Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 103: Rời viện

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 103: Rời viện


‘Há chẳng phải chuột sa chĩnh gạo hay sao… không đúng, là như cá gặp nước.’

“Chỗ này nhìn qua cũng thú vị đó, tôi có thể dạo qua một lát được không?”

Chẳng lâu sau đó, trong “phòng làm việc” của Stanislav lúc này chỉ còn lại ba người là chính ông ta, Kai cùng với Anlene, Cloud đã trở về văn phòng giá·m s·át.

Anlene thấy Cloud nói xong liền kéo cửa lại rồi đứng chờ tại chỗ, hắn cũng không hỏi gì mà trầm mặc chờ theo, dù cho cũng không biết là đang chờ cái gì.

Anlene nhướng mày cho Kai một nụ cười mỉm nhẹ nhàng, sau đó ung dung theo sau Cloud.

---Loading---

Hắn lúc này mặt không b·iểu t·ình khom người lôi Kai dậy, sau đó lạnh lùng nói một tiếng với Anlene:

‘Như vậy cũng được?’

‘Ông sai, để đặc vụ Wilson đi thì tôi mới chui… không đúng, mới có cơ hội tìm mấy Mảnh Vá khác được.’

Hắn như rơi vào cát lún.

‘Để xem nào… văn phòng phân hạng năng lực một cái, ở Viện Bất Lực này cũng có một cái.’

Anlene nhìn qua quảng trường một mắt, sau đó quay đầu lại, vội vàng bám theo hai người.

Nhưng lần này dường như tốn nhiều thời gian hơn so với trước đó không ít, hắn phải chìm xuống gần nửa phút mới một lần nữa có lại cảm giác hai chân chạm đất.

“Theo tôi.”

Anlene thầm than một tiếng, sau đó nhắm mắt lại, để mặc cho thân thể đang từ từ chìm xuống dưới nền đất.

“Mẹ…”

Nhưng cũng không giải thích gì thêm, đưa tay hướng ra sau lưng Anlene, làm động tác mời.

Gã hùng hổ nói, trông có vẻ quyết tâm lắm.

Sau đó mới bình thản nhìn về phía Cloud, nhún vai hỏi:

‘Viện Bất Lực… rất có thể không hề nằm tại Cục Vệ Địa, chí ít là trong phân cục khu năm này.’

Cloud không biết suy đoán của Anlene về Viện Bất Lực, dẫu có biết thì hẳn cũng sẽ không quá quan tâm.

Một tên trung niên bụng phệ.

“Ok, vậy tôi cũng không chiếm dụng thời gian của anh nữa, chúng ta đi thôi.”

Mũ Phân Loại vẫn chưa hiểu:

“Liệu có phải không phải ông ta keo kiệt, mà chỉ vì chú… quá gà?”

Trên mặt gã Siêu Trộm viết đầy vẻ không phục, cũng nghiến răng bám theo hai người.

Anlene nhìn lại sau lưng mình, ở đó cũng chỉ có một quầy hàng trống không chứ chẳng có bức tường nào màu trắng giống như lúc hắn tiến vào Viện Bất Lực.

‘Xem ra quá trình chìm xuống kia còn có tác dụng tẩy sạch loại vi hạt đặc thù đó ra khỏi người gã.’

Anlene cứ ngỡ yêu cầu đơn giản này của mình hẳn sẽ không bị từ chối, nào ngờ lại nghe Cloud nói:

Cái này hoàn toàn nằm ngoài khả năng nhận thức của Anlene, cho nên cuối cùng hắn cũng chỉ có thể đổ hết cho vật lý lượng tử.

Dứt lời, hắn quay qua quay lại, ngó nghiêng khắp nơi, sau đó có chút nghi ngờ hỏi Cloud:

Từ diện tích to lớn và độ cao không thấp của quảng trường này, trong lòng hắn không khỏi sinh ra một chút suy đoán.

Cũng chẳng cần quá lâu, chỉ khoảng năm giây sau, dưới chân Anlene chợt truyền tới cảm giác có phần quen thuộc, là loại cảm giác mà hắn cũng vừa mới trải qua cách đây không lâu.

Cloud đẩy kính râm một cái, thở dài một tiếng nhỏ bé dường như không thể nghe thấy, nói:

“** nó, sau này k·iểu c·hó gì thì kiểu, tui *** bao giờ đi vô đó nữa đâu, hứa luôn!”

“Đi thôi.”

‘Lại nữa rồi.’

Chương 103: Rời viện

Kai không hiểu:

‘Ngươi không phải muốn chui chĩnh gạo ư, để tên mặt lạnh kia đi rồi thì còn làm ăn gì được nữa?’

Anlene cười nhạt.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, tiếng cười có phần khinh thường của Mũ Phân Loại chợt vang lên trong đầu Anlene, ngay sau đó hắn liền nghe thấy âm thanh của nó:

Anlene ung dung đáp lại trong tâm trí, ở ngoài thì tùy ý sử dụng phép biến hình lên đồ vật xung quanh, chứng minh cơn mưa này của Viện Bất Lực cũng không có tác dụng gì với hắn.

Lần này đến phiên Cloud trầm mặc, nhưng hắn cũng không có vẻ gì quá bất ngờ, dường như đã quen với mấy trò kỳ cục của Stanislav.

