Mùa Hạ Không Thể Chối Cãi - Quan Trữ Nhĩ
Quan Trữ Nhĩ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42: Đáng trách là mọi thứ về cậu sao lại khiến người ta thích đến vậy.
“Vậy… chúc ngủ ngon?”
Thấy Trần Giác Phi vừa đứng trước cửa nhà mình, cô lập tức phấn khởi chạy xuống, nhưng trước khoảnh khắc mở cửa lại nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, nghiêm túc và lạnh lùng một cách vô cùng giả trân.
Từ xa, ông nhìn thấy hai người đứng trước cửa nhà, bèn vẫy tay:“Chân—”
Vu Chân Ý đắm chìm vào cảm giác trên môi.
Trần Giác Phi bỗng nhận ra bản thân không có cách nào phản bác lại câu này.
Cố Trác Hàng: “…Tớ cũng muốn.”
Cô đứng ngay cửa nhà vệ sinh nam chờ người ta đi ra. Có lẽ do thái độ quá mức rõ ràng, nam sinh kia căng thẳng đến mức nắm chặt vạt áo, lắp bắp:“Đàn chị, chị tìm em có chuyện gì không ạ?”
…
TiếtLý Khoa: “……”
Trong tĩnh lặng, hơi thở hòa quyện vào nhau.
Nói xong, ông lập tức xoay người đi ra ngoài, vẻ mặt bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra.
TiếtLý Khoa, kẻ vô tư ngồi đối diện hai người, nhìn chằm chằm khuôn mặt của họ với ánh mắt nghi hoặc.
Trần Giác Phi và Cố Trác Hàng đứng bên cạnh Vu Chân Ý, còn TiếtLý Khoa và Tưởng Anh Ngữ thì đứng hai bên rìa, không biết đang tạo tư thế kỳ quái gì.
Trách mọi thứ thuộc về cậu, tại sao lại làm người ta thích đến vậy.
Tháng năm, trong khuôn viên trường, các học sinh khối mỹ thuật tạo nên một khung cảnh đặc biệt: họ có những kiểu tóc rực rỡ cá tính, được mặc quần riêng của mình, phía sau chiếc áo khoác đồng phục mùa xuân là những bức tranh màu nước do chính họ vẽ lên, sặc sỡ đủ sắc màu.
Trần Giác Phi: “Không có.”
“……”
Xong rồi.
Cậu nam sinh chụp ảnh cho họ ngượng ngùng nhắc nhở:“Đàn anhơi, anh to con quá, sắp ra khỏi khung hình rồi.”
Điều tuyệt vời chính là quãng thanh xuân tươi sáng rực rỡ.
“Cố Trác Hàng, tôi lạy cậu luôn, giờ tôi quỳ xuống cầu xin cậu, cười một cái thì sẽ c·h·ế·t sao?”
Thi xong lần ba, thời gian cứ thế trôi vùn vụt.
Cửa vừa mở, Trần Giác Phi giơ tay lên, chiếc túi nhựa lủng lẳng trên đầu ngón tay cậu, cậu khẽ lắc nó, cười nói:“Chào buổi sáng, tớ đến đòi hôn đây.”
“Tớ không—”
Ông nội dùng bộ não đã cũ kỹ của mình nhanh chóng suy nghĩ ra đối sách tối ưu nhất, sau đó rất bình tĩnh cất giọng:“Chân— chân à, đúng là già rồi, nhìn gì cũng mờ mờ ảo ảo, chắc đi nhầm ngõ rồi.”
Chương 42: Đáng trách là mọi thứ về cậu sao lại khiến người ta thích đến vậy.
Khi tất cả học sinh khối mỹ thuật quay lại trường, cũng vừa lúc kỳ thi thử lần hai kết thúc.Vu Chân Ý nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, dồn toàn lực vào việc chuẩn bị cho kỳ thi thử lần ba.
Được lắm, đứa trẻ này dạy một cái là hiểu ngay.
“Khoan đã.”
“Cậu đi hay không đi?” Trương Ân Nghi hỏi.
Hình như ông không dám tin vào cảnh tượng trước mắt, đứng c·h·ế·t lặng tại chỗ.
