Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20: Chương 20
Bởi suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu ta lại là:
Rồi họ rời đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dạo gần đây hắn hay đến tìm chúng ta chơi.
Hựu Niên nhìn theo hướng ta chỉ:
*
*
Xử trảm giữa trưa, vậy là được thấy mặt trời rồi!
Ta nhào sang ôm tay áo Hựu Niên, lắc qua lắc lại, giọng mềm nhũn đến cong cả âm sắc.
"Hựu Niên, huynh là thần tiên à? Cầu gì được nấy hahahaha!"
*
20
*
"Đó là Đông Thị, hằng năm Trung thu và Thượng Nguyên đều có pháo hoa."
Mắt ta sáng bừng:
"Nịnh hắn có ích gì? Hắn mọc cánh bay ra ngoài được chắc?"
Hựu Niên tựa vào tường, nhìn ta đăm đăm, cứ như mỗi lần nhìn là bớt đi một lần.
Có lẽ vì bản án này kéo dài quá lâu, lâu đến mức đầu óc ta cũng han gỉ rồi.
Ngày Hai Mươi Lăm Tháng Tám, lao đầu dẫn theo mấy giám ngục xuống dưới, điểm danh từng người, yêu cầu lăn tay.
Ta vung pháo bông, ném thẳng vào chân bọn họ.
Kẻ không được nghỉ thì thở ngắn than dài, trời tối lén lút chạy ra cổng hông ngắm đèn hoa trên hồ.
Ta nghe thấy đám ngục tốt tụm lại cười đùa.
Chương 20: Chương 20
Kiễng chân đến mức cổ chân tê dại, ta mới lưu luyến nhảy xuống ghế.
Hồng hồng, vàng vàng, xanh biếc, tím nhạt...
Ta liền héo rũ, ngoan ngoãn gửi pháo về quê.
Tiểu Bát vác đến một chiếc rương nặng trịch.
Ta túm c.h.ặ.t t.a.y hắn, cười đến nghiêng ngả, cười đến mức hắn sợ ta ngã, bèn dùng một tay siết chặt ta lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có người tặng ta Ngũ Đế Tiền, có người đưa ta một tấm bùa bình an. Một đại ca ngục tốt còn tặng ta một nắm thịt khô, cười nói:
Rõ ràng hắn đang cười, nhưng trong ánh mắt lại giấu đầy bi thương.
Mọi người đều chắp tay cúi đầu, nói một câu:
Thế mà chưa kịp đến đêm Giao thừa, đã nghe nói có kẻ trong khu bị bắt phạt rồi.
Chậc, mất hứng ghê.
Đẹp quá đi mất.
Ta chưa từng thấy pháo hoa nào nhiều và dày đặc đến vậy.
Loại này giống hệt pháo bông cầm tay đời sau, nếu có máy ảnh chụp lại, chắc chắn sẽ thành đạo cụ sống ảo cực phẩm.
Năm ngoái vừa nới lệnh cấm một chút, cả hội nhóm trong thành phố đều rao bán pháo hoa.
Hựu Niên giơ mu bàn tay lên môi, cố nhịn cười, ra chiều rất hưởng thụ.
"Muốn!"
"Hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai có lo ngày mai lo! Rượu tới, thịt tới——"
*
"Cô nương bảo trọng."
Sau đó, đóa thứ hai, thứ ba... hàng ngàn hàng vạn đóa nối tiếp nhau.
Thế là ta không khóc, còn lăn tay cực kỳ dứt khoát.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
Tiểu Bát chớp chớp mắt, ra vẻ thần bí khó lường.
*
"Được, đợi một ngày."
Chợt, ta xuyên qua màn pháo hoa, chạm vào ánh mắt hắn.
Tiếc rằng Đông Thị xa quá, pháo hoa bị tường cao của Thiên Lao che mất hơn nửa.
*
Nghe nói trong thành náo nhiệt vô cùng, mấy ngày này đúng dịp nghỉ lễ hiếm hoi, ngục tốt nào được nghỉ đều dắt cả nhà lên phố dạo chơi.
*
"Ai chà, chỗ mình không b.ắ.n pháo hoa à?"
*
Những sợi kim quang tựa thác nước đổ xuống, rọi sáng cả bầu trời phương nam như ban ngày.
Những đốm lửa li ti bén vào vạt áo bọn họ, hù đám ngục tốt vắt giò lên cổ mà chạy.
Đêm đó, vào lúc giờ Tuất, tiếng trống báo canh rền vang mười hai phường trong thành, trăng lên cao.
*
Thật hả?!
Tiểu Bát dúi vào tay ta một bọc hạt dẻ rang đường.
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Hựu Niên, mau nhìn kìa, bên đó b.ắ.n pháo hoa kìa!"
Đóa pháo hoa đầu tiên vọt lên trời, bùng nổ thành một chùm sáng tím rực rỡ.
Chếc thì chếc, làm gì mà sầu thảm đến thế.
Làm sao mà không vui cho được?
Ngày Hai Mươi Tháng Tám, số ngục tốt đến chơi Ma Sói với chúng ta ngày càng ít đi.
*
Ta không thích nhìn như vậy.
Lần cuối cùng, chỉ đủ sáu người. Trước khi rời đi, ai cũng tặng ta một món quà.
Hắn mua về một rương Chưởng Trung Kim Hoa, nói đây là loại pháo hoa thích hợp nhất cho nữ quyến.
Còn chúng ta chẳng đi đâu được, bãi tập là nơi duy nhất có thể hoạt động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thánh thượng có chỉ: Ba ngày sau, tại chợ đông, xử trảm hơn tám mươi nghịch đảng.
"Cô nương uống rượu cái gì, không muốn b.ắ.n pháo hoa à?"
Ta đánh liều lén giao dịch riêng, mua hai trăm tệ pháo bông.
Bản án có vài chữ phồn thể ta không nhận ra, nhưng chữ nào không quá khác biệt thì vẫn đọc được.
Ta kiễng chân trên ghế, cũng chỉ thấy được một vòng sáng lờ mờ.
"Thiên cơ bất khả lộ. Hehe, chỉ cần cô nương muốn, chuyện gì cũng có thể thành."
Trên đó viết:
Kiếp trước ta sống ở đô thị trực thuộc trung ương, mười mấy năm chưa được b.ắ.n pháo hoa lần nào.
*
"Bùm!"
"Thế tử đại nhân~ ta muốn xem pháo hoa, được khônggg?"
"Đúng là con nhà quyền quý dễ đa tình, sắp rụng đầu đến nơi rồi mà thế tử gia vẫn còn nhớ đến chuyện dỗ nữ nhân."
"Cô nương muốn xem thì cũng không phải không có cách——chỉ cần nịnh thế tử gia nhiều vào." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vậy mà nay, lại sắp được toại nguyện rồi.
Chúng ta dần không gom đủ người chơi.
"Mua đúng vị cô nương thích nhất đấy."
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.