Âm thanh còn chưa dứt thì Cloud đã kéo theo gã Siêu Trộm đi về phía phòng thay đồ ở trong tiệm quần áo chỉ có ma nơ canh này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

[CỤC KIỂM SOÁT NĂNG LỰC SIÊU NHIÊN & PHÒNG VỆ HIỂM HỌA NGOÀI ĐỊA CẦU]

‘À há, muốn gặm được cái chĩnh gạo này, vậy ngươi cũng phải có cách chui vô trước mới được.’ (đọc tại Nhiều Truyện.com)

‘Có vẻ như cũng không phải vấn đề gì.’

Hắn kỳ thật không hứng thú gì mấy với nơi này, chủ yếu chỉ là muốn tìm xem liệu có còn Mảnh Vá nào nữa hay không mà thôi.

Cảm ơn ngài Dtkienxen đã tặng bia!

Anlene cười nhạt, liếc gã một cái:

“Cậu nói lời này.”

“Chờ.”

Đối phương lắc đầu:

Cloud liếc gã một cái, khẽ thốt:

“Lần thứ năm.”

“Lối ra đơn giản như thế, cục không sợ Kẻ Phá Luật đào thoát sao?”

Chỉ có Kai là trố mắt nhìn Anlene:

‘Chìm xuống… nhưng lại đi lên, rốt cuộc là nguyên lý gì đây?’

Anlene thoáng liếc qua hai kẻ đang nhìn chăm chăm vào màn hình.

‘Thế là thế nào?’

Hắn chỉ tay về phía mấy căn nhà nhỏ xinh, rực rỡ nhiều màu ở phía xa xa, vờ như không nhìn thấy những bóng người cũng đang nằm la liệt ở khắp nơi trong Viện Bất Lực giống Kai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anlene lúc này đã cầm lấy cái tay cầm của tên chỉ huy bụng phệ, trong đầu thì trò chuyện với Mũ Phân Loại.

Kai: “...”

Anlene lập tức hiểu được Cloud muốn tiễn mình về, thế là cười lắc đầu đáp:

Hắn vậy mà một lần nữa quay trở lại đại sảnh của Cục Vệ Địa.

“Tôi còn có việc.”

‘Chẳng lẽ mỗi phòng ban trong Cục Vệ Địa này, đều có một cái Mảnh Vá?’

“Cái gì?”

Không gian bên trong phòng thay cũng không lớn lắm, lại có tận ba người, nên trong lúc nhất thời có hơi chen chúc.

Chiếc mũ lộ rõ vẻ không hiểu.

Trong lòng Anlene bất ngờ không thôi, hắn chẳng thể ngờ rằng Mảnh Vá này lại đến với mình theo cái cách như vậy, tới mà không có một chút dấu hiệu nào.

Nhưng Anlene cũng không lộ ra chút xíu thần sắc bất mãn nào, tựa như chỉ vừa hỏi một chuyện cỏn con không đáng vô đâu, ra vẻ không sao cả gật đầu đáp:

“Tôi chưa đi được, tôi có hẹn chơi game với chỉ huy Kozlov của mấy anh, đặc vụ Wilson.”

Trong tiếng kêu rên như đã mất nửa cái mạng của Kai, cả ba cùng tiến vào trong một phòng thay đồ.

Mũ Phân Loại: ‘...’

“Như vậy đã xong rồi chứ?”

Con ngươi của hắn chợt lóe lên một tia sáng.

“Không thoát được.”

Anlene hơi nhếch mép.

Rồi hắn nhìn về phía Cloud, ra vẻ hiếu kỳ hỏi:

‘Được Ngọa… Ừm, có Kai-lov nơi tay, tất có được thiê… Mảnh Vá.’

‘Chẳng lẽ…’

“Ôi… ôi… nhẹ… nhẹ cái tay… thôi…”

Một gã trẻ trâu.

Anlene lúc này đang chơi một trò souls-like mà hắn chưa từng biết đến ở thế giới cũ, bình tĩnh nhìn nhân vật của mình bị một con boss ở chế độ ultra nightmare đập c·hết.

“Con gấu béo đó giữ ông lại chơi game? Sao có thể thế được, trước đó ông già đó có chịu cho tui chơi chung đâu, keo như quỷ ấy!”

Anlene mở mắt ra, trước mắt hắn lúc này không còn là Viện Bất Lực, cũng chẳng phải trước bức tường trắng trong hành lang màu đen kia.

Vừa dứt lời liền quay người đi, nhưng không phải lối ra, mà hướng đến văn phòng phân hạng năng lực.

Đối phương khẽ gật đầu.

Đối phương rõ ràng từ chối.

Anlene nhìn dáng vẻ đã hồi đầy máu đầy mana của Kai, thầm nghĩ:

Hắn hồi tưởng lại moveset của boss trong tầng tâm trí thứ hai, tầng tâm trí thứ nhất thì dùng để giải đáp thắc mắc cho Mũ Phân Loại.

Kai: “...”

Ở một bên khác, bộ dạng của Kai lúc này đột ngột thay đổi một trăm tám mươi độ, mới trước đó còn như gần đất xa trời mà nay đã tràn đầy sức sống, tung tăng hiếu động.

Nhưng Anlene cũng không lập tức đòi rời khỏi nơi này, trái lại còn đưa ra một đề nghị khác.

“Cửa ra ở đâu đấy, đặc vụ Wilson?”

Cũng cảm tạ các ngài vẫn còn đọc truyện và đề cử!

“Đi thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

‘Bởi vì ở đây có hai kẻ thân tại Vệ Địa tâm tại ngoại, hơn nữa… một người trong đó còn có quyền hạn không nhỏ.’ (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 103: Rời viện