Mũ Phân Loại Là Hack Của Hắn
Bậc Thầy Vô Dụng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 135: Người quen?
“Muốn tìm kiếm giấc mơ? Đi ngủ là được, rất truyền động lực.”
“Ừm?”
Anlene khẽ nhướng mày.
“...ta chỉ lẳng lặng ngự trị nơi cao nhìn nó rút đi, lại nhìn nó trở về.”
Thấy nó chỉ bày ra ra thái độ cáu kỉnh chứ không nói gì nữa, hắn cũng không tiếp tục khiêu khích, chỉ lắc đầu cười nhạt một cái rồi tiếp tục vọc ba cái tay nắm nhỏ trên bàn.
Hắn không khỏi có chút dở khóc dở cười, cảm thấy người đặt ra câu đố này thật sự dở hơi.
“...đại hồng thủy ập xuống mặt hồ tĩnh lặng...”
Anlene thu đũa phép lại, sau đó bắt đầu tìm lời giải cho manh mối của cái tay nắm thứ hai.
Dù sao Jerry cũng chỉ cần cắn một cái là hóa giải được phép biến hình của Anlene, hắn không cho là người của quán rượu lại không phát hiện được tờ giấy này, nơi đây lại còn là địa bàn của họ nữa chứ.
Anlene đưa tay nhấn nút bồn cầu.
‘Nhưng mà ở thế giới này có chương trình đó sao? Hơn nữa chỗ này cũng không có chỗ nấu ăn, chẳng lẽ phải tìm lời giải ở phòng bếp của quán rượu?’
Anlene nghe vậy bèn cười nhạt:
Hắn niệm Bùa Làm Sạch tẩy đi bụi bám trên chiếc hộp, sau đó nhìn đến lỗ khóa trên nắp hộp, không biết có nên làm một phát Alohomora cho xong chuyện luôn không.
Anlene lắc lắc một cái tay nắm trước mặt chiếc mũ, nháy nháy mắt nói:
“Lumos!”
‘Chẳng hề ngờ tới, chẳng hề ngờ tới…’
‘Gì đây…’
Cảm ơn ngài Bhrum đã mời một ly Bia Bơ ở quán Ba Cây Chổi, ực ực ực…
‘Dõi theo bước chân… Ở dưới gầm chẳng phải chỉ có thể nhìn thấy chân thôi sao? Mà kẻ tìm kiếm giấc mơ hóa ra là như vậy!’
“Mặc kệ là ai, mau mau giải đố đi! Hừm, ta cũng phải suy nghĩ mới được, nhất định sẽ tìm ra lời giải trước ngươi!”
“Scourgify!”
Anlene mặt không biểu tình cạy nắp két nước ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 135: Người quen?
Hắn lại nhìn xuống cái bồn cầu này, bóng dáng của Fellini liền xuất hiện.
Cái tay nắm cuối cùng: [Khi ngươi không dùng đến nó, ngươi mới có thể nhìn thấy ta]
Một gã học sinh cấp ba tên là Kim Jong Min.
Chuyên Giá Chắp Vá Evida của hội 6000 ML. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Màu của băng dính đã phai gần hết, hiển nhiên là được dán từ lâu lắm rồi.
Hắn nghĩ đến những yếu tố thường gặp trong phim kinh dị, bất chợt đưa mắt đến chỗ cửa, đến chỗ tủ quần áo, rồi cuối cùng đến dưới… gầm giường.
‘Hốc nhỏ…’
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, ở mặt trong của nắp két, một chiếc chìa khóa bé xíu xiu đã bị ai đó dùng băng dính dán chặt lại.
“Rất có thể là nó.”
Suy đoán của Anlene quả nhiên không sai, ở phần mặt trong của ba cái tay nắm, hắn phát hiện chúng đều có những dòng chữ nhỏ xíu được khắc vòng quanh phần ốc vít.
