Mũ Phân Loại Là Hack Của Hắn
Bậc Thầy Vô Dụng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 64: Tiến bộ
Anlene đến lúc này vẫn còn cảm thấy đầu óc mình như bị đảo lộn tùng phèo.
Hắn khắc sâu nhận thấy được, cảm giác lúc tâm trí không còn được bản thân nắm giữ, bị kẻ khác tùy ý dò xét, xáo trộn thật sự là rất…
‘Mình là phù thủy?’
Mà đơn giản bởi vì tinh thần của Anlene đã không gắng gượng được nữa, hắn bây giờ đã lâm vào hôn mê, đầu gục xuống bàn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đối phó lại Chiết Tâm Bí Thuật, nó đòi hỏi một năng lực tương đương với việc chống cự lại Lời Nguyền Độc Đoán.”
Chương 64: Tiến bộ
“Phù thủy, phù thủy…”
“Mà phù thủy có thể làm như vậy, chỗ căn bản nằm ở tâm linh siêu cường của họ, chỉ đơn giản là vì…”
Kỳ thực chưa cần Snape chửi rủa thì Anlene cũng đã nhanh chóng nhận ra biện pháp của mình là sai.
Chạy theo tia sáng đó, các ý nghĩ trong đầu hắn xuất hiện càng lúc càng nhiều, dẫn đến bị Legilimency xâm nhập càng sâu hơn trong tâm trí, nhưng cũng vì vậy mà hắn tựa hồ sắp tìm thấy phương pháp chống lại nó.
‘Tồi tệ.’
Chỉ là không đợi Anlene làm điều đó, thời gian giải lao của hắn đã hết, con dơi già bước đi như gió quay trở lại trước bàn làm việc của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Dù là bất kỳ lúc nào, ngươi cũng phải nhớ kỹ một điều, ngươi là một phù thủy, và phù thủy thì làm theo cách của phù thủy.”
Trong mắt của Snape lóe lên một tia ngạc nhiên, nhưng chỉ thoáng qua liền biến mất.
Sau đó liền quay lưng đi xem xét, chỉnh lý bộ sưu tập nguyên liệu và ma dược của mình.
Hắn tìm kiếm bóng lưng của Snape, kế đó liền trông thấy đối phương dường như mới đặt lại một chiếc lọ nhỏ lên kệ, không khỏi lẩm bẩm:
Đối phương từ trên nhìn xuống hắn, b·iểu t·ình hờ hững khẽ thốt: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta bảo ngươi để cho tâm trí của mình trống rỗng, không phải bảo ngươi lấp đầy nó bằng ý nghĩ là nó trống rỗng!”
Đầu óc của hắn bị lục tung lên, những ký ức vốn đã bị xếp vào xó xỉnh cũng bị cưỡng ép lục ra, hình thành dòng suy nghĩ khiến cho người xâm lấn có thể tiếp cận.
“Chậm đã, thưa giáo sư, tôi…”
Snape không có b·iểu t·ình gì, chỉ lạnh lùng nói một câu:
Điều khiến cho Anlene như muốn xé sách chính là, mặc dù kẻ viết ra quyển sách này cũng nói về bước đầu tiên là phải làm cho tâm trí trống rỗng.
Anlene nghĩ đến những liệu pháp tinh thần của thế giới Muggle, như thiền, yoga, khí công hay thôi miên, nhưng điều đó lại làm cho âm thanh của rắn chúa nhà Slytherin càng thêm đay nghiến.
Những hình ảnh, những ký ức bị cưỡng ép hiện lên trong đầu Anlene lúc này dần xuất hiện ít hơn, chúng nó chậm rãi mờ đi, cũng không còn tạo thành các ý nghĩ mới.
Anlene lẩm bẩm trong vô thức.
Anlene bất giác gầm nhẹ:
Anlene một tay vịn lấy bàn, tay còn lại đỡ lấy trán, khom lưng thở dốc không ngừng.
“Nếu sự ngu xuẩn của ngươi là một liều thuốc độc, nó có thể g·iết c·hết cả một con rồng trưởng thành.”
Nhưng cũng giống như một số sách self-help ba xu, nó chỉ đưa ra những lời khuyên suông, chứ một phương thức trực quan cụ thể thì hoàn toàn không nhắc gì đến.
Âm thanh cay độc của Snape sau đó cũng vang lên bên tai hắn:
---Loading---
“Ta muốn!”
Chừng mười giây sau đó, Anlene chợt mở mắt ra, ánh mắt thoáng có chút mông lung, đồng thời chẳng hiểu sao lại cảm thấy miệng mình có hơi đau.
“Quá ngu xuẩn! Ta thật sự chưa từng thấy ai đần độn như ngươi!”
Anlene bỗng cảm thấy thần kinh căng thẳng, vội há mồm nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn không phát ra một âm thanh gì, chỉ dùng bàn tay đang không cầm đũa phép vẫy nhẹ một cái, vạn vật lập tức đều im tiếng, mọi thứ quay lại với trạng thái an tĩnh trước đó.
“Legilimens!”
Cố nén cảm giác mê muội hiện giờ, hắn cố gắng làm cho tâm trí mình trống rỗng, bằng cách tự nhủ bản thân đừng suy nghĩ gì cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đồ ngu, ngươi là phù thủy! Khi gặp vấn đề, ngươi phải dùng phương pháp của phù thủy, sao ngươi dám coi những thứ do Muggle nghĩ ra làm cứu cánh của mình?”
