Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 51: Ác giả ác báo

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 51: Ác giả ác báo


thể dùng nhiều.

xinh đẹp, không thể xác định rõ ràng, dường như rất giống người trong

Mộ Thẩm Hoằng đi vào, ánh mắt có phần nặng trĩu, như bị hồ nước xanh trước mắt nhấn chìm.

Mộ Thẩm Hoằng cầm miếng điểm tâm, ngắm nghía rồi khen: “Hình thức tinh xảo đẹp mắt, không ngờ A Giai khéo tay thế, còn biết làm điểm tâm, để ta

Tiết Giai sợ đến lạc giọng: “Hoàng thượng, ăn nhiều sẽ ngấy.”

Thái tử điện hạ tặng nhi thần, lại có người dám động thủ hại người từ

chuyện, Độc Cô Hoàng hậu vì nể mặt Triệu quốc phu nhân, vì thể diện nhà

Tiết Giai đè nén căng thẳng, khẽ nói: “Hoàng thượng, vừa rồi người ăn bánh

Cô ta nhấp ngụm trà, chậm rãi nói: “Kiều Vạn Phương tương đối thông minh

thiếp thân đang bị cấm túc.”

Tiết Giai thản nhiên cười một tiếng: “Hai cô gái Cao Ly lần trước bị cô ta

bao lần ấm ức, lần này lại càng quá đáng, thiếu chút nữa thì táng mạng,

khó tránh liên quan, trước khi tra rõ chân tướng cấm túc một tháng.”

càng không có kẻ nào dám đến tận Đông Cung hạ thủ với nàng, có thể thoải mái ung dung đọc sách vẽ tranh, chờ vi phu giải quyết xong xuôi, sẽ

đây vậy A Giai xin phép mang về.”

“Phiền công công thông báo một tiếng, nói ta đến mượn sách đọc.”

thanh tú lại thêm vẻ quyến rũ. Cô ta hài lòng nhìn dung mạo, suy nghĩ

trong lúc nhất thời càng nghĩ càng giận, không nhịn được đánh hắn mấy

Tiết Giai không thể làm gì khác hơn là chờ trong phòng, thấy ngày dài tựa

Tiết Giai cười trong sáng: “Ta đến trả sách, nhân tiện mang mời Thái tử ca ca mấy miếng điểm tâm.”

Tiết Giai hít sâu một hơi, nở nụ cười ngây thơ rạng rỡ đã tập luyện trước gương rất nhiều lần, nhẹ bước đi vào thư phòng.

nó, có thể thấy kẻ chủ mưu không phải người tầm thường. Nhi thần cũng

khéo, dưỡng thương trong thái y viện nhưng ngày nào cũng lết chân đau đi thỉnh an Độc Cô Hoàng hậu, khiến Độc Cô Hoàng hậu càng lúc càng có

Tiết Giai làm người chịu tội, cô ta vô can.

Tiết Giai vừa cười vừa nói: “Lương đệ không chỉ chia bớt sự sủng ái cô ta

Lý Vạn Phúc giật mình, lập tức cười híp mắt trả lời: “Điện hạ đang ở bên trong.”

càng tức giận. Việc cấp bách trước mắt, là phải điều tra chân tướng trả

bản không phát hiện được manh mối gì, điều tra bàn đạp kia cũng không có vấn đề gì, thật kỳ quái. Hắn vốn định tìm đầu mối từ bàn đạp, vậy mà

Hoàng hậu cũng mất hứng. Tiệc bên hồ chỉ làm qua loa, cấm vệ quân hộ vệ

Câu này còn phải hỏi sao, vì hắn, nửa năm qua nàng đã phải chịu không biết

“Thật, cô ta sao đẹp bằng nàng.”

Mộ Thẩm Hoằng cười ấm áp: “Sao có thể, gần đây Đông Cung toàn chuyện phiền lòng, nhìn nụ cười vô tư của A Giai ta cũng thấy tâm trạng tốt hơn.”

Tiết Giai khom lưng vén áo thi lễ, thản nhiên cười nói: “Biểu ca vạn phúc

Chương của Mộ Thẩm Hoằng. Hôm nay bị cấm túc, nàng liền tức giận trở về

A Cửu cười đắc ý, Cung Khanh yên lặng hít vào một hơi, đáp: “Nhi thần tuân chỉ.”

một chút lại lau hết phấn son.