Anlene khẽ nhíu mày, nói đến băng dính, trong đầu hắn bất chợt hiện lên hình ảnh một gã béo.
Hắn lại kiểm tra hai ngăn còn lại, vẫn là không có phát hiện gì.
Anlene mang theo chiếc chìa khóa trở lại phòng ngủ.
Nói đến ma quỷ, ngoại trừ địa ngục thì thứ tiếp theo hiện ra trong đầu Anlene chính là phim kinh dị.
Mũ Phân Loại bất ngờ reo lên, nó cũng đọc được nội dung trên tờ giấy.
Anlene chợt đưa mắt đến chỗ tay nắm của hộc bàn.
“Chắc là người của quán rượu.”
Hắn lẳng lặng đứng nhìn nước từ trong két nước xả vào trong lòng bồn cầu.
Hắn dùng phép biến hình biến một chiếc muỗng thành cờ lê, dùng nó vặn ba cái đai ốc giữ ba cái tay nắm gỗ ra.
Hắn khẽ lẩm bẩm câu nói này, sau đó đưa mắt tới những nơi có thể gọi là tối tăm.
Hắn tự hỏi, chẳng mất bao lâu đã loại bỏ sự liên tưởng này ra khỏi đầu mình.
“Ở nơi ma quỷ dõi theo, vậy chẳng phải là địa ngục sao?”
‘Chỉ có thể ở đây nữa thôi.’
“Ông không có cơ hội.”
Anlene đi vào nhà vệ sinh, trước tiên nhìn xuống vòi nước dưới thấp, sau đó là bồn rửa mặt rồi đến vòi tắm, cuối cùng đưa ánh mắt tới chỗ bồn cầu.
‘Phải tìm một hướng khác.’
Bên trong không có gì cả.
“Cũng không biết là băng keo của hãng nào, có thể giữ được lâu như… Ừm?”
Hắn chuyển mắt đến tủ đồ, sau đó là tủ đầu giường, rồi cuối cùng là chỗ hộc kéo của cái bàn làm việc ngay trước mặt mình, nó có hết thảy ba tầng.
Nó là một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật có kích cỡ chỉ chừng một thỏi Kitkat, không khó để đoán rằng đã rất lâu chưa có ai động tới, bên trên chiếc hộp bám đầy bụi.
Cái tay nắm thứ nhất: [Ta ở nơi ma quỷ dõi theo bước chân những kẻ tìm kiếm giấc mơ]
“Merlin giấy vệ sinh! Đám người đó chính là cái đồ dở hơi bày ra câu đố này!?”
“Đại hồng thủy, mặt hồ tĩnh lặng… Rõ ràng là nơi có nước.”
Anlene suy đoán nói.
Anlene nói suy nghĩ của mình cho Mũ Phân Loại, khiến nó không khỏi kinh ngạc hô to:
Mà trong gian phòng này thì chỗ có nước nhiều nhất chính là nhà vệ sinh.
Anlene thầm nghĩ, bởi gian phòng này tuy trông có vẻ cũ kỹ nhưng lại vẫn hết sức sạch sẽ, kể cả là chỗ gầm giường này.
“Ở nơi mà ngươi chẳng hề ngờ tới… Rốt cuộc là nơi nào?”
“Thật biết cách so sánh.”
“À há, không ngờ lại có kẻ dở hơi đặt câu đố ở đây!”
Ở mặt dưới của tờ giấy, hắn nhìn thấy một dòng chữ: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cái tay nắm thứ hai: [Theo chỉ dẫn của chúa trời, đại hồng thủy có thể ập xuống mặt hồ tĩnh lặng bất cứ lúc nào. Mà ta chỉ lẳng lặng ngự trị nơi cao nhìn nó rút đi, lại nhìn nó trở về]
Mà ở trong phim kinh dị thì…
Anlene vứt đi ý nghĩ về “địa ngục” tiếp tục nghĩ xem chỗ mà “ma quỷ” có thể xuất hiện trong căn phòng này là ở đâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Trong hốc nhỏ tối tăm…”
Đã có kinh nghiệm, hắn biết kẻ đưa ra câu đố là một tên dở hơi, thích lấy mấy thứ đao to búa lớn ra minh họa cho những điều tầm thường, nên rất nhanh đã tìm đúng phương hướng.
