Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Mưa Ở Phía Tây

Tháng Năm Ngải Thảo

Chương 5

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5


“Quý Hân Nhiên!” Giọng Đỗ Trường Luân lạnh lùng, đột nhiên nắm chặt bả vai cô, sắc mặt âm trầm rất đáng sợ: “Ai bảo em anh là thư sinh yếu ớt?”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 5

“Không cần đâu, em tự bắt xe bus đi là được rồi, anh cũng phải đi làm mà”. Trường cô ở rất xa nơi này, lái xe cũng mất hơn nửa tiếng.

Bọn họ rất nhiệt tình với Quý Hân Nhiên, nhất là Thượng Mai, luôn nắm tay cô thân thiết, vẻ mặt luôn tươi cười: “Thằng bé Trường Luân này, tính tình lãnh đạm, không ưa nói chuyện, Hân Nhiên, nó có làm cháu tủi thân thì cứ nói cho bác biết…”. Đỗ Trường Luân ở bên nghe hai người nói chuyện thì cũng từ chối cho ý kiến, dường như không liên quan đến mình.

“Không thích”. Đỗ Trường Luân vẫn thản nhiên như cũ. Quý Hân Nhiên cảm thấy từ khi về nhà, ngữ điệu của anh lúc nào cũng chỉ như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đỗ Trường Luân nhìn nhìn đồng hồ: “Anh đi kịp, em mau ăn đi”.

Edit: Heo

Buổi tối cơm nước xong xuôi, hai người ra ngoài tản bộ. Nơi đây phong cảnh tao nhã, hai bên đường là hai hàng cây phù dung, đúng mùa hoa nở, những đóa hoa tròn tròn màu hồng nhạt phối với những cành lá xanh biếc, từ xa nhìn lại như những chú khổng tước đang trổ mã, rất đẹp.

Đỗ Trường Luân luôn đúng giờ, cô cũng không muốn vì mình mà khiến anh muộn làm nên bữa sáng này có thể nói là dùng tốc độ thời học quân sự trong đại học mà ăn. Ăn xong miếng cuối cùng, cô đứng lên nói: “Đi thôi”. Đỗ Trường Luân cầm khăn giấy đưa cho cô: ‘Lau miệng đi”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô còn chưa phản ứng lại thì hơi thở nam tính đã dồn đến. Cô theo bản năng lui về phía sau, dùng sức lực mà ép cô dựa vào gốc phù dung bên cạnh rồi bá đạo mà hôn cô, giống như muốn cắn nuốt cô. Đây là lần đầu tiên hai người thân mật như vậy lại khiến cô cảm thấy rất lạ. Người trước mặt này tuyệt đối không giống anh bình thường, ánh mắt tối tăm đó khiến cô vô cùng bối rối, không khỏi đẩy đẩy anh ra nhưng những cái đẩy của cô lại càng khiến anh ra sức hơn. Cô chỉ cảm thấy vai mình đau đớn, lại thêm chút tủi thân, nước mắt lập tức trào ra. Nhìn thấy nước mắt của cô, người Đỗ Trường Luân cứng lại, sức lực trên tay anh cũng rút đi rất nhiều, cẩn thận hôn lên những giọt nước mắt trên mặt cô, nhẹ nhàng gọi tên cô: “Hân Nhiên, Hân Nhiên…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đêm đó cuối cùng không xảy ra chuyện gì hết, trong lúc Quý Hân Nhiên đang * l**n t*nh m* thì Đỗ Trường Luân đột nhiên dừng lại. “Anh không muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn”. Giọng nói lộ rõ sự kìm nén.

Quý Hân Nhiên phản ứng lại, vừa thẹn vừa quẫn, như vậy khác nào là mình đang rất nóng lòng. Nhưng vừa nghĩ lại, đây mới chính là phong cách của Đỗ Trường Luân, lý trí, bình tĩnh. Trường hợp không khống chế như vậy trước đó cũng chỉ xuất hiện một lần. Đó là lần đầu tiên Quý Hân Nhiên đến nhà Đỗ Trường Luân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô nghiêng đầu đánh giá anh, Đỗ Trường Luân trông giống mẹ thanh tú, nhã nhặn còn anh trai anh có vẻ giống cha, có khí chất uy vũ của một quân nhân.

Đỗ Trường Luân không phải là người thành phố này, cha mẹ anh đều ở trên tỉnh, cách Vân Hải mấy trăm km. Bình thường bọn họ ở bên nhau rất ít khi đề cập đến gia đình mình. Có đi thì Quý Hân Nhiên mới biết, thì ra cha mẹ anh đều là quân nhân, cha anh Đỗ Vân Châu làm ở quân khu tỉnh, mẹ là Thượng Mai là một quân y.

Thật ra là cô sợ đụng mặt đồng nghiệp của mình, cô chưa từng nói chuyện mình có bạn trai, đến lúc đó chẳng biết phải giới thiệu thế nào. Ai ngờ, cô vừa sang đường, Đỗ Trường Luân lại đuổi theo: “Quý Hân Nhiên!”. Anh đưa cho cô một chùm chìa khóa: “Chìa khóa nhà anh”.

“Lúc trước sao anh không tham gia quân đội hoặc là thi vào trường quân chính?”. Đỗ Trường Luân là người duy nhất trong nhà không mặc quân trang. Cô từng thấy ảnh chụp gia đình bọn họ. Anh của anh là Đỗ Trường Côn, là thượng tá trong trung đoàn tỉnh Võ Cảnh.

“Anh là thư sinh yếu ớt như vậy, chắc mặc quân trang vào thì cũng chỉ có thể làm quân y linh tinh thôi nhưng anh trai anh lại rất có khí chất này, giống như là trời sinh để mặc quân trang vậy…” Cô trêu chọc anh.

Đây là lần đầu tiên Đỗ Trường Luân đến trường của cô. Thứ hai, ngoài cổng trường đều là các học sinh về trường. Quý Hân Nhiên bảo anh đỗ ở đối diện trường. “Em xuống ở đây, đằng kia nhiều học sinh” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quý Hân Nhiên vừa tỉnh lại thì bữa sáng đã được dọn sẵn. “Mau ăn đi, ăn xong anh đưa em đến trường”. Đỗ Trường Luân đã bắt đầu ăn sáng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5