Hắn vội vàng gọi nội thị canh cửa, hỏi: “Điểm tâm trên đĩa này đâu?”

Hàm Chương bằng tốc độ nhanh nhất.

A Cửu đứng dậy duỗi người, nói: “Chờ mấy ngày nữa, ta sẽ đề cập với mẫu hậu.”

Mộ Thẩm Hoằng trả lời: “Nhi thần đã sai người mang ra khỏi khu rừng, phái người canh chừng.”

cả Tuyên Văn Đế nhìn cũng thấy phẫn nộ, bình sinh ông ấy ghét nhất là

Thề độc như thế, tất nhiên Độc Cô Hoàng hậu không hoài nghi nữa, lại nhìn sang Cung Khanh.

“Muội đi trước, không quấy rầy biểu ca nữa.” Dứt lời ôm hai quyển sách

Tiết Giai ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn cười: “Rỗi rãi cứ tới đây, đọc nhiều sách rất tốt, đừng như A Cửu, bất học vô thuật.”

“Khanh Khanh, tính mẫu hậu thế nào ta hiểu rõ nhất, càng biện hộ bà sẽ

vào khoang mũi, một phần bị gió thổi bay, tra được gì mới là lạ.

Độc Cô nhà họ Tiết chỉ có thể đồng ý.

miệng, không kiềm chế được ăn thêm một miếng.

phó Cung Khanh.”

Mộ Thẩm Hoằng không chờ hai người hồi phục nhịp thở đã nói: “Cùng ta vào

Trong lúc Tiết Giai đang lo lắng chờ Mộ Thẩm Hoằng thì nghe thấy tiếng nội thị tuyên Tuyên Văn Đế giá lâm.

thành thân cùng Mộ Thẩm Hoằng hai người luôn chung sống ở điện Hàm

Lý Vạn Phúc đi vào thông báo một tiếng, sau đó nói: “Mời tiểu thư.”

Trong gương là một gương mặt rạng rỡ yêu kiều, sau khi trang điểm, thiếu nữ

trung niên, loại cảm giác tràn trề sinh lực này của tuổi trẻ đã lâu

Tuyên Văn Đế đã có chút ảo giác, trước mắt hiện ra một dung nhan trẻ trung

đã không phải đi theo.”

Tiết Giai vội vàng cười thi lễ: “A Giai đến chỗ biểu ca tìm sách đọc.”

Độc Cô Hoàng hậu hỏi: “Con bạch mã kia đâu rồi?”

những lời khó chịu của A Cửu, cũng không phải đi xem sắc mặt mẫu hậu,

hoa mai, chỉ sợ khát nước, A Giai cố ý pha một ấm trà giải khát.”

“Đa tạ Hoàng thượng làm chủ cho thần nữ.” Kiều Vạn Phương vốn là quốc sắc

thỏi hương ném vào lò, lại dùng ngân trâm khêu nến đỏ.

“Đều tại ngài. Nếu không phải ngài ngắm Kiều Vạn Phương chăm chú thiếp

Tuyên Văn Đế hỏi: “Có tra được gì không?”

đẹp mắt, tựa như đóa lục mai nở rộ trong tuyết.

đang hưởng, nếu có thể sinh được hoàng tử trước cô ta, tương lai ai là

lại trong sạch cho nàng. Cấm túc cũng có chỗ hay, không cần phải nghe

Đang nghĩ ngợi thì Tiết Lâm Phủ đến.

Mộ Thẩm Hoằng nói: “Phụ hoàng, nhi thần nghĩ nên phái người điều tra thợ

Độc Cô Hoàng hậu không có ở đó, Minh Vũ hồi bẩm, Hoàng hậu đi ngâm mình ở bể nước nóng.

không thu hoạch được gì. Xem ra chỉ có thể dụ rắn ra khỏi hang.

thân thiết lại vừa quen biết với Công chúa, có thể cùng Công chúa đối

được, Cung Khanh bị cấm túc, đúng là một cơ hội tuyệt vởi để tiếp cận Mộ Thẩm Hoằng. Điều khiến cô ta ngạc nhiên là, cô ta không hề làm gì bàn

“Khanh Khanh tức giận sao?”

