Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 89: Bỏ của chạy lấy người

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 89: Bỏ của chạy lấy người


Lúc Anlene vừa lên đến tầng hai, thiết lập một Vùng Giao Thoa có tính di động, hắn liền nghe được tiếng ầm ầm vọng lên từ bên dưới.

“Trò mèo của mày vô dụng rồi con ạ!”

‘Thà thầy tặng tôi một bình Thuốc Trí Tuệ Baruffio…’

‘Bỏ xe.’

Ngay sau đó là một giọng nói nghe có vẻ thân thiện:

Sau cú nhảy thứ hai, chổi bay Cleansweep 5 đã lơ lửng theo sát sau lưng của hắn.

‘Mình cần rời khỏi nơi này.’

‘Bọn chúng phá cửa rồi!’

Cú nhảy đầu tiên, Áo Choàng Phù Thủy Sơ Cấp tự động trượt ra khỏi mũ, khoác lên trên người Anlene.

Thì ra vào thời điểm hắn muốn bay đi, người cầm cây baton kia bỗng nhiên vụt mạnh baton một cái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu không phải hắn vẫn luôn nắm chặt lấy cán Cleansweep 5, chỉ sợ là lúc này đã chổi đi người ở lại.

Muốn như vậy thì Anlene phải bện hoàn thiện một lớp ngụy trang cho tâm trí mới được, mà đến lúc ấy, nhu cầu của hắn đối với loại ma dược đó cũng không còn quá cấp thiết nữa.

‘Sợi dây chuyền của Layu!’

Anlene đáp lại bằng một phát Bùa Choáng, đối phương liền bật ngửa, một lần nữa quay trở lại mặt đất, nằm liệt giữa hẻm.

Sau đó liền nhanh chân chạy tới chỗ ban công, định thoát thân từ hướng đó.

Không phải nó bị giữ lại, mà kẻ thật sự bị giữ lại chính là Anlene.

“Cho nên, anh có muốn trở thành một kẻ như thế không, hãy cho chúng tôi biết câu trả lời của anh ngay bây giờ, Kỵ Sĩ Chổi!”

Anlene cũng không tin tà, chồm người về phía trước để đẩy tốc độ của Cleansweep 5 lên cao nhất, định dựa vào cách này để thoát khỏi gông xiềng vô hình.

Ngay lúc đó, hắn liền cảm giác được, giống như có một sợi dây vô hình móc lấy mình, khiến hắn bị giữ lại nơi này.

‘Giống như có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra, hơn nữa còn xảy ra với mình.’

Hắn mặt không b·iểu t·ình chạy thẳng đến chỗ lan can, cũng không thèm ngó xuống dù chỉ một cái, trực tiếp xoay người ngồi lên chổi bay.

Tâm trạng Anlene chợt trầm xuống, hắn thông qua khe cửa nhìn ra bên ngoài, biết được có năm người đang ở ngoài cửa.

“Mặc dù anh đã khiến cho tổ chức chịu chút thiệt hại, nhưng đối với nhân tài như anh, chúng tôi vẫn luôn rất khoan dung.”

“Glisseo!”

So với hôm mà Mil·es gọi điện thoại cho Anlene, cảm giác lần này mãnh liệt hơn rất nhiều, nó không hề tới rồi đi trong thoáng chốc, mà như một con dao sắc được treo lủng lẳng trên đầu hắn, đung đưa qua lại chẳng ngừng, không biết khi nào sẽ rơi xuống.

Quả thật có tác dụng, chổi bay mang theo hắn tiến lên một đoạn nữa, nhưng cũng chỉ đến thế là hết cỡ, bởi trên áo choàng của hắn lúc này không chỉ có một điểm sáng đỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anlene bây giờ đã có thể một lần nữa tiến vào lớp học, nhưng hắn rõ ràng là sẽ không làm như vậy.

Chương 89: Bỏ của chạy lấy người

Sau một hồi nghỉ ngơi thả lỏng, lấy lại sức cho tinh thần, đương lúc hắn định tiếp tục công cuộc bện ký ức của mình thì một chuyện lạ đột nhiên xảy ra.

“Xem ra chúng tôi bại lộ rồi, nhưng vậy cũng tốt, có thể vào thẳng vấn đề.”

“Trái lại, nó có thể nghênh đón một chiến sĩ cách mạng ưu tú, một kẻ được muôn người tôn vinh, được cống hiến hết mình vì nền độc lập vĩ đại của nhân loại.”

Hình ảnh Siêu Trộm Kai lấy món chiến lợi phẩm từ trên cổ tên khủng bố kia bỗng hiển hiện ngay trước mắt hắn.

Hắn thầm nhủ một câu, sau đó nhét quả cầu pha lê trở vào trong Mũ Phân Loại.

Đạp chân trên lan can, tên này cười to một cách càn rỡ, ăn bận như người tri thức mà dáng vẻ lại chẳng khác gì lưu manh, mặt lộ rõ vẻ hung ác nói:

Gã đàn ông hướng lòng bàn tay về phía Anlene, trong mắt bắn ra một thứ được gọi là thiện chí.

Mặc dù biết đâu được phần thưởng tiếp theo mà Snape ném ra lại chính là Thuốc Trí Tuệ Baruffio, nhưng tiền đề là sự tiến bộ của hắn phải khiến cho đối phương hài lòng.