Màu nước trên tay Vu Chân Ý có sắc hồng nhạt, còn màu trên tay Trần Giác Phi thiên về tím. Hai màu hòa vào nhau, mà dấu tay cô lại nhỏ hơn dấu tay cậu một vòng, trông cứ như bàn tay cô đang được bao bọc trong bàn tay cậu.
Không đúng lắm.
“Đẹp không?”
Vu Chân Ý chộp lấy bàn tay cậu đang xoa trán:“Cậu phải dùng cả hai tay ôm tớ đấy! Không thì tớ mà ngã xuống thì sao?”
Những người khác đồng loạt quay sang nhìn, nhưng cuối cùng chẳng ai nói gì, chỉ lắc đầu đầy bất lực, như thể không thể chịu nổi hai người này nữa rồi.
Cô ngồi lên lan can, còn Trần Giác Phi thì ôm chặt cô bằng cả hai tay.
Vu Chân Ý vừa nhai sườn vừa nhìn sang Trần Giác Phi:“Cậu có muốn không?”
“Trước đây cậu học lớp ba, cậu quen địa hình.”
“Không đâu.”
Trách cả cái ôm của cậu, tại sao lại khiến người ta lưu luyến đến thế.
Trần Giác Phi: “Ồ, vậy tớ cũng muốn.”
Một dấu tay nhỏ in ngay trên lưng áo cậu.
Cái ví von linh tinh gì thế này!
Cậu cưỡi trúc mã đến, ta cùng nhau chạy quanh thành giếng, ném quả thanh mai trêu đùa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng đáng tiếc, những cặp đôi chưa có kinh nghiệm yêu sớm rõ ràng đã chọn sai thời gian và địa điểm.
“Béoà, cậu giảm cân đi chứ! Sáu người chụp chung một bức ảnh, chỉ riêng cậu đã chiếm một phần ba khung hình rồi!”
Chuyện tình yêu ngọt ngào mà phiềnnhiễu này khiến Vu Chân Ý mất ngủ thêm một đêm.
Tưởng Anh Ngữ nấp sau TiếtLý Khoa, lẩm bẩm:“Thầy Lýơi, đây là trừng phạt sao? Em sắp nổi tiếng rồi!”
Buổi chiều, trong giờ tự học, Vu Chân Ý mang màu nước ra, vẽ tranh cho từng người một.
Mặt trời tháng năm ấm áp và dễ chịu, sáu người bọn họ đứng trong hành lang tầng một, khoác lên mình những chiếc áo đồng phục rực rỡ, ánh nắng chiếu xuống, vẽ nên từng bóng người rõ nét trên nền gạch men.
Vu Chân Ý vô cùng hài lòng.
Thôi xong rồi, hình như ông đã vô tình phá hỏng chuyện tốt của đôi trẻ, tội này to lắm.
Vu Chân Ý nhịn cười, dụi nhẹ vào cổ cậu:“Thêm chút mong đợi cho ngày mai, không tốt sao?”
Sau đó, chiếc máy ảnh lấy liền được sáu người thay phiên nhau sử dụng.
Phiền thật, phiền c·h·ế·t mất.
Vu Chân Ý nghiêng đầu, nhìn dấu tay trên áo, rồi đột nhiên nắm lấy tay Trần Giác Phi:“Cậu cũng in đi.”
Cảm giác căng thẳng đêm qua lại dâng lên, cô lại nín thở, đôi môi hai người chạm vào nhau.
Trần Giác Phi day trán, càng thêm chột dạ:“Cậu nói đúng.”
Tại sao nhiệm vụ đi lấy máy ảnh lại rơi xuống đầu mình chứ?
“Không phải chứ, mọi người ở đây ai chẳng từng học lớp ba?”
Trần Giác Phi: “…”
Lại là kiểu bá đạo ngang ngược như mọi khi.
Nghe câu nửa đùa nửa thật của cậu, Vu Chân Ý lập tức lấy tay che mặt:“Cậu bậyquá rồi đó, Trần Giác Phi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ý thức an toàn của cô trong tai Trần Giác Phi lại biến thành một lời mời gọi.