nữa lúc đấy nhất định sẽ đi tìm Độc Cô Hoàng hậu giải tỏa, Độc Cô Hoàng

Mộ Thẩm Hoằng sợ run một phen, vội vàng đi vào thư phòng, Tuyên Văn Đế đã

Tiết Giai âm thầm lưu ý, phát hiện từ khi Cung Khanh bị cấm túc, trên cơ bản Mộ Thẩm Hoằng chủ yếu ở trong thư phòng, ăn xong bữa tối cũng nghỉ

đâu mấy thứ thuốc kỳ quái đấy, thật là tay mắt hữu dụng, tương lai có

muồi.

kiểm nghiệm. Lý Vạn Phúc đi theo, có kết quả báo lại ngay lập tức.”

không tìm được chứng cứ, Kiều Vạn Phương nói bàn đạp có vấn đề, vậy điều tra từ bàn đạp, xem xem có manh mối gì không.”

“Thật sự không nhìn.”

Mộ Thẩm Hoằng điều tra thợ thủ công ở chuồng ngựa một lượt kỹ càng, căn

không phải Kiều tiểu thư thay nhi thần đối mặt hiểm nguy, chỉ sợ giờ

thể biết. Hôm nay con ngựa đã bị g·i·ế·t, không người đối chứng, chân tướng chỉ có trời biết đất biết, Kiều tiểu thư biết.”

Trong bóng tối, có hai bóng người vội vã chạy tới: là Lý Vạn Phúc và Tiết Lâm Phủ. Hai người đều đã có tuổi, chạy muốn tắt thở.

Độc Cô Hoàng hậu lại hỏi Tuyên Văn Đế: “Lúc này phái đại phu đi nhìn xem liệu còn có thể tra ra manh mối gì không?”

A Cửu uh.

Tiết Giai cười cười: “Công chúa quên rồi sao, Tiết Lâm Phủ là thân thích của ta. Ông ấy có một người cháu, xưa nay thích bài bạc, tuy không nghiêm

mãnh liệt, mùi vị ngọt ngào ảo tưởng đã nhiều năm, ông ấy không khống

“Hừ hừ, quả nhiên là có nhìn, nếu không làm sao so sánh được?”

phút này người bỏ mạng đã là nhi thần.”

Tuyên Văn Đế rất thất vọng.

ảnh không thuần khiết. Đột nhiên nhìn thấy Tiết Giai, thiếu nữ da trắng

muốn giải tỏa, ông ấy chỉ có một nữ nhân, tất nhiên sẽ đi đến tẩm cung

năm. Thành bại là ở lúc này. Hôm nay A Cửu đã đề cập với Độc Cô Hoàng (đọc tại Nhiều Truyện.com)

những kẻ âm độc.

“Kiều tiểu thư thật là phúc lớn mạng lớn, may có mang theo chủy thủ phòng

tinh thông mấy thứ bàng môn tà đạo này.”

khỏi thư phòng, dẫn theo nội thị đi đến phòng ngủ của Độc Cô Hoàng hậu.

Mộ Thẩm Hoằng: “…” Ghen tuông nồng nặc thế này còn nói là không?

Tuyết hắt hơi, lúc đấy thiếp không để ý, giờ nghĩ lại có khả năng là bàn tay cô ta có thuốc, khiến Trầm Tuyết phát cuồng. Hôm nay nếu không phải Kiều Vạn Phương mang theo chủy thủ đâm c·h·ế·t Trầm Tuyết, chắc chắn sẽ bỏ mạng. Cô ta c·h·ế·t, Trầm Tuyết phát cuồng, không điều tra được, Kiều Vạn

túc học hành, nhưng xuất thân thế gia cũng có mấy phần thiên phú, rất

trắng sứ, hai màu lục trắng nổi bật, thanh tân đẹp mắt, cảm thấy hứng

Mộ Thẩm Hoằng liền nói ngay: “Oan uổng, ta không nhìn cô ta.”

ông ta đến thái y viện tìm Tiết Lâm Phủ ngay lập tức, rồi quay về điện

không biết đã đắc tội với ai, mà phải dồn nhi thần vào chỗ c·h·ế·t, nếu

tử phi, nhưng tuyệt đối sẽ không để cô ta dễ chịu, nhất định sẽ tuyển nữ nhân cho hoàng huynh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

giám, nếu có lời nào giả dối, thần nữ nguyện bị thiên lôi đánh c·h·ế·t,

Tiết Giai vui vẻ trong lòng, nghiêng đầu cười nói: “Nếu biểu ca không chê muội phiền hà thì muội sẽ tới thường xuyên.”

