Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 78: Có phải đang yêu rồi không?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 78: Có phải đang yêu rồi không?


Cô còn chải mascara.

Khi chạy, hai quả bông bên cạnh giày cô nảy lên xuống.

Điện thoại cô hết pin, không liên lạc được với ai.

Tiêu Dã khẽ nhếch khóe miệng: “Ừ.”

Cô nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng của Tiêu Dã.

Tiêu Dã khẽ liếc qua.

Hạ Hạ: [Tuần sau thi xong sẽ về.]

Trên điện thoại, Hứa Chi Hạ gửi ảnh đến.

Anh rút hộp thuốc lá, gõ ra một điếu, cắn nhẹ.

Cô ôm chầm lấy anh.

Nhưng Hứa Chi Hạ không giảm tốc độ, trực tiếp lao vào lòng anh.

Nhưng đôi môi thì rất đẹp, bởi vì cô đã tô son dưỡng đổi màu, hồng nhạt, căng bóng.

Tiêu Dã hất nhẹ mí mắt, hít một hơi thuốc, rồi dập tắt, kéo cửa kính lên, nhấn ga, động tác liền mạch: “Nhiều lý do.”

Nhớ anh quá.

Trung tâm thành phố, náo nhiệt vô cùng.

Tiêu Dã lập tức đặt tay lên ngực Lý Chí Minh như bảo vệ lãnh thổ: “Định làm gì?”

Hứa Chi Hạ vội vàng bước theo, gật đầu lia lịa: “Nhưng giờ còn lẩu không?”

Hứa Chi Hạ ngẩng đầu.

Cô rụt rè nghiêng đầu, ánh mắt từng chút vẽ lên hình dáng anh.

Lý Chí Minh lúc này mới cười toe, theo kịp: “Tới đây!”

Cương Tử không hiểu, liếc nhìn Lý Chí Minh và Lưu Thành Khâm.

Ở đầu bên kia, Hứa Chi Hạ nhìn tin nhắn này, tai đỏ bừng.

Ánh trăng mờ ảo, đèn đường vươn cao.

Anh liếc nhìn cô, nhướng mày khi thấy cô đứng ngẩn ra.

Hứa Chi Hạ ngước lên, liếc Tiêu Dã một cái, rồi xấu hổ cúi đầu: “Bạn cùng phòng của em trang điểm giúp! Trang điểm nhẹ thôi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiêu Dã mặc một chiếc quần jeans đen, áo khoác da, bên trong là áo thun.

Tiêu Dã đang chăm chú nhìn điện thoại, nhấc ly lên, cụng một cái, nhấp một ngụm: “Cậu mới mười tám phải không? Uống ít thôi!”

Hạ Hạ: [Giờ em hơi bẩn.]

Lý Chí Minh ngồi luôn ở ghế sau: “Tôi chợp mắt chút, đến nơi gọi tôi!”

Hứa Chi Hạ đang ở trong một phòng vẽ đầy giá vẽ, trên người mặc áo mỏng, thắt tạp dề, dính đầy màu vẽ.

Xe dừng lại trước đèn đỏ, Tiêu Dã giơ tay trái, hạ nửa ô cửa xe.

Lý Chí Minh uống một ngụm, tỉnh táo hơn, nhìn Hứa Chi Hạ đang chọn món đối diện.

Thấy cô chạy ra, Tiêu Dã bước lên đón.

Hứa Chi Hạ lấy được hành lý, nhanh chóng đi ra ngoài.

Sân bay rộng lớn và trống trải, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe hành lý lăn vội vã.

Là Tiêu Dã và Lý Chí Minh.

Tiêu Dã hơi sững lại, vỗ nhẹ vào lưng Hứa Chi Hạ: “Tôi xem được không?”

Thật ra, cô đã vài lần muốn gửi cho Tiêu Dã một tin nhắn: [cho em xem.]

Khóe miệng Tiêu Dã hơi nhếch.

Đôi môi căng bóng, ánh mắt lấp lánh, đuôi mắt còn kẻ một đường eyeliner.

Một đốm lửa lóe lên, điếu thuốc cháy sáng.

(Mưa đỏ hay còn gọi là mưa máulà một hiện tượng nước từ trên trời rơi xuống giốngmưa, nhưng lại có màuđỏgiống nhưmáu. Đây là hiện tượng thiên nhiên hiếm thấy)

Hứa Chi Hạ nghiêng đầu nhìn anh một chút.

