Mũ Phân Loại Là Hack Của Hắn
Bậc Thầy Vô Dụng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 121: Gặp lại người không quen
“Ở nơi đó chỉ có duy nhất một thứ để vận hành toàn bộ phòng đấu giá, nó được gọi là Giám Định Toàn Thư, một quyển sách to khủng kh·iếp.”
Anlene lập tức lắc đầu phủ nhận, trong đầu thì nghĩ đến danh hiệu của Aniruddh mà Jerry mới nhắc tới khi nãy.
Hắn nhìn thấy loại hào quang thứ năm.
Anlene gảy kính một cái, thu dọn mọi thứ vào trong Mũ Phân Loại rồi đội mũ lên, sau đó khoác áo choàng rời khỏi phòng.
Anlene nói thầm một tiếng, vốn cũng không ôm hy vọng gì đeo mắt kính liếc qua lọ ma dược mới chế một cái, nào ngờ cặp mắt kính lại linh vào lúc này.
‘Đại biểu cho dược phẩm… Ừm, cũng có thể là để thể hiện phẩm chất vật phẩm.’
“Trong toàn bộ khu vực mạo hiểm quanh Tòa Thành Trí Tuệ, chẳng có ngóc ngách nào mà chưa từng có dấu chân của Aniruddh, hạng mạo hiểm hiện tại là… ừm, rank nào ấy nhỉ?”
“Phòng Đấu Giá Không Người, ý nghĩa như tên, một nơi thể hiện rõ tính lười của đám pháp sư, khi mà không có bất cứ ai làm việc ở đó cả.”
Sau đó quay sang nói với Anlene:
Jerry đầu hai thứ tóc, kinh nghiệm cỡ nào, liếc mắt liền đã nhìn ra hai người này cũng thật sự là không quen biết gì mấy, thế là giả vờ trách móc một câu:
Như Anlene phỏng đoán, bộ giáp và cây chùy của Aniruddh rất có thể là Ảo Vật.
“Ái chà, lần trước còn là Mỏ Ưng III mà giờ đã lên I rồi à! Xem ra lần sau chú mày đến chỗ này sẽ là Bờm Sư Tử luôn chứ hả?”
Vừa đi xuống dưới sảnh, hắn liền nhìn thấy Jerry đang hồ hởi cụng bia cùng một kẻ có thể nói là vừa lạ vừa quen.
“Miễn phí!”
Jerry dẫn dắt một câu rồi vào luôn vấn đề:
“Nhưng có một điều có thể chắc chắn, là nếu như Giám Định Toàn Thư chịu ghi lại một loại đồ vật nào đó, vậy người sở hữu có thể gửi vật đó lại nơi đây để đấu giá.”
“Cớ sao lại nói như vậy, ngài Aniruddh?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Jerry nhấn mạnh.
Ban nãy bởi vì ngồi gần vạc nóng, hơi nước tích tụ tròng kính khá là khó chịu, cho nên hắn mới tạm thời gỡ nó xuống.
“Hơn nữa không chỉ Tòa Thành Trí Tuệ, phòng đấu giá ở năm tòa thành còn lại cũng sẽ trưng bày đồ vật được đấu giá.”
Đối với loại game thủ hardcore như Anlene mà nói, nếu không phải top 1 thì top 2 hay top 100 đều như nhau, nếu không phải Thách Đấu thì Cao Thủ cũng như Sắt đoàn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không có dễ như vậy.”
“Nhưng nếu món hàng trong tay cậu đủ quý hiếm, vậy cậu có thể chọn một phương thức khác, Phù Thủy.”
Hắn ta lúc này rõ cũng nhìn thấy Anlene, hơn nữa rõ ràng cũng nhận ra hắn, nâng ly gật đầu một cái xem như chào hỏi.
“Ở khu Metaphysica có một nơi gọi là Phòng Đấu Giá Không Người, xem như nằm dưới quyền quản lý của Sở Phép Thuật Trong Gương.”
“Mặc dù đám pháp sư rất lười, nhưng không thể không nói, rất nhiều tiện ích ở thế giới này cũng nhờ bọn họ mà có, Phù Thủy.”
Jerry không khỏi khựng lại, trợn mắt nhìn Aniruddh.
“Để thân già bụng bự này nói cho cậu hay, quý ngài đây chính là Động Cơ Vĩnh Cửu Aniruddh, nhà mạo hiểm đại tài đã kinh qua không biết bao nhiêu hiểm nguy.”
“Chú mày cũng đừng coi thường cậu trai trẻ này, đây chính là Phù Thủy Anlene, mặc dù bây giờ không có danh tiếng gì, nhưng bản lĩnh không thường đâu.”
Hoặc là quán quân, hoặc là không phải quán quân.
“Ngay ở khu này cũng có một số cửa hàng thu mua Ảo Vật, hoặc một số hàng hóa đặc thù, như cậu nói, Phù Thủy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
‘Động Cơ Vĩnh Cửu… Mặc dù nghe qua giống như là năng lực có liên quan tới máy móc, nhưng mà tạo hình này…’
“Nhưng muốn đảm bảo nhất, cậu có thể đến khu Metaphysica. Đương nhiên, nó còn tùy thuộc vào việc món hàng của cậu là gì.”
Đối phương mang theo một chút say ngà ngà chỉ về phía Sở Phép Thuật Trong Gương rồi nói tiếp:
“Chúng tôi chỉ là ngồi chung xe một lần mà thôi, cũng chính ngài ấy đã chỉ dẫn tôi đến chỗ này.”