ăn ít cũng bị thuốc phát tác.

quấy rầy Mộ Thẩm Hoằng lâu. Cách vài ngày lại thỉnh giáo hắn mấy vấn đề, tựa như một tiểu cô nương ngây thơ hiếu học.

Mộ Thẩm Hoằng giao cái đĩa cho Tiết Lâm Phủ, “Mau đem đĩa điểm tâm này đi

ngộ thương Kiều tiểu thư. Chuyện này nhất định phải tra rõ, tìm ra hung

Đông Cung? Hừ, ta không để ngươi được như ý.

thư phòng của Mộ Thẩm Hoằng, trong lúc nhất thời thấy rối như tơ vò, vội vàng rút từ giá sách một quyển cầm trong tay.

thêm kinh hoàng, vội vàng trở lại chỗ ở, pha thuốc giải vào trà.

“Nương nương đang đi tắm.”

Tiết Giai đi vào, chỉ thấy Mộ Thẩm Hoằng ngồi dưới đèn, hai tay giao nhau, nhìn ánh nến đầy vẻ suy tư, mặt mày như họa.

Cô ta thỏ thẻ một tiếng, “Biểu ca.”

Vân Diệp và Vân Hủy giúp nàng thay đổi xiêm y. Cung phục màu lam nhạt, khoác áo lụa màu xanh ngọc, tựa một hồ nước sâu kín.

“Nhanh vậy sao, đưa đây ta xem nào.” Mộ Thẩm Hoằng cười vẫy tay.

Tuyên Văn Đế ở trong thư phòng đợi một hồi, chợt thấy kích động, như một

Lúc này, Độc Cô Hoàng hậu lại nói: “Kiều tiểu thư bị thương, Thái tử phi

Không thể để cho hắn cảm thấy chút bất thường nào, càng thuần khiết trong

lòng.

Tiết Giai pha thuốc giải xong, vốn định mang đến thư phòng Mộ Thẩm Hoằng,

Tiết Giai cắn môi, xem ra phải tiên hạ thủ vi cường, đúng lúc đang ở trong cung, cơ hội rất nhiều.

Tiết Giai thấy ông ấy mắt đỏ mê loạn, liền biết thuốc đã có tác dụng, lập tức dâng trà, “Hoàng thượng ngài nhanh uống một chén.”

Tuyên Văn Đế đưa mắt nhìn, thấy đĩa điểm tâm tinh xảo đẹp mắt, đặt trên đĩa

ngày, giờ thuốc có tác dụng, h*m m**n càng thêm mãnh liệt, th*n d***

Cửu điêu ngoa, cháu đừng tin lời con bé.” Dứt lời, Tuyên Văn Đế cầm luôn đĩa từ tay cô ta, đặt xuống bàn: “Để lại trẫm ăn cho.”

bản không biết điểm tâm biến đi đâu.

Cung Khanh đi tới hai bước, khom người thi lễ với đế hậu.

nhân cơ hội này, tuyển cho biểu ca một Lương đệ, khiến cô ta phải đau

không xuất hiện.

Đầu giờ chiều ngày hôm đấy, Tiết Giai đi đến thư phòng Mộ Thẩm Hoằng. Mặt

Tục ngữ nói, không tát người đang cười thân thiện, cô nương tươi tắn lại ăn nói ngọt ngào thế này, đúng là khó lòng cự tuyệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

nhát, c·h·ế·t từ lúc nào rồi, còn tra cái cóc khô gì.

mạng, nhất định đem lòng hận Cung Khanh, để cô ta đi đối phó Cung Khanh rất hợp.”

Mộ Thẩm Hoằng lộ vẻ kinh ngạc mà tán thưởng: “Không ngờ A Giai yêu kiều nhỏ nhắn lại thích đọc binh thư.”

c·h·ế·t không tử tế, mãi mãi không được siêu sinh.”

A Cửu cười nhìn cô ta, “A Giai ngươi đưa ra chủ ý này không tệ, Lương đệ nên chọn ai mới tốt.”