Trần Giác Phi: “Ví dụ như?”
Trần Giác Phi mím môi, gật đầu mạnh, thân trên vô thức nghiêng về phía cô gần hơn một chút, ngón tay lướt nhẹ qua móc lấy ngón út của cô, giọng nói trầm xuống:“Ừm! Chân Chân, tớ cũng muốn!”
Cậu siết chặt vòng tay ôm lấy eo cô, ngẩng đầu nhìn cô:“Được, ôm chặt cậu.”
“Tớ đã bao giờ lừa cậu chưa?”
Dựa vào cậu, Vu Chân Ý vắt chân qua lan can, trèo về ban công nhà mình.
“Có thì sao.”
Chữ “Chân” nghẹn lại trong cổ họng ông, ông nheo mắt lại nhìn thật kỹ, nhận ra có gì đó không đúng.
Vu Chân Ý tiện tay kéo một nam sinh vừa ra khỏi lớp đi vệ sinh, nhờ cậu ta chụp ảnh giúp sáu người.
Vu Chân Ý cảm thấy con người này đúng là nói dối mà chẳng cần suy nghĩ.
Đôi mắt đen sáng ngời của cậu lộ ra chút bực bội.
Vu Chân Ý mỉm cười:“Chào em trai, rửa tay trước đã nhé, chị có chuyện nhờ em giúp đây.”
“Tại sao là tớ?”
Áo khoác mùa xuân kết hợp với chân váy mùa hè, trên nền trắng của đồng phục là những vệt màu acrylic rực rỡ.
Trần Giác Phi nghe không rõ, hỏi lại.
Nhưnglớp 12 sao mà tuyệt được?
Cả người Vu Chân Ý cứng đờ, hai người cùng lúc mở mắt ra, cả hai đều đọc được haichữtrong mắt đối phương: Tiêu rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một nữ sinh lớp 11 thở dài đầy ngưỡng mộ, không khỏi cảm thán:“Lớp 12 thật tuyệt, tốt nghiệp thật tuyệt.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Im lặng trong chốc lát, Vu Chân Ý thút thít:“Ông chắc chắn thấy rồi. Cửa nhà nguy hiểm quá, nhỡ bamẹ tớ đi ra thì sao? Hay là… mình tìm một chỗ an toàn hơn đi?”
Kỳ thi thứ ba đến rất nhanh, mà thông thường, đề thi lần này luôn dễ hơn hai lần trước.
“Trần Giác Phi, cậu có thể đừng lúc nào cũng đứng cạnh Vu Chân Ý không? Sắp thi đại học rồi, tôi cũng muốn hưởng ké chút may mắn của thủ khoa khối đây này!”
“Cậu nghĩ sao?”
“Tôi xỉu, hai người các cậu chơi trò lãng mạn quá rồi đấy. Vu Chân Ý, sao đến lượt tôi, cậu lại vẽ cho tôi một cục phân màu xanh lá hả?”Tưởng Anh Ngữ không phục.
Cậu giữ lấy gáy cô, dưới bóng đêm, vành tai cậu đỏ đến mức có thể nhìn thấy rõ.
“Nhưng bây giờ,” Cậu ngắt lời cô, “Tớ muốn hôn cho xong đã.”
Ánh mắt cậu trong veo, giống như giọt sương đọng trên chiếc lá xanh vào buổi sớm, khiến tim cô mềm nhũn, đầu óc trống rỗng.
Vu Chân Ý lập tức hiểu ý:“Đi thôi, đi thôi!”
Chữ “tớ” còn chưa kịp thốt ra, Trần Giác Phi đã vội tiếp lời:“Tớ xin cậu, tớ xin cậu mà.”
TiếtLý Khoa: “Chân Chân, tớ cũng muốn!”
“Hửm?”
Cố Trác Hàng nhướng mày:“Lớp các cậu không có giáo viên giám sát tiết tự học à?”
Nhưng còn chưa kịp nghĩ xem chỗ nào không đúng, sáu người bọn họ đã bị Lý Kiến Bình bắt quả tang.
