Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Chương 2
Ngục tốt nhìn ta như nhìn kẻ điên.
Ta ngẩn người một giây, rồi lập tức nhào tới, vùi đầu mà ăn. Chân gà đã cắn vào miệng rồi, lý trí mới quay lại.
— Dư Tình, mày không được làm kẻ hèn nhát. Cố chịu đựng đi, coi như đây chỉ là một cơn ác mộng.
Trong thiên lao rộng lớn, chỉ có tiếng vọng lại của chính ta.
"Kêu lên một tiếng đi mà, ta cầu xin ngươi đấy!"
Ta lải nhải cả buổi trời, đến mức lũ chuột đang chạy rầm rập cũng chịu thua mà nằm im.
Ngục tốt đứng ngoài song sắt là một gương mặt xa lạ, hắn ngây người nhìn ta, nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống.
Tim đập thình thịch, không phải vì căng thẳng, mà vì kích động.
Trông cứ như một người chếc, đến cả lồng n.g.ự.c cũng không thấy phập phồng.
Ta lại đưa tay dò hơi thở, đầu ngón tay cảm nhận được làn khí ấm.
— Lão thiên gia! Ngài có thể ban cho ta một người sống, chỉ cần có thể trò chuyện thôi cũng được!
Người này đầy m.á.u và bụi đất, tóc tai bù xù che khuất khuôn mặt, bộ quần áo tù rách bươm chẳng khác gì giẻ lau, trên người chằng chịt vết roi, dấu sắt nung, chẳng còn lấy một tấc da lành lặn.
"Hê lô? Đại ca, còn sống không đó?"
“A a a a a! Có ai còn sống không hả!”
"Cho ta một người đi, cho ta một người đi mà."
Chậc, hình như đây không phải phần của ta.
Ta ngồi phịch xuống đất, lòng đầy oan ức nhưng không biết phát tiết vào đâu, chỉ có thể nắm chặt song sắt, gào lên như kẻ điên.
— Chếc rồi liệu có thể xuyên không lại lần nữa không?
Nhưng tân ngục hữu của ta chẳng có chút phản ứng nào.
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
— Cây trâm này có vẻ hơi cùn, nếu đ.â.m không chếc ta thì sao? Không biết đập đầu vào tường có được không nhỉ?
Ta bám lấy song sắt, mắt sáng rực trông mong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Huynh phạm tội gì mà bị tống vào đây thế?"
Ngày hôm đó, cửa địa lao mở ra rồi lại đóng, từng tốp tù nhân mới bị đưa xuống, rất nhiều phòng giam trống nay đã chật kín người.
Tốt lắm, còn sống!
“Chủ nhân các người đâu! Mau nghĩ cách đi chứ!”
Một người mới bị ném vào phòng giam.
— Trời muốn giao trọng trách lớn cho ai, ắt sẽ khiến kẻ đó chịu khổ tâm chí, lao nhọc gân cốt.
Ta cắn lên đầu ngón tay, đến khi da thịt bật máu, đầu óc rối như tơ vò.
Chương 2: Chương 2 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ở góc tường, lũ chuột lại đang cắn rơm rạ, tiếng sột soạt không ngừng tra tấn chút lý trí cuối cùng của ta.
Ta dần dần không phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ. Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng r*n r* đau đớn, vọng lại từ nơi rất xa. Ta gọi, nhưng không ai đáp lời.
Cuối cùng, ta đành phải chấp nhận một sự thật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đại ca, người này là ai thế? Phạm tội gì mà bị bắt vậy?"
Ta lưỡng lự nhìn cái đùi gà, nhưng rốt cuộc vẫn không nỡ đặt xuống. Hôm nay ta quyết định làm một kẻ vô lễ vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Chủ nhân ơi! Tiểu nhân vô dụng, ngay cả bữa ăn của ngài cũng không giữ nổi!"
Ngục tốt mang đến cơm trắng, rau xanh xào dầu, trên khay còn có một con gà quay, thêm một bát trà thơm phức.
Dường như ông trời thực sự nghe thấy lời cầu nguyện của ta.
"Giống ngươi thôi, kẻ chờ c.h.ế.t cả." Ngục tốt phun một bãi nước bọt, xách đèn lồng bỏ đi.
Ai dà, có vẻ như tân ngục hữu của ta đã bị cực hình hành hạ đến mức hóa ngốc rồi.
Ngày thứ bốn mươi chín, khi vạch thứ mười của ký hiệu chữ “Chính” chỉ còn thiếu một nét ngang.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
"Từ khi đến đây ta chưa từng thấy ánh mặt trời."
Hắn vừa sụt sịt vừa khóc, giọng thê thảm vô cùng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì thế, ta vừa gặm đùi gà vừa mơ hồ nói xin lỗi: "Ngại quá, ta đói quá rồi… Đây là chủ nhân của ngươi à? Hắn trông có vẻ chẳng muốn sống nữa, ngươi mau khuyên nhủ đi."
Nếu là trước đây, biết bên cạnh có một tử tù, ta đã sợ đến mức bỏ chạy tám mươi trượng.
"Đại ca, đừng lạnh nhạt vậy, nhàn rỗi cũng nhàn rỗi rồi, hai ta nói chuyện chút đi."
Là một nam nhân, bị bọn chúng kéo lê trên đất như một bao tải, hai chân mềm nhũn, không hề có chút sức lực.
03
Không biết là thương hại hay cười nhạo, vậy mà bọn họ thực sự ném vào phòng giam ta một người mới.
Ta vén tóc hắn ra, thấy đôi mắt vô hồn của hắn trừng trừng nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Ta ngồi xổm xuống quan sát, nhích từng bước vòng quanh hắn, trên môi nhịn không nổi mà nở một nụ cười.
Bóng tối lại ập đến. Dù ta đã quen với việc bị giam cầm trong bóng tối này, cũng chỉ có thể lờ mờ nhìn ra đường nét của hắn.
04
Ngày hôm sau, trong cơm bỗng có thịt.
Nhưng giờ thì khác. Ta đã sắp phát điên rồi! Bị nhốt trong cái xó này bốn mươi chín ngày, ngay cả một con chuột tinh biết nói ta cũng sẽ tôn lên làm tổ tông, huống chi là một con người bằng xương bằng thịt!
— Nhưng trong lịch sử, tân hoàng đế lên ngôi thường đại xá thiên hạ để thể hiện lòng nhân từ. Lỡ đâu mai thả ta ra, chẳng phải chếc oan uổng sao?
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.