Snape khẽ nhíu mày, hắn đi đến một kệ ma dược, cẩn thận lấy một lọ ma dược nhỏ trong số đó, chiếc lọ ấy chỉ lớn cỡ hai ngón tay, bên trong có chứa một thứ dung dịch màu lam nhạt.
Hắn lúc này đã lấy lại được quyền tự chủ tâm trí, nhưng không phải bởi vì hắn làm được chuyện là khiến cho nó trống rỗng, chỉ là do Snape triệt tiêu Chiết Tâm Bí Thuật mà thôi.
Trong cái tối tăm của một tâm trí vô minh, mặc cho Chiết Tâm Bí Thuật giày xéo, hắn giống như tìm thấy một tia sáng.
Chiếu theo tình hình này, hẳn là chỉ cần qua một đoạn thời gian thì trong tâm trí của Anlene sẽ không còn thứ gì cả, hắn có thể hoàn thành bước cơ bản nhất của Occlumency, khiến cho tâm trí mình trống rỗng, không hồi tưởng quá khứ, không suy nghĩ hiện tại, không mơ mộng tương lai.
“Ngươi có năm phút giải lao.”
Lạy ông đi qua, lạy bà đi lại, xin hãy tặng hoa đề cử, đánh giá 5 sao, click đánh dấu, bình luận, tặng quà cho truyện!!! (TT_TT)
‘Đó rốt cuộc là gì, rốt cuộc là gì…’
Sau đó hắn tới gần chỗ của Anlene, mở nắp lọ ra định rót cho Anlene một muỗng nhỏ, nhưng chợt dừng động tác lại khi nhìn thấy sắc diện vẫn đang hồng hào, mang theo vẻ tường hòa của đối phương.
Các ý nghĩ của hắn lúc này đang không ngừng rút đi, tựa như một dòng thác mạnh đổ ập xuống hố đen vô tận, khiến tâm trí vốn đang đầy ắp bỗng nhiều ra không ít khoảng trống.
“Tiếp tục.”
Anlene lúc này đã có chút miễn dịch với nọc độc từ cái mồm của Snape, dù sao hắn trước đó đã làm bạn với Mũ Phân Loại cả tháng.
Nhưng cách làm này của hắn chỉ đổi lấy độc tính mạnh hơn từ Snape:
“Nhưng không Muggle nào có thể kháng cự lại việc bị Legilimency xâm nhập, dù cho kẻ đó có ý chí sắt đá cỡ nào.”
Âm thanh của Snape vẫn tiếp tục vang lên bên tai:
Ngay trong giờ khắc đó, ánh lửa hai bên tường bỗng phập phồng dữ dội, áo choàng của Snape không gió tự tung bay, đồ vật trên bàn cũng như các bình các hộp trên những kệ gỗ trong phòng rung lắc không ngừng.
“Ngươi phải biết, một Muggle cũng có thể thoát khỏi sự khống chế của Lời Nguyền Độc Đoán, nếu như kẻ đó có một ý chí đủ mạnh.”
“Ngược lại với điều đó, một phù thủy dù cho sở hữu sức mạnh ý chí không cao, nhưng Occlumency vẫn có thể giúp hắn chống lại sự xâm lấn ở mức cơ bản.”
Anlene nghe vậy, bắt đầu cố gắng hít vào rồi thở ra mấy hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
“Chuyện gì vừa xảy ra?”
“...tạo ra nước, gọi ra lửa, thay đổi thời tiết, lên trời xuống đất, biến hóa vạn vật, cầm chân tử thần, giống như không có gì là một bậc thầy phù thủy không thể làm.”
Rồi trong một khoảnh khắc, dường như chỉ một hoặc hai giây ngay sau đó, hắn bỗng nhớ lại những gì Mũ Phân Loại từng nói với mình.
Những lời của Snape khiến Anlene có chút tỉnh ra, giống như cho hắn một gợi ý nào đó, chỉ là hắn trong lúc nhất thời còn không kịp nghĩ tới.
Nhưng quá trình này chỉ diễn ra được nửa đường, sau đó bỗng nhiên im bặt mà dừng.
Cũng không phải là Anlene thất bại, hay do Snape nhúng tay vào, dùng đến Chiết Tâm Bí Thuật ở cường độ cao hơn.
“Hộc… hộc…”
“Trống rỗng, trống rỗng, idiot! Ta không trông cậy ngươi có thể thông minh tuyệt đỉnh, nhưng ngươi cũng không nên nhét Bezoar vào trong hộp sọ của mình.”
Hắn chưa nói hết câu thì đã nhìn thấy đũa phép của Snape xuất hiện trước mắt mình, ngay sau đó là thứ cảm giác vô cùng khó chịu mới xảy ra cách đây không lâu lần nữa ập tới.
‘Mình là phù thủy.’
Sau khi trạng thái tinh thần đã ổn định phần nào, hắn liền nhanh chóng tìm tòi trong quyển sách đang đọc dở, hắn muốn tra xem, rốt cuộc thì phải dùng biện pháp nào để làm được cái gọi là khiến cho tâm trí trống rỗng.
Không biết Snape đang suy nghĩ cái gì, chỉ thấy hắn bỏ chiếc muỗng xuống bàn, cầm lấy một ống thủy tinh nhỏ, dùng nó lấy ba giọt ma dược trong lọ, sau đó có chút thô bạo bóp miệng Anlene, cuối cùng nhỏ ma dược vào trong mồm đối phương.
Trong tiếng quát tháo của con dơi già, hắn cố giữ vững sự tỉnh táo, tìm kiếm những cách thức khác để đạt tới yêu cầu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.