Lão già râu rậm bụng bự cười ha hả nói:
Nhưng hắn cũng không nói là không thể.
“Có người đồn rằng nó có thể giám định hết thảy mọi thứ trong vũ trụ, dù khó mà kiểm chứng điều này.”
“Màu xanh lục… không biết có ý nghĩa gì đây?”
Nhưng hắn cũng không mạo muội dò hỏi, dù sao cũng chỉ mới biết mặt nhau mà thôi.
Về phần mức rank Mỏ Ưng I của đối phương, nói thật, hắn hoàn toàn không có cảm giác gì.
‘Quả nhiên là hàng bán thành phẩm, đến cả tính năng đơn giản như chống hơi nước bám lên cũng không có.’
Ánh mắt của hắn khi nhìn Aniruddh có một tia bán tín bán nghi, dù sao lối ăn mặc như hiệp sĩ Trung Cổ của đối phương hoàn toàn không có một xíu ăn nhập nào với danh hiệu.
Hôm nay Anlene không có ý định tìm hiểu loại ma dược thứ hai, kế hoạch của hắn là mỗi hai ngày lại pha chế một loại, thời gian còn lại dùng để luyện tập các loại phép thuật khác, cũng như tìm hiểu thêm tin tức của Siêu Hiện Giới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anlene tự hỏi.
Đối phương nhận lại chiếc huy chương từ chỗ ông ta, lắc đầu đáp:
Quay lại vấn đề đang nói, lúc Aniruddh còn chưa kịp lên tiếng thì Jerry đập thùng bia xuống bàn, thay đối phương giải thích.
‘Hoặc cũng có thể là đại biểu cho sự an toàn?’
“Không dám nhận, tôi còn phải học hỏi nhiều, bác Jerry.”
“Ối chao, khách sáo như vậy làm gì!”
Anlene lập tức bày ra thái độ rửa tai lắng nghe.
“Metaphysica có rất nhiều khu vực cho phép bày sạp bán hàng với giá rẻ.”
Aniruddh vừa chậm rãi đổ bia vào ly, vừa trả lời:
‘Hẳn không phải đại biểu cho phẩm chất, dù sao thường thì xanh lục rồi tới xanh dương, không lý nào tên pháp sư đó lại bị xem là một món vật phẩm…’
Hắn chưa từng thi đấu thể thao điện tử, nhưng lại có vài phần cực đoan của thể thao điện tử.
“Mới đến đã gặp được tên này, vận may của cậu cũng không phải tầm thường đâu.”
Anlene đóng nắp hộp nguyên liệu của Snape lại, mặc dù vừa pha chế thành công loại ma dược đầu tiên, nhưng hắn cũng biết hăng quá hóa dở.
Câu cuối cùng của đối phương khiến Anlene có chút thắc mắc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anlene giải thích:
“Ngón nghề phép thuật của Phù Thủy, theo thân già bụng bự này thấy thì đặc sắc hơn đám người lười kia nhiều lắm!”
Ông già này lau mép một cái rồi nói:
Lão già bắt đầu tỏ vẻ khoa trương:
Về phần Ảo Vật, hắn từ chỗ của Stanislav cùng Kai, đã biết được rằng chúng là những vật phẩm có xuất xứ tại Siêu Hiện Giới.
Quay trở lại chính sự, sau một phen trò chuyện có phần không quá tự nhiên, hắn chợt hỏi:
“Thế nào, hai người biết nhau sao?”
“Bác Jerry, ngài Aniruddh, không biết nếu như tôi muốn bán một số đồ vật đặc thù thì có thể đi đâu?”
Thái độ của hắn hiển nhiên rất được lòng Jerry, ông già nát rượu này vuốt râu đắc chí nói:
“Quá lời, chỉ là chút đề nghị thông thường mà thôi.”
Ảo Vật chỉ có thể phát huy 100% công dụng khi ở trong Siêu Hiện Giới, 40 đến 60% tại Vùng Giao Thoa và trở nên vô dụng ở thế giới thực.
Jerry phủi tay một cái, uống một ngụm bia lạnh, sau đó lại giới thiệu Anlene ngược lại cho Aniruddh:
Hắn thử cho ra một vài phỏng đoán, sau đó chợt nhớ lại hào quang đã nhìn thấy trên người pháp sư Ajax ở Sở Phép Thuật Trong Gương.
Jerry bắt lấy, liếc qua một cái liền tặc lưỡi nói:
Aniruddh cũng bổ sung một câu:
Người đàn ông lắc đầu, trầm mặc uống một hớp bia.
“Tôi mới đến Siêu Hiện Giới lần đầu, làm sao quen biết được ai đây, bác Jerry.”
Anlene đáp lễ, đồng thời đi tới chỗ của đối phương cùng Jerry.
‘Ừm… cũng không phải không có khả năng, thứ này rốt cuộc chỉ là bán thành phẩm, có chút trục trặc cũng là chuyện thường.’
Chính là người đàn ông mặc giáp bạc đã cho hắn ngồi chung taxi lúc sáng.
Nghe hắn giải thích như vậy, người đàn ông đó liền trầm giọng nói:
Người sau lộ ra vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn là lấy ra một cái Huy Chương Mạo Hiểm ném cho lão già.
Hắn ta đóng nắp chai bia lại, nói tiếp:
Sau khi dọn dẹp những công cụ mới được dùng để nấu Thuốc Chữa Nhọt, hắn lúc này mới quay trở lại bàn làm việc, lấy Mắt Kính Nhìn Thấy Hào Quang mà đeo lên.
“Chú mày cứ khiêm tốn!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.