“Xong rồi.” Trần Giác Phi nói.
Vu Chân Ý nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ:“Trường học?”
Vu Chân Ý nhịn cười:“Ngày mai mua bánh bao miến khoai tây ở đầu ngõ, mang đến đổi lấy một cái hôn của Chân Chân.”
Cô vừa không nỡ rời xa môi cậu, vừa bị hương thơm nóng hổi ấy hành hạ đến mức bụng sôi lên.
Ba điểm tạo nên một hình tam giác, mà tam giác là hình ổn định nhất thế gian này.
Vu Chân Ý gắp một miếng sườn kho từ khay cơm của Trần Giác Phi, vừa nhai vừa hỏi:“Muốn tớ vẽ cho một cái không?”
TiếtLý Khoa ho khan hai tiếng:“Khụ khụ, trong Liên minh thép của chúng ta, không ai được phá vỡ đội hình!”
—“Vượt ải?” Cô khó hiểu.
“A a a a a, cậu định ‘trêu’thanh mai thế nào hả, nghe ngại c·h·ế·t đi được!”
Cô dậy sớm thay quần áo, sau đó lén lút bò ra mép cửa sổ, quan sát tình hình dưới lầu một cách cẩn thận.
Trần Giác Phi trầm giọng đáp “Ừ”, rồi bất đắc dĩ bật cười:“Lang cưỡi trúc mã đến, quấn quanh giường trêu thanh mai… Giờ tớ mới thực sự hiểu câu này.”
Hai cô gái hờ hững phất tay, ánh mắt đầy yêu thương và kỳ vọng rơi lên người TiếtLý Khoa:“Khoa Khoa~”
Phía sau gáy bị cậu nhẹ nhàng giữ lấy, cả người cô bước lên một bước, rơi vào lòng cậu.
Vu Chân Ý cố tình trêu cậu:“Cầu xin tớ đi.”
“Chỉ còn chưa đầy nửa tháng nữa là thi đại học rồi, không, thậm chí chưa đến nửa tháng, mà mấy đứa các em còn trốn tiết tự học để chơi cái gì…”Ánh mắt ôngdừng lại trên những chiếc áo khoác đầy màu sắc của họ, trái tim đau nhói:“Gì mà nghệ thuật chứ! Không nghịch nữa! Nếu đã thích cái áo này như vậy, thì mặc nó đứng ngay cửa đi, để cho toàn trường cùng chiêm ngưỡng!”
TiếtLý Khoa khoanh tay trước ngực, cúi đầu nhìn cục phân xanh lá giống hệt của Tưởng Anh Ngữtrên áo mình, rồi bĩu môi tặc lưỡi:Thật sự là có gì đó sai sai!
Vu Chân Ý: “Không được, tớ nghĩ không ra, cậu phải nghĩ ra đi.”
Trần Giác Phi thở dài tiếc nuối, cúi đầu:“Còn phải đợi đến mai nữa, làm người sao mà khổ quá.”
“Tớ nói…” Vu Chân Ý ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo chứa đầy vẻ trách móc, “Sau này khi hôn tớ, không được đặt bánh bao miến khoai tây ngay bên cạnh mặt tớ, thật sự quá thơm rồi.”
Cậu em khóa dưới chụp cho cả nhóm mấy tấm hình. Vu Chân Ý không muốn làm phiền cậu ấy lâu, vội vàng cảm ơn rồi để cậu quay lại lớp học.
Cậu yếu ớt biện bạch:“Nhìn tớ giống kiểu người hay để lộ cảm xúc lên mặt lắm à?”
Tệ hơn nữa là chuyện cậu trộm hôn cô e là sẽ bị cô khắc ghi mãi mãi, treo lên “cột nhục” suốt đời mất thôi.
Trầm tư một lát, Trần Giác Phi bỗng nắm lấy bàn tay cô, ấn vào hộp màu nước đã được pha trộn thành một bảng màu rực rỡ, sau đó ấn bàn tay cô lên áo mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tháng năm lười biếng, đầu hè oi ả, những giọt mồ hôi thấm vào bầu không khí náo nhiệt đầy tiếng cười. Những con đường quanh co trong khuôn viên trường được ánh nắng rực rỡ ôm trọn.