Mũ Phân Loại thì không quan tâm nhiều như vậy, nó hối thúc hắn:
Nó trước đó hẳn là được ép dính chặt với mặt bàn cho nên Anlene mới không để ý thấy, sau đó vô tình bị Bùa Hiện Hình của hắn tác động tới cho nên mới bị tróc ra, bại lộ trước mặt hắn.
Nhìn lên giường, hắn lại nhớ tới kẻ lúc nào cũng ngủ gà ngủ gật trong hội của Fellini.
“Finite!”
‘Phải là hốc nhỏ.’
Anlene đưa tay kéo ngăn hộc trên cùng ra.
Sau đó liền im lặng nhìn ngó xung quanh gian phòng.
‘Rõ ràng là nhân viên của quán rượu cố tình không để ý tới nó.’
Mũ Phân Loại hừ một tiếng tỏ vẻ không phục, nhưng trong thâm tâm tự bản thân nó cũng biết mình không có cách nào chơi lại Anlene ở lĩnh vực này.
Anlene vuốt cằm trầm tư, chỗ vừa có liên quan đến địa ngục lại vừa có liên quan đến quán rượu mà hắn nghĩ tới được chỉ có Hell’s Kitchen, mấy người tham gia chương trình nấu ăn ấy cũng có thể miễn cưỡng xem là tìm kiếm giấc mơ chứ?
Đũa phép sáng lên, hắn bắt đầu soi thật kỹ các ngóc ngách bên trong mỗi ngăn hộc, lại đưa tay sờ soạng đủ các mặt, nhưng vẫn là không phát hiện được gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lumos.”
[Trong hốc nhỏ tối tăm, ta nằm ở nơi mà ngươi chẳng hề ngờ tới]
Hắn lập tức hiểu ra, khóe miệng không kìm được giật nhẹ hai cái.
—Loading—
Hắn cho rằng dù không phải là Quán Rượu Tứ Phương bày ra thì họ hẳn đã phải biết về chuyện này, cũng như xác định đây chỉ là một trò đùa vô hại.
“Tôi đã nói gì ấy nhỉ?”
Anlene nheo mắt lại nhìn, tờ giấy ấy có màu sắc và đường vân trông không khác gì so với mặt bàn.
Hắn mượn ánh sáng từ đầu đũa soi dưới gầm giường, không tốn bao nhiêu công sức liền phát hiện cái chân giường ở phía đầu giường bên trái có một chỗ bị khoét rỗng, bên trong có để một chiếc hộp nhỏ.
‘Thôi được rồi, cũng không phải việc gấp gáp gì.’
“Theo chỉ dẫn của chúa trời…”
Anlene thấp giọng lẩm bẩm, sau đó chợt niệm:
Đương nhiên, đây rõ ràng chỉ là một câu đố nho nhỏ, cho nên ma quỷ hay địa ngục gì đều chẳng thể nào là nghiêm túc.
Đầu tiên là dưới gầm giường, nhưng hắn chớp mắt liền lắc đầu loại bỏ trường hợp này.
“Có gì ghê gớm chứ!”
Anlene cẩn thận dùng Bùa Giải Thông Dụng lên tờ giấy, thấy không có gì xảy ra mới phần nào yên tâm mà nhặt lấy nó.
‘U ám, ẩn nấp, hù dọa, bất ngờ…’
Anlene ngồi xổm xuống sàn, cầm đũa phép khẽ niệm:
Cảm ơn các ngài vẫn còn tiếp tục ở lại, đề cử, đánh giá!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.