Mũ Phân Loại Là Hack Của Hắn
Bậc Thầy Vô Dụng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 99: S? B?
“...”
“Cái đồ quỷ này là do đám tự kỷ ở phòng nghiên cứu chế ra đó, mà chả chơi được game gì, chỉ được cái pin trâu, dùng được một hai năm gì đó mới sợ hết điện.”
Stanislav cúi đầu thao tác trên tablet, miệng vẫn không ngừng làu bàu:
Ánh sáng lóe lên, con hình nhân bị hắn đánh bay ra sau, nằm đo ván trên mặt sàn.
Anlene dời ánh mắt khỏi D-Shift, khẽ gật đầu đáp lại:
Rồi khi Anlene nhìn lại khẩu s·ú·n·g mô hình trong tay con hình nhân, hắn chợt nhận ra mình cần phải làm gì để giải quyết vấn đề.
Anlene hơi híp mắt lại nhìn đối phương một cái, sau đó lắc đầu đáp:
“Hey Anlene, sao hết rồi? Nữa đi chứ!”
‘Chỉ huy gì chứ…’
Anlene cười nhạt đáp lại.
“Glisseo!”
Hắn khẽ thở dài một tiếng, sau đó nghiêng người sang, thi triển liên tiếp mấy phát Bùa Trượt.
[Phù thủy năm thứ nhất Anlene đã thu thập được Mảnh Vá Thường]
“Chú cũng chả khác gì đám đặc vụ của cái cục này, không có chút xíu nào thú vị.”
Đạt được mục đích, hắn cũng không dừng lại, tiếp tục sử dụng ngẫu nhiên các loại thần chú, phép biến hình, qua chừng năm phút mới dừng hành động của mình lại.
Anlene không rõ những chuyện hắn đang làm rốt cuộc có ý nghĩa gì, giúp ích được gì cho việc phân hạng, khi mà người làm công tác đó còn chả thèm nhìn qua đây.
Một khối hộp nhỏ màu đen, dễ dàng nắm gọn trong lòng bàn tay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên gương mặt đầy thịt mỡ của đối phương chợt xuất hiện vẻ nghiêm túc mà trước đó chưa từng xuất hiện, trầm giọng nói:
‘Cho nên dù đã làm tới chức chỉ huy rồi, ông vẫn không còn chưa chịu chấp nhận thân phận đặc vụ của mình?’
Stanislav lộ rõ vẻ mất hứng, buông cây lau nhà trong tay xuống, đi tới chỗ Anlene.
Một lúc sau, trong một căn phòng nhỏ, chỉ có riêng Stanislav và Anlene.
“Năng lực của tôi cũng chỉ có nhiêu đó thôi, không còn gì để mà phô diễn nữa, thưa ngài chỉ huy.”
Tia sáng màu đỏ đặc trưng của Bùa Giải Giới phóng ra từ đầu đũa phép gỗ thông, nhanh chóng mà chuẩn xác bắn trúng con hình nhân, khiến khẩu s·ú·n·g mô hình trong tay nó như bị một bàn tay vô hình bắt lấy, chớp mắt đã được mang về chỗ của Anlene.
‘Ừm?’
“Sao chúng ta phải vào tận đây mà không phải ngoài kia, ngài chỉ huy? Không lẽ việc đăng ký chính chủ D-Shift có gì cần bảo mật ư?”
Âm thanh thông báo máy móc của Mũ Phân Loại đúng hẹn vang lên, nhưng lần này không phải bên tai, mà ở ngay trong đầu của Anlene, thông qua tâm trí của hắn.
“À mà nãy chú hỏi gì ý nhỉ, sao phải vô đây đúng không?”
—Loading—
“Nhưng nếu tính thêm cả cái mũ này… Tên gì nhỉ? À, Mũ Phân Loại, thì hạng của chú là… S.”
“Expelliarmus!”
Thế là tên chỉ huy bụng phệ liền tiếp tục chơi đến quên cả trời đất, hoàn toàn không ngó ngàng gì tới màn khảo nghiệm năng lực của hắn.
“Stupefy!”
“Há, chú cứ yên tâm, riêng cái vòng này thì còn có học viện Maror góp tay vô nữa, đồ chơi của đám pháp sư đó luôn được đảm bảo chất lượng.”
Ở cách đó không xa, chỉ huy Kozlov lúc này dường như đã chơi chán trò trượt sàn rồi, bắt đầu đi quấy rối mấy dụng cụ lau dọn được Anlene làm phép trước đó.
Trong ánh mắt có chút bất ngờ của Anlene, cái hộp vốn nhỏ xíu giống bị một tờ giấy bị gấp lại nhiều lần, bây giờ lại nhanh chóng được Stanislav mở bung ra, trở thành một cái tablet.
‘Quả nhiên như thế.’
“Glisseo!”
Hắn đành tìm hướng tích cực mà nghĩ, sau đó liền vung vẩy đũa phép, trầm giọng niệm:
Bị đối phương phá bĩnh, bọn chúng không thực hiện được công việc của mình, rất nhanh đã bị mất đi hiệu quả của Bùa Làm Sạch, trở lại như lúc bình thường, không còn cựa quậy gì nữa.
‘Cho nên bước thứ ba này thật sự có ý nghĩa không?’ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đối phương liếc hắn một cái, vừa đi về phía cửa ra vào vừa lắc đầu nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy thì tốt quá.”