Tuyên Văn Đế đã không còn tỉnh táo, đầu óc mờ mịt, tràn ngập ý nghĩ và hình

Kiều Vạn Phương khóc lóc như mưa: “Hoàng hậu nương nương, ông trời chứng

Tiết Giai làm bộ suy tư một hồi, nhẹ giọng nói: “Tốt nhất là một người vừa

Tiết Giai nhẹ nhàng đi tới trước mặt hắn, trình hai quyển sách. Một hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ ống tay áo thêu hoa lan.

thức trà ngon vừa đắc ý hả hê: “A Giai, thuốc bột kia quả là lợi hại,

Mộ Thẩm Hoằng chắp tay, nhìn Tiết Giai mỉm cười: “A Giai muốn sách gì cứ lấy.”

Tiết Giai cầm đi? Hay là Tiết Giai ăn? Hay là phụ hoàng ăn?

Sau bữa cơm chiều, cô ta ngồi trước gương, cẩn thận vẽ lông mày thoa son.

Gặp Minh Vũ đi ra, cô ta vội hỏi: “Nương nương có trong đó không?”

Tiết Giai kinh hồn táng đảm, mặt tái mét, hận không thể móc miếng điểm tâm ra khỏi miệng Tuyên Văn Đế.

Nếu là Tiết Giai cầm đi, nhất định sẽ cầm hết cả đĩa, không để lại một

A Cửu cười: “Lần này cô ta có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch

Ba người bước nhanh vào thư phòng, thái giám canh cửa bẩm: “Điện hạ, vừa rồi có Hoàng thượng đến.”

Hồi cung, A Cửu vô cùng vui mừng, giữ công thần Tiết Giai trong cung, định

Độc Cô Hoàng hậu, vì vậy cô ta vội vã mang ấm trà đến điện Tiêu Phòng.

Tuyên Văn Đế gật đầu: “Được, chuyện này giao cho con.”

Tuyên Văn Đế ngồi trong phòng, cơ hồ sắp không kiềm chế được nữa, liền gọi Minh Vũ, “Đi gọi Hoàng hậu trở về.”

đi, Tiết Giai cũng không thấy đâu, hắn bước tới trước bàn, cầm đĩa sứ

thức thời, thủ đoạn cũng tàn nhẫn, lần này bị Cung Khanh hại suýt mất

tâm sự, muội chờ ở đây, ta có chút chuyện muốn nói với muội.”

Tiết Giai để mặt mộc lên đường, tay bê một đĩa sứ trắng, trên đĩa là bốn cái bánh điểm tâm màu lục nhạt, cố ý xếp thành hình hoa mai, nhẹ nhàng mà

Tuyên Văn Đế đuổi hết cung nữ trong điện, một mình khổ sở chịu đựng cơn h*m m**n càng lúc càng mãnh liệt.

thiên hương, lúc này khóc lóc tủi thân càng thêm động lòng người. Ngay

Dù là lý do nào, sự im lặng của Mộ Thẩm Hoằng cũng khiến lòng Cung Khanh không vui.

thủ công ở chuồng ngựa, xem xem kẻ nào đã giở trò với bàn đạp.”

ai là kiểu người tiết kiệm dầu đốt đèn, ai cũng muốn vươn tới quyền lực, ngươi bày mưu tính kế cho ta, chẳng lẽ còn không vì nhòm ngó vị trí ở

Mỹ nhân dẩu môi: “Nhìn thiếp cũng không ghen.”

ngươi lấy từ đâu vậy?”

sáng hắn mới không đề phòng, sau cũng sẽ không hoài nghi cô ta giở trò.

Tiết Giai thầm cả kinh, vội nói: “Hoàng thượng đừng ăn, Công chúa chê rất khó ăn.”

“Phu quân, hôm nay, lúc ở bãi săn, Tiết Giai từng sờ đầu Trầm Tuyết, Trầm

Ngoài cửa ngự thư phòng, Lý Vạn Phúc đang đứng canh cùng hai nội thị.

nóng bừng khó chịu, ông ấy không chờ Mộ Thẩm Hoằng nữa, nhanh chóng rời

Mộ Thẩm Hoằng đứng ở cửa, lòng thầm suy luận, điểm tâm thiếu ba miếng, là

Chương 51: Ác giả ác báo

khiến con ngựa vừa vào tay Kiều tiểu thư thì phát cuồng, nhi thần không

“Khanh Khanh.” Mộ Thẩm Hoằng cười đi tới, định làm tan chảy khối băng ngọc,

miếng làm gì. Nếu là cô ta ăn thì cũng nên cầm đĩa về. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có khả năng Tuyên Văn Đế ăn là hợp lý nhất.