Trên hành lang tầng ba, một nhóm học sinh lớp 11 vừa trốn tiết thể d·ụ·c định quay lại lớp chơi bài, vô tình cúi đầu nhìn xuống.Họ thấy ở sân trường bên dưới, sáu người đang tạo đủ kiểu tư thế kỳ quái trước ống kính.
Cận kề kỳ thi đại học, ngoài ba môn chính là Ngữ văn, Toán và Tiếng Anhra, các môn khác đều được chuyển thành tiết tự học.
TiếtLý Khoa: “Cố Trác Hàng, đừng làm rối đội hình.”
Cậu cúi đầu xuống một chút, cả bóng dáng bao phủ cô, hai bàn tay nâng nhẹ gương mặt Vu Chân Ý, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt cậu.
Điều tuyệt vời chính là nhóm người tràn đầy sức sống và không ngại thể hiện bản thân.
Cô không quan tâm tay mình dính đầy màu nước, cứ thế kéo tay Trần Giác Phi lên. Ban đầu cô định để cậu in dấu tay bên cạnh dấu tay của mình, nhưng không ngờ Trần Giác Phi lại trực tiếp chồng bàn tay lên bàn tay cô.
Cậu cười:“Chế độ nuôi dưỡng kết thúc, chuyển sang bản đồ tình yêu rồi.”
Ánh mắt sâu thẳm của Trần Giác Phi lướt qua khuôn mặt cô, cuối cùng khóe môi khẽ nhếch lên, giọng nói rõ ràng mà chậm rãi, mang theo chút ám muội:“Đẹp lắm.”
Vu Chân Ý hừ lạnh, kéo dài giọng điệu đầy châm chọc:“Ồ~~?”
Với những cặp đôi mới yêu, dù chỉ là một cái chạm nhẹ thoáng qua hay một nụ hôn sâu đầy mê hoặc, đều khiến tim loạn nhịp.
Những người còn lại lập tức cười phá lên.
Sao câu thơ nàyqua lời cô lại mang nghĩa khác so với trong suy nghĩ của cậu vậy?
Vu Chân Ý vô thức l**m môi, thử thăm dò hỏi Trần Giác Phi:
Giọng cậu nhẹ nhàng, còn dịu dàng hơn cả ánh trăng, vương vấn hơn cả cơn gió thoảng.
“… Đi.”
Trương Ân Nghi cắn kẹo m.út mà Vu Chân Ý vừa đưa, chợt reo lên: “Tớ mang máy ảnh lấy liền rồi, để trong lớp ấy!”
Vu Chân Ý nói rồi nhanh như chớp chạy vào phòng, “rầm” một tiếng đóng sập cửa, bỏ lại Trần Giác Phi đứng đờ đẫn tại chỗ.
‘Dựa vào đâu mà là tớ?”
Trương Ân Nghi phấn khích gật đầu liên tục.
Trong nhóm có người không bình thường rồi!
Làn hơi nóng lập tức bốc lên hai má, cô lúng túng, ngượng ngùng:“Hôm nay kem đánh răng của tớ có vị dâu tây trà xanh đó… cậu muốn… thử không…?”
“Có thể…” Trần Giác Phi nhìn cô chăm chú, “Có thể hôn thêm một cái nữa không?”
Vu Chân Ý cau mày, ra hiệu cậu có gan thì nói lại lần nữa xem.
Vu Chân Ý căng thẳng đến mức không nói nên lời, đến tận lúc này cô mới nhận thức được việc hôn nhau ngay trước cửa nhà mình là một hành động táo bạo và đáng sợ đến mức nào.
…
Trời xanh như màu lam thẫm trải dài, cơn gió nhẹ mang theo sắc xanh trầm, thổi tung mái tóc dài đen nhánh của cô gái, làm bay tà áo sơ mi trắng của chàng trai.
“Cậu đừng có lừa tớ.”
Giọng nói nhỏ dần, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Vừa chạy xuống dưới lầu, cậutalập tức ném máy ảnh vào lòng Trương Ân Nghi.