Nghĩ đến thôi cũng giống như trời sắp mưa đỏ.

Nghiêng đầu, nở nụ cười lơ đễnh: “Nhìn tôi mãi làm gì?”

Va-li của Hứa Chi Hạ bị bỏ mặc, xoay vài vòng rồi được Lý Chí Minh giữ lại.

Tiêu Dã làm sao có thể gửi ảnh tự chụp cho cô được chứ?

Anh hơi cúi lưng, khuỷu tay đặt trên hàng rào, cằm hơi ngẩng lên, khóe môi vẽ một nụ cười nhạt.

Lý Chí Minh chống cằm, trêu: “Khai thật đi, có phải đang yêu rồi không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dù Lý Chí Minh đang vẫy tay rất nhiệt tình, nhưng trong mắt Hứa Chi Hạ chỉ có thể thấy hình bóng của Tiêu Dã.

Nhưng hôm đó thời tiết không chiều lòng người, Bắc Đô có tuyết, chuyến bay bị trì hoãn, khi Hứa Chi Hạ đáp xuống Ngọc Hòa đã là nửa đêm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tóc buộc đuôi ngựa thấp, vài lọn tóc rơi bên tai.

Hứa Chi Hạ cầm điện thoại, khóe miệng cong lên thành một đường cong đẹp: [Ừm.]

Anh cũng mệt.

Ai đó nói rồi nhỉ?

Hứa Chi Hạ khẽ co vai, mắt mở to nhưng không phản kháng.

Đường nét cằm cũng sắc hơn thì phải…

Dù đã sống ở Ngọc Hòa nhiều năm, cô chưa bao giờ ra ngoài chơi khuya nên không biết quán lẩu mở cả đêm.

Cô mặc một chiếc áo phao ngắn màu vàng nhạt, quần jeans sáng màu và đôi bốt tuyết nửa ống.

“Chi Hạ!” Từ phía sau có tiếng gọi.

Tiêu Dã đưa ngón tay chạm môi, che đi nụ cười.

Lý Chí Minh câm nín, ưỡn ngực: “Tôi! Tôi cũng là anh của cô ấy mà!”

Da có trắng hơn không?

Ba người ngồi xuống.

Hứa Chi Hạ nhỏ giọng phản bác: “Thật mà, nghỉ có hai ba ngày, về không kịp làm gì.”

Hứa Chi Hạ lập tức dừng bước, quay lại, mắt cười cong cong: “Anh Chí Minh, mời anh ăn lẩu, nhanh lên!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô kéo vali, chạy về phía anh, vòng qua hàng rào.

Tiêu Dã kéo khăn quàng cổ của Hứa Chi Hạ, vắt ra sau lưng cô, xoay người nhận va-li từ tay Lý Chí Minh rồi bước đi: “Đi! Ăn lẩu thôi!”

Tiêu Dã kéo dài giọng, trôi giữa màn đêm: “Được.”

Tiêu Dã khẽ hắng giọng, buông tay, gõ phím: [Tôi bảo xem vé máy bay mà.]

Tiêu Dã đưa thực đơn cho Hứa Chi Hạ, cầm ấm trà rót ba ly nước.

Chương 78: Có phải đang yêu rồi không?

Lý Chí Minh và Lưu Thành Khâm chỉ mỉm cười mà không nói gì.

Vừa lúc đó, Cương Tử cầm ly rượu đi tới: “Anh Dã, em chưa uống với anh lần nào, nào, cạn ly!”

Ra bãi đỗ xe, Lý Chí Minh ném chìa khóa xe cho Tiêu Dã: “Cậu lái đi, tôi hơi buồn ngủ!”

Không biết anh có nhận ra không.

Gần nửa năm Hứa Chi Hạ không gặp Tiêu Dã, cảm xúc trong lòng dường như không thể diễn tả nổi.

Đã gần nửa năm rồi.

Tiêu Dã: [Cho tôi xem.]

Tóc anh có dài thêm chút không nhỉ?

Tóc búi cao thành một búi nhỏ, buộc bằng dây thun màu vàng, mái ngang ngoan ngoãn, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo.

Vừa phấn khích, vừa vui mừng, lại vừa nghẹn ngào.

Phía sau, Lý Chí Minh đứng ngẩn người: “Này! Hai người có tình người không đấy?!”

Hứa Chi Hạ nắm chiếc khăn quàng cổ trên đùi, lúc thì bóp, lúc lại vò.