Sofa, giường ngủ, tủ lạnh, tivi, máy chơi game.
Ông ta bấm bấm máy cái, màn hình bắt đầu sáng lên.
“Chú không chơi… à, không phô bày năng lực nữa hả?”
Hắn chỉ về phía cửa, nói tiếp:
“Đâu rồi nhỉ?”
Anlene còn chưa kịp vung đũa phép công kích con hình nhân thì bị tiếng kêu gào của Stanislav làm trì hoãn.
“Kết quả đánh giá tiềm năng của chú… nói sao nhỉ, có thể nói là hi hữu, nếu tôi nhớ không lầm thì chưa từng có bất kỳ một kẻ nào thuộc trường hợp tương tự.”
Anlene không bình luận gì, chỉ là nhìn xuống cái D-Shift ở cổ tay của mình, ánh mắt có phần nghi ngờ.
Hắn nhìn về phía Stanislav, chờ đợi đối phương giải thích rõ ràng.
“Đúng là như vậy, có gì cần phải bảo mật ư, ngài chỉ huy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Được rồi, được rồi, thế thì đi thôi. Kết quả lúc này chắc cũng đã có, chú chỉ cần đăng ký chính chủ D-Shift nữa là xong.”
Xong rồi Stanislav giơ thêm ngón giữa hướng về phía Mũ Phân Loại đang giả c·h·ế·t trên đầu hắn, nói tiếp:
“Điều này chưa từng xảy ra, kể cả là với những người đã hoàn toàn làm chủ được một món Cổ Vật hùng mạnh, hạng năng lực của họ dù có hay không có Cổ Vật đều chẳng hề thay đổi.”
Anlene đảo mắt nhìn qua các thứ có trong căn phòng này, dù cho thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng khó mà tin đây lại là phòng làm việc của một người.
‘Có lẽ không tới mức độ đó…’
Anlene bám theo sát Stanislav, nghe vậy hơi liếc mắt nhìn thân hình to béo đó một cái, im lặng không nói gì.
Ông ta chép miệng một cái rồi nói:
“Nếu chỉ là phân hạng năng lực của riêng một mình chú, vậy chú thuộc hạng B, coi như không tệ.”
Hắn bèn giả vờ không có mục đích cụ thể, bắn liền mấy phát Bùa Choáng sang những thứ xung quanh, sau đó mới lại dùng câu thần chú đó thêm một lần nữa đánh trúng con hình nhân.
‘Thật vô nghĩa.’
‘Nhưng vậy cũng tốt, mình có thể yên tâm thoải mái lấy Mảnh Vá.’
Đối phương chìa ra ngón trỏ béo mập của mình chỉ vô ngực Anlene.
‘Hay là phải đánh nát nó?’
Chương 99: S? B?
Đối phương trước tiên là lắc đầu, sau đó lại gật đầu nói:
Hắn tiếp tục thi triển phép thuật lung tung, trong đầu thì đang nghĩ cách phá giải phong ấn của Mảnh Vá.
Nghe hắn nói xong, trên mặt Stanislav lúc này cũng chỉ còn lại vẻ nhàm chán, giọng buồn buồn đáp:
Stanislav nhìn thấy ánh mắt hiếu kỳ hắn, bèn chép miệng nói:
Nhưng có một điều khiến Anlene không khỏi bất ngờ là, Mảnh Vá Thường kia vậy mà vẫn còn ở trên đầu nó, vòng phong ấn màu đỏ vẫn nguyên vẹn như cũ.
Nhưng nếu người đó là Stanislav, vậy mọi chuyện liền trở nên hợp lý.
“Theo quy trình bình thường thì đúng là không cần, nhưng trường hợp của chú lại hơi bị đặc thù.”
“Ấy, lên rồi!”
“Glisseo!”
‘Ừm? Hay là…’
Stanislav không trả lời câu hỏi của hắn mà đi tới chỗ đặt máy chơi game, lục lọi trong cái hộc tủ đựng đĩa game của ông ta, mất một lúc mới moi ra được một món đồ.
“Chú nói đám người đó có keo kiệt hay không, tôi cũng chỉ nhờ làm cục pin tương tự cái đồ quỷ này cho điện thoại của mình thôi, thế mà cũng không chịu, đáng đời phòng nghiên cứu bị nổ mấy lần.”
Anlene nhướng nhẹ chân mày.
Nhìn vòng phong ấn dần dần tan biến, hắn vờ như muốn đi lại gần gắn khẩu s·ú·n·g trong tay lại cho con mô hình, nhưng thực chất là để thu thập Mảnh Vá trên đầu nó.
Đặc thù, hắn không quá thích cái từ này.
Stanislav cũng không đánh đố, vuốt vuốt màn hình cái tablet trong tay, tặc lưỡi nói:
Nhưng kết quả vẫn không thay đổi, phong ấn của cái Mảnh Vá kia vẫn cứ trơ ra đó.
Hoặc phải nói là nếu chỉ tự thân biết sự đặc thù của mình thì không sao, nhưng nếu là trong miệng người khác thì đó lại là một chuyện khác.
“Cho nên chúng ta có thể ra khỏi đây rồi chứ, thưa ngài? Tranh thủ hoàn thành thủ tục phân hạng, tôi sau đó còn phải theo đặc vụ Wilson đến Viện Bất Lực một chuyến.”
Stanislav thấy vậy thì cười: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chú chờ tôi chút.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.