Tưởng Anh Ngữ: “Tớ cũng muốn, tớ cũng muốn!”
Người già luôn dậy sớm, đúng giờ này, ông nội vừa từ ngoài hẻm đi bộ trở về.
“Cậu nhân lúc tớ say trộm hôn tớ, thế mà còn bảo chưa từng lừa tớ?”
Câu này cậu không nói ra, chỉ cười trêu chọc:“Nếu cậu muốn chơi cảm giác mạnh, tớ cũng có thể chiều theo.”
Sao cô lại có thể đáng yêu đến thế chứ?
“Cậu mở to mắt c·h·ó của cậu ra mà nhìn đi, một phần ba số ảnh trong này đều là cậu!”
Ôngtức đến mức không nói nên lời, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt của cả nhóm:“Lại là các em?”
Trong bức ảnh cuối cùng, Vu Chân Ý và Trương Ân Nghi đứng ở giữa, cả hai đều đang ngậm kẹo m.út.
Lúc ăn trưa, Trương Ân Nghi nhìn bức vẽ sau lưng Vu Chân Ý, giọng nói và biểu cảm đều tràn đầy ngưỡng mộ.
“Chụp ảnh sau lưng có thể để Khoa Khoa và Béochụp riêng một tấm không? Hai cục phân xanh lá đứng cạnh nhau đúng là quá hoàn hảo.”
Nhưng cũng trách đôi môi của cậu, tại sao lại mềm đến vậy.
“Trời nóng quá rồi đấy, TiếtLý Khoa, cậu đừng có dán sát người vào tôi như thế!”
Cô bấu chặt lấy áo Trần Giác Phi:“Cậu nói xem, ông nội có nhìn thấy không?”
Đến lượt Trần Giác Phi, cô đột nhiên không biết nên vẽ gì, bèn hỏi:“Cậu có muốn tớ vẽ cái gì không?”
Vu Chân Ý không thể đường hoàng bước vào nhà, cô đành quay lại đường cũ, đứng trên ban công nhà Trần Giác Phi.
Vu Chân Ý gật đầu thật mạnh.
Trần Giác Phi: ???
Mang theo ánh nhìn tò mò của cả lớp, TiếtLý Khoa mặt mày u ám chui vào cửa sau lớp ba, canh ngay lúc giáo viên cúi đầu xem sách thì lén lấy máy ảnh trên bàn Trương Ân Nghi rồi phóng như bay ra ngoài.
Giai đoạn nước rút, ngoài việc đối phó với lịch học dày đặc, quan trọng hơn cả là nghỉ ngơi đầy đủ, điều chỉnh trạng thái để có tinh thần và phong độ tốt nhất khi đối mặt với kỳ thi đại học.
Nụ hôn dài kết thúc, cô kiễng chân, dụi đầu vào hõm cổ cậu, thì thầm gì đó, giọng lí nhí như đang càm ràm.
Vu Chân Ý bật cười đến không kiềm chế được.
Tưởng Anh Ngữ gãi đầu:“Giảm cân sao bằng học hành được.”
Diễn không nổi nữa rồi, biểu cảm bỗng chốc vỡ vụn.
“C·h·ế·t tiệt, phim chụp của tớbảy mươi tám tệ chỉ có hai mươi tấm thôi đấy, TiếtLý Khoa, cậu phải bồi thường cho tớ!”
“Tớ có bị ngã xuống không đấy?” Vu Chân Ý run rẩy hỏi.
Tốt nghiệp sao lại tuyệt được?
Đây là cách cậu hiểu ý cô sao?
Cố Trác Hàng: “Tớ thì…”
Trần Giác Phi lại lẩm bẩm:“Giống như đang vượt ải vậy.”
Trần Giác Phi bật cười đến rung cả lồng ng.ực, xoa đầu cô, thuận theo ý cô mà nói: “Biết rồi, đều tại cái bánh bao miến khoai tây này, tự nhiên thơm làm gì không biết.”
Có lẽ vì thi năng khiếu đạt kết quả tốt, gần đây Vu Chân Ý học hành rất hăng say, thành tích tiến bộ vượt bậc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.