Tiết Giai không bất ngờ chút nào, bởi vì thuốc bột một phần thì bị ngựa hít

Mộ Thẩm Hoằng nheo mắt, gật đầu, “Ta biết, chỉ tiếc Trầm Tuyết đã c·h·ế·t,

Hắn cười để mặc nàng đánh, lại mặt dày mày dạn ôm eo nàng, dịu dàng nói:

Mộ Thẩm Hoằng dần quen với sự xuất hiện mỗi ngày của Tiết Giai, không chút đề phòng, càng lúc càng thân thiện ôn hòa, rốt cuộc cũng đến lúc chín

“Đa tạ biểu ca.” Tiết Giai nhẹ nhàng bước tới trước giá sách, chọn hai quyển, ngoái đầu cười: “Biểu ca muội chọn được rồi.”

A Cửu có chút biến sắc, ngược lại còn tỏ vẻ khinh thường quay đầu nhìn ra chỗ khác. Cô ta không tin có thể tra đến cô ta, dù có tra ra, cũng có

Tuyên Văn Đế vốn thích tráng miệng đồ ngọt, miếng bánh hoa mai này là Tiết

Việc đã đến nước này, nếu Cung Khanh còn không nói lời nào thì sẽ là đuối lý.

“A Giai cáo lui.” Tiết Giai đi tới trước bàn nhấc đĩa điểm tâm, cười gượng gạo: “Vốn định mang mời biểu ca mấy miếng điểm tâm, biểu ca không có ở

Lý Vạn Phúc không hiểu điện hạ làm sao, đột nhiên ra khỏi thư phòng phái

nõn nà, như một bông hoa đang nụ, máu nóng toàn thân sôi trào lên.

biểu ca nếm thử, nhận xét tay nghề của muội, cho muội một lời công

vì thế đến chỗ biểu ca mượn mấy quyển sách đọc g·i·ế·t thời gian. Biểu ca

Phải chăng trong lòng bàn tay cô ta có thứ gì đó?

cùng nhìn kết cục của Cung Khanh. Tiết Giai tự nhiên là cầu còn không

thư phòng.” Rốt cục cũng tìm được cơ hội bắt tại trận, lần này hắn tuyệt đối không tha cho cô ta.

nhằm vào Kiều tiểu thư, mà là Thái tử phi. Chỉ là ngẫu nhiên trùng hợp,

thần, nhi thần không nhúng tay gì từ trên xuống dưới con ngựa. Lý do gì

trắng lên xem. Trong đĩa vẫn còn một cái bánh điểm tâm.

tiếng nhơ, coi như mẫu hậu ngại chuyện thể diện mà bảo toàn vị trí Thái

ta, nhất định sẽ báo thù.”

kiều, hôm nay lại gần gũi Thái tử điện hạ quá.”

mấy miếng, vì thế cho rất nhiều thuốc vào trong bánh, để đảm bảo dù hắn

Mộ Thẩm Hoằng thong thả đi vào điện Hàm Chương, tay cầm ống trúc đựng trà Bích Loa Xuân.

Xuân núi Nam Hoa, để ta đi lấy, chúng ta vừa ăn điểm tâm vừa uống trà

Hoàng hậu, một khi tra được là cô ta… Nghĩ đến hậu quả, Tiết Giai càng

thiện cảm.

đi.

thường nào, chuyện này Thái tử điện hạ và nhóm Hoắc Tướng quân có thể

Cung Khanh như không thấy sự xuất hiện của hắn, ngón tay búp măng chọn một

Nàng lườm: “Thật sao?”

Cung Khanh bình thản đối diện, nhưng lòng cũng hiểu, chuyện hôm nay mà không tra ra manh mối thì nàng đừng hòng vô can.

địa bàn của mình, đồ đạc vẫn mới tinh, cũng không có hơi ấm của hắn.

Dứt lời, Mộ Thẩm Hoằng vội vàng ra khỏi thư phòng, hỏi thái giám canh cửa: “Hoàng thượng có nói đi đâu không?”

Hoàng hậu vẫn khó nói.”

đẩy đi, có thể thấy là một người đàn bà ghen tuông, không bằng chúng ta

Sự kiện săn bắn mùa thu xảy ra chuyện thế này, Tuyên Văn Đế và Độc Cô

Đi tới cửa, Mộ Thẩm Hoằng đột nhiên gọi cô ta quay lại.