Hắn lúc này đang cầm quả cầu pha lê trên tay, dùng 4 Galleon cuối cùng của mình nhét vào bên trong nó.

Người ta nói bảy là con số may mắn, nhưng Anlene lúc này chỉ biết nó là tín hiệu đòi mạng.

Anlene đạp mạnh một cái, Cleansweep 5 lập tức bay đi, nhưng chỉ được hai mét liền khựng lại đột ngột giữa không trung.

Lúc này, hai người cuối cùng của nhóm năm người, gã đàn ông dẫn đầu và người phụ nữ mang sợi dây chuyền giống Layu, cũng đều xuất hiện ở tầng hai.

Số lượng đã tăng lên hai, kể từ khi người còn lại lấy ra một cây baton khác.

Anlene lập tức làm ra hành động, hắn niệm một phát Bùa Trượt vào cầu thang để chặn đường lên của đối phương.

Không hiểu do đâu, nhưng hắn có thể cảm giác được…

Mí mắt bên trái của hắn bỗng nhiên giật liên tục, hơn nữa trùng hợp làm sao mà không thừa không thiếu, giật đủ bảy lần liền ngưng.

Mà câu trả lời của Anlene chính là…

Mũ Phân Loại tựa hồ cũng cảm nhận được tâm tình cấp bách của hắn, nó không nói gì cả, chỉ nhảy lên hai cái.

Chỉ là những người kia rõ ràng cũng có thể đoán trước được chuyện này, một trong hai tên từng tìm tới chỗ Anlene mấy ngày trước không rõ bằng cách nào đã leo tọt lên đây từ phía trước nhà, chắn ngay trước mặt của hắn.

Mặc dù không cần phải chỉnh sửa, nhưng những ký ức thuộc về An Lê không biết vì lý do gì đó mà bị trộn lẫn cùng với ký ức của hắn, nằm hết trong mớ hỗn độn ở một góc tâm trí kia.

Nó có kiểu dáng giống với…

Đúng lúc này, mí mắt của hắn lại một lần nữa bắt đầu co giật, số lượng vẫn giống như mới nãy, đúng bảy lần.

Cho nên chỉ riêng việc tách chúng ra và chắp nối thành những đoạn hoàn chỉnh cũng là một công việc khá là hao tâm tổn trí.

Anlene khẽ thở ra một hơi dài, đưa tay day nhẹ vào ấn đường, hai mắt khép hờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong khi người phụ nữ chĩa s·ú·n·g về phía Anlene, gã đàn ông chỉ thong dong đứng ở một bên, nhìn về phía hắn từ tốn nói:

“Anh An Lê có ở nhà không ạ, lại là chúng tôi đây, nhân viên của tập đoàn Aniliber.”

“Stupefy!”

Linh cảm mách bảo Anlene phải làm như thế, và hắn cũng không chút do dự tuân theo, nhanh chóng thu thập những thứ cần thiết, đội Mũ Phân Loại lên đầu.

Trong lúc Anlene đang bị kéo từng chút, từng chút một trở lại ban công, gã đàn ông dẫn đầu vẫn thong thả du thuyết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Rồi con ngươi Anlene bỗng co rụt lại, ở chỗ cổ áo của người phụ nữ duy nhất trong nhóm năm người này, hắn phát hiện một mặt dây chuyền trông rất là quen thuộc.

Sắc mặt của Anlene bỗng trở nên có chút trầm trọng, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác thấp thỏm không tên, trong cõi u minh như có thứ gì đó phát tín hiệu cảnh báo cho hắn.

Hắn chớp mắt liền đưa ra quyết định, sau đó liền đi trở vào trong, nhanh chóng tiến lên lầu hai.

Cũng đúng vào lúc này, lại có hai người khác đã vượt qua cái cầu thang trượt mà hắn tạo ra, vọt lên trên tầng hai.

“Phù…”

Bảy là một số có ma lực.

Hình như chẳng có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ việc trên áo choàng của hắn bỗng nhiên xuất hiện một chấm sáng đỏ, giống như bị đèn laze chiếu vào.

‘Đó là…’ (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khi Anlene chạy xuống dưới nhà, lúc hắn đang định mở cửa đẩy xe ra, thì tiếng chuông cửa mà hắn từ lúc đặt chân đến thế giới này chưa từng vang lên, lúc này bỗng nhiên vang lên.

‘Có thể chống lại Bùa Xua Đuổi Muggle.’

Anlene oán thầm khi nghĩ đến hộp nguyên liệu mà con dơi già đưa cho mình.

‘Từ từ sẽ đến.’

Trông thấy Anlene định ngồi lên cây chổi kỳ quái kia đào tẩu, một trong hai người liền vụt một vật trông như là baton về phía của hắn.

Người đàn ông dẫn đầu trong số họ cầm theo một cây gậy, trông giống như là gậy dẫn đường dành cho người khiếm thị, dù hắn thấy rõ ràng là đôi mắt của kẻ này rất là thanh minh.

Bốn nam và một nữ, nhưng không có người nào trong số đó có diện mạo giống với nhân viên tập đoàn Aniliber mà hắn thấy được trong trí nhớ của An Lê.

“Chỉ cần anh chịu giao nộp cái que đó, sau đó ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, thế giới này sẽ không phải mất đi một người phi thường.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 89: Bỏ của chạy lấy người