quân gượng gạo cười, nâng chén trước.
Lễ nghi đâu?! Vương pháp đâu?!
"Tết đến pháo nổ vang trời, dọa bọn Đát Hãn chạy khắp nơi.
Tướng giặc tr*n tr** đứng ngẩn ngơ, hốt hoảng hỏi ai vừa đánh tới?"
Người tốt nhất trên thế gian này, lại là huynh.
Vị tiểu tướng tên Phùng Túc ấy bèn cởi áo, để lộ lồ|\|g n.g.ự.c tr*n tr**, phô ra một vết sẹo dài chói mắt trên bụng cho mọi người nhìn.
"Ta không nói khoác đâu, trong tất cả biên trấn ở Liêu Ký, thương vong của tướng sĩ quân ta chắc chắn là ít nhất!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phương Thế Hữu siết chặt nắm đ.ấ.m rồi lại buông ra, chống nạnh chửi ầm lên, hệt như một khẩu pháo sắp nổ tung.
"Mấy tiểu mỹ nhân trong doanh đều đi làm hộ sĩ hết rồi, doanh kỹ chỉ còn lại một đám tù binh."
Hắn là Thừa tướng, tất nhiên phải ngồi trên vị trí cao nhất cùng Đại tướng quân. Ấy vậy mà hắn cứ nắm chặt lấy góc tay áo ta không chịu buông.
Thế nào? Bài thơ mới của lão Chu ta đấy, không tệ chứ?
Ví dụ như lão Chu ta đây, chiều nay bỗng có cảm hứng, sáng tác ra một bài thơ mới, cứ coi như ném ngói dẫn ngọc*, giúp vui cho mọi người nhé. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngươi là ai hả! Ôm bậy ôm bạ con gái nhà người ta, thế mà cũng gọi là hảo hán à?!
Vết sẹo đó là do ta khâu, cũng là ca phẫu thuật lớn đầu tiên ta làm khi vừa đến đây.
Quá khứ ba năm trước như con lũ tràn qua, cuốn theo tất cả, hất thẳng những ký ức kia về trước mặt ta.
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nửa ngày sau, ta vẫn còn ngơ ngẩn, có rất nhiều người tới nói chuyện với ta, nhưng toàn bộ đều lọt tai rồi trôi mất.
Đại tướng quân lo mấy vị quan viên từ kinh thành đến sẽ chê bàn tiệc đạm bạc, vội vàng xấu hổ giải thích:
Ta không nhận ra huynh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đại tướng quân hết cách, đành thêm một chiếc ghế bên cạnh hắn cho ta.
Lão lại bày ra bài thơ dở ẹc của mình.
Người thì bị đẩy ra rồi, nhưng tay vẫn chưa chịu buông.
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Tiểu Ngư… là muội thật sao…
Có kẻ ăn h.i.ế.p Tìnhtỷ của ta đấy!
Đôi tay trắng tựa men sứ ấy mạnh đến bất ngờ, giam chặt cổ tay ta, mặc cho Phương Thế Hữu giằng kéo thế nào cũng không tách ra được.
Ta siết chặt vạt áo trước ngực, cổ họng tựa như bị đá chặn cứng, không tài nào thở nổi.
Hắn kéo hẳn một chiếc bàn con, chen vào chỗ phía trước bên phải của ta, cả buổi tối trừng mắt nhìn chằm chằm vào Hựu Niên, vừa gặm bắp giò kho tàu vừa nghiến răng nghiến lợi, trông cứ như đang nhai thịt kẻ thù vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuần phủ sứ không khỏi nhìn thêm vài lần.
Xung quanh ồn ào huyên náo, tất cả đều hóa thành thanh âm nền mờ nhạt.
Đại tướng quân nâng cao giọng, gọi:
"Sủi cảo nhân thịt heo, thịt cừu nướng thơm phức.
Thừa tướng? Dù có là thừa tướng cũng không được tùy tiện ôm người khác!
Mà ta, lại không nhận ra huynh.
Khó khăn lắm mới mở được tiệc, mà chỗ ngồi loạn chẳng ra hàng lối gì cả.
Nhắc đến chuyện này, Đại tướng quân có vẻ rất đắc ý.
Vẫn là Đại tướng quân đứng ra giải vây cho chúng ta:
Phương Thế Hữu bùng nổ, lập tức xông lên đẩy hắn ra.
Muội còn sống.
Mấy tiểu tướng ngồi hóng chuyện, một số quan viên từ kinh thành đến thì đưa mắt nhìn nhau.
...
Ta nghe thấy một tiếng nói khàn đặc, đứt quãng, khó khăn lắm mới thành câu:
Ta đ.ấ.m chếc ngươi bây giờ!
Phương Thế Hữu sợ hắn là hạng háo sắc, dám bắt nạt ta.
Trong mắt ta, chỉ còn lại hắn.
"Chỗ khác, vết thương do đao kiếm, cung tên mười người chếc ba! Còn ở quân doanh chúng ta, móc ruột ra ngoài cũng chưa chắc đã chếc!"
"Đám binh thô kệch, mong các đại nhân đừng chê cười."
Rượu ngon, bánh chiên, ăn đủ say mềm, hạ lệnh đánh giặc tru tréo kêu la!"
"Phùng Túc, qua đây cho các đại nhân xem nào!"
Cái kiểu hành vi hạ lưu này, ở quân doanh của chúng ta phải đánh ba mươi gậy đấy có biết không?!
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
Đại tướng quân, ngài quản hay không quản đây?!
"Chuyện này là do Tìnhnha đầu bày ra đấy, quân doanh của chúng ta không lập doanh kỹ, cũng không có ca nữ vũ cơ. Toàn bộ nữ nhân đều được phân đến trướng y quan, gọi là hộ sĩ."
Mấy nhạc công đàn sáo ngồi ở góc lều, người bưng rượu dọn đồ ăn đều là binh lính lanh lẹ.
Mấy tiểu tướng cố gắng hò hét lấy lệ.
"Tìnhnha đầu đã nói rồi: Ai dám ức h.i.ế.p hộ sĩ, sau này gãy tay gãy chân thì muốn chếc ở đâu cứ chếc ở đó, trướng y quan tuyệt đối không thu nhận!"
(*) Ném ngói dẫn ngọc (抛砖引玉): Nghĩa là dùng thứ không đáng giá để thu hút thứ có giá trị hơn, ở đây là khiêm tốn nói về thơ của mình để khơi gợi cảm hứng của người khác.
Lúc đó, các đại phu trong quân không tin mấy lời "ngoại thương luận" của ta, mới quấn chiếu định mang người đi.
Chương 27: Chương 27
Ta xấu hổ đến mức phải lấy tay che mặt.
Trên bàn tiệc không có ca múa, thậm chí còn chẳng có nữ quyến, bầu không khí quả thực có hơi lạnh lẽo.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.