Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Chương 18
17
*
Lúc hồi thần lại, chỉ thấy Hựu Niên đang nhìn ta dịu dàng.
*
Lan công công cười đến híp mắt:
Hắn chỉ quay sang ta:
Lan công công cười hiền:
"Có phải nguyện vọng này quá nhỏ không?"
Những người ta và hắn có thể tin tưởng chẳng còn bao nhiêu.
Hựu Niên luôn lãnh đạm, đặc biệt là với những kẻ xuất thân bất minh nhưng lại muốn lấy lòng hắn.
—“Thế tử gia thức thời như vậy, bệ hạ rất vui mừng, v.v…”
Đường ở thời đại này là một loại vật tư chiến lược, giá hẳn là rất đắt.
"Cái gì cũng có thể cầu sao?"
*
*
Chờ mấy tên ngự tiền thị vệ lui đi, lão ta lập tức khom lưng, thái độ trở nên cung kính, giọng nói cũng nhỏ nhẹ hơn.
Hắn đầy uất ức, xoay người lại, dứt khoát đưa lưng về phía ta, không thèm đối diện với ta nữa.
Mặt ta càng nóng hơn, vội vàng dụi tay vào mặt, cố rũ sạch những ý nghĩ kỳ lạ trong đầu.
*
"Hựu Niên, huynh đáng yêu quá!"
Nhóm tiểu thái giám đi theo hắn cũng tròn mắt nhìn ta.
"Lão nô tên Phùng Triệu Lan, vốn là quản sự trong cung của Tiên Thái phi. Lần trước, lão Hỉ kia vừa nắm được quyền lực, liền đá tất cả bọn ta ra ngoài, bắt đi trồng rau ở chùa Hưng Long—"
...
Ta bật dậy, đi qua đi lại trong phòng giam.
Khi truyền khẩu dụ, lão ta vênh váo ngạo nghễ:
Ta thò tay qua khe sắt, nhận lấy túi giấy dầu, bốc một miếng kẹo mạch nha bỏ vào miệng.
*
"Không phải huynh đã ngủ rồi sao? Sao lại lén lút nhìn chằm chằm ta từ sau lưng vậy? Âm u như thế, định hù chếc người à!"
Ta nhai nhai nhai đến mức mỏi cả quai hàm.
Ta im lặng quay vào trong s·ú·c miệng.
Hắn lại im lặng, mắt nhắm chặt, hơi thở đều đều, trông như đã ngủ say.
Ba chữ tiểu tổ tông làm ta vui cả buổi tối.
Ngọt đến tận đáy lòng, ta nhếch mép cười "hê hê hê".
Bị dọa sợ chếc khiếp!
Cảm giác mình chẳng khác nào con khỉ trong sở thú.
Hắn có lẽ thuộc kiểu người mà đời sau hay nói, "thấy con ch.ó cũng đầy tình cảm". (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đại Lý Tự còn chưa phán án, thế tử gia yên tâm, bên ngoài có rất nhiều người vẫn đang quan tâm đến ngài."
*
"Tiểu Ngư, muội nói đi, có ước muốn gì không?"
Không hề có chút cay nghiệt nào như lão thái giám Từ Hỉ lần trước, ngược lại còn tỏ ra từ ái như một lão cha già.
Ta không đưa tay nhận, sợ có độc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lão thái giám đến truyền chỉ có hai bộ mặt.
Theo phản xạ, tay ta nhanh hơn não, tát thẳng một phát vào mũi hắn.
Mấy tên sai dịch hay đến chỗ ta chơi cũng không nỡ mua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Không nhỏ đâu, Tiểu Ngư muốn làm gì cũng được cả."
"Ta muốn ra ngoài hóng gió, muốn ngắm sao trăng."
"Đương nhiên rồi."
Hắn vẫn mái tóc bù xù, đến khuôn mặt thật ta còn chưa thấy.
"Thế tử gia dùng diệu kế cắt đầu lão ta, cũng coi như ban phúc cho bọn nô tài này rồi."
Hựu Niên ừ một tiếng, ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn nhấc.
Nhìn thấy khóe miệng Lan công công co giật, ánh mắt của lao đầu và đám ngục tốt đầy vẻ "người này bị ngu à?", mặt ta nóng lên, gãi đầu hỏi:
Hựu Niên sẽ không cười nhạo ta.
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng mà… ta thực sự rất muốn hít một hơi không khí tươi mới bên ngoài!
Ồ, có nhân có quả, hợp lý.
Chương 18: Chương 18
"Thế tử gia cứ xem đây là một nơi để tĩnh dưỡng. Có gì cần, ngài cứ việc sai bảo lão nô."
Đúng như chúng ta dự đoán, khi bốn tuyến đường này được khai ra, tên hoàng đế c·h·ó má kia vui mừng khôn xiết, ngay hôm đó liền sai người mang hai rương châu báu đến ngục.
*
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Trước đây, ta từng ăn kẹo hồ lô hai lần, lớp đường bọc bên ngoài mỏng đến mức sắp nứt ra.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
Công công họ Lan đang nhìn ta đầy từ ái.
Đặc biệt là lúc này, thái độ của tên hoàng đế c·h·ó má kia chưa rõ ràng, nhiều ngục tốt trong lao đã nhìn ra Hựu Niên vẫn có hy vọng được trọng dụng, nên tranh nhau lấy lòng hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Lão nô đi ngang tiệm đường, có mua ít kẹo mạch nha và bánh sữa bò, thế tử gia giữ lại cho muội muội ăn ngọt miệng."
Bên ngoài lao, mười mấy đôi mắt đang đổ dồn vào ta, chờ xem ta sẽ nói ra một nguyện vọng kinh thiên động địa nào đây.
Mình chỉ đối diện với hai mắt hắn mà đã lâng lâng cái gì chứ?!
Còn viên kẹo này không biết là dùng công thức gì, dính răng khủng khiếp, lại còn kéo chỉ dài như kẹo kéo.
Đèn vẫn còn sáng, ta bèn chơi bóng tay trên tường, lúc thì làm con rùa, lúc lại làm một con sói.
Haiz, đàn ông đúng là sinh vật khó hiểu nhất trên đời mà.
Tim ta đập thình thịch:
Mùi hương trên người ta quá nồng, khiến ta mất ngủ.
"Ta muốn sống ở nơi nào gần mặt đất một chút, tốt nhất là có thể thấy mặt trời mỗi ngày."
Hựu Niên cứng đờ mất một lúc lâu.
Mắt hắn cong lên, nở nụ cười dịu dàng như thể trong căn ngục tối tăm này sắp nở ra một đóa hoa.
"Ta chẳng có gì cần cả."
Lão thái giám họ Phùng hiểu ý, mỉm cười.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.