“Nô tài không biết.” Thư phòng là nơi quan trọng, không có lệnh của Mộ Thẩm Hoằng không được tùy tiện ra vào, nội thị chỉ canh giữ ngoài cửa, căn

Sau khi tắm xong, A Cửu đuổi hết cung nữ, chỉ giữ Tiết Giai, vừa thưởng

Giai tỉ mỉ chuẩn bị, khẩu vị rất ngon, ông ấy ăn một miếng thấy ngon

Phương ngã ngựa thiệt mạng chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.”

Ông ấy càng lúc càng h*m m**n, không kiềm chế được ôm người trước mắt, hôn

“A Giai.” Mộ Thẩm Hoằng cười gật đầu, “Sách mới mượn lúc sáng đã đọc xong rồi sao?”

Nhưng Tuyên Văn Đế đã bước vào tuổi trung niên, còn ăn tận hai cái bánh, một

làm điểm tâm mời Công chúa, cô ấy lại chê khó ăn. Muội không tin, thỉnh

thú, cười nói: “Là cháu làm sao? Để trẫm nếm thử.”

Nói những lời đó xong, Kiều Vạn Phương liền thành tình nghi tội vu oan.

thân, nếu không đúng là c·h·ế·t oan. Chỉ trách Kiều tiểu thư xinh đẹp yêu

luồng tà hỏa bùng lên, h*m m**n không thể đè nén. Ông ấy đã là người

“Đa tạ Hoàng thượng khích lệ.” Tiết Giai tim đập thình thịch, bước nhanh ra khỏi thư phòng, lưng đầm đìa mồ hôi.

A Cửu cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm nhủ, Tiết Giai này không biết kiếm từ

Công chúa thật chí lý. Kiều Vạn Phương nhận định là Cung Khanh hại cô

Tiết Giai âm thầm nhủ thật nguy quá, vội vàng bưng ấm trà đi vào. May là Độc Cô Hoàng hậu đang không ở đây, vẫn còn kịp.

Cung Khanh trở lại Đông Cung liền đi thẳng đến điện Phượng Nghi. Từ khi

A Cửu thầm cười lạnh, nói như thế thì ngươi chính là người thích hợp nhất rồi. Quả nhiên đúng như lời của mẫu hậu, con gái nhà họ Tiết không có

Kiều Vạn Phương mà ra tay, hay là tin mà không dám bảo vệ cho nàng trước mặt Độc Cô Hoàng hậu?

Cô ta biết Mộ Thẩm Hoằng không thích đồ ngọt, cùng lắm chắc chỉ nhấm nháp

Cô ta cả kinh, có thể nào cũng không thể ngờ Tuyên Văn Đế sẽ bất ngờ tới

A Cửu chăm chăm chĩa tình nghi về phía Cung Khanh, chỉ hận không thể nói thẳng ra Cung Khanh chính là kẻ thủ ác.

“Không được ạ?” Tiết Giai khẽ nhướng mày, cười vô cùng trong sáng dễ thương,

nghĩ lại, lúc này hẳn là thuốc đã có tác dụng, Tuyên Văn Đế nhất định

Một lúc sau, Lý Vạn Phúc đi ra, mời Tiết Giai vào.

một đôi mắt trong vắt lạnh lùng nhìn sang. “Thỉnh điện hạ tự trọng,

A Cửu cười nói: “Thì ra là thế.”

Tiết Giai rót cho A Cửu một chén trà, cười nói: “Công chúa, cô ta bị cấm túc, Thái tử chẳng phải là không người hầu hạ?”

trong thư phòng ít nhất nửa canh giờ mới về đi ngủ, cực kỳ quy luật.

“Hồi bẩm bệ hạ, vi thần vô năng, không tra được gì.” Tiết Lâm Phủ thầm nhủ,

Không ngờ Mộ Thẩm Hoằng lại không nói tiếng nào. Là hoài nghi nàng ghen ghét

đạp của Cung Khanh, tại sao Kiều Vạn Phương lại bị thương mắt cá chân?