Cương Tử cười: “Chỉ một ly thôi, uống nhiều về mẹ em lại cầm móc áo phạt em, hehe.”

Cô nhìn về phía Lý Chí Minh, vì vui mà cười tươi như một đóa hoa: “Anh Chí Minh!”

Hứa Chi Hạ bối rối, cảm xúc trong lòng như muốn trào ra.

Tiêu Dã hỏi rõ hơn: [Khi nào về Ngọc Hòa?]

Hứa Chi Hạ quay đầu lại.

Hạ Hạ: [Chưa về.]

Cảm giác hồi hộp vì sắp được gặp anh nhanh chóng bị lo lắng che lấp.

Thực ra, cũng không trách Hứa Chi Hạ hiểu nhầm. Cô đang bận thu dọn phòng vẽ, tâm trí có phần phân tán, mà Tiêu Dã lúc nào cũng nói rất ngắn gọn. Mỗi lần muốn nhìn cô, anh đều chỉ nhắn: [Cho tôi xem.]

Tiêu Dã khẽ thu lại biểu cảm.

Ngày Hứa Chi Hạ về Ngọc Hòa, cô phấn khích đến mức không thể ngủ được, trời còn chưa sáng đã dậy, rồi nhờ Bạch Hân giúp trang điểm nhẹ.

Trà đại bàng, giải nhiệt.

Hứa Chi Hạ ngồi ghế phụ, tháo khăn quàng cổ để lên đùi, kéo dây an toàn và thắt lại.

Quán lẩu.

Tiêu Dã nhìn đèn đỏ, lại rít một hơi thuốc: “Bảo về mà không chịu về.”

Hạ Hạ: [Đặt rồi.]

Cô chưa đến mức tự đánh giá bản thân quá cao như vậy.

Tiêu Dã: [Đã đặt vé chưa?]

Chiếc xe rời khỏi sân bay, hướng về trung tâm thành phố.

Tiêu Dã liếc nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Hứa Chi Hạ: “Nhiều lắm.”

Trông hiền lành, ngoan ngoãn.

Sống mũi hình như cao hơn?

Anh mở ảnh ra xem.

Hạ Hạ: [Sắp rồi, đang thu dọn đồ.]

Hạ Hạ: [Được, đợi chút.]

Anh nhìn cô vài giây: “Chi Hạ, em trang điểm à?”

“Không có kỳ nghỉ.” Hứa Chi Hạ cúi đầu, tay gấp khăn quàng cổ.

Nhìn hai người trước mặt, anh ta lắc đầu không nói nên lời: “Tôi là người vô hình à?!”

Hứa Chi Hạ như bị bắt tại trận, vội thu ánh mắt lại, lông mi rung rung: “Chỉ là… lâu rồi không gặp anh.”

Khi Hứa Chi Hạ cười và lao về phía anh, Tiêu Dã đưa tay ra định nhận vali giúp cô.

Hứa Chi Hạ siết chặt cánh tay, giọng nhẹ nhàng gọi: “Anh.”

Tiêu Dã: [Ừ, đến lúc đó tôi sẽ đến đón.]

Anh hít một hơi, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, đặt ra ngoài cửa xe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai người đứng phía sau hàng rào bảo vệ.

Chiếc khăn quàng cổ màu trắng sữa quấn quanh cổ vì chạy mà lỏng ra, một đầu rơi xuống vai, được cô nắm chặt trong tay.

Tiêu Dã ngồi thẳng người, gõ phím: [Ở ký túc xá à?]

Tiêu Dã: [?]

Gặp được rồi, ôm được rồi, nhưng vẫn không thể lấp đầy nỗi nhớ.

Hứa Chi Hạ giật mình, buông Tiêu Dã ra, lùi một bước.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua. Cô không thể nào dám gửi thật.

Tiêu Dã: [Khi nào về?]

Những người làm công việc dùng sức như họ, cơ bắp mà thả lỏng là cảm giác mệt mỏi ùa về, không thể thức khuya nổi.

Thứ gì giải nhiệt đều đắng.

Cô trang điểm rồi.

Lý Chí Minh cười khì khì, dang tay định ôm Hứa Chi Hạ.

Cô không nhịn được cũng mỉm cười.

Tiêu Dã cười khẩy, đẩy nhẹ Lý Chí Minh: “Mơ đẹp quá!”

Cô không quá hài lòng vì phát hiện tóc vẫn hơi rối.

Trà đại bàng cũng vậy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 78: Có phải đang yêu rồi không?