Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 12: Chương 12

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Chương 12


Phương gia là dòng dõi thanh liêm, vốn dĩ gia sản không coi là dư dả, lần vơ vét này, tuy chưa đến mức phải bán con bán cháu, nhưng cũng khổ sở khôn xiết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vì vậy, ta vừa không cầu xin được Ân Thôi tha cho Phương gia, lại không thể tìm cách khác để chạy vạy cho Phương gia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng quay người bỏ chạy, không muốn có bất kỳ liên hệ nào với ta.

Sau chuyện này, ta không ra ngoài nữa.

Trân phẩm như vậy, ngay cả các nương nương trong cung cũng chưa chắc có, Ân Thôi lại trực tiếp tặng ta cả một hòm.

Nhưng mà, hôn quân không trách Ân Thôi, ngược lại còn khiển trách ông một trận.

Trở về Ân gia, ta uể oải cả buổi chiều.

Chương 12: Chương 12 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng mà, chim hoàng yến ngoan ngoãn cũng không phải là lá bùa hộ mệnh.

Ta nghĩ, đứa bé có lẽ sẽ là điểm yếu của Ân Thôi.

Hắn đỡ ta dậy, nói với ta: "A Vũ, nàng hãy làm tốt Ân phu nhân, những chuyện khác đừng quản nữa được không?"

"Thiến nhi..." Ta mở miệng gọi nàng.

Hắn không nể mặt ta, nhưng nể mặt đứa bé, có lẽ sẽ tha cho nhà ngoại của đứa bé.

Ta nấu canh ngọt đến cổng lớn chờ Ân Thôi tan làm trở về.

Ta vừa khóc vừa cầu xin hắn.

Kể từ khi gả cho hắn, hắn luôn rất quan tâm đến ta, đối với ta vừa khoan dung vừa hào phóng, trong mắt ai cũng thấy hắn yêu thương ta. Nhưng đến khi ta cầu xin hắn, sự yêu thương đó dường như chưa từng tồn tại.

Trên triều đình, hôn quân bị Tôn Trung Lương dùng ba lời hai tiếng thuyết phục, cười nói với cha ta: "Trẫm biết ngươi không hài lòng với con rể là Ân Thôi , nhưng chuyện nhà của hai người, tự giải quyết là được rồi, đừng làm ầm ĩ đến Kim Loan điện, để người khác chê cười. Ân ái khanh là người trung quân ái quốc, trẫm hiểu rõ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ta làm ầm ĩ quá, hắn liền phân phó người hầu: "Trông chừng phu nhân cho kỹ, trong khoảng thời gian này đừng để nàng ấy ra ngoài."

Khi ta nhận được tin, chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ.

Phương Thiến trừng mắt nhìn ta, ánh mắt như đang trách móc ta.

Cha ta giận dữ, oan khuất như tuyết rơi giữa mùa hè này lại bị nói thành chuyện nhà của Phương gia, ông cảm thấy đây quả thực là nỗi nhục lớn.

Ta đã hiểu ra một điều.

Hành động của ông đã chọc giận Ân Thôi hoàn toàn, chiều hôm đó, Phương gia bị gán cho tội danh giống như nhà họ Ngụy, tịch biên gia sản, người nhà họ Phương đều bị bắt vào nhà ngục Cẩm Y vệ.

Cha ta ở trên triều đình mắng Ân Thôi hãm hại trung lương, bức cung nhà Ngụy Tuân, nhà họ Ngụy nghèo đến mức ngay cả bà lão tám mươi tuổi cũng chỉ có thể uống cháo loãng, vậy mà hắn lại gán cho Ngụy Tuân tội danh tham ô, kết án tịch biên gia sản và lưu đày.

Ta quỳ xuống trước mặt hắn cầu xin hắn tha cho người nhà họ Phương.

Đông Châu này, viên nào viên nấy to bằng mắt rồng.

Vì vậy ông công khai mắng Ân Thôi câu kết với phiên vương, kết bè kết cánh.

Ông nghĩ rằng tội danh như vậy, ít nhất có thể khiến hôn quân kiêng dè Ân Thôi.

Phương gia vẫn gặp chuyện.

Tuy trong lòng có chút oán trách cha không biết vì người nhà họ Phương mà nhún nhường cầu xin, nhưng cũng hiểu, trên đời này luôn phải có người chính trực không khuất phục mới có thể để mọi người nhìn thấy hy vọng le lói sau bóng tối.

Hắn nói: "Nàng không phải yêu ta sao? Nàng yêu ta, thì đừng làm khó ta."

Tệ hơn nữa là, sau khi ta kiệt sức ngất xỉu, tỉnh lại, thái y mà Ân Thôi mời đến nói với ta, ta đã mang thai ba tháng rồi.

"Đông Nam vương dâng tặng, hôm nay nàng không chọn được trang sức ưng ý sao? Ta nhớ nàng thích ngọc trai, hãy dùng chúng làm một bộ trâm cài yêu thích đi."

Ta chỉ có thể làm chim hoàng yến trong lồng của Ân Thôi, cầu xin hắn nể mặt ta ngoan ngoãn mà tha mạng cho người nhà họ Phương.

Mãi đến canh ba, Ân Thôi mới trở về dưới ánh sao trời.

Ánh mắt ta rơi vào vạt áo tối màu của hắn, ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc hơn mọi khi, không nhịn được muốn nôn mửa.

Ta không cứu được người khác, cũng không ai cứu được ta.

Sau đó dù ta có cầu xin thế nào, hắn cũng không chịu nới lỏng.

Đến tối, Ân Thôi trở về, hắn đặt một hòm Đông Châu trước mặt ta, nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Chương 12