“Không phải, muội đến cám ơn biểu ca.” Tiết Giai cười tiến tới, “Muội tự tay

hậu chuyện nên chọn cho Đông Cung một Lương đệ, Độc Cô Hoàng hậu từ chối cho ý kiến, hiển nhiên đã động lòng. Kiều Vạn Phương kia sống rất khôn

thành chắp tay dâng cho kẻ khác. Chỉ còn cách mạo hiểm chuyến này, xong

“Nhi thần khẩn cầu phụ hoàng mẫu hậu tra rõ chuyện này, con bạch mã kia là

từng sờ đầu Trầm Tuyết, lúc đấy Trầm Tuyết còn hắt hơi rồi quay đầu.

kim an, mấy ngày nay Công chúa giữ muội trong cung, có chút buồn chán,

cười khanh khách hỏi: “Lý công công, Thái tử điện hạ có ở đây không?”

nếm thử.” Dứt lời, hắn đưa miếng điểm tâm lên mồm.

Tiết Giai như ngừng thở, căng thẳng nhìn hắn chăm chú, miếng bánh hoa mai đã chạm đến môi, Mộ Thẩm Hoằng như sực nhớ ra chuyện gì đấy, cười dịu dàng với Tiết Giai: “Ta nhớ ra rồi, trong tẩm điện còn chút trà Bích Loa

“Vậy trẫm càng muốn nếm thử .” Tuyên Văn Đế cầm một miếng cho vào miệng.

Tuyên Văn Đế gật đầu: “Uh, nếu A Cửu hiếu học được như cháu trẫm cũng bớt lo.”

“Chỉ sợ khó lòng.” Tuyên Văn Đế do dự chốc lát, nói: “Còn nước còn tát, để Tiết Lâm Phủ đi xem một chút đi.”

chế ngọn lửa h*m m**n đang thiêu đốt nữa, bế bổng người lên đặt xuống

“Hoàng thượng đi rất vội vàng, không nói tiếng nào.”

lão phu là ngự y, không phải thú y, hơn nữa con ngựa kia bị đâm mấy

cái.

Trong sự im lặng, Cung Khanh đột nhiên nhớ ra, khi sắp xuất phát, Tiết Giai

Nghe hắn nói thế, Cung Khanh vừa buồn vừa vui, đánh hắn nói với vẻ hung dữ:

Nghĩ đến đây, lòng hắn nặng trĩu, vội đi tới điện Tiêu Phòng của Độc Cô Hoàng hậu.

khổ, sống không bằng c·h·ế·t.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

sẽ không từ chối chứ?”

Tuyên Văn Đế đi đến, thấy cô ta hỏi, “A Giai ở đây sao.”

Tuyên Văn Đế nói: “Không ngấy chút nào, rất ngon, mềm mại, ngọt vừa phải. A

hậu nhận thấy chỗ bất thường sẽ điều tra. Theo tính cách của Độc Cô

Mộ Thẩm Hoằng ngồi ngay ngắn sau bàn, mặc thường phục màu tím nhạt, toát lên vẻ thanh nhã, điềm đạm tuấn tú.

Dứt lời, hắn nở nụ cười trìu mến, đứng dậy ra khỏi thư phòng.

không để Khanh Khanh phải nhọc lòng.”

thủ phải nghiêm trị không tha.”

bàn.

Tiết Giai nghe xong rất thất vọng, nhưng cũng chỉ có thể cười nói: “Lời của

làm chứng. Hơn nữa, bàn đạp kia cũng là Thái tử điện hạ đặt làm cho nhi

Mỗi lần đến trả sách mượn sách Tiết Giai chỉ tốn rất ít thời gian, không

Mộ Thẩm Hoằng nói: “Không sai. Theo nhi thần thấy, chuyện này không phải

đế hậu và các quan văn võ trở lại kinh thành.

Nàng thản nhiên nhìn Độc Cô Hoàng hậu, nói: “Chuyện này không liên quan đến

trời cuối thu chiếu lên gương mặt mệt mỏi của Lý Vạn Phúc, Tiết Giai

bằng.”

Nếu còn chần chừ, vị trí Thái tử phi đã vô vọng thì chớ, cả Lương đệ cũng

nhi thần. Khi nhi thần cưỡi, con ngựa rất ổn định, không có chút khác

Tuyên Văn Đế hai mắt đỏ ngầu, thần trí bất minh ngồi cứng đờ trước bàn.

Mỹ nhân dưới đèn như ngọc, có điều là một khối băng ngọc.

Mấy ngày gần đây đúng lúc Độc Cô Hoàng hậu có chu kỳ, ông ấy ngủ chay vài (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 51: Ác giả ác báo